Dưới hay trên ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Giường tầng" là thứ khiến Woohyun cực kì khó ở khi chuyển về phòng mới. Cậu căm ghét chúng bằng ngọn lửa và nhiệt lượng của hàng ngàn mặt trời. Ghét vì 2 lí do. Một là bởi so với cái sàn cũ thì cái giường này hoàn toàn ngăn cách cậu với SungGyu. Trước đó thì việc lăn qua lăn lại chỗ SungGyu trong khi giả vờ ngủ, và hờ hờ, quấn quýt, ờ vâng, quấn quýt, dễ như trở bàn tay. Mặc dù thằng đàn ông trong cậu hoàn toàn không chấp nhận nổi cái cách cậu gọi đó là quấn quýt, cơ mà cái từ đó thì hết sảy rồi. Đôi trẻ thì quấn quýt và chối cãi là điều ngoài sức tưởng tượng.

Vụ đó lởn vởn mãi không dứt bởi có lẽ nào cậu gay rồi không, ờ thôi gay thì gay. Nếu không lớn tiếng công khai ra được thì đành phải tự dặn lòng là thế. Cậu gay, gay vì anh già trưởng nhóm Infinite... ờ thì có lẽ cậu gay bẩm sinh, nhưng giờ thì bản tính gay của cậu hoàn toàn nhắm vào SungGyu. Cái tính gay của cậu không làm cậu vui vẻ tẹo nào cả. Woohyun muốn thích gái, mà quan trọng hơn là cậu muốn gái thích mình. Cậu muốn hàng triệu thiếu nữ trên trái đất yêu và thần tượng cậu. Cậu muốn khoảng một triệu cô bạn gái, ờ hay nói cách khác là fangirl. Ồ vâng, hiển nhiên là cậu muốn có hàng triệu fan rồi. Cậu muốn làm trái tim dễ cưng cho tất cả các thiếu nữ ấy, hôn gió và khao khát được thấy họ ngây ngất vì mình.

Nhưng đáng tiếc là về phía ngược lại, thì cậu khó lòng mà ngây ngất vì gái được. Cậu chỉ ngây ngất khi lượng fan ngày một tăng cao, cơ mà cái loại cảm xúc kiểu như "không thể rời mắt khỏi người kia" thì cậu chỉ có với mỗi anh già trưởng nhóm Infinite. Anh nhóm trưởng, mà đối với cậu còn hơn một chỗ dựa vững chắc và là người duy nhất cậu biết, có khả năng làm trái tim cậu nhảy nhót loạn nhịp.

Cơ mà lại không may cho cậu, SungGyu, người cứng rắn hệt như chất giọng đẹp đẽ của ổng, rất là cẩn trọng với cảm giác của bản thân. Không chỉ me chừng cảm xúc của Woohyun, ổng còn .... trả đũa nữa mới ghê. Và đôi trẻ thì đã chung phòng với nhau tới chừng 2 năm rồi, trong số đó còn có một số nhiều những đêm thao thức, hay còn gọi là ngủ trá hình mà trong trường hợp của Woohyun là đã có vô số đụng chạm. Mà lại là loại đụng chạm vượt xa khỏi ranh giới bạn bè. Loại đụng chạm khiến Woohyun cực kì ngại đề cập... ngay cả với SungGyu. Nếu mà có một vài bộ phận của cơ thể được (?!) cọ quẹt với nhau và một cơ số tai nạn lộn xộn đã xảy ra thì Woohyun chỉ còn cách đổ thừa cho cái thời kì trai tráng sung sức của cậu mà thôi. SungGyu cũng có mấy lần tia mắt đầy ẩn ý tới cậu, cơ mà ổng chưa bao giờ nghiêm túc đi vào vấn đề ráo. SungGyu thản nhiên để kệ Woohyun tự do bơi trong mớ bòng bong thực ảo lẫn lộn mà ổng luôn chối bỏ.

Nhưng cũng chả phải bởi SungGyu kém thích thú cái việc kia hơn Woohyun chút nào. SungGyu là một thằng hôn-giỏi và rằng thì là đã hôn Woohyun hết 3 lần rồi... mà 3 lần đều trúng lúc Woohyun đang đờ đẫn rã rời, nên hông có kịp xích ổng lại mà để ổng vuột mất. Mấy lần đó, Woohyun chỉ biết rút về một góc mà tiếp tục đơ. Cậu thường xuyên mặc-xác SungGyu và dính rịt lấy mấy đứa Infinite khác cho tới khi SungGyu nhận thức được giá trị của việc hôn cậu.

Woohyun bước vô phòng của cậu với SungGyu, bật đèn sáng trưng và tới chỗ cái giường tầng. Cậu nhìn chằm chằm vô tầng trên chỗ anh già đương ngủ. Cậu biết rõ là cậu không thể chịu đựng nổi cái-sự-phủ-nhận phũ phàng lâu hơn được nữa, và, ồ, đây là lí do thứ hai khiến cậu ghét giường-tầng.

SungGyu chiếm tầng trên ngay và luôn không chút do dự, và cái điều đó chọc tức Woohyun như kiểu "có ẩn ý gì ở đây chăng"? Woohyun đương nhiên không phải chuyên gia chuyên dụng gì về đồng tính rồi cơ mà thật lòng thì cậu có (canh) me vụ trên dưới chớ. Mà nằm dưới thì chẳng ham rồi đó. Thiệt là một vấn đề tế nhị khó đề cập mà, hơn nữa còn phải cân nhắc việc công nhận mấy thứ như ... bản tính gay của cậu.

"Anh!" Woohyun lớn lối gọi

Cái lùm ở tầng trên không hề động đậy.

Woohyun với lên, kéo cái chăn ra khỏi cái lùm và kêu "Ê anh!"

Một tiếng kêu không-xác-định văng ra từ cái giường trên, cơ mà vẫn lù lù không động đậy.

"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh nè" Woohyun vừa biểu anh già vừa kéo nốt cái chăn ra khỏi giường.

"Cậu phải để tôi ngủ chớ. Muốn tôi trông già như U30 mới vừa lòng à. Thôi làm ơn để ngủ đi rồi chuyện gì nói sau." SungGyu lải nhải vô gối.

Cảm giác tội lỗi quây chặt lấy Woohyun. Sự thật là từ ngày chuyển về kí túc xá mới thì cậu chưa để SungGyu ngủ yên được giấc nào ra hồn ráo. Cậu không ngủ được, và để thỏa mãn sự khó ở thì cậu càm ràm không dứt để cho anh già kia cũng không thể ngủ nổi. "Anh là nhóm trưởng, em là nhóm viên, mà em gặp vấn đề" Woohyun nói, biết rõ mấy lời đó sẽ làm anh già chú ý.

SungGyu lề mề nửa tỉnh nửa mê rồi ngồi dậy trên giường, ổng nhìn xuống Woohyun với đôi mắt cún cưng buồn ngủ cực độ. "Sao, chuyện gì?"

"Em không thấy công bằng chút nào khi anh đương nhiên độc chiếm ở trên ráo." Woohyun phân bua.

SungGyu chớp mắt liên hồi để xua đi cơn buồn ngủ và đánh thức tâm trí lờ mờ của ổng. "Hả, cậu nói cái gì?"

"Cái giường tầng... Ý em là sao anh lại lên trên? Hay chỉ tại anh già hơn. Hông công bằng gì ráo. Em đâu có quyết định được ngày sinh tháng đẻ đâu."

- Hả...

"Anh hiểu ý em mà, hyung"

"Anh có hiểu hả?" SungGyu ngơ ngác nhìn bộ dạng đứng dậm chân nghiêm túc của cậu ở dưới.

Woohyun gật đầu "Có, đương nhiên là có"

"Hay cậu cắt nghĩa giùm anh được hông?"

"Tức là, nếu em không muốn nằm dưới ... Ờ tức là giường dưới" Woohyun nói, không kiểm soát nổi sắc hồng đỏ tràn lan trên má.

Giờ thì SungGyu đã ngồi thằng dậy, nhận thức rõ ràng điều cậu kia muốn truyền đạt, sau một mớ lòng bòng rào trước đón sau.

"Cậu muốn giường trên phải hông?"

"Em ... ơ em không biết. Em chưa nằm giường tầng bao giờ hết, cơ mà em không nghĩ là em muốn nằm dưới" Woohyun ráng giải thích. Cậu thấy anh già đã thực sự tỉnh ngủ.

Mắt-hí SungGyu săm soi Woohyun chằm chằm, và cẩn thận thêm thắt, "Trước đây anh nằm giường tầng 2 lần rồi, và trên dưới gì thì cũng nằm qua rồi."

Woohyun banh mắt hết cỡ chứng tỏ cho SungGyu sự ngờ vực của cậu về độ xác thực của câu chuyện. "Anh đã nằm giường tầng rồi! Anh có kinh nghiệm với giường tầng rồi luôn?"

"Ờ có" SungGyu chậm rãi trả lời. Gần đây Woohyun khó đoán tới mức anh già mà không cẩn thận cái gì là bị hớ liền."Hồi trước, cái hồi anh còn trẻ hơn bây giờ, ờ hồi bé đó, anh có ngủ giường tầng với một anh trai lớn hơn. Có một đêm thôi à, cơ mà đêm đó anh nằm (giường) dưới"

"Ai?" – Woohyun xoắn ngay tắp lự.

"Quan trọng gì đâu."

"Em có biết không? Phải mấy người quen trong club không? Phải...?"

"Im coi."

Woohyun đành bất lực nuốt cơn ghen vào trong và thắc mắc, "Anh có thích không? Ờ ý em là anh có thích nằm giường dưới không?"

"Không."

Woohyun nhoẻn cười, cậu thích thú khi nghĩ về SungGyu-sượng-sùng-khó-chịu, cơ mà đối với ổng thì là có ý gì?

"Ủa, sao lại không thích?"

"Anh đó lớn hơn anh quá chừng nên ngủ giường tầng chung cũng khá là kì cục. Chung... chung phòng với ảnh cũng không có vui vẻ gì hết. Ảnh không có để tâm tới mấy thứ của anh. SungGyu loay hoay không biết trả lời sao để không làm Woohyun bất mãn bay thẳng ra khỏi phòng.

"Rồi còn lần kia?"

"Ờ, lần kia thì đỡ hơn nhiều" SungGyu trả lời.

Mắt Woohyun ngay lập tức tối sầm lại, "Sao? Vì anh thích... chung phòng với người đó hả? Ai vậy?"

SungGyu nuốt khan "Thôi anh không nói đâu cậu đừng hỏi nữa đi."

Dù bắt đầu khó ở, Woohyun vẫn tiếp tục mè nheo "Tại anh thích chung phòng với người ta hả? Hay tại anh thích nằm trên hơn?"

"Chắc tại cả hai. Anh đó cũng lớn hơn anh, cơ mà biết điều hơn. Ảnh muốn anh ngủ đủ giấc."

Woohyun khoanh tay trước ngực "Hết sảy hén?"

SungGyu chui xuống phía kia giường, đong đưa chân qua lại. Nhìn xuống cậu ở dưới rồi nhoẻn cười "Chuyện lâu rồi"

"Lâu là bao lâu?"

"Thì trước khi anh gặp cậu chứ là bao lâu" Anh già trả lời rồi duỗi thẳng chân, nhẹ nhàng dùng ngón chân ấn đầu Woohyun. "Cậu biết vậy là đủ rồi."

Woohyun nhìn anh già chằm chằm "Vậy là em có thể hiểu rằng anh không muốn từ bỏ cái giường trên phải không?"

"Không thực sự cần thiết"

"Vậy à?"

Sự bất ngờ trong giọng nói của cậu trẻ khiến SungGyu nhăn nhở nhìn xuống. "Nếu mà anh chung phòng với một ai đó thật tốt... ai đó mà anh thật sự quan tâm thì anh sẽ rất sẵn lòng chia sẻ giường trên với người ta."

"Chung phòng với em là tốt nhất rồi đó." Woohyun hí hửng trả lời trong tự hào. "Chính anh cũng biết mà."

Chân mày SungGyu nhướn lên hết cỡ. "Nếu chỉ đang nói vụ chung phòng, ờ thì cậu thiệt là tốt đó. Cơ mà nếu chúng ta tính nói về vụ gì hơn thì thôi để sau đi, giờ chưa phải lúc"

Mặt Woohyun chưa hết đỏ được bao lâu giờ đã lại nóng ran tới mang tai. Cậu chui thẳng vô giường dưới để tránh khỏi tầm nhìn của SungGyu. "Chứ còn nói chuyện gì được nữa.?" Woohyun hỏi bâng quơ, rúc mặt vào gối.

Phản hồi duy nhất cậu nhận được là tràng cười từ giường trên. Âm thanh của một điệu cười thực sự hạnh phúc, Woohyun biết rằng SungGyu không giận cậu. Woohyun nhoẻn cười rồi lăn vào chỗ SungGyu đang nằm ở trên, hỏi với lên. "Anh không bực em hả?"

"Không, không hề." SungGyu vẫn hớn hở trả lời.

Lại cười, Woohyun thực sự rất thích nghe SungGyu cười. Cậu cực kì khó chịu nếu anh già không cười. Cậu chưa bao giờ mong anh già ngừng cười... bởi vì ổng cười bằng cả trái tim. Âm thanh đầy yên bình và tươi vui. "Hên quá... em còn tưởng anh nóng với em"

"Ờ, tôi thì mau nóng với cậu lắm. Cậu bôi tro trát trấu vào mặt tôi đâu có ít lần. Tôi còn tưởng sẽ dạy cậu một bài học cơ mà lúc đó cậu lại lẩn đâu mất với mấy đứa kia rồi. Kiểu đấy thì đến thánh cũng chẳng chịu nổi." SungGyu trả lời nghiêm túc, tiếng cười đã tắt hẳn.

Woohyun chột dạ và lăn ra, nhìn lên giường trên "Anh biểu không giận mà."

"Thì anh có giận đâu?" SungGyu lặp lại. "Anh chỉ nói thật thôi. Có lúc anh nóng thật, nhưng mà anh hiểu chớ. Cậu chưa sẵn sàng, nhưng dẫu sao thì đó cũng là điều tốt. Hiện tại thì Infinite là quan trọng nhất, phải thực sự cố gắng."

"Đúng thế."

Woohyun gật đầu dù cho anh kia không nhìn thấy cậu. "Mà em vẫn không thích nổi giường tầng."

Đôi chân đong đưa ngoài không khí đã rút lại lên giường trên. "Cậu không cần băn khoăn vụ giường tầng đâu. Vẫn còn sớm để lo vụ đó mà."

Woohyun biết SungGyu đang nói thật lòng. Họ chẳng thể hôn nhau với hiện trạng như này. "Em nhớ hồi nằm sàn ngủ với anh cơ."

"Ờ, rõ rồi, đây mới là lý do chính hả?"

"Không phải" Woohyun chống chế. "Giờ thì em chẳng thể giả vờ..." Woohyun im bặt, nhận ra mình suýt nữa đã thú nhận rồi.

"Giả vờ ngủ hả?" SungGyu nói hết, lại cười toe toét. "Thôi đi ngủ đi, ngày mai phải làm việc nhiều đó."

"Không được"

"Anh bảo được"

"Anh có yêu người nào từng chung phòng chưa?"

"Không, anh chưa. Đi ngủ đi!"

"Em có biết mấy người đó không?"

"Thôi đi ngủ đi mà"

"Nhưng mà em có biết họ không?"

"Đi ngủ đi!"

"Anh có thích chung phòng với người lớn tuổi hơn không?"

SungGyu trèo xuống từ giường trên và bước ra cửa phòng. Cẩn thận tắt đèn, khóa cửa. "Không, anh không thích chung phòng với mấy người lớn tuổi hơn anh. Anh chỉ thích đứa nhỏ không cho anh ngủ lấy một miếng...." Anh già khẽ quạu, quay trở lại cái giường.

Woohyun nuốt lo lắng vào trong "Em sẽ để anh ngủ mà"

"Không, làm gì có chuyện." SungGyu nói. "Giấc duy nhất tôi ngủ được đàng hoàng từ ngày chuyển về đây là trên máy bay."

"Em xin lỗi mà. Giờ em sẽ để anh ngủ." Cậu trẻ nói chắc, ráng che dấu sự hối lỗi đang ngày một đầy lên. Có phải ép người quá đáng rồi không?

"Xích vô trong đi", SungGyu ngồi xuống cái giường dưới với Woohyun. "Chừng nào tôi còn nằm trên thì cậu còn ngọ ngoạy không cho tôi ngủ"

"Em sẽ im lặng mà" Woohyun xích vô phía tường, hứa chắc, chừa đủ chỗ cho SungGyu chui vào trong cái giường đơn bé teo. Cậu vừa lo vừa mừng. Có khi nào SungGyu muốn điều gì không? Hay SungGyu chuẩn bị hôn Woohyun cho đủ 4 lần?

SungGyu hít một hơi rồi nằm xuống cạnh cậu kia, không có vẻ gì là sẽ đụng chạm nhau chứ đừng nói tới vụ hôn hít."Chỉ ngủ thôi"

Woohyun nằm yên toàn thân tê liệt. Là anh già chỉ muốn đi ngủ thôi đó hả? Sao tự dưng lại mò xuống dưới nằm cùng với cậu vậy. Woohyun nôn nao muốn hỏi, cơ mà dũng khí đã bay hết từ lúc nào.

Cậu biết mối quan hệ của họ đang ở một ranh giới mong manh. Giữa họ chỉ còn lại một sợi dây rất rất nhỏ mà thôi, nhưng Woohyun không dám chắc rằng cậu muốn vượt khỏi ranh giới ấy. Vượt qua nó đồng nghĩa với việc tự dồn mình đến chân tường. Mà có vẻ như SungGyu đã vượt rào đó tới 2 lần rồi. Nhưng cậu vẫn không chắc rằng cậu đã sẵn sàng hay chưa. Infinite mới thực sự là điều quan trọng nhất.

Âm thanh mềm mại và hơi thở ngái ngủ bên cạnh cho cậu rõ SungGyu đã thực sự ngủ say rồi. Ảnh có thể đứng-ngủ một cơ số nhiều lần rồi luôn. Woohyun thật lòng ngưỡng mộ ảnh khoản này.

Mà sự thật thì đúng là Woohyun chả để SungGyu ngủ yên giấc nào từ ngày chuyển về nhà mới, cơ mà cậu cũng có ngủ ngon gì đâu cho cam... làm tự nhiên nhớ lại lí do đầu tiên ghét giường tầng. Cậu nở nụ cười rộng tận mang tai khi cảm nhận rõ ràng sự gần gũi của người kia, ngay cả khi ổng đang ngủ.

Woohyun giả vờ mơ ngủ khi cậu xích lại gần SungGyu. Ừ thì, đây là điều cậu luôn mong nhớ. Cậu nhớ cảm giác hiện hữu, cũng là lí do khiến cậu chẳng thể ngủ nổi. Cậu chỉ cần cảm nhận sự gần gũi của anh trai kia mà thôi. SungGyu biết chứ, mà dù thực lòng thì ổng muốn nhiều hơn thế cơ... nhưng ổng sẽ chẳng bao giờ ép Woohyun làm những điều cậu không thích hết. Woohyun thực sự vô cùng may mắn khi có một người như ổng, là bạn, là nhóm trưởng, và vâng, gì đó còn hơn thế nữa. Ừ, một cái gì đó ngọt ngào hơn thế nữa, một thứ gì đó đầy hứa hẹn, và điều diệu kì đó sẽ là mãi mãi ngay khi cậu đủ can đảm để vượt qua ranh giới ấy.

.End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net