Mùa đông năm nay sẽ trọn vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Sau này, mỗi năm đều sẽ có anh."

01.02.2023

Ba ngày nữa là Lập xuân, Tả Hàng vẫn chưa quay về. Anh ấy đã hứa với tôi rằng sẽ luôn ở cạnh tôi mỗi mùa đông tới, nhưng mà mùa đông năm nay tôi không thể gặp anh ấy. A không đúng, tôi có gặp anh ấy, là qua video. Nhưng mà năm này chỉ là không thể ôm anh ấy, anh ấy đã không ở bên cạnh tôi. Tên lừa đảo !

Thật nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn.

Em vẫn đang đợi anh cầm tay em dạo trên con phố nhỏ mua khoai lang nướng.

Trần Thiên Nhuận viết những tâm tư của mình vào nhật ký. Sau khi đặt bút xuống cậu mở điện thoại lên, nhìn bức ảnh chụp chung hai người mà cậu dùng làm hình nền, lại nhìn khung chat giữa mình và Tả Hàng. Tin nhắn mới nhất vẫn là câu chào buổi sáng hôm qua cậu đã gửi, không biết gần đây Tả Hàng đang làm gì, dường như anh đang cố tình tránh mặt cậu.

Không có việc gì làm, Trần Thiên Nhuận rảnh rỗi lục lại trong tủ lấy ra được quyển nhật ký từ thời còn đi học, bắt đầu mở ra xem. Khi đó cậu cùng Tả Hàng mỗi ngày đều dính với nhau, thậm chí còn bị bạn cùng phòng đùa rằng hai người các cậu hoàn toàn dính chặt vào nhau như keo 502 ấy, việc này khiến Trần Thiên Nhuận đỏ mặt một phen...

Cậu còn nhớ rằng, bản thân chỉ cần đối mặt với Tả Hàng vài giây thôi cũng sẽ khiến mặt cậu trở nên đỏ rực......

Trần Thiên Nhuận đã thích Tả Hàng từ rất lâu về trước, có điều cậu không dám thổ lộ phần tình cảm này, chỉ âm thầm ôm chặt nó trong lòng, trở thành bí mật giữa cậu và Mặt Trăng vào mỗi đêm.

Tả Hàng từ lâu cũng đã thích một người, không sai, là Trần Thiên Nhuận. Anh luôn lén lút nhìn ngắm Trần Thiên Nhuận, anh so với Trần Thiên Nhuận mạnh dạn hơn, nhưng chung quy lại vẫn là kẻ hèn nhát trong tình yêu. Anh sợ ánh mắt như lò nhiệt của mình làm cậu bỏng mất.

Rốt cuộc vẫn là Tả Hàng không đấu lại sự yêu thích của mình đối với Trần Thiên Nhuận, cuối cùng vào một buổi trưa nào đó đã hỏi Trần Thiên Nhuận có muốn cùng mình ăn cơm không, Trần Thiên Nhuận đương nhiên là đồng ý rồi. Thường xuyên qua lại với nhau như thế, hai người dần trở thành bạn bè thân thiết.

3.1.2019

Tả Hàng ngỏ lời mời tôi ăn trưa cùng cậu ấy, thật kích động.

27.1.2019

Hôm nay tuyết rơi rồi, lạnh thật. Nhưng Tả Hàng đã đưa áo khoác của cậu ấy cho tôi, áo của cậu ấy ấm lắm, còn có một mùi thơm rất dễ chịu, giống như...... ánh Mặt Trời.

5.2.2019

Hahahahahahahahahahahahahaha, Tả Hàng buồn cười quá đi mất hahaha. Ai bảo cậu ấy không nghe lời tôi cơ chứ, cứ nhất định phải trượt băng trên mặt hồ, té rầm một cái ê hết cả mông luôn ! Hahahahahahahahahahahahahahahaha.

17.2.2019

Vậy mà đã ở cùng với Tả Hàng hơn một tháng rồi sao ? Thời gian trôi nhanh thật đó. Chúng tôi bây giờ đã là bạn rồi, cũng không tệ.

Trần Thiên Nhuận đặt bút xuống, ngẫm nghĩ lại một tháng qua cùng với Tả Hàng từng chút từng chút một. Cậu đột nhiên ý thức được gì đó, Tả Hàng không phải...... cũng thích mình đó chứ ! !

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Nhuận có chút hoảng, cậu vừa cầm điện thoại lên còn định phát tín hiệu nhờ sự trợ giúp từ các anh hùng mạng: "Phát hiện ra crush cũng thích mình thì phải làm gì ?", ngay lúc này tin nhắn từ Tả Hàng gửi tới: Dù có mưa gió bão bùng, vẫn ở căn tin số 3 đợi cậu.

Trần Thiên Nhuận liếc nhìn đồng hồ bên cạnh, đã điểm 20:50 phút tối, căn tin số 3 đóng cửa vào lúc 21:30, từ đây đến đó mất 10 phút, ăn cơm khoảng độ 20 phút. Phải đi ngay bây giờ ! Nhưng cậu hình như đã quên mất mình đã ăn tối với Tả Hàng vào một giờ trước......

"Nè, cho cậu đó." Trần Thiên Nhuận vừa tới căn tin, Tả Hàng đã đưa hết đống đồ trên tay cho cậu.

"Này là cái gì vậy ?" Trần Thiên Nhuận thắc mắc hỏi.

"Khoai lang nướng, tớ vừa mới mua đấy. Hôm nay tớ nghe cậu nói còn kèm theo giọng mũi, có phải là bị cảm rồi không ? Tớ lúc nhỏ bị cảm, mẹ tớ đều mua nó cho tớ. Đợi đã, bây giờ vẫn còn nóng, cậu trước tiên dùng nó sưởi ấm tay đi, chốc nữa nó nguội bớt rồi ăn." Tả Hàng nhét khoai lang vào trong tay Trần Thiên Nhuận, nghĩ một lát lại nói.

"Nhất định phải ăn đó, không cho phép từ chối. Mùa đông làm sao không có khoai lang nướng được chứ !"

"Nhưng mà có hay không cũng không phải giống nhau sao, mùa đông sao có thể vì một củ khoai mà trở nên ấm..." Trần Thiên Nhuận nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu không muốn Tả Hàng nghe thấy. Mặc dù bình thường Tả Hàng không mấy điềm tĩnh, nhưng cậu ấy là một người đáng tin cậy, sau khi nghe thấy những lời này, cậu ấy lại biến thành một chú mèo nhỏ với mái đầu bông xù.

"Không giống nhau, không có khoai lang nướng thì mùa đông sẽ không trọn vẹn đâu !"

"Ồ......" Trần Thiên Nhuận nhàn nhạt trả lời. Ngừng lại một chút rồi lại nói.

"Vậy thì đây là mùa đông trọn vẹn đầu tiên của tôi rồi. Cảm ơn cậu, Tả Hàng." Trần Thiên Nhuận mỉm cười, chính cái nụ cười này của cậu đã khiến Tả Hàng hoàn toàn rơi vào vòng xoáy mang tên Trần Thiên Nhuận, cam tâm tình nguyện rơi vào hố sâu.

"Vậy sau này trở đi mỗi mùa đông của cậu đều sẽ thật trọn vẹn." Tả Hàng lặng lẽ nắm lấy tay của Trần Thiên Nhuận.

"Ừm, có cậu rồi." Trần Thiên Nhuận lại mỉm cười. Cậu biết, cả quãng đời sau này của mình không thể sống thiếu Tả Hàng. Nói cách khác, cậu - cả đời này chỉ có một mình Tả Hàng.

Mặc dù cả hai người đều không nói rõ, nhưng hành động của bọn họ đã hoàn toàn chứng minh được mối quan hệ giữa hai người không chỉ còn là bạn bè. Giống như tin nhắn mà Tả Hàng gửi cho Trần Thiên Nhuận sau khi quay trở về kí túc xá: Trước đây là bạn, hiện tại cũng là bạn. Nhưng là bạn trai.

Kể từ năm đó, hai người bọn họ đã có một thỏa thuận. Hằng năm mỗi khi năm mới tới, bọn họ đều sẽ đi mua khoai lang. Có khi sẽ mua khoai nướng sẵn, có khi sẽ tự mua khoai về tự nướng. Trần Thiên Nhuận vẫn còn nhớ, vào năm ngoái Tả Hàng nói nó là khoai lang nướng, nhưng suýt chút nữa đã nướng luôn cái lò nổ tung.

"Aaaaa nhớ Tả Hàng chết mất, tui nhịn hông nổi nữa !" Trần Thiên Nhuận nhớ Tả Hàng, nhớ đến phát điên, liền chộp lấy điện thoại gọi điện cho Tả Hàng.

Tả Hàng đang ở sân bay đợi tới giờ bay của mình, anh dự định tối nay sẽ quay về, cho Trần Thiên Nhuận một bất ngờ. Trong lúc chờ đợi, anh đi dạo xung quanh xem các cửa hàng bán đặc sản, anh nhớ rằng Trần Thiên Nhuận rất thích đặc sản nơi đây.

Tả Hàng đang mải đắm chìm vào việc chọn lựa các sản phẩm rực rỡ sắc màu trước mặt, thì điện thoại trong tay rung lên, hai ký tự lớn "A Nhuận" hiện lên trên màn hình dường như nó đang trêu ghẹo trái tim Tả Hàng. Có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không biết, dưới lớp khẩu trang chỉ để lộ ra ánh mắt hoàn toàn tràn ngập sự cưng chiều, yêu thương vô điều kiện.

"Anh nghe, sao vậy bảo bảo ?"

"Anh khi nào mới về với em~" Trần Thiên Nhuận giở giọng điệu làm nũng, cậu biết Tả Hàng chắc chắn sẽ không chịu nổi khi cậu làm nũng đâu.

"Sao vậy, có phải là nhớ anh rồi không."

"Phải phải phải, nhớ anh rồi, nhớ anh chết đi được, vậy khi nào anh về ?"

"Thứ hai anh mới về. Đợi anh chút bảo bảo, bây giờ anh chuẩn bị có cuộc họp. Đợi ca ca mang đồ ăn ngon về cho em nha, anh cúp trước đây, hôn hôn." Tả Hàng nghe thấy thông báo bắt đầu soát vé lên máy bay, vội vàng kiếm cớ cúp điện thoại.

Trần Thiên Nhuận nhìn thông tin chuyến bay trên màn hình:

A523, hạ cánh lúc 10 giờ tối, tính thêm thời gian từ sân bay về tới nhà, cũng có nghĩa là Tả Hàng sẽ về đến nhà vào khoảng 10 giờ 40 phút tối. Tả Hàng không phải cho rằng cậu thật sự chưa nghe thấy thông báo soát vé đó chứ ?

Đúng 11 giờ, số người theo dõi của Trần Thiên Nhuận ở phòng bobo, hiện trường phát sóng trực tiếp Tả Hàng quỳ trên ván giặt khai báo rõ ràng mấy ngày qua đã làm gì. Tại sao bản thân không gửi tin nhắn ? Và tại sao mỗi ngày đều không quay video ?

Đồng hồ điểm 10:50, Tả Hàng về nhà đúng giờ, nhưng vừa mới mở cửa ra đã bắt gặp Trần Thiên Nhuận ngồi trên sofa nhìn chằm chằm bản thân. Cũng không biết vì lý do gì, Tả Hàng vậy mà lại quỳ xuống ! ! !

Trần Thiên Nhuận: ?

Nếu Tả Hàng đã như vậy, chứng tỏ anh ấy chắc chắn có vấn đề !

"Nói ! Mấy ngày nay anh làm gì ? ! Em khuyên anh tốt nhất nên thành thật." Trần Thiên Nhuận hằn học nhìn Tả Hàng nói, nhưng mà......Thiên Nhuận tức giận cũng dễ thương quá rồi đó~

"Đi công......" Tả Hàng trả lời, gượm đã...... anh thấy Trần Thiên Nhuận từ đâu lấy ra cây chổi lông gà ! "Xí xí xí, anh thú nhận, anh thú nhận còn không được sao ?"

"Huhu, tận mắt nhìn thấy đó, nói đi."

Tả Hàng đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Thiên Nhuận, lấy từ trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ tinh xảo. Vừa chuẩn bị đưa chân quỳ xuống thì nghe thấy một tiếng hét.

"Aaaaaaa cầu hôn rồi cầu hôn rồi ! ! ! Thấy chưa thấy chưa, tôi đã bảo hai người bọn họ siêu ngọt rồi mà ! ! !"

Tả Hàng thừa nhận ngay lúc đó anh đã tưởng rằng có ai đó đột nhập vào nhà của bọn họ, kỳ thật nếu không phải Trần Thiên Nhuận đưa tay ngắt điện thoại với người bạn cùng phòng thời đại học với khuôn mặt như đưa đám thì anh vẫn luôn cho là như vậy.

"Tả Hàng ? Tả Hàng ! Đừng phát ngốc nữa, không phải anh muốn cầu hôn à ? Tiếp tục đi chứ." Trần Thiên Nhuận ngọt ngào nói.

"A ? À à, Thiên Nhuận, em có đồng ý......"

"Em đồng ý !"

Buổi tối cả hai đang nằm trên giường, Trần Thiên Nhuận nhận được tin nhắn từ Tả Hàng:

Mùa đông năm nay không tặng em khoai lang nữa, tặng em nhẫn.




end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net