[Oneshort- KN] Đường Về Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên fic: Đường về hạnh phúc

Au: Kỹ Nữ

Genre: Ngọt một chút, ngược, SE

Pairing: 13+

Note:

1. Tớ trung thành với cảnh kiss lips thôi, còn Hát Hò gì đó tớ nhường cho au khác đi ha? ^^

2. Vì truyện chỉ là shortfic thôi nên không có phần đâu, hihi ^^

-------------------------------------------------------------------


Cậu, Vương Nguyên, một sinh viên mới ra trường, nước da trắng hồng như da em bé, đôi môi đỏ mọng như cánh hồng đào, thân hình gầy gò hơi ốm, đôi mắt to đen láy luôn ẩn chứa nỗi buồn mênh mông đến nỗi lũ bạn đồng học lúc nào cũng gọi cậu là "hồn kĩ nữ" với hai tầng ý nghĩa. Một là Vương Nguyên trông vô cùng vô cùng buồn, hai là cậu là con của Nữ Xà Vương nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Hắn, một tên con trai cao lớn, dáng người cân đối khỏe mạnh, nước da rám nắng, ánh mắt nâu sâu thẳm hút hồn, vẻ mặt cao ngạo khiến người người phải cúi đầu phục tùng. Và không ai khác, đó Chí nh là tổng giám đốc một tập đoàn có tiếng ở Đại Lục: Vương Tuấn Khải

***

Sau một đêm ăn chơi tung hoành ở quán bar, Vương Tuấn Khải ngật ngưỡng bước ra, cứ thế thẳng đường mà bước, xe thì để ngay cửa quán, hắn không bao giờ vào hầm gửi xe chỉ đơn giản vì hắn là Vương Tuấn Khải...

Tới một góc đường, hắn kéo khóa quần...

Ồ... ồ...

Vẻ mặt khoan khoái, việc làm tình mà không được... giải tỏa làm hắn bứt rứt, cứ sau mỗi lần như vậy hắn lại ra đường, tìm một chỗ giải quyết tránh để lâu dài làm ảnh hưởng nòi giống sau này. Vương Tuấn Khải đang xóc xóc lại chuẩn bị kéo khóa lên thì một ánh đèn pin dọi tới, mà dọi đúng ngay chỗ... của hắn, thanh niên kia đứng hình quay mặt đi, trong đầu thầm nghĩ 'thật to a, cỡ đó được gọi là the biggest size? Người nào phải nằm dưới hắn thật bất hạnh!' nhưng vẫn không hạ đèn pin xuống, cứ thế thẳng hắn mà chiếu, Vương Tuấn Khải bình tĩnh, hắn nhanh chóng kéo khóa quần rồi chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cậu thanh niên kia, hạ một câu mào đầu không mấy thiện cảm

"Muốn à?"

"Anh... anh nói gì cơ?" Vương Nguyên giờ mới lấy lại bình tĩnh, thấy hắn đứng trước mặt thì có hơi giật mình một chút nhưng vẫn mạnh dạn trả lời

"Nếu không muốn thì việc gì phải soi lâu như thế?" Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu, cầm lấy đèn pin soi thẳng vào mặt cậu

"Không có, tôi chỉ muốn nói anh không được đi bậy ra đường." Vương Nguyên quay mặt đi chỗ khác tránh cái nhìn soi mói của Vương Tuấn Khải cùng ánh đèn pin chói mắt

Ngắm Vương Nguyên một hồi lâu Vương Tuấn Khải âm thầm nhận xét cậu quả có một vẻ đẹp không tồi, nhưng nó có nét gì đó hơi khiêu khích, khiến người ta tò mò muốn khám phá "Hừ, cũng không tệ, tôi đang tự hỏi liệu cậu có đúng là con trai hay không?" Vương Tuấn Khải cười nhếch mép một cái, đưa tay cầm lấy tấm bảng tên Vương Nguyên đeo ở ngực trái "Vương Nguyên, cái tên chẳng có gì ấn tượng..."

"Nhìn người thì không đến nỗi nhưng ăn nói thật không có mấy văn minh, tôi là nam hay nữ có liên quan tới anh không?" Vương Nguyên hất tay Vương Tuấn Khải, nghiêm giọng nói, nếu là người bình thường chỉ cần nhìn vào mắt Vương Tuấn Khải cư nhiên sẽ không thể nói thêm lời nào nhưng đó lại là Vương Nguyên, một cậu nhóc có cá tính mạnh

"Ồ, thật cá tính, tôi rất thích..." Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ngã ra tựa người vào kính xe đằng sau, một tay chặn lấy người cậu, chân kẹp lấy chân cậu, nở nụ cười không mấy tốt lành

"Muốn làm gì? Tôi không có hứng thú với nam nhân đâu." Vương Nguyên cố sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, lạnh giọng nói, trong giọng nói mang chút hàm ý giễu cợt

"Cũng không tầm thường nhỉ, để xem hôm nay cậu có còn to mồm được nữa không?" Vương Tuấn Khải nói bằng giọng mỉa mai, một tay giữ chặt tay cậu, tay kia cởi từng cúc áo Vương Nguyên, trước mắt hắn giờ hiện ra cơ thể trắng ngần quyến rũ. Cơ bản Vương Tuấn Khải vừa dứt tình, vẫn còn chưa thỏa mãn, đàn ông 30 vốn dồi dào sinh lực, nhìn thấy đôi môi mọng kia liền có hứng thú muốn nếm thử, ai ngờ từ xa đã thấy thèm thèm, nhìn xem bên trong càng thấy trong người phi thường ham muốn...

"Tôi chỉ là sinh viên thực tập, anh đến thời kì động dục hay sao? Đến cả nam nhân cũng không tha, mau bỏ ra..." Vương Nguyên cong người không chịu nhưng tay chân đều đã bị giữ chặt, cậu không làm gì được ngoài việc cắn răng nuốt từng tiếng ngân khi tay Vương Tuấn Khải cố ý luồn vào trong quần, đem thứ mềm ỉu của cậu mà xoa nắn đều đều, từ thân dưới truyền đến từng đợt khoái cảm khiến Vương Nguyên ngứa ngáy.

"Hừ, nhưng cậu thế mà làm tôi thấy hứng thú rồi đấy" Vương Tuấn Khải cười một tiếng rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi đang hé ra không biết phải nói gì của Vương Nguyên. Hắn lúc đầu kì thực chỉ có ý giễu cợt Vương Nguyên, nhưng xem ra cậu nhóc này quá vừa ý hắn rồi.

Vương Nguyên không phải chưa bao giờ hôn môi phụ nữ, cô gái nào từng qua tay cậu hầu như đều đã thử qua một lần, chỉ là nam nhân thì chưa bao giờ thử nếm qua, hôm nay gặp Vương Tuấn Khải ở đây quả là mùi vị cũng không tồi. Nhưng cậu xưa giờ không bao giờ dễ dàng đối phó như vậy, nhân lúc Vương Tuấn Khải đang say sưa Vương Nguyên đem răng cắn lấy chiếc lưỡi không an phận kia khiến Vương Tuấn Khải giật mình buông cậu ra, đem tay quẹt đi sợi chỉ mỏng ở khóe môi, trong miệng xộc lên mùi máu tanh mặn cùng với mùi rượu nồng nặc, Vương Nguyên khẽ liếm môi một cái, cười khẩy nhìn Vương Tuấn Khải

"Cũng ngon, mùi vị không tồi" yết hầu Vương Nguyên khẽ chạy lên chạy xuống một lần, đủ biết cậu vừa nuốt thứ chất lỏng kia xuống bao tử.

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên, trong ánh nhìn lạnh lùng toát lên tia ngỡ ngàng

"Chưa đủ trình độ đối phó với tôi đâu, ông chú già ạ!" Vương Nguyên phủi phủi quần áo cho phẳng lại, tay nhanh nhẹn gài mấy chiếc cúc áo lách qua người Vương Tuấn Khải mà đi, trước khi đi còn để lại một câu "Không gặp lại!"

Vương Nguyên đi rồi chỉ còn lại một mình Vương Tuấn Khải cứ đứng trân trân đó nhìn theo, đến khi bóng Vương Nguyên cùng ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin trên tay cậu khuất rồi hắn mới nhìn lại mình, quay ra tự cười với bản thân

"Tôi thích em rồi đấy!... Vương Nguyên"

.

.

Vương Chu Uy là mẹ Vương Nguyên, là bạch xà tinh nổi tiếng ở bến Thượng Hải, khách làng chơi một thời không ai không biết đến nữ Xà Vương đã tự tay vực dậy một Hồng Lâu Mộng gần phá sản. Nhưng từ ngày mang thai Vương Nguyên Vương Chu Uy không còn xuất hiện trong giới giang hồ nữa mà lui về ở ẩn, mở một cậung ty mỹ phẩm mang thương hiệu riêng, nổi tiếng quốc tế, Vương Nguyên có thể được xem là vết đen trong cuộc đời bà - đứa con không chồng của Vương Chu Uy nhưng đối với một phụ nữ thành đạt việc ấy hoàn toàn không có ảnh hưởng lớn.

Vương Nguyên từ nhỏ ưa nuông chiều, lớn lên ngày càng hư hỏng, ăn chơi gái gú triền miên, cũng nổi tiếng cả một vùng vì độ ăn chơi bốc đồng. Điều này khiến Vương Chu Uy lo lắng, dù rất hài lòng về sắc đẹp của con nhưng bà ta không nghĩ con trai mình lại di truyền cái máu dâm đãng tầm cỡ của mình như vậy. Tuy nhiên Vương Chu Uy cũng có một chút vừa ý về điều đó, con mình trông yếu đuối như vậy, có một chút yindang (dâm đãng) tương lai có thể sáng sủa hơn...

.

Vương Tuấn Khải ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc, điếu thuốc nằm trên gạt tàn đã cháy gần hết nhưng vẫn không để tâm, anh đang chuyên tâm nghiên cứu dự án mới dự kiến là sẽ hợp tác với công ty mỹ phẩm AL. Giám Đốc Lưu, người mà Vương Tuấn Khải tín nhiệm nhất bước vào, trên tay là một tập tài liệu. Lưu Chí Hoành đặt xấp giấy xuống bàn làm việc của Vương Tuấn Khải, nhẹ gõ gõ bàn

"Vương tổng, tài liệu cậu cần đã có rồi đây, mới ra lò, giấy còn nóng hổi nhé" Lưu Chí Hoành điềm tĩnh ngồi vào bàn nước thuận tay rót một tách trà

"Chí Hoành, đã bảo đừng có gọi tôi là Vương Tổng, nghe thật không thuận tai" Vương Tuấn Khải nhíu mày ngước nhìn Lưu Chí Hoành đang cười cười hàm ý "Cậu cười cái gì?"

"Tôi muốn nói kế hoạch lần này xem ra khó thành công, Vương Chu Uy là một người phụ nữ không hề dễ đối phó, cậu có dám chắc ăn được hay không?"

"Cậu muốn nói tôi không có năng lực?"

"Không có, là con trai bà ta có năng lực, lần này khó cho cậu rồi" Lưu Chí Hoành đưa tay nhắm mặt Vương Tuấn Khải mà bắn một phát rồi thổi tay cất đi

"Hôm nay cậu ăn nhầm củ ngứa à, ăn nói cứ lấp la lấp lửng..." Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng rồi cầm xấp giấy vừa đưa lên trước mặt giở ra xem "Tôi nhờ cậu lấy thông tin của Vương Chu Uy thôi mà"

"Thì đó, nhưng Thiên Tỉ bảo con trai bà ta là Vương Nguyên, có vẻ đẹp chim sa cá lặn, có thể đem ra sánh với Tây Thi, Điêu Thuyền đấy, cậu cần cẩn trọng!" Lưu Chí Hoành cười khẩy một tiếng, đến bàn Vương Tuấn Khải rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa đốt

"Ra là cậu ta... thật thú vị" Vương Tuấn Khải nhìn thật kĩ tấm hình của Vương Nguyên, quả thực là vẻ đẹp có một không hai ở đất Thượng Hải này, đến trong hình cũng hoàn hảo như vậy.

"Bị hút hồn rồi sao? Tôi đã nói người như cậu không thể cưỡng lại được mà!" Lưu Chí Hoành vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải "Lần nào gặp đối tác bà ta cũng đem con trai đến tiếp thị cho sản phẩm mới của mình, đều bại dưới sắc đẹp ngàn phân của cậu ta, hy vọng cậu không bị lừa như vậy"

"Tôi đã gặp qua cậu ta rồi, không ngờ lại là Vương Nguyên nổi tiếng ..." Vương Tuấn Khải cười nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên xa xăm

.

.

"Cậu chủ, bà chủ nói cậu chiều nay phải cùng bà đi gặp đối tác, cậu mau dậy chuẩn bị đi ạ" cô hầu đứng bên cạnh năn nỉ van xin Vương Nguyên sắp muốn khóc nước mắt chảy thành sông nhưng Vương Nguyên vẫn một mực cuộn chăm nằm lì trên giường

"Đi ra ngoài đi, thật ồn ào" Vương Nguyên đem gối bịt tai

"Cậu chủ, em xin cậu, cậu mà không dậy bà chủ sẽ đuổi việc em, xin cậu thương..." cô hầu vẫn năn nỉ ỉ ôi

"Đi ra, tôi nói mau ra ngoài, nếu còn ở đó tôi sẽ đuổi việc cô trước đấy, biết không?" Vương Nguyên gắt giọng

"Cậu..." cô hầu đứng ở chân giường mếu máo định khóc tiếp thì Vương Chu Uy bước vào, ra hiệu cho cậu lui ra lạnh lùng tiến tới lật chăn Vương Nguyên ra, nhẹ giọng nói

"Con trai, mau dậy chuẩn bị đi, 12 giờ trưa rồi"

"Không, mẹ ra ngoài đi" Vương Nguyên nghe xong lời ngọt ngào đó đã thấy tỉnh ngủ đến 10 phần nhưng vẫn cố nằm lì

"Nào, con ngoan, đêm nay con sẽ bất ngờ cho coi" bà Vương vẫn nhẹ giọng

"Mẹ thôi đi, đã bảo không đi mà" Vương Nguyên thấy hành động khác lạ của mẹ thì rùng mình, sống lưng chạy dọc một đường lạnh toát, da gà nổi lên từng cục liền ngồi bật dậy cuốn chăn quanh người nhìn mẹ "Hôm nay mẹ uống nhầm thuốc à? Mẹ có bị đập đầu vào đâu hay không?"

"Không có, hôm nay mẹ có vụ làm ăn với đối tác quan trọng, con phải cùng đến mẹ mới ký hợp đồng được" Vương Chu Uy nhẹ vuốt qua mái tóc của con trai, nở nụ cười dịu dàng

"Ngưng sử dụng mấy lời lẽ nhẹ nhàng, mẹ làm con nổi da gà rồi đây, thôi được, tối nay sẽ đi cùng mẹ" Vương Nguyên đẩy tay mẹ ra xa thật xa, lùi dần tới góc tường nhìn bà kì quái, cậu vốn không phải loại người khó mềm lòng, chỉ cần làm phiền một chút liền động lòng ngay, hơn nữa hôm nay vì thái độ khác lạ của mẹ, cậu cũng phải tò mò xem thử người đó là ai mà quan trọng như vậy.

"Tốt lắm, thế mới là con trai mẹ chứ, ngày mai nếu thành công liền chuyển 100k cho con" bà vỗ vỗ má con rồi vui vẻ bước ra.

Vương Chu Uy từ ngày sinh Vương Nguyên vốn chưa bao giờ nghĩ con mình là con trai, có khi vì lúc mang thai cậu bà cứ mong đứa con tương lai sinh ra sẽ là nữ nhi nên bây giờ Vương Nguyên mới có vẻ đẹp liễu yếu đào tơ như vậy. Nhưng không ngờ vẻ đẹp của cậu lại vừa ý bà, bà Vương rất rất tự hào vì con trai mình, chưa bao giờ thấy nhắc đến con mà mắt bà ánh lên tia thất vọng bao giờ, bà còn nhiều lần nghĩ con mình tương lai sẽ được gả cho một gia đình giàu có .-. Chuẩn bị cho con một bộ đồ trắng tinh khôi từ đầu đến chân Vương Chu Uy thấy mình thật có mắt thẩm mĩ, bà tin chắc con mình khi mặc bộ đồ đó vào sẽ thật lung linh, giống như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra. Vương Nguyên mặc bộ đồ vào, không ngừng thầm mắng "Giống nhân ngư quá" nhưng nhìn mẹ vui như vậy, với cả vì 100k không phải là số tiền nhỏ cậu cắn răng khoác bộ đồ như bó sát lộ hết 'đường cong' (ờ ờ của con troai nha) cơ thể vào người.

Mở cửa bước vào Vương Chu Uy và Vương Nguyên đã thấy Vương Tuấn Khải cùng Lưu Chí Hoành ngồi đó chờ, thấy hai mẹ con bước vào thì vội đứng lên chào

"Chủ tịch Vương, rất vui được gặp bà" Vương Tuấn Khải đón lấy tay bà Vương hôn lấy rồi kéo ghế mời bà ngồi

"Cậu thật lịch thiệp" Vương Chu Uy mỉm cười ngồi xuống, chỉ vào chỗ cạnh mình "Vương Nguyên, mau ngồi xuống đây"

"Chào cậu, Vương Nguyên, ta lại gặp nhỉ?" Vương Tuấn Khải chìa tay bắt tay với Vương Nguyên

"A... rất vui gặp lại anh" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh nhìn không mấy thiện cảm, chìa tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra kiểu dằn mặt

"À... hai người đã quen nhau từ trước sao, thế thì tốt quá!" bà Vương mỉm cười nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hàm hàm ý ý

"Có từng gặp thôi, mẹ, bắt đầu công việc được chưa?" Vương Nguyên nhíu mày ngồi xuống cạnh mẹ, lạnh lùng liếc Vương Tuấn Khải một cái. Lưu Chí Hoành tưởng tượng mình và bà Vương Chí nh là đèn bàn của buổi gặp mặt hôm nay...

=_=_=_=_=_=

Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ngã xuống giường, cả hai cơ bản đều đã ngà ngà say, hắn cũng theo hướng đó mà cúi xuống đem thân hình to lớn che đi Vương Nguyên nằm ở dưới

"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu phải là của tôi! " Vương Tuấn Khải phẩy phẩy cổ áo Vương Nguyên

Vương Nguyên cười lớn một tràng rồi quay nhìn Vương Tuấn Khải "Anh nói gì?"

"Cậu là của tôi..."

"Thế à, nhưng tôi không quen 'làm' cùng nam nhân..." Vương Nguyên ngửa cổ cười một tiếng

"Tôi rất hân hạnh được giúp em thử lần đầu, hy vọng sẽ làm em vừa ý..." Vương Tuấn Khải vuốt mái tóc lòa xòa che đi cái trán trắng ngần của Vương Nguyên ra sau đầu, nở nụ cười đầy ham muốn

"Ân" Vương Nguyên cơ bản máu dâm đãng di truyền, có thể chỉ cần thấy hơi thở của người đối diện phả vào làn da liền đã thấy trong người nhiệt huyết sôi trào, thế nên nãy giờ chuyện trò vậy đủ rồi, cậu đưa người câu lấy Vương Tuấn Khải mà hôn thăm thiết.

Vương Tuấn Khải cười khẩy một tiếng rồi cũng hôn lấy làn môi gợi tình kia... cả hai chìm đắm say sưa, mồ hôi nồng nhiệt rỏ từng giọt xuống ra trải giường, mùi hóc môn đàn ông hòa quyện suốt đêm.

Vương Tuấn Khải mở mắt thì trời đã sáng, Vương Nguyên thân thể trần như nhộng đang nằm gác chân qua bụng hắn, say ngủ. Vương Tuấn Khải vừa bàng hoàng vừa thấy ấm áp, dễ dãi không phải loại người trước giờ hắn tôn trọng, nhưng có thể coi Vương Nguyên là ngoại lệ, đời hắn cũng chưa bao giờ có ngoại lệ với ai nhiều như thế, chưa ai lần thứ ba gặp đã có thể cùng hắn hoan lạc, tối qua hắn cũng không dùng CD[1]... nhưng Vương Tuấn Khải cũng chẳng còn tâm trí để ý nữa, hắn đang say...tình, hắn đưa tay phẩy phẩy tai Vương Nguyên, thì thầm vào tai cậu, gọi khẽ

[1]: BCS

"Vương Nguyên, dậy đi tắm thôi! Cậu không muốn về hay sao? Mẹ cậu chắc chắn đang đi tìm cậu."

"Ư, ngủ thêm chút nữa!" Vương Nguyên xoay người ôm chăn quay hướng khác ngủ tiếp

Cơ thể trắng nõn không tỳ vết, cặp mông vểnh, đường cong hoàn hảo dưới nắng càng trở nên quyến rũ lạ thường, Vương Tuấn Khải lại thấy trong người nhen lửa, cổ họng khô rát, không an phận mà đem tay sờ lấy

Vương Nguyên nghe buồn buồn sau lưng, hoàn toàn đoán ra con dê sổng chuồng tối hôm qua lại động lòng, khóe miệng cong lên, cậu cố tình nói mỉa một câu "Anh lại đến kì động dục rồi? Bộ tôi có sức quyến rũ như vậy?" nhưng bên trong lòng đang thầm thì gào rú, đau chết đi được ấy... hơn nữa, hơn nữa..... sao cậu lại ở trên giường của con dê già kia aaaaaaaaaaaaaaa???????

"Ân... thậm Chí là vô cùng quyến rũ" Vương Tuấn Khải cắn nhẹ vào tai Vương Nguyên, bàn tay bên dưới vẫn xoa a xoa .-.

Vương Nguyên cắn nhẹ môi xoay người đối diện Vương Tuấn Khải, nhìn với một ánh mắt mà không ai nhìn vào không động lòng "Tôi đau..." trong lòng lại thầm mắng 'Con khỉ già đột biến chết tiệt, đồ dê xồm, con lợn của thế kỉ, vận động viên nòng nọc của năm, đồ sâu bọ... vân vân và vân vân. Tôi mà biết được đêm qua đã xảy ra chuyện gì tôi chắc chắn sẽ tiệt chủng cả dòng họ nhà anh, CẢ DÒNG HỌ NHÀ ANHHHHHHHHHHHHH'

Vương Tuấn Khải thừa biết sau đêm qua Vương Nguyên còn tỉnh táo như vậy thì sức chống chịu của cậu cũng quá bền rồi, của hắn còn cảm thấy nhức buốt, huống gì cậu, hắn mỉm cười bế bổng Vương Nguyên lên, cậu quàng tay ôm lấy cổ hắn, cả hai cùng vào phòng tắm "Được rồi, đi thôi, chịu khó một chút, tôi sẽ giúp cậu tắm rửa sạch sẽ"

.

.

Vương Nguyên mặt hầm hầm về nhà, rầm rầm mở cửa phòng làm việc của Vương Chu Uy, cậu đứng trước mặt bà, hai con mắt mệt mỏi thâm quầng, tuyệt vọng nói

"Đã bảo đừng có đụng vào cuộc sống của con mà?"

"Ta đã nhắc nhở nhiều lần nhưng con không nghe, ta cũng không còn cách nào khác."

"Mẹ thừa biết con không thể thích đàn ông, cũng không biết uống rượu..."

Vương Chu Uy quả là người phụ nữ có thần kinh thép, đứa con trai mình yêu thương đã tuyệt vọng như vậy vẫn bình tĩnh nhấp thêm một ngụm cà phê nóng "Ta cứ tưởng mấy năm qua ăn chơi sa đọa như vậy tửu lượng của con đã tốt lên rồi cơ chứ!"

"Thật kinh tởm, thế giới của các người thật kinh tởm, tôi chịu không nổi" Vương Nguyên lắc đầu, cậu không ngờ mẹ mình vì vụ làm ăn lớn lần này mà không từ thủ đoạn

Vương Chu Uy khẽ nhếch môi "Nhưng cậu ta thực sự thích con, hơn nữa xuất thân danh giá, điều kiện vượt bậc, cả đất Thượng Hải này chẳng có ai có thể phù hợp với con hơn cậu ta, còn lũ tiểu thư khuê các kia thì con chỉ có thể dùng làm công cụ ăn chơi thôi, hiểu không?! Dựa vào lũ con gái chân yếu tay mềm kia chẳng có ích lợi gì đâu."

Vương Nguyên cúi đầu thở dài "Nhất định phải làm như vậy?!"

Vương Chu Uy gật đầu "Như vậy là con đồng ý?!"

Vương Nguyên không có biểu hiện rõ ràng gì.

"Con cần gì?!" Vương Chu Uy nhìn thẳng vô mắt cậu.

Vương Nguyên lắc đầu, khuôn mặt tối lại quay lưng đi về phía cửa "Vậy thì con sẽ giúp mẹ như ý, cuộc đời có mấy lần được làm lại, thử một chút, biết đâu lại lượm được trái ngọt đầu mùa, gió thu phong vận. Nếu được như vậy, xem ra vận khí của con thực tốt đi."

Mấy lời trầm thấp của cậu đóng lại sau cánh của, Vương Chu Uy chợt nhận thấy có gì đó không ổn nhưng bà còn đang bận, hiện tại chỉ cần đứa con trai hư hỏng ngoan ngoãn yên phận một chút là bà yên tâm rồi.

.

.

Vương Nguyên lầm lũi bước ra khỏi bệnh viện lớn nhất Thượng Hải, tập hồ sơ trên tay còn không buồn cầm lâu hơn nữa, cậu ném nó vào sọt rác gần đó, đau khổ ngồi sụp xuống, nước mắt chạy vòng quanh...

Đêm đó đến đúng giờ hẹn nhưng Vương Nguyên không chủ động chạy lại quàng cổ Vương Tuấn Khải như trước nữa, cậu mở cửa phòng, nhìn toàn bộ căn phòng đã quá quen thuộc với cậu và hắn, chỉ khi đã nằm dưới Vương Tuấn Khải, cơ thể không còn một mảnh vải mới bừng tỉnh, mạnh tay đẩy Vương Tuấn Khải ra ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Vương Tuấn Khải

"Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa, tốt nhất anh nên tìm một đối tượng mà kết hôn đi, cả đời phóng túng thật đáng tiếc!"

Vương Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn cậu, kì thực từ ngày gặp Vương Nguyên Vương Tuấn Khải đã biết thế nào là bị bất ngờ và ngỡ ngàng nhưng lần này quá bất ngờ khiến hắn đứng hình nhìn cậu

"Anh có thể kết hôn với em mà?"

"Anh bị bệnh à? Gia đình gia giáo như anh lại đi kết hôn với con của Nữ Xà Vương? Thật không biết anh có bị vấn đề gì không? Hơn nữa lại là hôn nhân đồng tính, anh muốn bị chê cười thì cứ vậy mà làm..." Vương Nguyên khoanh tay cười khẩy một tiếng, cậu quay mặt đi chỗ khác, lén lút lau đi giọt nước mắt mặn chát

Vương Tuấn Khải im lặng nhìn cậu, lần đầu tiên hắn thấy trái tim băng giá của mình rung lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net