Nhờ em dạy anh cách làm người tốt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Báo cáo Đinh đội trưởng, tất cả đều đã được bắt lại. "

" Đưa về sở đi. "

" Rõ thưa đội trưởng. "

Đinh Trình Hâm - 25 tuổi, là đội trưởng đồng thời cũng là thành viên xuất sắc nhất ở sở cảnh sát 1224.

.

Ở sở cảnh sát, Đinh Trình Hâm ngồi trên bàn xem xét giấy tờ, đột nhiên có một bóng người từ bên ngoài xông vào phòng, ôm lấy tay cậu.

" Đinh ca, em không chịu được nữa. Anh mau xử lí tên này giúp em đi. "

Hạ Tuấn Lâm mím môi, đôi mắt như sắp khóc đến nơi.

" ...Được rồi. "

" Anh thật tốt, Đinh ca. Yêu anh, mua mua~ "

" ... "

Nhìn theo bóng lưng đang hướng đến cửa hàng ăn vặt của Hạ Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm khẽ thở dài. Cậu đứng dậy, mở cửa phòng phỏng vấn rồi tiến đến ngồi xuống trước mặt "nghi phạm".

" Lại gặp nhau rồi, Đinh đội trưởng. "

Người kia vừa nhìn thấy Đinh Trình Hâm liền mỉm cười rất tươi, chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc điều gì đã khiến Hạ Tuấn Lâm sợ hãi đến vậy.

" Mã Gia Kỳ, nếu như anh thích ngồi tù, tôi sẵn sàng đáp ứng cho anh ngồi cả đời. Anh cảm thấy thế nào. "

" Hm... Ý kiến này thật ra cũng không tồi, nhưng mà tôi cảm thấy được ở nhà của Đinh đội trưởng cả đời thì tốt hơn rất nhiều đó. "

" Mã Gia Kỳ, đây là sở cảnh sát, anh đứng đắn một chút. "

" A? Tôi vốn dĩ rất đứng đắn mà, chỉ là vì Đinh đội trưởng khiến tôi không đứng đắn được. "

" ...Đàn em của anh làm một nam thanh niên bị thương nặng phải nhập viện, mặc dù anh không có ở đó, nhưng cũng được xem là có liên quan. Anh có muốn nói gì không? "

Đinh Trình Hâm đẩy giấy tờ và hình ảnh về vụ án đến trước mặt Mã Gia Kỳ, nghiêm túc nói.

" Đinh đội trưởng đã nghĩ đến việc làm bạn trai tôi chưa? "

" ...Tôi không thích anh. "

" Nhưng tôi rất thích Đinh đội trưởng nha. "

" Mã Gia Kỳ, ngồi phòng giam một tuần. "

" ... "

Cũng tốt, mỗi ngày có thể nhìn thấy Đinh đội trưởng nhiều hơn rồi.

.

Tình hình tội phạm gần đây cứ ngày một tăng cao, với tư cách là một đội trưởng, Đinh Trình Hâm đương nhiên sẽ phải là người vất vả nhất. Sau một đêm thức trắng để điều tra về vụ án buông lậu do mình đảm nhận, Đinh Trình Hâm mệt mỏi đi đến sở cảnh sát. Lại quyết định tiến đến văn phòng của mình tiếp tục nghiên cứu.

" Đinh đội trưởng đang xem gì vậy? "

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, phản xạ không điều kiện khiến Đinh Trình Hâm quay mặt sang. Trong phút chốc, môi của cậu và người kia chỉ cách nhau trong gang tấc.

" Anh làm gì ở đây? "

" Cái này...là do ổ khóa phòng giam có chút lỏng... "

" ... "

Còn lâu tôi mới tin.

" Mau trở về phòng giam đi. "

Đinh Trình Hâm mệt mỏi xoa xoa mi tâm, gần đây cậu rất mệt mỏi. Tình hình sức khỏe cũng không được tốt, lại gặp phải Mã Gia Kỳ.

Không biết còn có chuyện gì kinh khủng hơn.

" Nhưng trong phòng gian rất chán, Đinh đội trưởng cho tôi ở lại đây một lúc thôi, nhất định tôi sẽ không làm ồn. "

" ...Tùy anh. "

Hiện tại Đinh Trình Hâm không quan tâm nhiều, cậu chỉ muốn nhanh chóng bắt được bọn buôn lậu. Vốn nghĩ bản thân sẽ trụ được cho đến khi Mã Gia Kỳ rời đi, nhưng chỉ tầm 15 phút sau, Đinh Trình Hâm liền đổ gục trên bàn, ngủ quên lúc nào không hay. Mã Gia Kỳ ngồi trên ghế sô pha, sau khi nhìn thấy cảnh này liền chầm chậm bước tới.

Đinh Trình Hâm ngủ với tư thế như này hẳn là rất không thoải mái đi.

Nhưng không sao, với tư cách là một người bạn trai tương lai, Mã Gia Kỳ nhất định sẽ làm tròn nhiệm vụ bảo vệ giấc ngủ của Đinh Trình Hâm.

Nghĩ là làm, người nào đó nhanh chóng mất hết liêm sỉ, nhẹ nhàng bế cả người Đinh đội trưởng lên đặt lên người mình, thuận tiện ăn luôn đậu hủ của người ta.

Tay của Mã Gia Kỳ cẩn thận men theo đường nét gương mặt của Đinh Trình Hâm, phác họa nên gương mặt đẹp đẽ của cậu. Cuối cùng đừng lại dưới mắt.

Quầng thâm đậm như vậy, em đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi? Cho nên tiểu đội trưởng của tôi, em mau cưới tôi về, để tôi còn có thể chăm sóc cho em nữa.

.

Hai ngày sau, tung tích của bọn buôn lậu được tìm thấy. Đinh Trình Hâm cùng nhiều cảnh sát tinh nhuệ nhanh chóng đến nơi. Sau đó, họ chia ra mỗi nhóm một phía, chuẩn bị phục kích. Đinh Trình Hâm mặc quần jean, áo thun trắng cùng sơ mi xanh nhạt khoác bên ngoài, phối với giày thể thao trắng trà trộn vào trong.

Một lúc sau, một nhóm người thành công bị bắt giữ, nhưng về cơ bản vẫn còn một vài tên trốn thoát.

Nhưng sau khi thống kê thông tin của bọn chúng, họ chợt nhận ra, hình như Đinh Trình Hâm cũng biến mất rồi.

.

Sáng hôm sau, Mã Gia Kỳ mang một thân đen hiên ngang bước vào sở cảnh sát, nhưng đợi nửa tiếng vẫn tuyệt nhiên không nhìn thấy Đinh Trình Hâm.

Không đúng lắm, trước giờ hắn chưa từng thấy Tiểu đội trưởng của mình đi trễ.

Cảm thấy kì lạ, Mã Gia Kỳ tóm lấy một người trong sở, nghiêm mặt hỏi.

" Đinh đội trưởng đâu? "

" Anh tìm Đinh đội trưởng có việc gì sao? "

Nhận lại câu trả lời không đúng ý mình, Mã Gia Kỳ nắm lấy cổ áo người kia kéo lại.

" Nói mau, Đinh nhi đâu? "

" Mã Gia Kỳ, đây là sở cảnh sát, không phải nói anh có thể tùy tiện làm xằng bậy. "

" Nếu cậu trả lời tôi, tôi còn nhất thiết phải làm xằng bậy sao? Tôi hỏi cậu thêm một lần nữa, Đinh Trình Hâm đâu? "

" Đinh...Đinh đội trưởng mất tích rồi, vẫn chưa tìm thấy. "

Người nọ run run trả lời.

" Đinh Trình Hâm làm sao lại mất tích? "

" Tôi không biết. Lúc đi bắt bọn buôn lậu, Đinh đội trưởng liền mất tích, có lẽ đã bị chúng bắt đi. "

" Mã Gia Kỳ, cậu làm gì vậy? "

Một nhân viên trong sở vô tình đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này liền chạy đến.

" Đám cảnh sát các người, vô dụng. "

Mã Gia Kỳ gằn giọng, nói xong liền quay người rời đi. Nhớ lại lúc ở văn phòng Đinh Trình Hâm, hắn cũng có xem sơ qua thông tin về bọn chúng, không chừng có thể nhờ người điều tra xem chúng đang ở đâu.

.

" Gia Thành, em cần anh giúp. "

" Gì cơ, chú mà cũng có ngày cần anh giúp á? "

Mã Gia Thành thản nhiên cười nói. Nhưng sau khi thấy gương mặt nghiêm túc của Mã Gia Kỳ liền im bặt.

" Nói đi, cần anh giúp chuyện gì? "

" Giúp em tìm một người. "

.

.

Mã Gia Thành sau khi điều tra, dắt theo một nhóm người đến nơi ẩn nấp của bọn buôn lậu. Còn Mã Gia Kỳ một mình đi vào từ cửa sau, bắt đầu đi tìm Đinh Trình Hâm. Dù sao lăn lộn trong giới cũng không ít, số người của bọn buôn lậu cũng không nhiều, Mã Gia Kỳ dễ dàng tránh né.

Một lúc sau, hắn tìm thấy một căn phòng, trước cửa còn có hai kẻ đứng canh. Xử lí hai tên này đối với Mã Gia Kỳ rất đơn giản, chỉ trong phút chốc, bọn chúng đã nằm gục xuống sàn. Phát hiện cửa bị khóa, Mã Gia Kỳ lục lọi người bọn chúng, sau khi lấy được chìa khóa liền mở cửa.

Bên trong phòng khá tối, Mã Gia Kỳ phải mở đèn flash điện thoại lên mới nhìn rõ hơn được. Chiếu ánh sáng đến một góc, hắn nhìn thấy một bóng người đang nằm trong góc phòng. Tay Mã Gia Kỳ hơi run lên, hắn lao đến, mắt tối sầm nhìn những vết thương chằng chịt trên người Đinh Trình Hâm.

" Đinh nhi. "

Thấy người kia không có phản ứng, Mã Gia Kỳ gọi thêm một lần.

" Trình Hâm. "

Không có nhiều thời gian, Mã Gia Kỳ trộm hôn lên trán Đinh Trình Hâm một cái, kéo người lên lưng rời đi.

Nhưng chỉ vừa đi được một lúc, Mã Gia Kỳ lại ngơ ngác đứng yên một chỗ.

Lúc nãy hắn đi đường nào ấy nhỉ?

" Bên phải. "

Một giọng nói bất chợt vang lên bên tai Mã Gia Kỳ, hắn hơi quay đầu, nhẹ nhàng nói.

" Em tỉnh rồi. "

" Ừm. "

" Có cảm thấy đau lắm không? "

Giọng Mã Gia Kỳ dịu dàng hơn tất thảy, vừa hỏi vừa cất bước đi.

" Tôi không sao, anh thả tôi xuống đi. "

" Trên người toàn là vết thương, em cứ ngồi yên đi. "

" Tôi không sao. "

" Đinh Trình Hâm! "

Mã Gia Kỳ gằn giọng, giây sau lại nhận ra bản thân có chút thất thố, nhanh chóng điều chỉnh lại thanh âm của mình.

" Nghe lời. "

" ...Ừm. "

Đinh Trình Hâm hơi ngập ngừng nhưng cũng vẫn đồng ý. Chỉ là cậu chưa từng tiếp xúc với người khác gần như vậy nên cảm thấy có chút ngại. Dù sao cái tuổi mà cậu được cõng cũng đã tầm 20 năm về trước.

Sau khi ra khỏi đó, điện thoại Mã Gia Kỳ đột ngột reo lên. Nhưng hắn đang cõng Đinh Trình Hâm, căn bản không thể tự nghe điện thoại. Đinh Trình Hâm thấy vậy, cẩn thận rướn người thấy điện thoại từ trong túi quần Mã Gia Kỳ ra. Nhưng ngay lúc này, xương sườn phải đột nhiên truyền đến một cơn đau khiến cậu không nhịn được mà nhăn mặt. Vì khoảng cách rất gần, Mã Gia Kỳ rất dễ cảm nhận được hơi thở không ổn định của Đinh Trình Hâm.

" Làm sao vậy? "

" Không có gì. "

Đinh Trình Hâm nhấn nút trả lời, sau đó đưa lên sát tai Mã Gia Kỳ.

" Xử lí xong rồi. "

" Được, cảm ơn anh. "

Đợi Mã Gia Kỳ nói xong, Đinh Trình Hâm ngắt máy, cảm thấy nhét lại cũng không tiện nên cầm luôn điện thoại trên tay.

Mã Gia Thành kết hợp với cảnh sát đã thành công bắt được toàn bộ bọn chúng, gánh nặng trong lòng Mã Gia Kỳ cũng đã vơi đi một phần.

Còn chín phần sao?

Đương nhiên chính là tiểu tổ tông mà hắn đang đèo trên lưng đây.

Mã Gia Kỳ lái xe đưa Đinh Trình Hâm đến bệnh viện rồi đứng ở bên ngoài chờ.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Mã Gia Kỳ nhìn thấy vị bác sĩ trung niên cầm theo kết quả chụp X-quang, theo sau là Đinh Trình Hâm.

" Cậu là người nhà cậu ấy? "

" Đúng. "

Mã Gia Kỳ trả lời không cần suy nghĩ. Đinh Trình Hâm ở sau lưng vị bác sĩ hơi nhíu mày, chẳng qua là vì muốn giữ cho Mã Gia Kỳ chút thể diện nên mới không vạch trần.

" Cậu ấy bị gãy một cái xương sườn bên phải, trên người còn có rất nhiều vết thương, nhưng may là không có vết thương nào sâu cả. Cậu có muốn cho cậu ấy ở lại bệnh viện không? "

" Được. "

" Không được. "

Vị bác sĩ kia sau khi nghe câu " Không được " liền quay người lại, một giây đứng hình.

" Không phải tôi bảo cậu nằm ở bên trong sao? "

" ...Cháu không nghe thấy... "

" Cậu trai trẻ, cậu đang bị gãy xương đấy, không đau sao? "

" Dạ, một chút... "

" ... "

Quả nhiên là đội trưởng đội cảnh sát.

Mạnh!

" Sao cậu lại không muốn ở lại bệnh viện? "

" Cháu... "

Đinh Trình Hâm có chút ngập ngừng, lát sau lại mím môi rồi nhìn đi hướng khác.

Không hề hay biết mình vừa bắn mũi tên dễ thương vào ai kia.

" Tôi khuyên vẫn nên nghe lời bạn trai cậu thì hơn. "

" Anh ta không phải bạn trai cháu. "

" Vậy là ai? "

" Cháu không quen. "

" Không quen? "

Vị bác sĩ trung niên nhướng mày hỏi lại.

" Vậy tại sao lúc nãy cậu ấy nói là người nhà cậu, cậu lại không phản bác? "

" ... "

Cháu chỉ là vì muốn giữ chút thể diện cho anh ta thôi!

" Tuổi trẻ các cậu, tôi còn không hiểu sao? "

Thật sự là không phải a!

Thuyết phục không thành công, Đinh Trình Hâm cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng ở lại bệnh viện.

" Sao em lại không muốn ở lại đây? "

Mã Gia Kỳ ở một bên, lặng lẽ lấy ghế ngồi xuống cạnh Đinh Trình Hâm.

" Chỉ vì tôi không thích thôi. "

" Em sợ sao? "

" Không có! "

Như bị nói trúng tim đen, Đinh Trình Hâm quay phắt sang nhìn Mã Gia Kỳ, ánh mắt gay gắt phản bác. Mã Gia Kỳ ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đinh Trình Hâm cũng quá dễ thương rồi.

" Yên tâm, tôi ở lại với em. Chỉ một đêm thôi, ngày mai sẽ cho em về nhà. "

Trái tim như bị Đinh Trình Hâm cào nhẹ, Mã Gia Kỳ vô thức dùng giọng điệu ôn nhu nhất nói chuyện với cậu. Lại thuận thế đưa tay lên xoa đầu Tiểu đội trưởng của mình.

Đây là lần đầu tiên hắn biết Đinh Trình Hâm cũng có một mặt đanh đá xen lẫn đáng yêu này. Ngực trái Mã Gia Kỳ đập mạnh đến mức muốn nổ tung, chỉ hận không thể dày vò người này một phen.

Đinh Trình Hâm ngẩn người nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mã Gia Kỳ, sau đó lại hơi đỏ mặt nhìn đi chỗ khác rồi cẩn thận lấy bàn tay đang làm loạn trên đầu mình xuống.

" Chẳng qua là vì tôi không thích không khí ở đây thôi. "

" Ừm... "

Xúc cảm lúc tay của Đinh Trình Hâm chạm vào tay mình như khiến não của Mã Gia Kỳ bị dừng hoạt động tạm thời, làm cho hắn trả lời có chút chậm chạp.

" Em có đói... "

" Đinh ca!!! "

Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị bật tung, Hạ Tuấn Lâm từ bên ngoài xông vào đẩy Mã Gia Kỳ sang một bên, nhào đến khóc lóc trước mặt Đinh Trình Hâm.

" Đinh ca, anh không sao chứ? Lo chết em rồi. "

Hạ Tuấn Lâm ôm lấy Đinh Trình Hâm, mếu máo nói. Lực tay của Hạ Tuấn Lâm rất nhẹ, đơn giản chỉ vì cậu biết Đinh Trình Hâm đang bị thương.

" Không sao, chỉ là vết thương ngoài da. "

" Anh còn nói không sao? Rõ ràng khắp người đều là vết thương, em nhất định sẽ đánh chết bọn chúng trả thù cho anh. "

" Đừng khóc, anh thật sự không sao. "

Mã Gia Kỳ đứng một bên, tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối vở kịch thấm đẫm nước mắt như sắp chia ly vĩnh biệt.

Hắn khẽ thở dài, vốn dĩ định hỏi Đinh Trình Hâm muốn ăn gì, nhưng xem ra vẫn là phải tự quyết định rồi. Mã Gia Kỳ mở cửa phòng, đập vào mắt là bốn nam nhân ở bên ngoài. Tay bọn họ cũng không rãnh rỗi, hoa, quà và đồ ăn đều có đủ.

" Các người... "

" Chúng tôi đến là để thăm Đinh đội trưởng, nhưng vì Hạ Tuấn Lâm sợ cậu ấy chưa kịp ổn định tinh thần, nên bảo chúng tôi chờ ở ngoài. "

" ... "

Mặc dù tôi cũng rất lo lắng, nhưng các người vẫn là đánh giá thấp Đinh nhi nhà tôi rồi.

Nhưng mà, tại sao người đến thăm Đinh Trình Hâm đều là nam chứ, cả nữ cũng có. Cũng đúng, với ngoại hình của Đinh Trình Hâm, giới tính nào cũng có thể bị thu hút.

Không được, hắn ghen đấy!












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#doanvan #tnt