Một giấc mơ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh- Chàng trai năm nhất trường Sơ trung Shutoku. Luôn nổi bật giữa hàng tá sinh viên nhờ mái tóc xanh bắt mắt, vẻ điển trai cùng với tài bóng rổ bẩm sinh khiến anh trở nên nổi tiếng. Có thể bạn không tin đâu, nhưng anh ta luôn bị vây quanh bởi đám nữ sinh lẫn nam sinh sau giờ học, và tục lệ " Ngày nào cũng là Valentine " quá quen thuộc anh, nhưng anh thề là chưa hề động vào miếng nào.


Cậu- Chàng trai năm nhất cùng trường với anh. Cậu không được nổi tiếng như anh. Cậu cũng không nổi bật gì mấy về mặt bóng rổ, nhưng lại gây được sự chú ý và từng giúp đội giành chiến thắng nhờ có đôi mắt diều hâu. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cậu giống bao nam sinh bình thường khác. Và thêm một điều quan trọng nữa, cậu yêu anh.


Cậu yêu cái cách mà anh hiếm khi bày tỏ tình cảm với người khác, nhưng thực chất trong lòng quan tâm và lo lắng vô cùng.


Cậu yêu cái cách mà mỗi khi anh đứng trên sân, trông anh như một con người hoàn toàn khác. Mỗi cú ném ba điểm của anh đều khiến người khác phải trầm trồ và ngưỡng mộ.


Cậu yêu cái vẻ mặt, giọng nói bất mãn của anh mỗi khi cậu cứ líu lo ý ới gọi anh Shin-chan, trông nó đáng yêu đến chết đi được!


Cậu yêu tất ở con người anh, cậu yêu anh, Midorima Shintarou.


Nhưng yêu anh thì đã sao cơ chứ, tình cảm có được đáp lại không? Hay bị chà đạp tới mức tới mức một thằng con trai mạnh mẽ đến mấy cũng phải rơi nước mắt?


Cậu may mắn hơn các nữ sinh trong trường, ngày ngày cùng anh đi học, cùng anh về nhà, cùng ăn chung, thi thoảng tắm chung, chơi bóng rổ chung, trò chuyện với nhau. Thời gian cứ thế trôi qua thật lặng thầm, tình cảm ấy dần lớn tới mức cậu không tài nào kiểm soát được nữa. Cậu tránh mặt anh, đi học sớm hơn tận nửa tiếng, vừa đánh trống tan học là vội vã về ngay, chơi bóng rổ cũng không hợp tác và ăn ý như trước. Dần dần anh càng rời xa cậu hơn, một khoảng trống vô hình được tạo nên giữa hai người, chưa tới mức là người lạ, nhưng tựa hồ như "quen biết".


Cậu cứ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng không. Cậu rất nhớ anh, nhớ tới mức muốn phát điên lên được. Cậu chỉ dám ngắm nhìn từ xa, phác họa lại từng đường nét trên khuôn mặt anh, rồi hí hoáy tô màu cho bức tranh.


Cũng đẹp lắm chứ bộ...


Cậu vẫn luôn mơ, mơ về một giấc mơ hão huyền, về một căn nhà nhỏ trồng hoa xung quanh, tiếng cười của anh và cậu sẽ lấp đầy nỗi im lặng đáng sợ đó. Nhưng cứ mỗi khi tỉnh dậy, đôi mắt cậu lại ngập nước, mọi thứ trở nên mờ nhạt, trái tim lại đau nhói tới mức không thở được.


Có vẻ cậu chưa bao giờ là của riêng tớ...


Sáng hôm sau, Takao quyết định rời khỏi đội bóng rổ, đồng thời chuyển trường và định cư sang Mĩ.


Sự lựa chọn này của tớ xem ra là đúng đắn nhất, cậu nhỉ?


Hạnh phúc và giấc mơ của riêng tớ, tớ sẽ đem nó đi theo, theo tớ tới một vùng trời mới.


Tạm biệt, tớ yêu cậu, Shin-chan...


~END~


Đôi lời lảm nhảm của Author:


_ Tớ dạo này hơi bị siêng, và kết quả là thêm một cái fic bi kịch =)).


_ Đọc vui vẻ há, và nếu có nick Watt thì bình chọn cho tớ nga~ ( Câu like trá hình =))) ).


_ Cuối cùng: Please take out with full credit =)).



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net