5. Bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời bắt đầu dần chuyển sang mùa hè không khí quả là nóng lên không ít, trong phòng luyện nhảy những thiếu niên hừng hực sức sống cũng phải nằm vật ra sàn thở lấy không khí, mồ hôi rơi thấm ướt cả người. Nghiêm Hạo Tường ở một bên quan sát từng động tác nhỏ của Hạ Tuấn Lâm xong lại cầm khăn đi đến ngồi bên cạnh lau đi mồ hôi vươn trên mang tai và cổ cho cậu, mấy anh lớn ngồi đằng xa nhìn Nghiêm Hạo Tường ôn nhu chăm sóc Hạ Nhi mà Hạ Nhi lại kỳ lạ là không phản ứng gì cứ nằm yên như vậy để cho Nghiêm Hạo Tường săn sóc, có phải không đúng chỗ nào rồi không?

Tống Á Hiên ngồi nhìn ba ông anh vừa bế quan thi trở về mặt ngỡ ngàng nhìn hai người họ thì liền nhanh miệng lên tiếng.

"Các anh không cần ngạc nhiên, chuyện này còn bình thường đó hai người họ còn ngày ngày ôm nhau ngủ, ngày ngày cậu cậu tớ tớ chăm sóc nhau, ôm ôm ấp ấp đi khắp nơi nữa kìa..."

"Tống Á Hiên, cậu còn dám nói, cậu với Lưu Diệu Văn không phải cũng dị sao ở đó ngồi nói bọn tớ."

Hạ Tuấn Lâm nghe Tống Á Hiên vạch tội thì cũng lên tiếng đáp trả, gì chứ Hạ Tuấn Lâm làm sao để yên cho  Tống Á Hiên trêu mình được.

"Nhưng rõ ràng là cậu gần đây mới như thế tớ mới nói bộ, đúng không Đinh Ca? Anh nói xem em có nói sai đâu, đó đó bây giờ cũng dị nè Tường Ca cậu chăm Hạ Nhi quá rồi đó. "

Hạ Tuấn Lâm với Tống Á Hiên rất thường xuyên đấu võ mồm với nhau, Hạ Nhi thì khỏi phải nói hoạt ngôn không chê vào đâu được lại kết hợp với Á Hiên đôi khi có những phát ngôn phát sốt thì quả là nhà ngày nào cũng loạn.

"Hạ Nhi, anh thấy Tiểu Tống nói đúng mà. Anh mới về hai ngày mà thấy hai đứa suốt ngày dính lấy nhau, trước đây khoảng nhiều như vậy. Tối còn thích chen chúc trên một cái giường nữa chứ."

Trương Chân Nguyên thật thà nói, làm Đinh Trình Hâm không nhịn được phải cười ra tiếng. Hạ Tuấn Lâm ở bên kia tai đã đỏ hết cả lên rồi, Nghiêm Hạo Tường thì vui vui vẻ vẻ ngồi bên cạnh nhìn bạn nhỏ nhà mình ngại ngùng trông vô cùng đáng yêu. Nói sao được, dù gì thủ phạm cũng là Nghiêm Hạo Tường mà, mỗi ngày đều dính lấy Hạ Nhi cũng là Nghiêm Hạo Tường, ôm ôm ấp ấp khắp nơi cũng là Nghiêm Hạo Tường, trái với một Hạ Tuấn Lâm đang đỏ mặt thì Nghiêm Hạo Tường lại rất vui vẻ ngắm nhìn biểu cảm của Hạ Nhi.

Tính ra thời gian sau khi nói rõ tình cảm của mình, Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn kéo gần khoảng cách với Hạ Tuấn Lâm như thế, Hạ Tuấn Lâm cũng dần dần thích ứng đôi khi còn đáp lại những hành động thân mật của Nghiêm Hạo Tường, trong thời gian ngắn hai người ở trước camera cũng không còn quá e dè mà tự nhiên thể hiện tương tác quan tâm nhau. Nghiêm Hạo Tường sẽ tự nhiên mà chọn Hạ Tuấn Lâm là người ngồi lên lưng mình để bản thân thực hiện thử thách, hay là những lúc kéo tay ôm vai nhau cũng được camera ghi lại với tần suất cao hơn trước. Không bàn đến ánh mắt Nghiêm Hạo Tường, vì trước giờ đều có thể nhìn thấy ánh mắt hướng Hạ Tuấn Lâm của Nghiêm Hạo Tường ngày ngày đều có thể nhìn thấy. Còn có lúc ghi hình chương trình mới cũng không ngoại lệ, ôm ôm sờ sờ liền có thể đoán ra là đối phương, Nghiêm Hạo Tường còn tháo dây chuyền đeo cho bạn nhỏ nhà mình một màn ngược cẩu độc thân mà, siêu thoại cũng vỡ trận mà leo top. Nghiêm Hạo Tường thì vui vui vẻ vẻ thể hiện tình cảm còn anh em trong nhà sắp bị chọc mù mắt hết rồi. Quả nhiên những người có tình yêu đều biến mọi thứ xung quanh thành vô hình.

Đinh Trình Hâm nhìn phản ứng của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thì không cần nói cũng biết, tình cảm phát triển rồi quả nhiên chỉ cần nút thắt được gỡ thì mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn nhiều.

"Trương Ca không chỉ có ở nhà đâu. Em kể anh nghe hôm tụi em đi Thượng Hải, Hạ Nhi bị sốt đến mê mang vừa ôm Tường Ca vừa làm nũng nữa kìa, trời ơi lần đầu tiên thấy Hạ Nhi làm nũng với Tường Ca luôn á... Ah chết mất..."

"Tống Á Hiên... ~~~"

"Ah... Làm gì đừng có đuổi tớ..."

Hạ Tuấn Lâm thẹn quá hóa giận đuổi theo Tống Á Hiên chạy vòng vòng loạn thành một đoàn, mọi người cũng chỉ biết ngồi nhìn hai đứa chạy lung tung mà vui vẻ cười, quả nhiên chọc được Hạ Nhi chỉ có thể là Tống Á Hiên.

Nói đến lần đi Thượng Hải, sau chuyến đi đó Hạ Tuấn Lâm rõ ràng đã tiếp nhận tình cảm của Nghiêm Hạo Tường. Còn nhớ hôm đó, ba anh lớn căng thẳng ôn thi cao khảo thì ở đây bốn em nhỏ được một chuyến đi Thượng Hải vô cùng thoải mái. Bắt đầu từ việc chia nhóm cùng đi, Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên đề nghị chia theo phòng ký túc xá, mà Nghiêm Hạo Tường một người lúc nào cũng muốn đi riêng với Hạ Nhi thì sau khi nghe xong câu "Chúng ta chia nhóm theo phòng ký túc xá đi nhé." thì lập tức đáp "Được" vô cùng nhanh lẹ, không hề do dự. Thế là chia xong nhóm rồi, hai người tách nhau ra đi riêng, lúc Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm lấy một cái kính từ trong túi ra đeo lên trông có chút soái, rồi thì cậu cũng muốn đeo, mà là đeo kính của Hạ Tuấn Lâm cơ.

"Hạ Nhi, tớ cũng muốn đeo."

"Cậu không mang kính à? Bị ngốc hả đi biển mà không mang kính."

"Tớ quên rồi, mà cậu có hai cái kìa cho tớ mượn một cái đi. Tớ thích đeo kính của cậu, cái màu đen cậu đang đeo đó."

Nghiêm Hạo Tường nói là không mang kính chứ thật ra là cố tình muốn mượn kính của Hạ Tuấn Lâm đeo, có trời mới biết Nghiêm Hạo Tường trước lúc đi chuẩn bị bao nhiêu đồ gần như muốn mang hết cả tủ quần áo theo.

"Cho cậu mượn cũng được thôi, mà tớ nói cậu biết phải trả phí đó. Đồ của Hạ Tuấn Lâm tớ không cho mượn không đâu."

"Được. Cậu muốn bao nhiêu cũng được."

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên tiến sát đến kéo kính từ trên mặt Hạ Tuấn Lâm ra, sao đó tự nhiên đeo lên mặt mình làm Hạ Tuấn Lâm giật mình đỏ cả mặt, đột nhiên tiến sát như thế thật làm người ta sợ mà.

Nghiêm Hạo Tường nhìn phản ứng của Hạ Tuấn Lâm mà vui vẻ cố ý làm như không có gì mà lấy cái kính còn lại đeo lên giúp cậu, tay khoác vai kéo ra ngoài.

"Chúng ta đi thôi."

Trước hết cứ chơi một vòng đã, sau khi bắt đầu ghi hình thì vẫn như bình thường Hạ Nhi sẽ chọn những hàng đồ ăn mà tiến tới, Nghiêm Hạo Tường cũng rất thuần thục mà đi theo chiều ý cậu, nói làm sao được Hạ Nhi vốn là người rất thích ăn, nhưng ăn bao nhiêu cũng vẫn là gầy nhom nhỏ xíu, trong mắt Nghiêm Hạo Tường luôn bé bé xinh xinh như vậy. Chênh lệch về cơ thể ngày trước đã có thể thấy được bây giờ Nghiêm Hạo Tường cao hơn cũng phát triển hơn rất nhiều so với Hạ Tuấn Lâm vẫn là nhỏ con nhất nhóm, nhìn rất muốn bảo vệ, ôm cũng rất thích, rất vừa tay chỉ có điều hơi gầy một chút.

Bốn người chia nhau ra dạo quanh một vòng thì tụ lại với nhau cùng nhau tắm biển hát hò, thật sự rất thoải mái đã lâu rồi không có một chuyến nghỉ ngơi như vậy. Những gì cần quay đều quay lại rồi, phần thời gian riêng tư còn lại là để cùng nhau vui vẻ chơi đùa không có máy quay không cần kiêng dè. Buổi tối vẫn là theo như phòng ký túc xá mà ngủ, bốn người hai phòng, sau khi ăn tối xong Hạ Tuấn Lâm cảm thấy người mình hơi khó chịu nhưng cũng không quá để ý,  chắc là cả ngày chạy lung tung nên hơi mệt thôi. Sau khi tắm xong liền muốn chui vào chăn ngủ, Nghiêm Hạo Tường thấy sắc mặt Hạ Nhi không ổn lắm thì lập tức hỏi thăm.

"Hạ Nhi, không sao chứ nhìn cậu không khỏe lắm."

"Tớ không sao, chắc do mệt quá thôi. Tớ muốn ngủ."

"Được."

Nghiêm Hạo Tường giúp cậu tắt đèn ở đầu giường, phòng một giường lớn nên hai người vẫn là như mọi khi ngủ cùng nhau. Nghiêm Hạo Tường kéo chăn đắp lên cho Hạ Nhi rồi kéo người gần vào một chút. Hạ Tuấn Lâm có vẻ mệt mỏi quá nên cũng không phản ứng hành động của Nghiêm Hạo Tường để cậu ấy ôm mình ngủ, cơ thể cũng mệt mỏi hơn hẳn mà ngay lập tức mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nghiêm Hạo Tường nhìn người trong lòng an ổn ngủ cũng dần dần khép mi.

Gần sáng Nghiêm Hạo Tường đột nhiên bị hơi nóng của người trong lòng đánh thức, tỉnh dậy có chút hoảng hốt, bật đèn lên liền nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm mặt mũi trắng bệch cả người nóng hổi. Hạ Tuấn Lâm bị sốt rồi.

"Hạ Nhi, Hạ Nhi không sao chứ? Hạ Nhi... "

Nghiêm Hạo Tường lay người Hạ Tuấn Lâm gọi dậy, Hạ Tuấn Lâm mơ mơ hồ hồ cũng không có tỉnh táo hoàn toàn mà gọi Nghiêm Hạo Tường.

"Hạo Tường... Tớ khó chịu... "

Thật sự phát sốt rồi, cả người đầy mồ hôi giọng nói cũng khàn đặc hơn hẳn, Nghiêm Hạo Tường lo lắng lập tức muốn tìm người giúp nhưng chưa kịp rời khỏi đã bị Hạ Tuấn Lâm ôm chặt, trán cũng nhăn lại biểu thị sự kháng cự không cho Nghiêm Hạo Tường rời đi.

"Hạ Nhi... Buông tớ ra, tớ tìm người giúp."

Nghiêm Hạo Tường nhẹ giọng vừa nói vừa tháo tay Hạ Tuấn Lâm đang ôm chặt mình. Hạ Tuấn Lâm lại càng thêm kháng cự vừa ôm vừa lắc đầu có chút uất ức lên tiếng.

"Đừng đi mà..."

"Hạ Nhi... "

"Hạo Tường... Đừng đi mà... Đừng đi..."

Lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm như vậy, sốt đến mê man như thế vẫn không cho Nghiêm Hạo Tường rời khỏi mình, vừa ủy khuất vừa đáng thương mà giữ chặt Nghiêm Hạo Tường thút thít khóc, Nghiêm Hạo Tường vừa thương vừa xót ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành.

"Được rồi, được rồi tớ không đi nữa, không đi nữa, ngoan đừng khóc."

Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng vỗ về, với tay lấy điện thoại của Hạ Tuấn Lâm ở đầu giường bên cạnh, gọi điện cho quản lý, gọi đến lần thứ hai mới có người bắt máy.

"Hạ Nhi... Mới giờ này sao em gọi phá anh rồi..."

"Anh, Hạ Nhi phát sốt rồi. Mau giúp em với."

"Hạo Tường? Được được, đợi một chút anh lập tức qua phòng em."

Anh quản lý cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy qua phòng Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm. Qua đến nơi anh nhìn thấy chính là Nghiêm Hạo Tường bị Hạ Tuấn Lâm ôm chặt đến không chừa một khe hở, mặt mũi thì trắng bệch người đầy mồ hôi, hình như còn nói năng gì đó nghe không rõ.

"Hạo Tường, bỏ em ấy ra đi. Anh gọi bác sĩ rồi, trong mười phút nữa họ sẽ đến."

"Cậu ấy không chịu thả em ra."

Nghiêm Hạo Tường nhìn người trong lòng đau xót, sốt đến như vậy thật là làm người ta đau lòng mà.

"Em tìm cách cho em ấy nằm một mình đi, em ấy đang sốt em cũng có thể bị lây đó. Với nằm như vậy sẽ không tốt cho em ấy đâu."

Nghiêm Hạo Tường cũng hiểu được nhưng lúc nãy Hạ Tuấn Lâm phản ứng mạnh như vậy làm cậu thật sự không nỡ bỏ cậu ấy ra. Nghiêm Hạo Tường đắn đo một lúc cũng nhẹ giọng dịu dàng dỗ Hạ Tuấn Lâm, cuối cùng cũng chịu thả Nghiêm Hạo Tường ra.

Lúc bác sĩ đến Hạ Tuấn Lâm đã mê man không tỉnh táo rồi, bác sĩ khám qua rồi cho cậu uống thuốc hạ sốt, dặn dò cách làm hạ nhiệt, nếu đến trưa mà vẫn không hạ sốt thì phải vào bệnh viện kiểm tra. Sau khi bác sĩ rời đi, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên cũng vừa thức dậy đi vào, lo lắng nhìn Hạ Tuấn Lâm mê man trên giường.

"Cậu ấy không sao chứ?"

"Buổi chiều do tắm quá lâu nên cậu ấy phát sốt rồi. Bác sĩ đã cho thuốc giờ đợi cậu ấy tỉnh lại thôi."

"Hạo... Tường... "

"Tớ ở đây."

Hạ Tuấn Lâm mê man đột nhiên lên tiếng gọi, Nghiêm Hạo Tường lập tức ngồi xuống nắm lấy tay cậu lên tiếng. Quả nhiên, bình thường Hạ Tuấn Lâm hoạt bát, năng động đến đâu thì khi cơ thể mệt mỏi vẫn là không có cách nào an tâm mà tìm đến Nghiêm Hạo Tường. Mạnh mẽ thường thấy cũng chỉ là một thói quen mà Hạ Tuấn Lâm cố gắng tạo thành, luôn là người quan tâm đến người khác, giỏi an ủi cũng giỏi làm người khác vui lòng. Nhưng mà từng chút khổ tâm, mệt mỏi của bản thân, cậu ấy chưa từng bộc bạch với bất kỳ ai, không muốn mọi người lo lắng càng không muốn mọi người vì mình mà buồn phiền. Đến khi đầu óc mơ hồ, cơ thể mệt mỏi mới thể hiện ra mặt yếu đuối, cũng muốn được quan tâm, cũng muốn làm nũng, cũng muốn có nơi để dựa vào.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên nhìn nhau sau đó cũng rời đi để Nghiêm Hạo Tường chăm sóc Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường nhìn tiểu tâm can của mình khó chịu nằm đây, bản thân có bao nhiêu tự trách, biết là không thể quản cậu ấy quá nhiều nhưng mà vẫn không kiềm lòng được mà trách bản thân. Dáng vẻ lúc nãy của Hạ Tuấn Lâm làm Nghiêm Hạo Tường vừa vui vừa sợ, vui vì cậu ấy trong lúc không tỉnh táo vẫn là ỷ lại vào mình, sợ dáng vẻ mệt mỏi này của cậu ấy đến hiện tại bản thân mới nhìn thấy vậy trước đây bao nhiêu buồn phiền, áp lực đều được cậu ấy tự mình ấm ức rồi tự mình nuốt vào, một chút cũng không nói cùng Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường đột nhiên tức giận, giận bản thân quá vô tâm không nhận ra quá nhiều tâm tư của Hạ Tuấn Lâm, càng giận cậu ấy vì cái gì luôn một mình chịu đựng như vậy.

Hạ Tuấn Lâm mê man sốt đến gần trưa mới có dấu hiệu khả quan, đến trưa thì tỉnh hẳn. Lúc tỉnh lại đầu óc mơ mơ hồ hồ đau muốn chết, kéo xuống chiếc khăn trên trán mình ngồi một chút tỉnh táo mới nhìn xung quanh, cửa đột nhiên được đẩy ra Nghiêm Hạo Tường mang theo chậu nước vừa thay vào cho cậu.

"Tỉnh rồi."

Nghiêm Hạo Tường đi đến bên cạnh giường, áp tay lên trán Hạ Tuấn Lâm kiểm tra nhiệt độ quả nhiên hạ sốt rồi. Nghiêm Hạo Tường lại quay người mang nước ra ngoài một lúc sau trở lại mang theo một tô cháo cùng một ly nước đến bên cạnh giường đặt xuống có ý muốn đút Hạ Tuấn Lâm ăn, Nghiêm Hạo Tường múc một muỗng cháo lên thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm lại dùng chất giọng khàn đặc vì vừa tỉnh dậy mà phản đối sự chăm sóc của Nghiêm Hạo Tường.

"Không cần như thế... tớ tự ăn được.."

"Khỏe rồi thì không cần tớ nữa sao? Tối qua còn ôm khư khư không cho tớ đi bây giờ khỏe rồi liền muốn đuổi người. Hạ Tuấn Lâm cậu rốt cuộc muốn tớ phải như thế nào hả?"

"Tớ..."

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên có chút lớn tiếng làm Hạ Tuấn Lâm giật mình, bình thường luôn dịu dàng với cậu đột nhiên như thế làm cậu thấy hơi sợ. Hạ Tuấn Lâm cũng biết Nghiêm Hạo Tường lo lắng cho mình bao nhiêu nhưng đến mức thể hiện rõ sự khó chịu như vậy là lần đầu tiên thấy, còn có cái gì mà ôm khư khư không cho cậu ấy đi, rốt cuộc trong lúc sốt cậu đã làm những gì?

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn ăn hết cháo cũng ngoan ngoãn uống thuốc không một tiếng phản đối nào nữa. Mặc dù bị bệnh cậu cũng không muốn nhưng đột nhiên nhớ đến tối qua bản thân có lẽ đã dọa sợ Nghiêm Hạo Tường nên cảm thấy có lỗi cộng thêm phản ứng vừa rồi của cậu ấy thật sự không dám lần nữa lên tiếng phản đối.

Sau khi cho cậu uống thuốc xong Nghiêm Hạo Tường cũng lập tức đi ra ngoài, đột nhiên tức giận như vậy Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn nhưng mà Hạ Tuấn Lâm từng nói sẽ cho cậu cơ hội vậy mà hóa ra từ trước đến nay vẫn luôn một mình giấu giếm mệt mỏi, tự nổ lực vượt qua chưa từng thật sự tin tưởng chia sẽ mọi chuyện với cậu. Buổi tối hôm qua rõ ràng có thể nói "tớ không khỏe" vậy mà lại chọn "tớ không sao" để rồi sốt đến cái dạng như vậy làm cậu lo lắng không yên, không muốn tức giận cũng không được.

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác nhìn Nghiêm Hạo Tường trầm mặc rời đi, cũng không biết là bản thân bị bệnh thì Nghiêm Hạo Tường có cái gì mà tức giận chứ, Hạ Tuấn Lâm cũng tự nhận bản thân hiểu rõ Nghiêm Hạo Tường vì mọi biểu cảm của cậu ấy đều viết hết lên mặt chú ý quan sát một chút liền có thể nhận ra, nhưng tại sao lại tức giận?

Tống Á Hiên đột nhiên xông vào làm Hạ Tuấn Lâm có chút giật mình, ngưng lại dòng suy nghĩ vừa rồi.

"Hạ Nhi không sao chứ? Cậu làm tớ lo đó."

"Tớ không sao rồi. À mà tối qua tớ phát sốt khi nào vậy?"

"Cậu không nhớ hả? Tớ nghe Tường Ca nói lúc cậu ấy phát hiện cậu đã sốt đến mê man rồi, còn vừa ôm cậu ấy vừa khóc nữa cơ."

"Cái gì?"

"Ah.. Vừa ôm Tường Ca vừa khóc là quản lý nói. Cậu không nhớ hả, lúc tớ vào là bác sĩ đã đi rồi, tớ chỉ nghe thấy cậu đột nhiên gọi "Hạo Tường..." là cậu ấy lập tức bắt lấy tay cậu trấn an rồi, cũng chưa từng rời khỏi cậu từ lúc cậu phát sốt đến khi tỉnh lại luôn. Mà cậu ấy đâu?"

"Cậu ấy ra ngoài rồi. Á Hiên... Tớ hơi mệt vẫn muốn ngủ một chút nữa."

"Hả... À ờ vậy cậu nghỉ ngơi đi tớ ra ngoài đây có gì thì gọi tớ cũng được. Cậu vừa tỉnh mà tớ nói nhiều quá. Cậu nghỉ ngơi đi nha."

Tống Á Hiên ra ngoài đóng của lại, Hạ Tuấn Lâm đăm chiêu suy nghĩ về những gì Tống Á Hiên nói, cố lục lại trí nhớ trong lúc mê man nhưng thật sự không nhớ nổi chuyện gì. Cậu thật sự là ôm Nghiêm Hạo Tường khóc sao? Vậy thái độ vừa rồi của Nghiêm Hạo Tường là sao chứ? Tức giận cái gì? Có gì đáng tức giận?

Hạ Tuấn Lâm thật sự nghĩ mãi không thông, chờ một lúc cũng không thấy Nghiêm Hạo Tường quay lại, thật muốn hỏi rõ ràng mà, không nghĩ nữa đầu đau rồi, trước hết cứ khỏe lại đã rồi tìm cậu ấy hỏi rõ.

Nghiêm Hạo Tường sau khi Hạ Tuấn Lâm hạ sốt bản thân mới yên tâm đi ăn chút gì đó vì từ lúc cậu ấy sốt đến khi tỉnh lại Nghiêm Hạo Tường chưa từng rời khỏi, cũng không có tâm trạng ăn uống gì. Sau khi ăn trưa xong quay lại phòng đã thấy Hạ Tuấn Lâm đã ngủ, hai bước thành một đi đến bên giường kiểm tra nhiệt độ cho cậu sợ cậu lại phát sốt. Tay vừa đặt lên trán người bên dưới đã cựa quậy một lúc thì mở mắt ra, Hạ Tuấn Lâm ngủ chưa sâu nên Nghiêm Hạo Tường vừa động vào đã tỉnh, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm mất tự nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Cậu vừa đi đâu vậy?"

"Tớ đi ăn trưa, cậu muốn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi. Sáng mai chúng ta mới trở về Bắc Kinh. "

Nghiêm Hạo Tường lúc quay lại nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm an tỉnh nằm đó, mặc dù đã có chút huyết sắc nhưng trông vẫn không đáng yêu chút nào. Bình thường đều líu lo bên cạnh hiện tại thấy cậu ấy yên lặng như thế thật không quen, bản thân cũng không thoải mái. 

Hạ Tuấn Lâm nhìn ra được sự lo lắng cùng tự trách trong mắt Nghiêm Hạo Tường, hình như không còn tức giận nữa. Suy nghĩ lúc nãy không ra lý do bây giờ Hạ Tuấn Lâm liền mang ra hỏi Nghiêm Hạo Tường.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu có gì muốn nói với tớ không?"

"Tớ thì có gì mà nói. Cậu nghỉ ngơi đi, tớ phải cùng Diệu Văn và Á Hiên tham khảo lịch trình rồi. Cần gì thì gọi tớ."

"Nghiêm Hạo Tường!"

Mắt thấy Nghiêm Hạo Tường sắp rời khỏi Hạ Tuấn Lâm lên tiếng gọi.

"Cậu có gì thì cứ nói đi chứ? Cứ im lặng như vậy tớ khó chịu."

"Cậu khó chịu, cậu nghĩ tớ dễ chịu lắm sao? Rõ ràng cậu có thể nói với tớ cậu không khỏe mà, tại sao không nói? Cậu trước giờ có thật sự đặt tớ vào trong mắt không? Tại sao chưa từng than thở với tớ dù một chút vậy? Cậu không biết tớ lo lắng cho cậu đến mức nào sao?"

"Tớ..."

"Cậu nghỉ ngơi đi."

Nghiêm Hạo Tường đối mặt với Hạ Tuấn Lâm nói xong những lời đó thì rời đi, Hạ Tuấn Lâm cũng không biết phải làm sao, trả lời thế nào nên không cản nữa. Hóa ra cậu tự mình mạnh mẽ lại làm Nghiêm Hạo Tường bận lòng như vậy, trách cậu được sao, cậu cũng chỉ là không muốn Nghiêm Hạo Tường phải lo lắng cho mình thôi.

Buổi tối, lúc Nghiêm Hạo Tường mang thuốc cho Hạ Tuấn Lâm uống, bản thân tắm xong thì lên giường nằm quay lưng lại với cậu, cũng không nói lời nào. Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ rất nhiều về những gì Nghiêm Hạo Tường nói, bản thân cũng muốn dựa dẫm vào cậu ấy nhưng mà cậu vẫn không làm được, thay vì để Nghiêm Hạo Tường lo lắng cậu thà tự mình cố gắng còn hơn.

Nhìn Nghiêm Hạo Tường bên cạnh, quay lưng về phía mình cảm giác rất mất mát, cũng không biết tại sao lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm muốn bản thân buông thả một chút cũng muốn Nghiêm Hạo Tường biết được thật ra Nghiêm Hạo Tường cũng quan trọng với cậu không kém, tuy rằng không nói nhưng cậu chưa từng không để ý đến Nghiêm Hạo Tường.

"Nghiêm Hạo Tường... Tớ có chuyện muốn nói."

"Cậu nói đi, tớ nghe."

"Cậu quay lại đây. Tớ không
muốn nói chuyện với lưng của cậu."

Nghiêm Hạo Tường theo ý Hạ Tuấn Lâm quay lại mặt đối mặt với cậu, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm vì bệnh mà càng thêm thu hút như sao vậy, lấp lánh. Nghiêm Hạo Tường thừa nhận bản thân thật sự khi đối mặt với Hạ Tuấn Lâm luôn không tự chủ được mà muốn yêu thương cậu ấy dành thật nhiều cưng chiều cho cậu ấy, nhưng mà Nghiêm Hạo Tường không thể hiểu rõ cậu ấy đang nghĩ gì, thật sự không hiểu được?

"Cậu vì sao lại giận tớ? Tớ bị bệnh là tớ khó chịu, tớ cũng biết cậu lo lắng nhưng tại sao lại tức giận chứ?"

"Tớ không có."

"Còn chối. Tớ nhìn ra được cậu rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net