OneShot Âm Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện : Âm Hôn

Oneshot

Nơi rừng sâu thăm thẳm, gió lạnh thê lương quật vào chiếc kiệu đỏ, mưa rả rích như tiếng ai oán vang vọng cả núi rừng. Đoàn người mặc đồ đỏ mang màu đại hỷ băng qua từng tán lá như bàn tay người chực nắm lấy bọn họ, bên trong kiệu đỏ có một tân nương nước mắt lưng tròng được che sau chiếc khăn voan nhìn đăm đăm về phía trước

Đoàn người dừng lại trước một căn nhà khang trang duy nhất nơi rừng sâu hoang vắng, tân nương xinh đẹp được một người đàn ông dìu vào trong nhà. Giữa nhà, hai ông bà hội đồng ngồi hai bên một chiếc bàn gỗ nguyên khối, gương mặt không mang một nét vui mừng nào cả

Tân nương được đưa đến trước mặt hai ông bà hội đồng, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo nhưng đôi mắt đã sớm đỏ ửng. Lúc này đã gần mười hai giờ khuya, từ xa thấy một đoàn người khác trên vai mang một chiếc quan tài lớn cột nơ đỏ rực, xung quanh có vàng mã bị gió thổi nằm ngổn ngang, tiếng trống kèn vang lên náo loạn một góc trời

Tân nương cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chiếc quan tài kia, nàng sợ đến hai chân run lên cầm cập, bà hội đồng hô hấp khó khăn nhìn tân nương. Nắp quan tài rơi xuống đất, tạo nên một tiếng kêu văng vẳng đáng sợ, tân nương sợ hãi khuỵu xuống đất, bỗng nghe được một giọng nói

-“ Kim Trân Ni đây sao? Thật xinh đẹp”

Trước mặt xuất hiện một đôi chân, tân nương ngẩng đầu lên liền gặp gương mặt tân lang của mình - Kim Trí Tú, nàng hoảng sợ hét lên một tiếng. Trên gương mặt Kim Trí Tú hiện lên một nụ cười, tiến sát gần gương mặt của Kim Trân Ni, nàng lùi một bước, cô tiến tới một bước, nàng liền lùi lại một bước

-“ Đừng sợ, ta không làm hại em đâu ”

Bàn tay trắng bệch vươn ra chạm vào vai Kim Trân Ni, rồi chạm lên mặt, người này mới chết hôm qua, cơ thể vẫn còn một chút âm ấm còn sót lại, bàn tay mềm mại chạm qua da mặt nàng. Đôi mắt Kim Trí Tú thoáng vẻ u buồn, nụ cười trên môi cũng không còn nữa

-“ Ta đã chết rất thảm ”

Nói rồi, chiếc đầu Kim Trí Tú ngoẹo đầu về bên trái, hốc mắt trở nên đen ngòm nhìn thẳng vào Kim Trân Ni, máu từ đâu đổ ra từ hai hốc mắt đó, chảy dọc xuống cổ rồi chạm xuống mặt đất. Ông bà hội đồng sợ đến ngất lịm đi lúc nào không biết, thấy Kim Trân Ni muốn bỏ chạy, bàn tay đó lại nắm chặt lấy vai nàng

-“ Không, không. Ngươi đừng có tới đây. Ma quỷ ! ”

-“ Hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta, em đâu thể bỏ đi vậy được”

Nhìn thấy Kim Trân Ni thảm thương như thế cũng không nỡ, Kim Trí Tú khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp thanh thuần của mình, giọng nói bất đắc dĩ, nghe kĩ thì thấy xen lẫn một chút thương tâm

-“ Ta chỉ cần em bái tổ tiên cùng ta, rồi cùng ta ngủ chung một đêm. Ngày mai, ta sẽ cho em sẽ được tự do ”

Nàng liền gật đầu lia lịa, Kim Trí Tú nở nụ cười nhẹ, hướng mắt vào nhà chính ý bảo nàng vào trong, hồn ma cũng biến đâu mất. Nàng lo sợ đứng ở nhà chính, ông bà hội đồng đã ngất từ lâu, sau lưng cần phải có người đỡ lên. Quỷ mai mối đứng bên cạnh, hô to

-“ Giờ lành đã tới, tiến hành hôn lễ ”

Tiếng trống kèn bên ngoài vang lên âm ĩ, làm ghê rợn cả một vùng núi đồi, mưa vẫn chưa chịu ngừng. Chiếc quan tài được mang vào đặt cạnh nàng, Kim Trân Ni mồ hôi tuôn đầy trán, nàng bị đẩy quỳ xuống trước bàn thờ, hồn ma của Kim Trí Tú cũng theo đó mà quỳ xuống, toàn thân nàng cứ run rẩy không thôi

-“ Đừng sợ, ta không làm hại em. Ta là phu quân của em, chẳng lẽ em lại sợ phu quân của mình sao ? ”

-“ Nhất bái thiên địa ”

Thấy nàng cứ do dự, hai người đàn ông phía liền đè đầu nàng xuống, nàng cùng Kim Trí Tú vái lạy trước bàn thờ

-“ Nhị bái cao đường ”

Nàng bị kéo xoay về hướng ông bà hội đồng, cúi xuống lạy bọn họ một lạy

-“ Phu thê giao bái ”

Hai người đàn ông tiếp tục xoay người nàng đối diện cỗ quan tài, ấn đầu nàng xuống

-“ Đưa vào động phòng ”

Cỗ quan tài được mang vào trong phòng, nàng cũng bị đẩy vào rồi khóa chặt cửa từ bên ngoài. Nàng đập cửa nhưng không có tác dụng, đau khổ ngồi bệt xuống đất, giọt nước mắt đau đớn cũng tràn ra bên ngoài. Qua ánh trăng chiếu vào trong, nàng thấy Kim Trí Tú ngồi trên giường, mỉm cười nhìn nàng

-“ Em sợ ta sao ? ”

-“ Ta sợ dáng vẻ lúc nãy ”

Nàng lưng tựa vào cửa, hốc mắt bị một lớp sương che mờ, trong miệng dâng lên một vị chua xót. Cô cũng không nhìn nàng, đôi mắt hướng ra phía ánh trăng sáng vằng vặc trên cao

-“ Sau này ngươi sẽ đi đâu ? ”

Câu hỏi của nàng làm Kim Trí Tú hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười rồi trả lời nàng

-“ Ta không biết, có thể là âm tào địa phủ ”

Nói rồi cả hai cùng nhau uống rượu, trời ngày một trở lạnh, mưa cũng đã ngừng, chỉ còn âm thanh xào xạc đung đưa của lá cây. Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy đã không còn nhìn thấy chiếc quan tài đâu nữa

Tự mình nhớ con đường ngày hôm qua, lần mò thoát khỏi khu rừng đó. Nàng thất thần tìm đến nhà ông bà hội đồng, đừng tồng ngồng trước cổng nhìn họ làm đám tang lần nữa cho Kim Trí Tú, nàng không nhìn thấy cô, chắc có lẽ cô đã đi xuống âm tào địa phủ, chờ ngày chuyển kiếp

The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#âmhôn