ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Lập Nông lâu nay luôn thầm thích một người.

Đó là một người nhìn rất đẹp, như một làn gió mùa xuân.

Anh cười rộ lên thật ấm áp, với hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.

Giọng nói của anh thật hay, thật hay, giống như diễn viên phim truyền hình.

Mặc dù anh ấy thích kể chuyện cười lạnh, nhưng mỗi chuyện cũng đều rất hài hước.

-

"Em thích anh ấy a a a a, người gì đâu mà ôn nhu quá a a a a"

"Đủ rồi Trần Lập Nông, anh thật sự nhịn em hết nổi rồi, em một ngày cứ bla bla đủ thứ chuyện, mà trong đó 90% thì là về Lâm Ngạn Tuấn." Vương Lâm Khải đem tờ một đồng đập lên bàn nói với Trần Lập Nông, "Đây là phí cho em ngậm miệng lại."

"Im đi, anh không muốn nghe thêm về Lâm Ngạn Tuấn nữa."

"Tiểu Quỷ!"

Trần Lập Nông một tiếng này đem Vương Lâm Khải sợ tới mức lúng túng, sau đó lại đổi giọng điệu, "Em đây chỉ nói với mình anh biết thôi, hơn nữa anh định lừa em bằng một đồng này hả?"

"Em vẫn ngại chưa đủ đúng không, anh đây là muốn cảnh cáo em, ở trước mặt anh không được nói về Lâm Ngạn Tuấn, Tên đó có cái gì tốt hả, cả ngày bày ra gương mặt cau có, em còn nói cậu ta cười lên đẹp mắt? Dù sao thì anh cũng không thấy qua, anh so với cậu ta đáng yêu hơn nhiều."

Trần Lập Nông nhìn bộ dạng bĩu môi bất mãn của Vương Lâm Khải thì buồn cười, "Hai người không giống nhau." Như thế nào là không giống nhau? Vương Lâm Khải là bạn cùng phòng của cậu, mà Lâm Ngạn Tuấn là người mà cậu thích.

Đơn giản mà nói thì đó là sự khác biệt giữa thân và không thân, nhưng Vương Lâm Khải nói rằng nếu như Trần Lập Nông muốn hôn thì hắn cũng không từ chối, dẫu sao chàng trai dễ thương như vậy, ai lại cự tuyệt cậu ấy moah bạn một cái chứ

-

Trong khi Wechat rất phổ biến hiện nay, thì những cô gái và các chàng trai trong độ tuổi thiếu niên rất yêu thích QQ, bởi vì QQ có một chức năng rất là đặc biệt, chính là "đặc biệt quan tâm".

Điều đặc biệt là tiếng chuông giống như tiếng nước chảy róc rách, nếu như âm thanh vang lên thì đối phương là người bạn thích, hơn nữa bạn chính là thầm thích người ta, nhất định sẽ bị cái này dọa chết khiếp. Người từng trãi Trần Lập Nông chia sẽ.

Lâm Ngạn Tuấn

[Quan tâm đặc biệt] Ngày mai là ngày anh trực nhật đúng không?

Khi Trần Lập Nông nhận được tin nhắn này, cậu đang nghe nhạc với âm lượng lớn bằng tai nghe vừa lướt web, cậu trượt tay và điện thoại đập vào mũi một cái "bộp", sau đó rớt xuống giường, cậu bỏ qua sự đau đớn của cái mũi, ở trên giường lăn qua lăn lại, kích dộng la "a a a a" không ngừng.

Vương Lâm Khải ở dưới bị tiếng cót két của giường làm phiền đến chết đi được, tiếng lật qua lật lại đầy khó chịu, trùm chăn lại cũng không thể ngăn được âm thanh, cuối cùng không thể nhịn được mà nhô đầu ra khỏi chăn tức giận quát ầm lên: Trần Lập Nông! Em ** cuối cùng là có ngủ hay không hả??!!

Trần Lập Nông đột nhiên dừng lại, dùng giọng điệu vô cùng ủy khuất nói với Vương Lâm Khải, "Sao lại hung dữ với em như vậy, em... Em nhận được tin nhắn của Lâm Ngạn Tuấn!" Nửa câu sau có phần che giấu một chút vui vẻ.

"Em có biết hiện tại anh thấy em giống gì không?" Vương Lâm Khải hỏi với giọng đầy bất lực. "Giống cái gì?" Trần Lập Nông vẫn còn đắm chìm trong đại dương hạnh phúc, đối với cái gì cũng sinh ra cảm giác tò mò, tranh thủ hỏi một câu.

"Giống như bị bệnh tâm thần! Mau đi ngủ đi!" Vương Lâm Khải nói xong đem chăn kín toàn thân.

-

Lâm Ngạn Tuấn tìm đến Trần Lập Nông, chỉ vì cậu là người phân công trực nhật vệ sinh của các thành viên. Trên bảng thông tin ghi đến mức lộn xộn không thể đọc ra, Lâm Ngạn Tuấn đành phải đi hỏi về lịch trực nhật của bản thân, ừ nhất định là như vậy rồi, Trần Lập Nông nghĩ.

Sau đó Trần Lập Nông nhìn chằm chằm vào tin nhắn thật lâu, gõ bàn phím, rồi lại xóa xóa cắt cắt tin nhắn, cuối cùng chỉ gửi vỏn vẹn một từ "Đúng", vừa lạ lại vừa cứng ngắc.

Điều mà Trần Lập Nông không bao giờ tưởng tượng được chính là, tin nhắn vừa gửi đi chưa quá 10 giây, điện thoại lại truyền đến âm thanh đặc biệt, đập vào mắt là dòng chữ:

Lâm Ngạn Tuấn

[Quan tâm đặc biệt] Ok, sinh hoạt ủy viên, em sẽ chơi game chứ?

Vì cái gì lại bắt đầu nói tiếp như vậy? Vì cái gì mà có cảm giác bị đùa giỡn vậy? Trần Lập Nông nghĩ rằng hình như mình gặp ảo giác rồi, từ lúc Lâm Ngạn Tuấn bắt đầu tìm cậu, cậu đã có cảm giác giống như đang nằm mơ.

Trần Lập Nông lúng túng cắn ngón tay, cậu gần đây thật sự có chơi một game, hơn nữa còn là điên cuồng thích, mỗi ngày không đánh hai mươi trận liền cảm thấy khó chịu, vì vậy cậu cũng đối với Lâm Ngạn Tuấn nói thật rằng cậu sẽ chơi.

Lâm Ngạn Tuấn

[Quan tâm đặc biệt] Ăn gà hay là Lão Vương? (*)

Có phải người này ở trong điện thoại không vậy? Sao lại có thể nhanh như vậy đã có thể trả lời tin nhắn? Tiếng chuông này thật sự rất là dọa người.

"Indentity V"

Lâm Ngạn Tuấn

[Quan tâm đặc biệt] Ok, ID của em là gì?

Sau khi thêm ID của Lâm Ngạn Tuấn, Trần Lập Nông cảm thấy tên game của mình thất sự thiếu đánh, tên là "Đối diện ơi xong ván đừng rời đi", anh ấy gặp sẽ không bỏ mặt mình luôn chứ? Trần Lập Nông bắt đầu lo lắng vì chính mình.

Sau khi vào ván, Trần Lập Nông phát hiện, trên cơ bản Hunter đang ở gần cậu, cậu bắt đầu phát tin nhắn nhanh, Forward lập tức đi đến, cậu rất cảm kích người này, sau trận đấu, cậu nhìn ID quen thuộc bên dưới nhân vật Forward, cậu im lặng, là Lâm Ngạn Tuấn.

Trời ơi, Lâm Ngạn Tuấn tại sao có thể tốt như vậy!! Mình làm sao lại có thể thích một người ưu tú như vậy!! Trần Lập Nông nhịn không được bắt đầu trồng cây si.

Sau khi chơi vài ván, Trần Lập Nông cảm thấy rất không ok, nếu không tìm thấy Lâm Ngạn Tuấn cậu có cảm giác rất không an toàn, suy nghĩ một hồi, cậu đề nghị bật mic trên QQ vừa chơi gamne.

Lâm Ngạn Tuấn vậy mà nhanh chóng đồng ý, nhưng anh không biết rằng, sau khi game bắt đầu Trần Lập Nông sẽ trở nên điên như vậy.

"A a a a, Hunter đuổi theo em! Lâm Ngạn Tuấn cứu mạng! A a a a a a Lâm Ngạn Tuấn hắn đánh em rồi! Em còn một mạng thôi! Anh mau đến cứu em!!"

Nếu không phải bởi vì Vương Lâm Khải đang ngủ như một con lợn chết, thì chắc chắn Trần Lập Nông đã sớm tiêu đời.

"Trời ơi, Joker này cũng quá nhẫn tâm rồi, hắn sao có thể đánh chết em chứ! Em đây là một người man, soái, thời trang như vậy!" Trần Lập Nông phồng má vẻ mặt không vui.

"Anh giúp em! Em đợi ở đó, được rồi anh trả thù cho em, anh dùng tấm ván đánh hắn vài cái, em vừa lòng chưa?" Lâm Ngạn Tuấn giống như đang dỗ đứa trẻ.

Tiếp tục mấy ván, Trần Lập Nông dường như nằm không cũng chiến thắng, không cần sửa máy phát điện hay cứu người cũng có thể thắng, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Khi Trần Lập Nông muốn chơi thêm ván nữa, Lâm Ngạn Tuấn gửi đến một tin nhắn.

Lâm Ngạn Tuấn

[Quan tâm đặc biệt] Muộn rồi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Mấy chữ kia lại đem tim Trần Lập Nông rối thành một đoàn, có lẽ tên ngốc Lâm Ngạn Tuấn này không biết ý nghĩa của ngủ ngon là gì đi? Đem chúc ngủ ngon ghép lại sẽ là "I love you".

Trần Lập Nông trả lời, "Ưm, anh cũng vậy."

Sau đó đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ.

-

"Trần Lập Nông! Mau dậy đi!"

Trần Lập Nông mở mắt nhìn người đang gọi mình dậy, không khỏi cảm thán tại sao Vương Lâm Khải lại gọi sớm như vậy.

"Anh nói em nghe, buổi tối em còn không đi ngủ sớm thì sẽ bị hói đấy, như thế thì Lâm Ngạn Tuấn sẽ không thích em nữa, em cứ ở đó mà khóc hu hu đi." Vương Lâm Khải hướng Trần Lập Nông lè lưỡi, Trần Lập Nông ngược lại không có phản ứng gì, chỉ nhanh chóng chạy đi rửa mặt.

Vương Lâm Khải: ??????????

-

Lâm Ngạn Tuấn với tư cách là cao thủ bóng rổ, mỗi lần anh xuất hiện trên sân bóng, sẽ khiến cho các nữ sinh bắt đầu la hét, từng người đều sẽ cố gắng hét thật to, kiểu như ai hét to nhất thì người đó chính là bạn gái của anh.

Trần Lập Nông giả vờ đi ra sân và đồng thời cũng lôi kéo theo Vương Lâm Khải, muốn gia nhập đội ngũ lớn mạnh này, nhưng chỉ vì mình là con trai mà có chút do dự.

"Không phải như vậy đã sợ rồi chứ Trần Lập Nông, là đàn ông thì nhanh lên!" Vương Lâm Khải dùng sức đẩy Trần Lập Nông một chút, đem cậu dẫn vào sân bóng rổ, cũng may đó là giờ nghỉ giải lao, bằng không thì cậu chắc sẽ rất lúng túng.

Nhưng mà hiện tại cũng rất xấu hổ, bởi vì mọi người đều tập trung ánh nhìn vào cậu, mà bởi vì chân bị trật nên đã ngã ra sân.

Lâm Ngạn Tuấn từ bên kia chạy qua, mỗi một bước như giẫm lên trái tim của Trần Lập Nông, cuối cùng ở trước mặt cậu gồi xổm xuống.

"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?"

Lâm Ngạn Tuấn cầm lấy cổ chân Trần Lập Nông, nhẹ nhàng xoa nắn vài lần, lúc đầu Trần Lập Nông có chút phản kháng, xung quanh thật sự có rất nhiều người, Lâm Ngạn Tuấn rõ ràng có thể để cậu tự bóp chân, còn có,... Bọn họ thật sự quá gần rồi, chưa bao giờ gần như vậy.

"Đã đỡ hơn chưa?" Lâm Ngạn Tuấn nhẹ giọng hỏi.

"Đã đỡ nhiêu rồi." Trần Lập Nông thật thà gật đầu.

Lâm Ngạn Tuấn vẫn ngồi cạnh nhìn cậu chằm chằm.

"Trần Lập Nông, anh sẽ không làm những việc mà anh không chắc chắn."

"Anh thích em, rất thích em, anh tin là em cũng như vậy."

Trần Lập Nông tên ngốc này, không biết có nghe hiểu không đây..., A đồ ngốc!

(*)
- Ăn gà: game bắn súng PUBG, gọi là ăn gà vì mỗi khi kết thúc trận đấu thì đội thắng sẽ được phần thưởng là thùng gà.
-Lão Vương: game Vương giả vinh diệu, một game chiến thuật giống như Liên Quân.


-END-

Thật sự là làm bộ này ở đoạn chơi game tui cười như dở hơi vậy vì thấy mình trong đó =))))) bình thường thì chơi tạm ổn, nhưng chỉ cần có người chơi chung là bật mode gà mờ để người khác gánh team =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net