[Fanfic] [Wenrene][Oneshort]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm rồi,dường như đã rất lâu từ khi chị rời khỏi em. Hôm đó là ngày có nắng nhè nhẹ , hương vị xung quanh ngọt ngào như nụ cười của chị , ngọt ngào như chiếc bánh kem sữa mà đôi ta thường cùng nhau làm trong gian bếp nhỏ. Hương sữa hòa tan trong từng lớp bánh, giống như  sự ấm áp của chị hòa quyện vào tâm hồn em vậy. Chị biết không, vào những khoảng khắc đó, trong em lại nghĩ ra viễn cảnh hai chị em ta cùng đóng quảng cáo cafe sữa ngôi sao phương nam "Yêu em thì bất chấp, quyện vào chị mê say" .Em không đen như anh cafe,chị không trắng như cô sữa, vậy mà chúng ta quyện vào nhau êm dịu như vậy , em thấy , em có tiềm năng làm diễn viên như Song Joong Ki. Lúc ấy thì chị sẽ là Song Hye Kyo của đời em. Đôi ta sẽ cùng hạnh phúc, chị nhỉ ? Câu chuyện của chúng ta drama hơn cả phim Hàn, vậy mà chị nỡ rời xa em. Lúc chị đi, chị chỉ mang theo vài đồng tiền lẻ mà chị lấy trên bàn và nụ cười tươi sáng, bảo em "ở nhà ngoan nhé". Và cứ thế, chị hòa vào dòng người đông đúc, và dần dần xa. Lúc ấy em thật ngu ngốc vì đã để chị đi. Cái bóng đèn trong nhà sắp hỏng , nếu hỏng tất cả mọi thứ sẽ tối đen ,tối như trong lòng em lúc này. Chị đi rồi, lòng em cũng tối lắm. Mấy đồng tiền lẻ mà chị cầm đó, em đặt lên bàn để lát đi mua bóng đèn, chị lại lấy đi mất . Nhưng chị đừng lo, em sẽ mua bóng đèn, vì có bóng đèn mới nhìn được mặt chị và mấy chai comfor chị vứt lăn lóc trong xó nhà. Lúc chị vừa đi khỏi, nơi đây vẫn còn thoang thoảng mùi hương Downy của chị, cái mùi hương mà em yêu thích nhất. Rồi thời gian dần dần trôi đi, em vẫn một mực đợi chị về . Cuối cùng không uổng công em chờ đợi, cánh cửa bật mở,bóng dáng nhỏ bé của chị nhanh chóng bước vào, trên tay xách mấy cái túi to đùng. Em lúc đó chỉ muốn òa lên, thế nhưng chị lại không giống em, thay vào đó là biểu cảm bực tức,chị nói:
"Wan Wan ra xách mấy túi comfor này vào đi , nặng quá ! Chợ Đồng Xuân xả hàng cuối năm, người đông như kiến , mãi mới mua được 3 chai, lại còn được khuyến mãi thêm nữa chứ ! "

À ! Cái lúc ấy em mới để ý , em thấy thời gian lâu vì đồng hồ nhà mình hỏng, chị đi mấy tiếng mà em nhìn đồng hồ tưởng lâu lắm. Bóng đèn đã hỏng còn đồng hồ hỏng, chả nhìn thấy giờ giấc đâu. Haiz , lại phải tốn tiền mua pin đồng hồ và bóng đèn đây !
__________________
By #Chuối :))
Đây là lần đầu tớ viết fic, nếu có lỗi mong mọi người góp ý và giúp đỡ ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net