[Oneshot - CCS] Negai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Negai ( Nguyện ước )

Author : Aru Mozuki aka Hyun Han

Disclaimer : Tất cả nhân vật đều là của CLAMP và Card Captor Sakura, không thuộc quyền sở hữu của tôi. Mọi tính cách, hoàn cảnh, nhân vật, … đều do tôi toàn quyền quyết định.

Category : Romance, Shoujo-Ai, Little Horror, Mystery, …

Status : Oneshot

Rating : [ T ] 13 +

Warning : Fic bạn đang đọc là Shoujo-Ai ( Tình yêu Nữ x Nữ ) !!! Tôi khuyên bạn nên suy nghĩ thật kĩ trước khi xem nó, nên bạn nào dị ứng với thể loại này thì “Click Black Please !” để cho những người khác đọc. Đọc xong mà bình luận này nọ thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm !

Summary :

         “Nếu có kiếp sau. Chúng ta … sẽ lại là bạn nữa nhé ? …

***

 

Mùa thu đang dần chuyển sang đông, cơn gió mùa thu nhuốm hơi lạnh khẽ vờn nghịch với hoa cỏ, lá cây.

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rơi

Như một đóa hoa nhỏ xinh vậy …

Một đôi chân trẻ con nhẹ nhàng mang đôi giày cao cấp thượng hạng từ nước ngoài. Chỉ Hoàng cung mới có, đang bước trên mặt đất. Mái tóc màu tím nhạt của cô bé khẽ tung bay, đùa nghịch bởi cơn gió thu. Đôi mắt màu thạch anh tím huyền ảo, thần bí đưa lên trời, ngắm nhìn bầu trời xanh trong gợn một chút mây trắng ấy.

Cô nàng cười tinh nghịch, một nụ cười bé nhỏ : “Mình đã ra ngoài được rồi.”

Cô thích cái được gọi là “thế giới bên ngoài”. Từ nhỏ, cô đã sống trong Hoàng cung - nó giam giữ cô, như một con chim bé nhỏ tội nghiệp không thể thoát ra khỏi cái lồng sắt to lớn này. Và giờ, cô đã có thể ra ngoài tự do bay nhảy, nhìn thấy những thứ cô chưa nhìn thấy ngoài đời thực, chỉ là nhìn chúng qua những trang sách hằng ngày cô đọc.

Cô đi men theo một con đường, đến một cánh đồng cỏ hoang. Cô nhận ra rằng, nó đẹp biết bao, tựa hồ như một thiên đường giữa chốn nhân gian.

Nàng công chúa nhỏ nhắm mắt, cảm nhận làn gió mát lạnh thổi qua, thấm vào da thịt cảm giác lạnh, hanh khô của mùa thu. Mùi hương nồng nàn của cỏ dại xanh bay vảo mũi cô, tạo nên một cảm giác vô cùng dễ chịu …

Đó chính là thế giới bên ngoài !

Mở mắt, cô lại đi tiếp, ngắm nhìn những thứ bé nhỏ dễ thương, cỏ dại, những loài hoa xinh đẹp nhưng ta chưa biết tên …

Rồi cả người cô bỗng giật nảy mình, cô đang ở phía sau một người …

“Là ai đây ? Sao cậu ấy lại biết đường đến đây ? …”  Những câu hỏi ngây ngô của một Công chúa luôn sống trong Hoàng cung nhung lụa được đặt ra.

Cô nhìn kĩ, là một người con gái. Nhìn vóc dáng thì cô bé ấy cũng chỉ bằng tuổi cô, nhưng có nhỉnh hơn cô về chiều cao. Mái tóc màu nâu vàng nhạt như màu của hạt dẻ. Đôi mắt màu xanh trong veo như một hồ nước mùa thu tĩnh lặng, vô hồn nhìn về xa xăm. Ống tay áo của bộ Kimono phất phơ trước gió. Quả thật, cô bé này rất đẹp, rất dễ thương. Trong sáng tựa như thiên thần. Nhưng nhìn xem, đôi mắt cô phảng phất nét u buồn. Đáng sợ …

Cô cảm thấy người này có gì đó là lạ, dù cô ấy rất đẹp nhưng cô đang có nỗi khổ tâm nào đó vậy, cô có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt ngọc lục bảo đó …

Chân cô nhấc lên, tiến thêm một bước. Tuy nhiên, cô đã giẫm phải một nhánh cây khô nhỏ, khiến nó phát ra tiếng “Crắc !”

- Ai đó !? – Nghe được tiếng động, cô gái nhỏ xoay người lại nhanh như cắt

- X-Xin lỗi, mình đã làm phiền cậu. Thật sự xin lỗi ! – Ngây người một lúc, cô Công chúa cứ liên tục cúi đầu lên rồi xuống nói lời “Xin lỗi !” cả chục lần

Đôi đồng tử của cô gái có đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo hơi mở to ra. Rồi cô cất tiếng, giọng nói khản đặc, vô tình nhưng lại nhẹ nhàng :

- Không sao …

- Vậy tốt rồi. Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ nổi giận cơ. – Cô cười nhẹ : “Cậu tên gì vậy ? Cậu nhìn rất đẹp đó !”

Đẹp ? Xinh đẹp ư ? Lần cuối khi ai đó nói với cô từ “xinh đẹp” là khi nào ? …

- Tôi tên … - Cô gái nhỏ thoáng chốc bỏ lửng câu nói

- Cậu có vẻ ngại. – Cô nói : “Thôi thì tớ trước nhé ! Tớ là Tomoyo Daidouji !” Đôi mắt khép hờ, Tomoyo ngô nghê nói ra tên thật của mình

- Hoa mộc lan trắng … ? – Môi của cô gái mấp máy, không chút cảm xúc

- Ưm, đúng rồi. Tên của tớ của nghĩa là “hoa mộc lan trắng” ấy ! – Tomoyo cười tươi

- Sakura … - Môi cô tiếp tục phát ra những tiếng nói : “Sakura … Amamiya …”

- Sakura Amamiya ? Là tên cậu ? – Cô nàng ngơ ngác hỏi

- Tôi … là Sakura … ! – Cái tên mang ý nghĩa của một loài hoa phát ra từ miệng cô một lần nữa

- Sakura – chan, tớ có thể gọi cậu là Sakura – chan. Được chứ ? – Bàn tay trắng ngần thon thả của Tomoyo cầm đôi bàn tay của Sakura nâng nhẹ lên và cười.

Khi tay của Tomoyo chạm đến da thịt của Sakura, cô cảm giác bàn tay lạnh lẽo như tuyết trắng của mùa đông đang được truyền hơi ấm.

Hơi ấm này, thật dịu dàng làm sao, ấm áp làm sao …

Liệu trái tim đông cứng này có thể tan chảy ?

Làm sao ? Phải làm sao ?

- Đ-Đừng động vào tôi ! – Giật mình, Sakura thô bạo hất mạnh tay Tomoyo ra, khiến Tomoyo mất thăng bằng mà té bổ nhào xuống đất cỏ

Tomoyo ngước đầu lên nhìn, cô đã làm gì để Sakura phải giận dữ lên như thế ? Cô nào đã làm sai cái gì ?

- Sakura, cậu sao thế ? – Tomoyo lo lắng hỏi

- Đừng … đừng chạm vào tôi … Tôi rất đáng kinh tởm, đừng động vào tôi ! – Tay của Sakura giật lùi lại, gương mặt cô hoảng sợ, tái xanh lại, đôi mắt ngọc lục bảo chứa đựng một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn, nó như đang muốn nuốt chửng thân xác cô.

Tomoyo nhìn vào đôi mắt vô hồn ấy đang mở to hết cỡ ra, chắc rằng ai nhìn vào cũng sẽ nói kinh tởm. Nhưng cô lại thấy đau xót cho Sakura, hà cớ nào đã để một con người bé nhỏ này chịu một đau đớn nào đó lớn tới mức mà cô không thể tưởng tượng được chứ ?

“Thì ra, có những người không hề hạnh phúc như mình tưởng …”

Đôi vai gầy gò của Sakura đang run rẩy, cho dù Tomoyo có là Công chúa đi nữa. Thì cô vẫn chỉ là một con chim nhỏ bị giam giữ trong cái lồng sắt khóa kín mà thôi, mãi mãi không biết thế giới bên ngoài ra sao.

Không, không được ! Không được kết thúc như thế !

Tomoyo đứng lên, không nói gì. Cô chỉ ôm chầm lấy thân người của Sakura, một cái ôm nhẹ nhàng.

- Sakura … tớ ở đây … - Cô nhẹ nhàng nói, dịu dàng ôm lấy Sakura, thì thầm lên tai cô.

Sakura ngạc nhiên đến độ chỉ đứng chết trân, tuy đôi vai gầy bé nhỏ vẫn còn run rẩy. Đôi đồng tử đang mở to hết cỡ, nhìn lấy sự thật đau đớn cùng cực từ tận trong tâm can thối nát này.

Chính cô đã tự hạ thấp mình !

***

 

“Tối, tối quá ! …”

“Cứu, cứu tôi với. Cứu tôi với !!!”

“------, chạy đi. Mau chạy đi, đừng ở lại đây. Con sẽ bị giết đó, nghe lời mẹ, mau chạy đi con. AAA !!!!!” Người mẹ thét lên thảm thiết, hết lời nói với đứa con gái. Bộ váy ngủ trở nên đen đi do dính tro xám xịt.

Một con người đã dùng một con dao sắc nhọn. Cắm thẳng vào lưng bà, xuyên qua người. Và có thể thấy được con dao ấy sắc bén đến cỡ nào, thấy được máu dòng máu đỏ tuôn ra cuồn cuộn tạo ra một vũng. Con dao đang nhuốm máu bà, rơi tí tách xuống mặt đất. . Nước mắt bà tuôn ra không ngừng, bà gục xuống chính vũng máu của mình …

“------, mẹ … yêu con …” Nói những lời cuối cùng, bà gục hẳn đi, cả người lạnh ngắt. Nước mắt hòa lẫn với máu, cả thương đau …

“Mẹ …” Dù không muốn, nhưng cô là một đứa con ngoan biết nghe lời. Cô khẽ xoay đầu và cắm đầu chạy theo lời mẹ, bỏ mặc lại bà trong đám lửa đang cháy mãnh liệt đó. Thiêu rụi cả tòa thành trong chốc lát.

Những xác chết của người thân, binh lính, và mẹ … Đã thành tro hết rồi …

 

“Phập !”

Tiếng cười độc địa của một người vang lên trong đêm, khi thanh kiếm Nhật vừa đâm xuyên qua cô. Cô cứng họng, nước mắt bỗng tuôn ra cùng với máu đang lan ra thành một vũng, mùi máu tanh nồng cứ tỏa mùi … Khó chịu vô cùng.

“Ngươi không chạy được đâu, chết đi ! Hoàn thành nhiệm vụ của ta rồi, cô bé đáng thương ạ … Thật nhục nhã cho ngươi …” Hắn ta rít lên cười, một nụ cười thâm độc. Hắn bỏ đi, vô tâm mặc một cái xác đang vùng vãy, ôm lấy cổ, miệng không ngừng kêu lên the thé : “C-Cứu tôi ! Ặc … !”

 

Bóng đêm đang bao trùm lấy cả người cô, nuốt chửng cô vào không gian màu đen vô định ấy.

Cô gái nhỏ đứng trơ trọi giữa một màn bóng đêm bao phủ, tối đen như mực. Cho dù nhìn ra xa đến cỡ nào đi nữa thì vẫn là một màu đen cho sự tuyệt vọng.

“Mình … chết rồi ư ? Đây là đâu ? …” Cô nhìn lên lòng bàn tay mình, tự hỏi

“Đúng là cô đã chết thật … Nhưng, đây chỉ là ảo ảnh mà thôi. Còn đứng trước mặt ta bây giờ là … linh hồn của cô đấy …” Một người phụ nữ xuất hiện mặc bộ đồ kì quái, hay đúng ra là một bộ Kimono cầu kì, trên đó là những họa tiết hình con bướm cực kì tinh tế.

Trên tay bà ta cầm một chiếc ô giấy màu vàng đang mở. Không khí huyền ảo cứ bao trùm xung quanh cô và bà ấy.

“Linh hồn tôi … ? Bà là ai ?”

“Yuuko Ichihara – Phù thủy Không gian” Đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn “Tất nhiên không phải tên thật.”

“Tôi không quan tâm.” Cô trả lời, “Sao tôi lại ở đây ?”

“Cô đã chết rồi. Ta đã thấy cô, cô đã chết rất thảm” Bà trả lời, “Vậy … cô có muốn sống lại ?”

“Sống lại ?” Cô hỏi, rồi nhếch môi cười khinh, “Chuyện đùa.”

“Ta có thể làm được, chỉ cần cô trả cho ta một cái giá …”

“Trả giá ? Trả bằng cái gì đây ?”

“Tùy cô.” Bà ta bình thản nhún vai, “Một cái giá, không quá cao cũng không quá thấp. Vừa đủ là được !”

Cô chẳng còn cái gì quý giá cả. Chỉ còn …

“Tôi trả cái lục lạc này !” Cô giơ ra một chiếc lục lạc bằng đồng sáng loáng đang tạo âm thanh

“Hừm …” Yuuko chỉ im lặng mà đưa tay nhận lấy nó, bà chăm chú nhìn. Rồi quay sang : “Nó có một thứ gì đó từ mẹ cô, cảm xúc chăng ? Được, ta lấy nó !” Bà lại nở một nụ cười bí ẩn

“Nó vừa đủ chứ ? …” Cô gục đầu xuống

“Vừa đủ. Nào, chào mừng cô đã quay trở lại … !”

 

Sau đó, Yuuko dần biến mất. Và màn đêm một lần nữa che mất đôi mắt của cô …

***

- Sakura, Sakura – chan à … Cậu có sao không ? - Lại nữa rồi, bàn tay ấm áp đang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đang sưởi ấm một cách âm thầm mà không hề hay biết. Nhẹ nhàng và dịu dàng, thanh khiết như một đóa hoa mộc lan trắng …

- Ư … Ưm … - Mở mắt tỉnh dậy, khẽ nhíu lại. Một đôi mắt thạch anh tím huyền ảo đang chăm chú nhìn cô với một vẻ mặt lo lắng

- Cậu bất ngờ bị ngất xỉu. Tớ lo lắm ! …

- Tại sao, lại lo lắng cho tôi ? …

- Cậu hỏi lạ quá ! – Tomoyo thốt lên, - Chúng ta là bạn mà !

- Bạn … ? Tôi có bạn ? …

- Ừ, phải ! Tụi mình là bạn. Hứa nhé !? – Tomoyo nở một nụ cười hiền hòa, chính nụ cười ấy như đang làm ấm trái tim đông đá này …

Tomoyo đưa ngón tay út của mình lên.

- Tụi mình ngoéo tay nhau nha ? Lời hứa cho tình bạn.

Cô chỉ còn biết nghe theo lời của Tomoyo, vô thức đưa ngón tay út của mình lên. Và chính lúc ấy, một lời hứa cho một tình bạn đẹp, cũng là lúc tình yêu nảy nở giữa hai người con gái …

Hai ngón tay út đan xen nhau, nhẹ nhàng tựa như một cánh hoa anh đào đang rơi …

- Xong ! – Tomoyo cười rạng rỡ

Trái tim của Sakura bỗng trở nên lạc đi một nhịp, gương mặt cô cũng hơi ửng hồng.

Cô ngoan ngoãn gối đầu mình lên đùi Tomoyo qua lớp vải Kimono. Thật ấm áp làm sao, như mẹ đang ở cạnh cô ngay lúc này vậy …

Mẹ …

- Này, cô nên về nhà đi ! – Sakura rời khỏi đùi Tomoyo một cách dứt khoát, đứng dậy và nói, giọng vẫn rất thản nhiên, lạnh băng.

- Có lẽ thế … Quá giờ rồi, người như mình về trễ thì bị ăn mắng là chết chắc ! … - Tomoyo lắc đầu nguầy nguậy một cách khó chịu

- Mà này, Sakura – chan … Hơ ? Biến mất … rồi ? … - Tomoyo gọi tên cô, nhưng cô đã biến đi đâu mất, không để lại dấu vết gì.

Tomoyo, chỉ còn có một mình cô giữa cánh đồng cỏ dại này. Sự cô đơn chợt xâm chiếm lấy cô.

Rất cô đơn, thiếu vắng ai đó, một mình …

Tomoyo đứng dậy, cô nhanh chóng chạy về phía Hoàng cung.

Lúc đôi mắt cô chạm nhau với đôi mắt ngọc lục bảo u buồn của Sakura. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn lại, đau đớn, khó thở làm sao.

Trời đã về chiều tà, gần chuyển sang tối.

- Công chúa, Công chúa về rồi ! – Khi nhìn thấy Tomoyo, cô cung nữ Uzumi cuống cuồng lên nói : “Công chúa phải mau diện kiến Hoàng hậu đi ạ ! Người hiện giờ đang rất giận vì biết Công chúa trốn khỏi Hoàng cung đi chơi ấy ạ !!!”

- Sao cơ ? – Tomoyo ngạc nhiên – Rõ ràng ta rất cẩn thận mà, nào có ai hay biết ? …

- Tì nữ xin lỗi Công chúa !!! – Uzumi vội vàng quỳ rạp cả người xuống trước chân Tomoyo – L-Là do tì nữ đã không giữ bí mật lâu hơn … Xin Công chúa tha lỗi cho tì nữ. Tì nữ thật đáng chết !!!

“Uzumi đã bị phát hiện là chị ấy đã giấu việc mình bỏ trốn đi chơi rồi sao ?”  Tomoyo lộ rõ ra vẻ mặt lo lắng, cô tiếp tục suy nghĩ những suy nghĩ trong đầu mình.

- Chị Uzumi, chị … có thể đứng lên không ? Chị quỳ như vậy, em thấy em mới là người có lỗi …

- C … Công chúa … Hức ! Công chúa thật tốt bụng mà … ! Tì nữ xin lỗi Công chúa !!! – Uzumi rưng rưng một vài giọt nước mắt, rồi thành một hàng dài trào ra từ hai bên khóe mắt cô.

- Không sao đâu. – Tomoyo mỉm cười – Chị không hề có lỗi. Vì em trốn đi, mà em lại bảo chị giữ bí mật chuyện này cho em nữa. Cho nên … chị đừng khóc nữa nhé ! – Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Uzumi

- Hức … ! Công chúa, tì nữ này sẽ không quên ơn Công chúa !! – Uzumi rối rít quỳ lạy, không ngừng nói với Tomoyo

- Thôi được rồi, chị hãy đứng lên đi ạ. Chị lớn tuổi hơn em mà lại phải quỳ như thế này, thật thất lễ quá ! … - Tomoyo vội đỡ Uzumi đứng dậy, không quên nói : “Chị có thể chuẩn bị đồ được không ? Vì chúng ta đi diện kiến Hoàng hậu mà.”

- Ư … V-Vâng, thưa Công chúa. Tôi sẽ sửa soạn cho Người … !

Uzumi đã chuẩn bị cho cô một bộ Kimono với họa tiết hình hoa mộc lan trắng với nền màu tím nhạt làm tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của một cô Công chúa nhỏ tuổi. Uzumi không trang điểm Tomoyo vì cô đã có một vẻ đẹp rất tự nhiên rồi, Uzumi chỉ cần búi gọn mái tóc dài tự nhiên của cô bằng một chiếc trâm cài tóc đính những viên đá quý lấp lánh.

Uzumi ăn mặc chỉnh tề trong bộ Kimono nhỏ gọn màu cam, đi sát phía sau Tomoyo.

- Tham kiến Hoàng hậu ! – Tomoyo quỳ xuống cung kính trước một người phụ nữ

- Miễn lễ, Tomoyo, con đứng lên đi … ! – Hoàng hậu trên chiếc ngai vàng nhẹ nhàng khoát tay, ống tay áo Kimono dài xòa xuống đất. Bộ Kimono vô cùng cầu kì và sang trọng đã tôn lên một vẻ đẹp chim sa cá lặn cho Hoàng hậu.

- Vâng, thưa Mẫu hậu. – Tomoyo nhẹ đưa tay phủi đuôi bộ Kimono, từ từ đứng lên

- Tomoyo, con nói ta nghe xem. Tại sao con lại trốn khỏi Hoàng cung ? – Giọng nói nghiêm nghị cất lên, khiến Tomoyo giật nảy mình, khác hẳn với giọng trìu mến thường ngày của mẫu hậu cô.

- Thưa Mẫu hậu, con xin được nhận tội. Mong Mẫu hậu thứ lỗi cho sự nghịch ngợm của con …

- Ta không hề muốn trách con, nhưng … con là một Công chúa, không nên đi tự do ở bên ngoài như thế mà không có ai bảo vệ. Nếu con gặp chuyện gì nguy hiểm thì … - Bà không nói gì về câu sau nữa, lấy tay mà xoa xoa hai thái dương của mình.

- Con biết rồi ạ, thưa Mẫu hậu. Con rất cảm ơn Người đã rộng lượng tha thứ cho con ! – Tomoyo lại quỳ xuống, thể hiện lòng biết ơn của mình. Đó là một luật lệ

- Tomoyo, sau giờ thiết triều. Đến vườn Thượng uyển gặp ta. – Người phụ nữ cười nói

- Vâng ạ, con xin được cáo lui ! – Tomoyo chắp hai tay mình lại, nhẹ nhàng nói. Và cô quay đi.

Ra khỏi Đại điện, nàng thở phào nhẹ nhõm.

- Công chúa, Công chúa không sao chứ ạ ?! – Uzumi từ phía sau lo lắng hỏi

- Ta không sao, hãy để ta về phòng nghỉ ngơi. Uzumi, cảm ơn chị nhé. - Tuy mệt nhưng Tomoyo vẫn cố nhào nặn ra một nụ cười hoàn hảo làm yên lòng người khác.

Cô đi từ từ đến Đông cung, nơi ở của Công chúa và các Hoàng tộc khác.

Kéo cánh cửa gỗ qua một bên, cô bước vào và nhẹ nhàng khép nó lại.

Lướt một lượt quanh căn phòng, thật đơn giản. Một chiếc tủ gỗ cao cấp đựng đồ, cái bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ, bên trên có một bình đựng hoa bằng sứ nhưng lại không có hoa nào cắm vào trong bình cả.

Chính cô đã bảo người hầu làm như vậy. Không quá cầu kì như người khác nghĩ, chỉ là đơn giản.

Tomoyo đến chiếc tủ, mở toang cánh cửa ra. Lập tức, những bộ Kimono dùng những chất liệu, vải cao cấp xếp thành một hàng dài đập vào mắt cô những màu sắc sặc sỡ.

Những bộ Kimono như thế, mặc vào thì chỉ có thể là quyến rũ người khác, coi mình là nổi bật nhất. Cô không hề quan tâm đến điều đó.

Khẽ lắc đầu, cô chợt thấy bên dưới có một bộ Kimono nhỏ nhắn được xếp gọn gàng. Tomoyo đưa tay cầm lấy bộ Kimono đó và giơ lên, tung nó ra. Một thứ vải màu tím nhạt rất bắt mắt và giản dị, họa tiết là hình những cánh hoa anh đào.

Nó làm cô nhớ đến cô gái nhỏ ấy. Nhớ đến đôi mắt ngọc lục bảo u buồn, vô hồn …

Sao mà trái tim của cô lại nhói lên thế ? Vì cô gái đó sao ?

Tomoyo ôm bộ Kimono và đến phòng tắm. Phòng tắm dành cho Công chúa như cô thì Mẫu hậu đã đặc cách riêng cho cô rồi. Bà nói rằng từ phòng cô sẽ dẫn đến đó. Cô nhìn sang bên phải, có một cánh cửa bằng gỗ cao cấp. Và đó cũng là cánh cửa dẫn đến phòng tắm.

Bước đến và mở nó ra, người ngoài vào sẽ choáng ngợp trước phong cảnh của phòng tắm. Trông nó hệt như một khu suối nước nóng được thu nhỏ vậy. Sàn được lát bằng đá tảng lớn màu xám, chính giữa là một cái bồn bằng lát bằng đá đang chứa nước khoáng nóng bốc khói nghi ngút.

Trút bỏ từng lớp y phục Kimono xuống, cả một thân thể trắng như sứ lộ ra. Không một chút tì vết. Cô gỡ chiếc trâm cài tóc xuống, đặt nó cùng bộ Kimono. Mái tóc dài ngang lưng óng mượt màu tím nhạt tự nhiên của mình xõa ra, trông cô lúc này như một thiên sứ giáng trần.

Tomoyo nhẹ nhàng bước đến bồn tắm, rồi thả mình vào dòng nước ấm nóng trong xanh này. Vài cánh hoa hồng được thả vào bồn nước tắm, hương thơm của hoa hồng cứ thế mà tỏa ra ngan ngát.

Tắm xong, thay trang phục mới cũng đã xong. Cô thay bộ Kimono mà cô đoán là Uzumi đã chuẩn bị từ trước rồi bước ra khỏi phòng tắm, khép cánh cửa phòng lại.

Cô ngồi xuống trước khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt thạch anh tím hướng lên bầu trời đêm đang hiện rõ những ngôi sao đang tỏa sáng trên bức màn nhung mềm mại. Ánh trăng cùng với những vì sao tinh túy khoe ánh sáng dịu dàng trên nền trời đêm huyền ảo. Nếu để ý, ta cứ như đang lạc vào thế giới của cung trăng.

Cô cứ nhìn, cứ mãi đắm chìm trong những mộng tưởng huyễn hoặc của ánh trăng sáng dịu dàng ấy …

Giật mình, à phải. Cô lại nhớ đến cô gái nhỏ ấy rồi …

Không hiểu sao mỗi khi nhớ đến gương mặt, đôi mắt, mái tóc màu vàng nhạt của hạt dẻ mùa thu ấy. Trái tim lại nhói đau, lại có lúc tưởng chừng như cô sẽ bị vỡ tan trước mặt cô ấy.

- Sakura, mình … yêu … cậu … - Đôi môi của cô khẽ phát ra từng chữ, nói ra sự thật trước ánh trăng đang nhìn nó chăm chú.

Mặt trăng giữ những bí mật thầm kín của mọi người, bất kể họ là ai. Hay bí mật như thế nào, nó im lặng giữ trọn những bí mật ấy mà không nói ra với bất kì ai. Vô cùng kĩ càng … mà không ai biết được nó đang suy nghĩ gì, đang giấu giếm gì.

Sực nhớ ra điều gì đó, Tomoyo đứng lên, chỉ vội khoác một chiếc áo bằng lụa và ra khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net