Người bạn năm 17 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12 tháng 9 năm 2010

Thế là Kim Jennie tôi bước vào lớp 12 rồi, có lẽ sẽ một năm đầy áp lực với tôi vì đã cuối cấp.

Ngày 25 tháng 9 năm 2010

Hôm nay lớp tôi có 1 học sinh mới rất xinh đẹp, nàng là Park Chaeyoung.
Từ nhỏ, tôi đã không tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình nhưng khi gặp nàng, tôi đã tin nó.
Nàng có nét đẹp của phương Tây, tôi rất thích đôi mắt của nàng, nhìn nó thật đẹp và trong veo, hình như nàng là con lai giữa Hàn và Úc thì phải. Nàng được xếp chỗ ngồi bạn cạnh tôi, tôi thật sự rất phấn khích, nàng ngồi xuống ghế và quay qua chào tôi:
- Chào cậu! Mong cậu giúp đỡ trong năm học tới.
- Ừm chào cậu!
Nhìn sơ qua nàng có lẽ là một người ấm áp nhưng tôi lại thấy trong mắt nàng thoáng chút buồn, tôi cũng chả biết tại sao, thế là tiết học cứ trôi qua đến lúc hết giờ và ra về.

Ngày 28 tháng 11 năm 2010

Tôi và nàng càng lúc càng thân. Sáng nào tôi cũng mua thức ăn cho nàng, chăm sóc nàng, lúc nàng bệnh tôi luôn luôn bên cạnh. Thứ tình cảm tôi dành cho nàng ngày càng nhiều thêm và chưa có ý định nguôi bớt đi, nhưng có lẽ nàng không nhận ra điều đó...
Hôm nay, sau giờ ra chơi, tôi đã hỏi nàng:
- Gu của cậu là gì vậy Chaengie?
- Như cậu là được rồi Nini.
- Cậu thật biết đùa nha.
- Không! Tớ không đùa, tớ thật sự thích cậu Nini! Cậu làm người yêu tớ nhé!
- Tớ đồng ý!
Tôi thật bất ngờ, tôi cứ nghĩ nàng sẽ không nhận ra tình cảm của tôi, thế mà hôm nay nàng lại tỏ tình tôi. Thế là chúng tôi bắt đầu yêu nhau và người mở lời là Park Chaeyoung.

Ngày 11 tháng 02 năm 2010

Đã hơn 3 tháng từ ngày nàng ngỏ lời yêu tôi, mối quan hệ vẫn chứ tiến triển rất tốt.
Hôm nay là sinh nhật nàng, tôi đã tặng một cây guitar vì nàng từng bảo :" Tớ rất thích hát, tớ ước sau này có thể ngồi trên sân khấu vừa hát vừa đánh guitar cho khán giả nghe". Tôi đã nghe giọng hát của nàng trong tiết Âm Nhạc, nó thật sự rất hay và tôi mê giọng hát của nàng. Khi tôi tặng nàng cây ghi-ta nàng thật sự rất vui, nàng ôm chặt lấy tôi và trao cho tôi một nụ hôn trên môi.
Đó là nụ hôn đầu trên môi của chúng tôi.

Ngày 28 tháng 7 năm 2011

Tôi và nàng tốt nghiệp cấp 3, tiến vào trường Đại học mà chúng tôi mong muốn.

Ngày 19 tháng 03 năm 2014

Chúng tôi ra trường sau 4 năm học đại học.
Nàng dù rất thích hát nhưng lại chọn Ngành Sư Phạm, nàng lúc này đang thực tập tại một trường cấp 2, môn dạy chủ yếu của nàng là Âm Nhạc. Tôi cứ nghĩ nó không hợp với nàng thế mà nó lại hợp với nàng một cách không tưởng được. Còn tôi lại chọn Ngành Quản trị kinh doanh, tôi đang thực tập tại một công ty cũng thuộc hàng top của Đại Hàn Dân Quốc lúc bấy giờ.
Mối quan hệ của chúng tôi thế mà đã được 4 năm, dù bận như thế nào đi nữa chúng tôi vẫn luôn dành thời gian nhớ người còn lại. Thời gian rảnh, chúng tôi thường hẹn nhau đi chơi.

Ngày 24 tháng 04 năm 2014

Gia đình tôi ở Mỹ có chuyện gấp nên tôi phải trở về đó không biết khi nào trở lại, tôi đã xin dừng thực tập tại công ty.
Tôi đã gọi điện thoại cho nàng:
- Chaengie à! Chị sắp phải đi Mỹ rồi, gia đình chị có chuyện gấp cần chị... Chị không biết khi nào sẽ trở về nhưng chị sẽ không quên em đâu!
- Không sao đâu! Chị cứ đi đi.
Chỉ vài chữ ngắn như thế nhưng tôi biết nước mắt em đã rơi, ai xa người mình yêu mà không phải rơi nước mắt chứ, không những thế lại không biết khi nào người ấy trở về nữa

7 năm rồi ...
Cuối cùng, tôi cũng đã đặt chân trở lại Hàn Quốc.
Hiện tại, tôi đang đọc cuốn nhật kí mà tôi đã từng viết vào 7 năm trước và tự hỏi không biết liệu nàng còn nhớ tôi hay không. Tôi lấy điện thoại ra, may là tôi có lưu số điện thoại của nàng vào điện thoại mới, tôi nhấn nút gọi nàng, nàng bắt máy:
- Alo, ai vậy ạ?
- Nini đây, không biết cậu còn nhớ không?
- Chị về rồi sao?
- Chị về rồi... Ngày mai...
- Ngày mai em có thứ muốn đưa cho chị, hẹn chị tại nơi đầu tiên chúng ta hẹn hò nhé!
Cuộc gọi kết thúc với 10 giây... Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được khi nghe được giọng nàng sau 7 năm, nó vẫn thế, vẫn trong trẻo như ngày nào.

Hôm sau, tôi và nàng gặp nhau tại công viên Panda - nơi đầu tiên chúng tôi hẹn hò.
Tôi tặng nàng một túi xách Channel, tôi nghĩ nó rất hợp với nàng. Nàng tặng lại tôi một thiệp mời đám cưới vào tuần sau và nói :
- Cậu có thể tham dự lễ cưới của tớ vào tuần sau không?
Tôi trả lời một cách đau đớn:
- Có thể.

1 tuần trôi qua...

Đám cưới nàng diễn ra...
Vì chưa đến giờ cử hành hôn lễ nên tôi đã vào phòng trang điểm của cô dâu với thân phận là bạn.
Vừa vào nàng đã mỉm cười nói:
- Thật vui khi cậu tham dự hôn lễ của tớ!
- Hôm nay cậu thật đẹp như ngày đầu tiên tớ gặp cậu vậy.
- Cậu có cảm thấy hối hận khi yêu tớ không?
- Kim Jennie tớ chưa bao giờ hối hận khi yêu cậu. Sau này tớ sẽ luôn nhớ về những kỉ niệm của chúng ta, sẽ không quên đi 5 năm tuyệt vời giữa chúng ta. Nếu sau này có người hỏi " Điều tuyệt vời nhất mà Kim Jennie từng làm là gì?" thì câu trả lời chỉ có một" Điều tuyệt vời nhất mà Kim Jennie từng làm chính là yêu Park Chaeyoung ".
Nàng mỉm cười và nói:
- Tớ cũng vậy.
Nàng rời khỏi phòng trang điểm, chuẩn bị tiến vào lễ đường...
Tôi nhìn nàng bước vào lễ đường, rồi tôi quay lưng bước ra khỏi lễ đường. Tôi nhìn vào tấm thiếp cưới của nàng, trong ấy có một bức ảnh của nàng và người cùng nàng đi suốt quãng đường còn lại, nụ cười của nàng thật đẹp làm sao. Nhìn chú rể có vẻ còn trẻ, tôi nghĩ chắc cũng tầm 25-26 tuổi, tôi thật bật ngờ vì nhớ nàng đã có nói nàng không thích người nhỏ tuổi hơn mình vì nhìn khá trẻ con, đúng là không thể nào đoán trước được tương lai mà.

Tôi nghe nói :" Người mà bạn yêu năm 17 tuổi sẽ bên bạn cả đời" nhưng có lẽ tôi và nàng là ngoại lệ rồi...

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC