[ONESHOT] [CHANSOO] [NHẪN CỎ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày xa thật xa lạc lõng trong quá khứ, tôi thấy một thằng nhóc tầm 8 tuổi mặc quần short ngắn, người gầy gầy, ngồi chồm hổm săm soi từng cọng cỏ trên bãi đất hoang. Thằng bé ngồi trên một hòn đá phẳng thật lớn, từng ngón tay còn dính đất chăm chút đan tết, lúi ha lúi húi chú tâm vô cùng .

Kheo khéo uốn cong thân cỏ xanh mởn bện chặt lại, thằng bé đưa hình tròn nho nhỏ vừa tạo thành lên mắt, soi về phía mặt trời ngắm nghía, cười nhe răng thích thú rồi lại cúi đầu bện thắt . Tôi cũng mỉm cười, nắng phủ lên chói lòa trong chốc lát.

Mở mắt ra tôi lại thấy thằng bé, lần này nó cầm hai cái "nhẫn xanh", trên nhẫn đính bông cúc dại trắng bé xíu, tinh khiết tựa thạch anh trắng. Thằng bé đi nhẹ lại dần, len lén tiến tới sau lưng một thằng nhóc nhỏ hơn cũng ngồi trên hòn đá hôm qua, mảng đá lớn đó như nơi hẹn sẵn của hai đứa nó vậy. Thằng bé đưa tay bịt mắt thằng nhóc kia, tôi nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của hai đứa nhỏ cùng từng hình ảnh phóng đại trước mắt:

"Kyungsoo, em nhìn xem có đẹp không nè?"

"Oa cái này dễ thương quá, Chanyeol làm sao?" Thằng nhóc có tên Kyungsoo trưng ra đối mắt tròn xoe, hai má phúng phính thật đáng yêu.

Chanyeol được khen, mắt sáng rỡ, tai cũng đỏ theo: "Ừ cái này là nhẫn đó, gọi là nhẫn đó, anh tặng Soo cái này, đưa tay anh đeo cho."

Nhóc Kyungsoo kia đưa thật nhanh tay ra, nhẫn cỏ xỏ vào ngón tay trắng tròn múp míp vừa như in.

"Kyungsoo đeo thật đẹp nha, sau này anh sưu tập đủ thẻ bài pokemon anh sẽ vào tiệm đổi nhẫn sáng cưng cứng cho Soo". Chanyeol cười vỗ tay, mặt hí hửng vui sướng.

"Cái này đẹp mà, em thấy ba mẹ em cũng có đó, vậy đeo nó là mình phải cưới nhau rồi sinh sinh em bé hở Chanyeol?" Thằng bé chau mày nghi hoặc. Chanyeol cũng mơ hồ gật đầu, trình độ "hiểu biết" của thằng bé còn chưa chạm tới.

"Ư... vậy em không đeo đâu, mẹ em kêu sinh em bé phải chăm em ăn, cho em ngủ, lại còn tè dầm khóc nhè mệt lắm nhé, em không đeo đâu."

Chanyeol cuống cuồng ngăn bàn tay kia tháo nhẫn ra: "Không sinh cũng được, sau này lấy nhau là được rồi. Đây, anh cũng đeo một cái, mình là một cặp, sau này anh sẽ dựng rạp đốt pháo kêu ngựa, không...con cún Lu qua rước Soo về. Kyungsoo lấy anh nhé?"

"Đương nhiên rồi." Thằng bé cong mắt cười, môi trái tim xinh xinh không chần chừ một giây trả lời ngay. Màn "xin cưới" trong tức khắc diễn ra nhanh chóng, nhẫn xanh hoa trắng đeo trên tay, hẹn cũng hẹn rồi, tình cũng trao rồi, anh Chanyeol sẽ rước Kyungsoo em về nhà.

~~~~~~~~~

Tôi cười vì sự dễ thương của hai đứa nhóc, nhưng trong lòng đau xót đến lạ, hồi ức đẹp như cây kim nhọn chọc thủng tim tôi, rồi chợt thấy trên mặt ươn ướt. Quang cảnh nhòa dần, tiếng cười nhòa dần, hai thằng bé biến mất.

Mắt khẽ mở, mơ màng tỉnh giấc, nắng len lỏi soi lên phiến đá phẳng to ngày đó, tôi vẫn cầm một chiếc nhẫn cỏ trong tay, nó qua 15 năm đã ngả vàng khô đi đến mỏng manh. Đưa nhẫn lên soi qua mắt, nhẫn tròn tình không tròn, trách cậu nhóc năm đó không giữ lời.

"Đêm qua hóa ra ngủ quên bên em.". Tôi lau lau vài giọt sương đọng trên hình Kyungoo, Kyungsoo cười thật tươi, thật rạng rỡ.

Nhưng sao lau mãi không hết được, nước cứ lăn xuống từng giọt mặn đắng.

"Soo thật xấu, Soo không giữ lời gì cả. Anh mua nhẫn thật rồi, anh đã đổi cả bộ bài pokemon đó, hay em khen cái nhẫn cỏ đẹp, không chịu lấy cái này." Tôi lấy chiếc nhẫn bạc trong túi ra, gác lên cây hoa cúc mọc cạnh, chiếc nhẫn nằm trọn trong nhị cúc trắng, vừa vặn như tay Kyungsoo đeo.

Tôi lại ngồi chọn từng cọng cỏ, bện nhẫn cỏ, từng chút từng chút một, rồi tỉ mỉ gắn thêm một bông cúc, đeo lên tay, thì thầm trước ảnh Kyungsoo:

"Em sẽ lấy anh chứ?"

Tôi ngồi chờ nghe câu trả lời của Kyungsoo, nhưng bia mộ lạnh tanh, em ấy mãi cũng chẳng đáp, cánh hoa rơi rụng dần, cỏ mộ lên xanh mướt, gió đi qua, em bỏ đi qua, chỉ còn hai đứa trẻ tự hẹn ước tự rất lâu, chỉ còn cặp nhẫn cỏ tay trao tay vĩnh viễn, còn tiếng em đồng ý.

Nhẫn là nhẫn xanh, cúc là cúc trắng, tình là tình thơ ngây, em là em không giữ lời,...

~end~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net