[ONESHOT][COLLECTION][Trans]Ice Cream, JeTi | PG |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: jellygateun

Translator: vj_tjeuthu

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi

Rating: PG

Couples: JeTi

ICE CREAM

“Dâu…”

“Vanilla!”

“Chocolate…”

“Nước trái cây”

“Bánh quy và kem…”

“Hey… tớ đang định nói cái đó”

“Thật đáng tiếc..”

“…”

“Cậu không biết hương nào nữa à?”

“Tớ nghĩ ra rồi”

“Hương gì?”

“Bạc hà Chocolate”

“Làm thế nào mà cái đó gợi nhớ đến mình?”

Tiffany quay sang Jessica rồi nở một nụ cười bí ẩn. Jessica từ từ nhìn xuống người nằm cùng giường, lộ ra nét mặt hứng thú.

“Vì…” Tiffany từ từ nâng người mình lên “Chocolate vì…” Tiffany dần hạ môi mình xuống đôi môi Jessica, lưỡi cô ấy từ từ quấn lấy đôi môi đang mở của Jess. Chỉ cần một giây để Jess chấp nhận đôi môi cuồng nhiệt của Fany. Đôi tay từ từ di chuyển xuống dưới…Môi của họ cuối cùng cũng tách ra “…tớ không bao giờ cảm thấy đủ” Tiffany thì thầm bằng cái giọng khàn khan.

Jessica rướn người lên cố gắng chạm vào đôi môi quyến rũ ấy lần nữa nhưng the mushroom ngả người về phía sau trêu chọc. Jessica cố gắng làm lại vài lần nữa nhưng cuối cùng cô cũng từ bỏ rồi thả mình xuống gối, cô bĩu môi.

Tiffany cười, tay cô ấy di chuyển xuống đùi Jess. Jessica cau mày “Tại sao là Bạc hà?”

Tiffany cuối đầu xuống, khóa môi cô gái kia, tay cô ấy từ từ di chuyển vào bên trong đùi Jessica, “Bởi vì cho dù tớ có cậu bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn luôn luôn tươi mát (refreshing)…”

PIECE OF CAKE 

Chúng tôi đang lăn tròn. Hair is flying everywhere. Hands EVERYWHERE. Legs…everywhere. Một cái áo bị ném bay lên không trung, tôi không nhịn được cười trước sự bất ngờ hăng hái của cô ấy. Tay cô ấy dưng lại nơi dây kéo quần của tôi. Tay tôi thì đang “lang thang” trên lưng cô ấy rồi dừng lại ở chỗ khóa dây áo ngực của cô ấy. Cô ấy đột nhiên dừng lại và biểu hiện một nét mặt.

Một nét mặt có lỗi.

An apologetic face.

“Nó có lẽ khó để mở ra đó, một cái móc của nó đã bị cong nên có thể phải tốn nhiều thời gian để mở ….” Một tiếng bật nhẹ là tất cả những gì có thể nghe được lúc này trước khi để cô ấy nói xong.

“Dễ như miếng bánh ấy mà.” Tôi cười toe toét trước khi kéo mặt cô ấy lại gần mình.

PRETTY

Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không nghĩ là mắt cô ấy đã từng nháy trong những giây vừa qua. Tôi không biết là mình nên lo hay vui nữa. Một chị make-up bỗng đến đứng giữa hai chúng tôi để dậm thêm chút phấn cho tôi. Nó thật sự đáng sợ khi tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của cô ấy xuyên qua một người khác. Tôi lắc đầu rồi mở một cuốn tạp chí ra xem. Mắt tôi lơ đãng lướt qua từng trang với những người mẫu cùng các trang phục đắt giá. Tôi xem xong toàn bộ cuốn tạp chí lúc nào không hay.

Okay, có lẽ cuốn tạp chí chỉ là thứ để giúp tôi xao lãng khỏi cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Chị make-up đã rời khỏi và cô ấy lại nhìn tôi lần nữa.

Một nụ cười bí hiểm hiện lên trên khuôn mặt cô ấy làm tôi ngày càng tò mò hơn nữa. Tôi cau mày rồi hỏi cô ấy “Cậu đang nhìn gì thế?”

Cô ấy nhìn vào mắt tôi rồi lắc đầu. Cô ấy quay lại với cái iPod của mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ chỗ của mình. Bạn sẽ nghĩ cô ấy đang dùng headphone nên không thể nào nghe được bài hát đang phát ra từ cái iPod đó nhưng tôi chắc chắn rằng mọi người ở đây đều có thể nghe được nó đấy.

Anh quản lí ra dấu cho chúng tôi đi theo anh ấy. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và cẩn thận kéo váy của mình xuống. Tôi kiểm tra lại mình qua gương trước khi đi ra. Tôi thấy mấy nhóc còn lại đều đã xếp hàng đứng chờ lên sân khấu. Tôi bước nhanh đi thì bỗng có cái gì đó kéo mình lại.

Một đôi môi lướt nhẹ trên tai tôi nhưng tôi không quay lại. Tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng ấm đang phả vào gò má mình “Tớ chỉ muốn nói rằng…hôm nay cậu rất đẹp.”

Tôi cau mày trước lời nói đó và tự hỏi đó có phải thực sự là lý do “Vậy cậu đang nói rằng hôm qua tớ không đẹp sao?”

Cô ấy cười và tôi gần như muốn chết bởi âm thanh ấy bởi nó không phải là một tiếng cười lớn, nó chỉ là một tiếng cười êm ái… trong tai tôi. “Cậu luôn luôn xinh đẹp. Chỉ có điều cậu thực sự rất rất xinh đẹp hôm nay thôi…” Tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình. Tôi chả thấy hứng thú với buổi diễn chút nào nữa.

Cô ấy dần buông tay tôi ra nhưng tôi nắm chặt tay cô ấy lại. Có phải xấu không khi tôi thật sự muốn kéo cô ấy vào một góc tối nào đó và làm điều mà chỉ có Chúa mới biết?

I DON'T

Họ lại đang cười cùng nhau lần nữa. Hahaha. Tôi thầm chế giễu họ trong đầu mình. Tất cả những việc mà họ đang làm trong những ngày này là cừoi cùng nhau, vài trò đùa nho nhỏ, vài cái liếc mắt, vài ánh nhìn ẩn ý trước khi cùng phá nhau ra cười. Tất cả những việc đó, tôi đều để ý và tôi không thích điều đó chút nào.

Tôi không thích cái cách họ nắm tay nhau khi đi vào xe. Tôi không thích cái cách họ thì thầm những trò đùa nho nhỏ cho nhau nghe. Tôi không thích cái cách mà Yuri phá lên cười đột ngột rồi cô ấy cùng cười theo. Tôi không thích những điều đó.

Tôi không thích mỗi khi họ đi quay những tiết mục đặc biệt, mỗi khi họ bàn về công việc MC của mình. Tôi không thích mỗi khi họ rời đi cho lịch làm việc tiếp theo, cô ấy quên nói lời tạm biệt với tôi. Tôi không thích việc trong khi tôi ngồi đây thì họ lại đang cười đùa vui vẻ cùng nhau.

Có phải tôi ích kỉ quá không? Tôi không nghĩ vậy. Hay là tôi hơi *** gắt? Không. Tôi đáng nhận được sự chú ý chứ? Có.

“Ahem..” tôi ho để họ chú ý mình. Họ đã không thấy điều đó. Tôi đánh mắt rồi để tay trước ngực mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng vỗ chân của mình vào chân bàn. Tôi không thích bị bỏ rơi tí nào.

Chuông điện thoại của Yuri chợt đổ lên. Tôi không thích tiếng chuông đó. Tôi không thích bất cứ cái gì lúc này cả. Tôi thở dài rồi thả lỏng tay mình ra. Tôi quay qua nhìn Yuri và thấy cậu ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó, hình như là với một cô gái. Tôi quay mặt đi, tâm trạng tôi ngày càng trở nên tồi tệ. Tôi không thích ngày hôm nay.

Một hơi ấm bất ngờ bao lấy tay trái tôi. Tôi nhìn xuống và để ý thấy những móng tay đã được cắt sửa đẹp đẽ cùng bàn tay mềm mại của cô ấy đang nắm tay mình. Tôi nhìn lên và bắt gặp gương mặt hối lỗi của cô ấy. Cô ấy xin lỗi tôi. Cô ấy xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi khỏi cuộc trò chuyện. Cô ấy xin lỗi vì đã không nhận ra sự khó chịu của tôi . Cô ấy nói “Tớ xin lỗi” và nắm chặt lấy tay tôi. Cô ấy cứ lặp lại như thế trong khi Yuri thì vẫn đang tiếp tục cuộc điện thoại của cậu ta. “Tớ sẽ đền cho cậu lát nữa”. Cô ấy eyes smile với tôi và tôi không thể cưỡng lại việc cười lại với cô ấy.

Tôi không thích cái cách cô ấy có thể làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn mà không cần phải nói to lên bất kì điều gì. Tôi thật là một kẻ khờ bởi cái eyes smile đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net