Ngược Dòng Thời Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Bình thản bắt đầu, cũng bình thản kết thúc.

-

Trên đường đi siêu thị mua bóng đèn, tôi nhận được điện thoại của vợ.

"Chu Duy, anh mua thêm ít thức ăn về nha, có khách tới nhà." Giọng vợ tôi vui sướng lạ kỳ.

"Là ai vậy?" Tôi lập tức cảnh giác hỏi, không phải lại là tên thủ trưởng Hán gian ở đơn vị của vợ tôi chứ? Ông ta thèm nhỏ dãi cô ấy đã rất nhiều năm rồi.

"Là bạn học thời cao trung của anh. Nói chung là anh nhanh đi mua thức ăn đi!" Vợ tôi ngắn gọn đáp rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Chắc chắn là tên Hán gian kia! Tôi tức giận nghiến răng, vọt vào chợ rau ôm bừa hai củ cải rồi lái xe về nhà.

"Em bảo anh mua thức ăn kia mà?!" Vợ tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn củ cải trên tay tôi, vẻ mặt mù mịt.

Tôi cười lạnh, ánh mắt quét về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách: "Làm sao nào, củ cải không đủ no bụng lão hán gia..."

Nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông, tôi vội nuốt chữ "gian" sắp vọt ra khỏi miệng vào trong bụng.

Khóe môi của người đàn ông nọ vẽ nên một đường cong nhỏ, nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng, nói: "Đã lâu không gặp, Tiểu Duy."

Thân thể tôi chấn động, củ cải trên tay rơi xuống đất.

Vợ vỗ một cái lên đầu tôi, mắng: "Anh ngây ra đó làm gì! Mau giới thiệu một chút về vị đồng học này cho em đi!"

Tôi lấy lại tinh thần, thấy biểu cảm nhiệt tình cùng chờ mong của vợ nhìn về phía người nọ, đúng là hoa si mà! Mỗi lần nhìn thấy đàn ông mặt mũi đoan chính là lại bắt đầu phát bệnh!

Tôi hắng giọng: "Đây là anh em của anh, Lâm Bách."

"Sao có người anh em cực phẩm như thế này mà anh không kể cho em?" Vợ tôi nhỏ giọng hỏi, tôi lười trả lời cô ấy.

"Tiểu Duy, không ngờ là em vẫn còn nhớ ra anh đấy." Lâm Bách cười nhẹ, thân hình thon dài từ trên ghế đứng dậy đi về phía tôi.

"Để em đi gọi đồ ăn take-away!" Vợ tôi thẹn thùng liếc mắt nhìn Lâm Bách, đỏ mặt chạy đi.

Bà cô này sớm muộn cũng "hồng hạnh xuất tường" cho coi!

-

Tôi và Lâm Bách làm sao quen biết nhau, ngay cả tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ y lúc nào cũng là sự tồn tại chói mắt nhất. Cẩn thận tính toán, đại khái là chuyện của mười năm trước.

Khi đó tôi vô cùng chán ghét Lâm Bách, dựa vào cái gì mà tất cả nữ sinh đều yêu thích y? Dựa vào cái gì mà y không học hành chăm chỉ vẫn đạt thành tích tốt? Dựa vào cái gì y lại dám không coi ai ra gì? Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới đều không hợp mắt tôi.

Nhưng về sau, vì sao tôi với y lại quen biết nhau, hiểu nhau, thậm chí là yêu nhau, tôi thực sự không nhớ một chút gì.

Dường như vào sáng sớm của một ngày đông nào đó, ngoài trời tuyết rơi thật lớn, tôi và Lâm Bách bị lạnh đến đỏ hai gò má, nhưng vẫn kiên trì ở bên ngoài chơi trò ném tuyết. Đột nhiên, y ngừng công kích, làm như không có chuyện gì nói: "Hôn môi đi."

Tôi còn tưởng bản thân nghe nhầm, ném về phía y một quả cầu tuyết thật lớn. Y không để ý chút nào, sải bước về phía tôi, mạnh mẽ kéo tay tôi qua rồi hôn lên môi tôi. Tuy rằng cả hai đều mặc quần áo lông thật dày, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được nhịp tim của y. Trong lòng tôi nghĩ cái khỉ gì, cũng không phải là quay phim thần tượng! Thế nhưng hai tay tôi vẫn rất nghe lời mà ôm sát eo Lâm Bách.

Đó là nụ hôn đầu của tôi.

Sau khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi hẹn nhau đi Thâm Quyến làm công, thuê một căn nhà nhỏ, ngủ chung một giường, dùng chung một bồn tắm lớn. Trước khi ngủ, tôi sẽ lên giường trước, giao nhiệm vụ tắt đèn cho Lâm Bách, mỗi lần, Lâm Bách đều sẽ bất đắc dĩ cười sủng nịnh. Lâm Bách cũng không biết, vào lúc ấy, tôi đều phải dựa vào nụ cười ấm áp đó của y mà tiếp tục nỗ lực chống đỡ.

"Tuy bây giờ chúng ta vẫn phải dựa vào tiền sinh hoạt trong nhà gửi, nhưng hãy tin anh, một ngày nào đó, anh sẽ dùng năng lực của mình để nuôi em, đường đường chính chính dẫn em về ra mắt ba mẹ anh, nói cho bọn họ biết là anh yêu em." Buổi tối vào một ngày nọ, Lâm Bách đột nhiên động kinh nói mấy lời buồn nôn, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của y làm tôi cảm động không thôi.

"Cút đi, em tự nuôi nổi mình!" Tôi ở trong chăn đánh y một quyền, nửa ngày sau, lại vùi đầu vào lồng ngực y, nhỏ giọng nói: "Được, em chờ anh."

Nhưng tiệc vui chóng tàn, chuyện của bọn tôi bị cha mẹ Lâm Bách phát hiện, Lâm Bách bị họ cưỡng chế về nhà, mẹ y còn quăng vào mặt tôi hai mươi vạn tiền mặt, lệnh cho tôi lập tức biến khỏi mắt họ. Khi đó, ánh mắt bà hiện rõ sự căm ghét cùng phẫn nộ, tới bây giờ, tôi vẫn nhớ như in.

Tôi cũng nghĩ, bản thân sẽ tiêu sái ném tiền trả lại cho bà giống như mấy nhân vật chính trong phim điện ảnh, rồi thề rằng sẽ không bao giờ từ bỏ Lâm Bách, sẽ yêu y mười ngàn năm không đổi, sẽ chờ y đến biển cạn đá mòn.

Nhưng hiện thực, lại quá tàn khốc. Sống đơn độc bên ngoài, tôi căn bản không có năng lực tự mưu sinh, tôi cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Chỉ có tiền mới có thể giúp tôi sống tiếp. Chỉ có sống tiếp, tôi mới có thể đoàn tụ cùng Lâm Bách.

Nhưng năm năm trôi qua, mười năm trôi qua, Lâm Bách vẫn bặt vô âm tín.

Mãi đến bốn năm trước, tôi mới biết được, Lâm Bách sau khi bị cha mẹ cưỡng chế bắt về, đã nhảy lầu và không qua khỏi.

Y nghĩ sau khi nhảy xuống, có thể trốn thoát khỏi cha mẹ, trở về bên cạnh tôi, nhưng y lại không ngờ, tử thần đã sớm hướng về phía y giơ lưỡi đao chết chóc.

Tự sát, tuyệt thực, phát điên.

Tôi dùng hết mọi cách để tự dằn vặt chính mình.

Cuối cùng, tâm như nước lặng.

Sau này người nhà mai mối, tôi cùng người vợ hiện tại gặp mặt, rồi đi đến hôn nhân.

-

Em vốn đã quên anh, em vốn đã buông tay, vì sao lúc này anh lại xuất hiện, còn bày ra dáng vẻ dịu dàng khiến người ta không thể chống đỡ.

"Nếu có thể quay ngược thời gian về buổi tối hôm đó, anh vẫn sẽ nhảy xuống." Lâm Bách ôm lấy tôi, ở bên tai tôi thấp giọng nỉ non, nói: "Vì thế, em đừng tự trách."

"Ngủ đi." Tôi lau đi giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nói.

Sáng hôm sau tỉnh lại, bên người đã không còn bóng dáng của Lâm Bách.

Vợ tôi tiếc hận nói: "Em còn định làm trứng rán cho Lâm tiên sinh ăn."

Tôi âm thầm cười lạnh, trứng rán mà cô ấy làm, so với than còn đen hơn.

Vợ tôi đột nhiên gầm gừ, đe dọa cười nói: "Anh mau giao nộp số điện thoại của Lâm tiên sinh cho em! Có thời gian phải mời anh ấy tới nhà chúng ta làm khách!"

"Anh không hỏi."

"Cái gì!? Bạn cũ nhiều năm mới gặp lại mà anh không xin phương thức liên lạc với người ta!?" Vợ tôi tức giận nói.

"Không cần liên lạc làm gì," tôi khẽ dụi hai mắt sưng húp, "Như vậy là được rồi."

Vợ tôi như có như không liếc tôi một cái, quay người bỏ lại một câu: "Bóng đèn phòng vệ sinh hư rồi, buổi trưa tan tầm anh đừng quên đi siêu thị mua một cái nha."

Thời gian không thể chảy ngược, vậy nên, cứ như thế này, là đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net