CHAP 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thành hôn của Cù Huyền Tử, Triệu Du siết chặt tấm thiệp trong tay, khóe mắt đỏ rực. Hắn từ lâu đối với Cù Huyền Tử há phải bạn bè, anh em gì sất, mà đó là yêu. Hắn yêu sâu đậm con người đó, cái cách anh cư xử, hành động và cả cái tâm hồn thuần khiết kia nữa. Chính vì quá thuần khiết nên Triệu Du sợ chính mình sẽ làm vấy bẩn nó, sợ khi nói ra đối phương sẽ từ chối, sau đó lại cảm thấy có lỗi rồi sẽ tự dày vò mình, có khi còn chẳng gặp được nhau nữa. Thế nên hắn quyết định chôn sâu tâm tư đó vào tim, chỉ cần có thể nhìn thấy Cù Huyền Tử hạnh phúc thì bản thân cũng hạnh phúc.

Thế nhưng đến tận hôm nay Triệu Du mới nhận ra mình đã hoàn toàn sai. Nghĩ đến hình ảnh Cù Huyền Tử vui vẻ tay trong tay với người phụ nữ khác, sau này có thể còn có thêm một đứa con lại thành một gia đình hạnh phúc thì hắn lại kiềm chế không được mà la hét, đập phá lung tung.

Trên giường, đôi mắt đang nhắm để ổn định lại tinh thần của Triệu Du bỗng nhiên bật mở. Phải rồi, bản thân hắn là người cố chấp, cái gì muốn thì tất nhiên nó sẽ thuộc về mình, nói chi Cù Huyền Tử là người hắn yêu thì hà tất gì phải để người khác có được? Triệu Du hắn từ khi nào mà lương thiện đến nỗi nhường anh cho người khác đã vậy còn cảm thấy hạnh phúc?

Suy nghĩ một hồi, hắn bật ngồi dậy chuẩn bị để đến dự bữa tiệc. Nhìn chính mình trong gương, Triệu Du quyết định hôm nay bằng mọi giá thế nào cũng phải để Cù Huyền Tử thuộc về mình, nhất định để lễ cưới không được diễn ra. Thiếu một trong hai người đương nhiên sẽ không thể hoàn tất được các nghi lễ vợ chồng, mà Triệu Du cũng không ngu ngốc đến mức bắt cô dâu đi. Người hắn muốn đây muốn chính là chú rể, đương nhiên hắn sẽ đi cướp Cù Huyền Tử về tay mình.

--------------------------------------

"Mọi việc thế nào?" Cù Huyền Tử vừa khoác lên mình chiếc áo vest chú rể vừa hỏi trợ lý.

"Vẫn đang diễn ra theo kế hoạch ạ."

Kế hoạch? Đúng. Kế hoạch chính là buổi thành hôn giả ngày hôm nay, do anh bày ra để Triệu Du mắc bẫy. Cù Huyền Tử có tình cảm với hắn và biết hắn đối với mình cũng như vậy. Nhưng anh không hiểu tại sao đến bây giờ Triệu Du vẫn không chịu nói ra mặc dù anh đã nhiều lần dồn hắn vào đường cùng buộc hắn phải nói ra. Triệu Du thường ngày hoạt bát, nhanh nhẹn, sáng suốt bao nhiêu thì những lúc đó anh cảm thấy hắn trì độn bấy nhiêu.

Cù Huyền Tử cũng đã nhiều lần thổ lộ tình cảm của mình nhưng Triệu Du lại ngập ngừng rồi trốn tránh, điều đó khiến anh tức điên lên, thật sự muốn mổ đầu Triệu Du ra xem rốt cuộc nó làm bằng gì mà hắn lại cứng đầu đến như vậy chứ.

Thoát khỏi mớ suy nghĩ về quá khứ, Cù Huyền Tử nắm chắc phần thắng ngày hôm nay, anh quay sang nói với cậu trai trẻ bên cạnh. "Được rồi, ra ngoài xem xét lại một lần nữa đi, chú sẽ ra sau."

"Vậy con đi trước." Cậu không nhiều lời, cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng rời đi.

Day day mi tâm một chút, Cù Huyền Tử thở dài rồi cũng đứng lên, nhìn mình trong gương rồi chỉnh sửa lại quần áo cùng đầu tóc lần cuối. Nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng là trợ lý vào hối nên anh nói: "Chú ra liền đây."

Không có âm thanh đáp lại, Cù Huyền Tử cảm thấy thắc mắc nên quay lại xem thì hơi giật mình vì người đi vào là Triệu Du. Hắn đúng là làm theo lời anh mà mặc bộ quần áo do anh chuẩn bị trước đó, cũng là bộ tương xứng với bộ anh đang mặc trên người đây. Cù Huyền Tử liền hài lòng trước sự nghe lời của Triệu Du, vì có đôi lúc anh lại lo lắng hắn sẽ không đến buổi lễ này.

Tuy nhiên gương mặt hắn trông có chút âm u, nhìn như vừa thức trắng đêm nhưng vẫn phải cố gắng bày ra vẻ mặt tươi tỉnh vậy, trông rất khó coi. Nhìn quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt Triệu Du, Cù Huyền Tử nhíu mày nhưng ngay sau đó lại giãn ra, anh mỉm cười nhìn hắn: "Anh vào đây làm gì?"

Cho dù bây giờ Cù Huyền Tử có cười tươi đến mấy thì khi nghĩ đến sau ngày hôm nay, nụ cười đó không còn dành cho riêng mình hắn nữa thì Triệu Du lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn sóng trong lòng dần dâng trào. Hắn siết chặt nắm tay ở sau lưng, cố nặng ra nụ cười thiếu đánh như mọi ngày rồi bất mãn đáp lại: "Chẳng lẽ anh không được vào đây?"

Giọng hắn trầm khàn đến đáng sợ, cổ họng đắng ngắt cố gắng nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn.

"Chỉ là muốn xem chú rể của chúng ta ngày hôm nay đẹp trai đến mức nào thôi, biết đâu lát nữa lên sân khấu rồi anh sẽ không thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp này. Vì vậy phải tranh thủ cơ hội này chứ." Dứt câu còn kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch, đến cả bản thân Triệu Du hắn cũng bất ngờ vì thời khắc này vẫn còn có thể bình tĩnh mà nói ra những lời đùa cợt đó.

"Anh chỉ giỏi có cái miệng này thôi." Cù Huyền Tử trừng mắt đáp lại nhưng nụ cười trên môi chưa bao giờ là hạ xuống, hai tai cũng vì những câu vừa rồi mà đỏ ửng.

Càng nhìn Cù Huyền Tử, đôi mắt Triệu Du lại càng thêm nhức nhối, hắn cắn chặt răng để kiềm chế bản thân không được để lộ sơ hở, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thì Cù Huyền Tử sẽ lại trở về với vòng tay của hắn. Khi đó hắn sẽ nói ra hết những tình cảm mà bản thân đã chôn giấu suốt bấy lâu nay cho Cù Huyền Tử biết, để anh biết rằng hắn yêu anh đến mức nào, để anh biết được hắn đã khổ sở như thế nào khi hay tin người cùng anh bước đi trên lễ đường là một kẻ nào đó chứ không phải là Triệu Du hắn.

Cù Huyền Tử ở bên này chẳng hề biết được trong đầu Triệu Du đang suy tính việc gì, cũng không chú ý đến gương mặt tối sầm của hắn.

"Được rồi, được rồi. Đi thôi, đến giờ rồi." Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi nhanh chóng lướt qua Triệu Du đi ra ngoài, vì kế hoạch vẫn đang diễn ra nên không thể chậm trễ.

Nhưng Cù Huyền Tử đã bị một lực mạnh giữ chặt hai tay kéo ngược lại phía sau, mũi sau đó cũng bị chiếc khăn bịt kín không thể hô hấp, cuối cùng chỉ đành bất lực ngất đi. Triệu Du đỡ Cù Huyền Tử ôm vào lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang ngủ say của anh rồi bế người lên đi về phía lối đi tối tăm đã được hắn chuẩn bị trước.

--------------------------------------

Mơ màng tỉnh dậy, Cù Huyền Tử nhìn xung quanh một lượt thì biết được đây chính là phòng ngủ của mình, trong lòng lại thầm mắng Triệu Du đáng ghét, dám đánh thuốc mê luôn cả anh. Nhìn trời ngoài cửa, Cù Huyền Tử nghĩ rằng Triệu Du ra tay không hề nhẹ đâu, anh bất tỉnh đến tận trời tối rồi, đã thế đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn được, đôi lúc vẫn cảm thấy choáng váng.

Thở hắt một hơi, anh không thể lường trước được việc Triệu Du sẽ làm ra việc này, nó hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch. Cù Huyền Tử không biết liệu bên phía trợ lý lúc này có hoảng loạn mà đi tìm mình khắp nơi không nữa, anh phải tìm cách liên lạc để thằng bé yên tâm mới được.

Nghĩ là làm, Cù Huyền Tử mò mẫm trong người, tìm kiếm xung quanh để tìm điện thoại nhưng có vẻ Triệu Du cũng đã lấy nó đi mất rồi. Anh thử đi đến cửa phòng thì càng bất ngờ hơn vì nó đã bị khóa, đây có thể được xem là anh bị bắt cóc rồi giam lỏng không?

Mang theo một bụng tức tối về ngồi lại giường, Cù Huyền Tử cố gắng suy nghĩ việc Triệu Du làm hôm nay là nhằm mục đích gì nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Nếu yêu anh và thật sự không muốn anh kết hôn thì cứ việc nói ra, còn nếu sợ anh không yêu hắn thì phải nhớ lại anh đã nói với hắn câu đó đã bao nhiêu lần rồi. Chỉ cần Triệu Du nói thôi thì việc gì Cù Huyền Tử cũng có thể đáp ứng hắn, nhưng việc kêu anh thôi không yêu hắn nữa thì xin lỗi, anh làm không được.

Chẳng lẽ có kẻ nào đó đã gieo vào đầu Triệu Du những suy nghĩ không tốt nên mới khiến hắn làm ra việc này?

Đến đây đột nhiên Cù Huyền Tử khịt mũi một cái, làm gì có ai thao túng được cái tên đầu đất đó chứ, hắn tự dọa mình thì có.

Âm thanh ở ngoài cửa thu hút sự chú ý của anh, Triệu Du trên tay đang mang theo một khay trên đó là bát cháo cùng ly nước đang nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Khi quay vào, bắt gặp ánh mắt Cù Huyền Tử đang nhìn chằm chằm lấy mình thì hắn có chút giật mình và bối rối.

Nhưng dù sao cũng đã làm đến nước này rồi, hôm nay hắn sẽ nói rõ lòng mình suốt bao năm qua với Cù Huyền Tử. Cho dù có bị người kia mắng chửi hay làm gì đó thì Triệu Du cũng chấp nhận, điều duy nhất hắn cần là anh ở bên cạnh mình thôi.

Bộ dạng lúc này của Triệu Du làm cho Cù Huyền Tử cảm thấy vô cùng đau lòng, nhìn hắn còn tệ hơn lúc sáng nữa. Đầu tóc rối bời, gương mặt âm u, hốc mắt trũng sâu vào trong, mắt thì chứa đầy tơ máu. Anh vừa hé miệng định hỏi xem hắn đã làm gì để bản thân thành ra như vậy thì đã bị cướp lời trước.

"Em trước tiên ăn cái đã, ăn xong muốn gì anh đều nói em nghe."

Triệu Du thấy Cù Huyền Tử có động thái muốn lên tiếng thì hoảng sợ, hắn sợ anh sẽ lên tiếng chất vấn mình rồi tức giận và bỏ đi. Vì thế hắn đành nhanh chóng chặn lời anh.

Cù Huyền Tử muốn phớt lờ anh mà nói tiếp nhưng khi nhìn đến vẻ mặt khổ sở của Triệu Du thì lại thôi, anh chọn tiếp tục im lặng để xem hắn sẽ làm gì kế tiếp.

Tiến đến ngồi xuống đối diện với người kia, Triệu Du cầm bát rồi mút một muỗng cháo thổi nguội, nhẹ nhàng đưa đến miệng anh. Tuy nhiên Cù Huyền Tử không nói gì mà chỉ giật lấy muỗng từ tay hắn rồi ăn trong sạch cháo trong chốc lát, nếu để hắn đút thì không biết khi nào anh mới có thể biết được đáp án.

Triệu Du hụt hẫng nhìn đôi tay đang giơ giữa không trung của mình, sau đó liền rút lại giấu ở phía sau lưng mà siết chặt, chặt đến mức như muốn xuyên thủng các ngón tay qua lòng bàn tay.

Cứ như thế, một người cứ nhìn đăm đăm người còn lại ăn. Thường ngày Cù Huyền Tử ăn rất chậm nhưng lúc này Triệu Du lại cảm giác được anh ăn nhanh vô cùng. Chẳng bao lâu bát cháo đã sạch sẽ, ly nước cũng được anh chủ động cầm lấy uống cạn, anh đã bài trừ toàn bộ lý do mà hắn có thể làm để kéo dài thời gian nhằm né tránh hoặc sẽ đánh sang chuyện khác.

Tiếng đáy ly va chạm với mặt bàn cũng là tín hiệu cho thấy lời giải thích của Triệu Du nên bắt đầu, Cù Huyền Tử ngước lên thì thấy hắn vẫn cứ nhìn mình không chớp mắt thì nhướng mày thắc mắc, rất nhanh hắn đã bối rối phản ứng lại mà cúi đầu xuống rồi nhìn đi nơi khác.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, Triệu Du tuy trong đầu nghĩ rằng sẽ nói tất cả với Cù Huyền Tử nhưng sự thật thì hắn lại không thể nào nói được dù chỉ là hé môi. Thế nên dù biết đôi mắt Cù Huyền Tử lúc này đang ghim chặt trên người mình như muốn biết rõ đáp án nhưng Triệu Du vẫn tiếp tục tránh né, lòng lại càng thấy thêm bức bối, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Cù Huyền Tử biết rằng nếu anh không lên tiếng trước thì có lẽ anh sẽ nhìn Triệu Du cho đến ngày hôm sau mất, tên kia thường ngày hồ nháo vậy thôi nhưng đến khi gặp chuyện rồi thì cho dù trời có sập xuống, hắn cũng chẳng chịu mở miệng đâu. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nói: "Anh không có gì để nói sao?"

"A... Anh... Em..." Những lời muốn nói cứ đọng mãi ở đầu lưỡi mà không thể thốt lên thành lời, Triệu Du mắng mình giờ phút này thật hèn nhát. Lúc làm ra việc này hắn rất dứt khoát kia mà, sao đến khi đối mặt rồi thì lại sợ hãi đến như thế này.

Nhìn hắn lúc này giống hệt như lúc Cù Huyền Tử nói anh yêu hắn vậy, né tránh, phủ nhận, sau đó là đánh sang chuyện khác. Đến nước này rồi mà hắn vẫn chưa chịu mở miệng, Cù Huyền Tử cúi đầu cười khổ rồi nhìn hắn với sự thất vọng. "Không nói?"

"Được thôi." Anh gật đầu như đã hiểu, sau đó đặt chân xuống giường, cố gắng khống chế cơn chóng mặt vẫn còn chưa dịu hẳn rồi đi lướt qua con người vẫn một mực bất động ngồi ở đó. "Vậy thì còn ở lại làm gì nữa? Em về đây."

"Không!" Khoảnh khắc Cù Huyền Tử lướt qua khiến cho Triệu Du lập tức bừng tỉnh, hắn lắc đầu trong sự hoảng sợ rồi đứng bật dậy, lao ra ôm chặt lấy Cù Huyền Tử từ phía sau, vùi đầu vào cổ anh, giọng nói run rẩy như cầu khẩn. "Đừng đi! A Cù đừng đi, xin em..."

Triệu Du siết rất chặt vòng tay mình lại như sợ chỉ cần sơ hở một chút thôi thì Cù Huyền Tử sẽ bỏ hắn mà đi mà không quay trở lại nữa. Song song đó Cù Huyền Tử cũng cảm nhận được sự run rẩy từ vòng tay kia, nó trông rất mỏng manh và yếu đuối như thể chỉ cần anh vùng vẫy một chút thôi thì đã có thể thoát được khỏi nó.

Tuy rất đau lòng với tình trạng hiện tại của hắn nhưng cho dù kết quả ngày hôm nay có ra sao đi nữa, Cù Huyền Tử muốn Triệu Du nhớ rõ rằng im lặng không giải quyết được cái gì cả, nó chỉ làm cho mọi thứ càng thêm tồi tệ hơn thôi.

"Anh. Buông. Ra." Cù Huyền Tử nghiến răng gằn mạnh từng chữ, tay ra sức gỡ lấy cánh tay Triệu Du ra khỏi người mình.

"Anh yêu em, rất yêu em Cù Huyền Tử. Làm ơn... đừng đi, đừng rời bỏ anh có được không?" Cuối cùng hắn cũng đã chiến thắng sự ngu ngốc của chính mình, những giọt nước mắt yếu đuối đã bắt đầu rơi xuống thấm vào áo người trong lòng.

Cù Huyền Tử bất động khi cảm nhận được sự ẩm ướt đang rơi vào cổ áo và thấm vào da thịt, trong lòng thầm vui mừng vì cuối cùng tên đầu đất này cũng chịu nói những lời mà anh đã mong chờ rất lâu. Nhưng cũng thầm thở dài khi mà Triệu Du lại chọn thời điểm mọi việc đã dần vượt quá giới hạn sự kiên nhẫn của anh thì mới nói ra.

Nhân lúc người kia vẫn còn bình tĩnh, hắn lại nói tiếp vì sợ nếu lúc này mà không nói nữa thì sau này chẳng còn cơ hội nào nữa. "Anh xin lỗi. Thời gian qua là do anh ngu ngốc, không dám đối mặt với tình cảm của em. Lúc đó anh cứ nghĩ chỉ cần còn nhìn thấy em hạnh phúc, còn thấy được nụ cười trên môi em thì đó đã là điều may mắn nhất dành cho anh rồi."

Giọng nói Triệu Du ngày càng lạc đi, không còn vững vàng như trước, vòng tay cũng trở nên run rẩy nhiều hơn. Hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng lúc này anh hối hận rồi, không muốn như thế nữa. Em biết không... khi nghĩ đến người đồng hành cùng em sau này không phải là mình thì anh rất đau khổ và không thể nào chấp nhận được điều đó. Anh chỉ muốn cả đời này em chỉ có mỗi mình anh thôi."

"Vì thế anh muốn ích kỷ với bản thân một lần, là cho dù có bất luận như thế nào thì em nhất định cũng phải thuộc về anh, cho dù hiện tại em có ghét cay ghét đắng anh đi chăng nữa thì anh nhất định cũng sẽ làm mọi cách khiến cho em yêu anh lần nữa." Những lời cuối cùng lại được Triệu Du nói ra một cách chắc chắn, xen lẫn đâu đó có chút tàn nhẫn vì phải ép buộc người khác làm theo ý mình. Nhưng đó mới thật sự là bản chất thật của con người Triệu Du, chứ không phải là một kẻ đần đi nhường người thương cho kẻ khác.

Sau khi nghe xong những lời vừa rồi của Triệu Du, Cù Huyền Tử cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, để toàn bộ sức lực dựa vào người phía sau. Anh quay đầu sang một bên rồi nói về phía sau: "Anh có biết em đợi những lời này bao nhiêu lâu rồi không?"

Không có lời hồi đáp, chỉ có tiếng hít sâu cùng cái ôm siết chặt như đang nhận lỗi từ phía Triệu Du, thấp thoáng đâu đó còn có tiếng nấc nhẹ từ hắn.

Nhẹ nhàng xoay người lại, nâng gương mặt đầy nước mắt của Triệu Du lên để hắn đối diện với mình. Cù Huyền Tử lau đi những gì còn đọng lại nơi khóe mắt của hắn rồi nở một nụ cười dịu dàng.

Triệu Du cảm giác được lòng mình như nhẹ đi được cả nghìn tấn chỉ vì nụ cười đó, điều bây giờ hắn muốn làm là cướp lấy đôi môi đó rồi mút nát, để hơi thở của Cù Huyền Tử và mình hòa lại làm một, khiến nó chỉ thuộc về duy nhất một mình hắn.

Một tay hắn đưa xuống đỡ lấy eo nâng người lên, tay còn lại đỡ lấy khớp hàm rồi cúi xuống hôn lấy anh, không để anh kịp thích ứng, hắn nhanh chóng luồng vào khoang miệng tìm đến chiếc lưỡi rụt rè bên kia mà cuốn lấy nó.

Cù Huyền Tử ban đầu vì bất ngờ mà mở to mắt, nhưng sau đó lại vì hạnh phúc mà nhắm mắt đáp lại, từng bước cảm nhận nụ hôn cuồng nhiệt cùng hơi thở của Triệu Du đang tràn ngập khoang mũi mình.

Cả hai rời khỏi nhau khi hô hấp đã dần cạn kiệt, chỉ bạc lấp lánh nối giữa hai người là minh chứng cho thấy Triệu Du hắn không hề nằm mơ, hắn gục đầu xuống để trán mình tựa lên vai Cù Huyền Tử rồi thở dốc. Cuối cùng lặp lại lời kia một lần nữa: "Anh yêu em."

Đưa tay lên vuốt tóc Triệu Du, anh mỉm cười rồi đáp lại: "Em cũng yêu anh."

--------------------------------------

Về sau, khi cả hai đã cùng nhau nhận nuôi một cô con gái đáng yêu, trong lúc kể chuyện cho bé con nghe về lễ cưới của mình cùng Triệu Du, Cù Huyền Tử lại vô tình kể luôn việc mình đã giấu nhẹm luôn với hắn cho đến tận bây giờ là năm đó hắn đã bị anh giăng bẫy như thế nào. Mọi chuyện vỡ lẽ ra, Triệu Du mới nhận ra rằng bản thân bị người kia lừa một cách trắng trợn.

"Em đứng lại đó Cù Huyền Tử." Triệu Du đuổi bắt Cù Huyền Tử chạy khắp nhà, khi chạy từ nhà bếp ra trên tay hắn còn cầm theo một cái vá trông rất buồn cười. Nhưng chủ nhân của nó thì lại không như vậy, mặt Triệu Du đã đen như trời đang kéo giông bão đến, cũng đúng thôi ai mà không tức khi biết mình bị lừa toàn tập như thế chứ?

"Anh có ngon thì qua đây mà bắt em này." Cù Huyền Tử ở một đầu của sofa, vẻ mặt tràn đầy thách thức hướng đến Triệu Du mà nói.

Ở đầu còn lại, Triệu Du cũng không chịu thua, hắn cầm vá chỉ về phía Cù Huyền Tử rồi trừng mắt nói: "Em có ngon thì đứng yên ở đấy."

"Anh bị hâm à? Đứng yên để bị anh bắt hả?"

Một cuộc rượt đuổi mới lại được khơi màn, cuối cùng Cù Huyền Tử cũng không chạy thoát được mà bị tóm lấy áp xuống sofa. Tuy bị giam lỏng giữa hai cánh tay rắn chắc của Triệu Du nhưng anh chẳng hề sợ sệt mà mỉm cười trêu chọc hắn. "Đồ đểu cáng."

Hắn híp mắt, vừa tỏ vẻ nguy hiểm vừa hậm hực nói: "Em được lắm, năm đó lừa anh, bây giờ thì lại mắng anh đểu."

Lấy hai tay ôm lấy cổ Triệu Du, anh thản nhiên đáp lại: "Là ai kia ngốc quá ngốc nên buộc em phải dùng đến biện pháp đó thôi."

"Vậy thì phiền em giữ cho kỹ tên ngốc này, để người khác cướp mất thì lại khổ người ta." Hắn hạ người xuống tiến đến gần anh, ở trên môi anh mà nói ra lời vừa rồi.

"Hmm... Được thôi." Cù Huyền Tử kéo mạnh đầu Triệu Du xuống, chủ động dâng môi mình lên. Triệu Du nhanh chóng đón lấy nụ hôn từ anh, ban đầu chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng, sau đó dần trở nên cuồng nhiệt như muốn lấy đi hơi thở của đối phương.

Cô con gái trong nôi nhìn đến hai vị phụ huynh đang làm chuyện xấu hổ trước mặt mình, không hiểu sao lúc này lại vui vẻ đến híp mắt, bé con vỗ tay liên tục rồi bập bẹ nói: "B... Ba... Ch... Cha... hì..."

Cả Cù Huyền Tử và Triệu Du đều đồng loạt đưa ánh mắt bất ngờ đến nơi vừa phát ra âm thanh trong trẻo kia, rồi lại không hẹn mà quay lại nhìn nhau với nụ cười hạnh phúc đang rõ dần trên môi. Cả hai nhanh chóng đứng lên, chạy về phía cô con gái nhỏ.

Triệu Du bế bổng đứa bé lên tay mình, sau đó không giấu nổi sự sung sướng trong giọng nói mà dụ dỗ. "Con gái bé bỏng của ta, con lặp lại hai từ con vừa nói khi nãy có được không?"

Lúc đầu có vẻ hơi ngơ ngác, nhưng rất nhanh cô bé dường như đã hiểu ra được ý của Triệu Du, liền sáng mắt nhìn Cù Huyền Tử rồi nhìn Triệu Du và gọi: "Ba... Cha..."

Lần này có vẻ không còn khó khăn như lần đầu, nên sau khi gọi xong, cô bé còn tự thưởng cho bản thân bằng cách vỗ tay rất nhiệt tình, kèm theo đó là nụ cười thỏa mãn đến híp cả mắt.

Cù Huyền Tử thì vui đến mức rơi nước mắt luôn rồi, anh nhẹ nhàng đón lấy con từ tay Triệu Du rồi cả hai mỗi người một bên mà hôn vào má con gái. Mà cô bé cũng rất nhanh đã quay ra mà hôn đáp lại vào má của ba và cha mình.

Triệu Du mỉm cười ôm lấy hai người quan trọng nhất đời mình vào lòng, nhẹ nhàng hôn xuống trán Cù Huyền Tử. Hắn nghĩ nếu năm đó Cù Huyền Tử không bày kế giăng bẫy hắn và hắn cũng không làm liều mà đi bắt anh vào ngày cưới, thì có lẽ những điều hạnh phúc mà hắn đang có ngay lúc này đây mãi mãi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.

--------------------------------------

Có gì thì nói sớm chớ không có được làm theo trong này mà đi bắt người nghe chưa =)))

Ehehehe lâu lắm rồi mới lên lại oneshot nên sẽ có nhiều sai sót. 

Có lẽ không được như mong đợi lắm. Rất mong mọi người góp ý.

Cám ơn vì đã đọc. Love~🙆❤.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net