Dandelion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ONESHOT] Dandelion.

Author: Tử Dương

Paring: JunSeob

Category: sad

Disclaimer: học thuộc về nhau, fic thuộc về tác giả

Summary:

Có những thứ, tựa mỏng manh như mây khói, tan hoang như sương mù, nhưng lại mãnh liệt như tim đập, dai dẳng như sự sống.

Tôi còn nhớ, một buổi chiều nào đó, khi ánh tịch dương đổ đầy trên hai bờ vai anh, tôi hỏi Junhyung, nhỡ kiếp sau tôi không thể yêu anh thì sao. Anh không trả lời, chỉ mỉm cười, cúi xuống ngắt một đóa bồ công anh mọc dại, thổi nó bay đi.

Hồi lâu, anh nói, câu nói như khắc vào xương cốt, tâm hồn tôi.

"Anh sẽ đợi."

A/N: Một món quà muộn nhân dịp đúng ngày sinh nhật Dongwoon. Chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

Mình viết cái shot này 2 năm rồi, ban đầu thì bí ý tưởng khủng khiếp lắm, nhưng nói chung là cũng hoàn thành rồi. đây có lẽ là shot mà mình tâm đắc nhất, dụng hết cả nỗi buồn để viết, và cũng có khi, là fic Junseob cuối cùng. Đừng hỏi mình về đống longfic, mình vẫn sẽ cố hoàn thành nó, chỉ là không biết khi nào thôi.

Thân tặng ss Tử Lăng, ngày mà em hứa sẽ tặng fic cho bà, 2 năm trước thật ra là fic này. Em xin lỗi vì đã hẹn lâu như vậy, cũng không biết là có muộn hay không. Em inbox cho ss không được, cũng không biết bà có còn dùng mạng xã hội không nữa. em nhớ bà nhiều lắm, cũng yêu thương bà nhiều. <3

Tặng hội các mẹ biệt động và ss Cỏ Lau, cảm ơn mọi người đã luôn sát cánh bên tui, và cảm ơn bà Cỏ vì trước ngày thi đã cho em một nguồn động lực lớn như vậy dù cái shot bà tặng em ngược cũng dạng banh xác TvT

Hãy đọc và yêu thương con bé Ma Kết này nhiều nha ~ /vòng tay trái tim/

Tất cả những chi tiết trong fic mình đều đã edit rất nhiều lần, và chắc chắn là đều có dụng ý cả.

_oOo_

Chuyến bay F528 hạ cánh vào lúc 8 giờ 35 phút tối, Việt Nam.

Tôi khoác ba lô lên vai, từ từ từng bước rời khỏi cánh cổng sân bay. Cảm nhận đầu tiên của tôi là từng đợt gió nóng hanh hao đổ ập vào cơ thể, trượt dài trên tóc, hai bên má và trôi tuột vào cuống phổi. Tôi như kẻ bị sốc thuốc, cứ lơ lửng bước đi, trong đầu chỉ vang lên tiếng đếm từng bước chân, ngoài ra không còn một chút suy nghĩ, mặc niệm nào khác. Tôi chỉ biết rằng, nơi tôi đang đứng đây, không phải quê hương của mình, cũng không phải nơi có người ta, chỉ là một đất nước xa lạ nào đó, với từng cái gió nóng bỏng rát, vậy thôi, chỉ thế thôi.

Đến khi đếm đủ năm trăm chín mươi hai bước chân, tôi nghe âm thanh náo nhiệt ngột ngạt của xe cộ, của con người, tôi mới nhận ra, mình rời khỏi sân bay rồi.

Dường như điện thoại trong túi tôi rung lên, vội lấy ra xem, thì ra là một cái tin nhắn gửi muộn.

"Em đang ở đâu?"

Rõ ràng khí hậu ở Việt Nam vào thời điểm này rất nóng, nhưng khổng hiểu sao vào giây phút này tôi lại cảm thấy lạnh nơi lồng ngực. Cảm giác nhói buốt khô khốc, sau đó là nghèn nghẹt. Tin nhắn này đã được gửi vào múi giờ Hàn Quốc, tức là trước khi tôi bay, đồng nghĩa với việc nó đã được gửi từ rất lâu rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, tháo sim ra khỏi điện thoại, đút vào trong túi.

Tôi đã ở đây rồi, nơi đó không còn là thế giới của tôi nữa.

Không còn.

...

Junhyung và tôi là một đôi bạn rất thân. Chúng tôi chơi với nhau từ thuở còn học cấp hai. Junhyung lớn hơn tôi một tuổi nhưng lại học chậm một lớp nên tôi không thường gọi cậu ấy bằng anh. Cậu ấy cũng nói, rằng việc gọi gì không quan trọng, chủ yếu là có thể giữ được tình bạn này lâu bền, nhưng nói sao thì, cậu ấy vẫn thích được tôi gọi bằng anh hơn.

Chiều tháng sáu nóng bức, Junhyung chở tôi đi học về, chúng tôi vẫn còn là học sinh cấp 3, tuy đã là lớp 12 rồi nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn rất tốt, không hề có chuyện xảy ra rạn nứt. Tôi ngồi sau lưng cậu ấy, hát vài câu hát vu vơ, chân vô thức cứ đung đưa làm xe đạp nghiêng loạn xạ, cậu ấy mắng tôi.

"Ngồi yên nào."

Tôi cười, nhưng chân vẫn đung đưa, gió thổi mơn man trên da thịt, vấn vít trên tóc tôi. Thật may vì tôi là con trai nên không phải lo về chuyện tóc có rối hay không. Nắng nhìn trông có vẻ buồn nhỉ, nhưng bù lại, tâm trạng tôi rất vui.

Junhyung chở tôi lên một ngọn đồi gần nhà cậu ấy, bảo với tôi, rằng đây là địa điểm bí mật mà cậu ấy đã giấu rất lâu, giờ chỉ cho một mình tôi biết thôi. Tôi méo mặt hỏi, cậu có bao giờ đi riêng một mình đâu mà lại có bí mật này, sao tớ lại không biết. Junhyung cười cười hồi lỗi, xoa đầu tôi, đã nói là bí mật mà. Tôi vờ giận dỗi không vui, nhưng chợt nhìn thấy dưới chân có rất nhiều bồ công anh, tâm trạng lại dịu xuống. Tôi vương tay ngắt một đóa bồ công anh gần đó đưa lên trước mặt, nhìn từng hạt hoa nhỏ nhỏ đang lẻ tẻ bay đi, miệng thích thú không thể ngừng cười. Junhyung giục tôi, ước đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn người bạn của mình, rồi lại nhìn đóa công anh đang dần bay hết, nhắm mắt thì thầm điều ước.

"Tôi ước tôi và Junhyung sẽ luôn mãi bên nhau."

Cánh bồ công anh bay tan tác, xoáy vòng. Tôi ngước nhìn, tự hỏi, bay nhanh như vậy, không biết đã kịp gửi lời ước của tôi theo gió hay chưa...

_oOo_

Người giới thiệu đưa tôi đến một căn nhà trọ thấp bé nằm tuốt ở một quận xa xôi nào đó. Ông ta nói rằng, tuy chỗ này không sang trọng, không an toàn cho lắm, nhưng được một cái tiền trọ lại rất rẻ, không phải lo vừa cày vừa kiếm tiền mệt thân; nói xong nhìn tôi cười nụ cười vô hồn. Tôi nhìn quanh căn phòng mục, ẩm mốc mà mình từ bây giờ về sau phải gọi là nhà, bất giác cảm thấy mệt mỏi khôn cùng.

"Cám ơn." Tôi nói, rồi đưa vội xấp tiền đặt cọc trong túi ra đưa cho ông ta. Tôi không cần lắm một nơi đẹp đẽ để ở, nhưng tôi cần một chỗ dung thân, một chỗ để về sau khi ra đi.

"Đây là chìa khóa chủ nhà gửi cậu."

"Cám ơn." Tôi cứ lặp lại từ cám ơn một cách vô hồn, cầm lấy chùm chìa khóa. Ngay khi người giới thiệu vừa đi khỏi, tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đó, ngước mặt lên trần nhà, nước mắt bỗng trào ra, trong đầu tôi lại xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn dòng suy nghĩ.

Tại sao tôi lại đến đây?

Tôi không biết vì sao nước mắt cứ trào ra, dù rõ ràng tôi đã ngăn nó bằng cách ngước mặt nhìn lên trời. Dường như đất nước này luôn có sương mù bụi, vì tôi chỉ thấy trước mắt làn sương bụi mịt mù, ân ẩn gì đó, dường như là niềm đau của chính bản thân. Tôi ngước mắt nhìn qua cửa sổ, nắng tràn mỏng chảy dài, hương đất ẩm vấn vít làm tôi tỉnh táo. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy tay vuốt mặt, thật ra thì, sống nơi nào cũng vậy, chỉ cần thấy không hợp, tôi sẽ rời đi ngay thôi.

Giống như thế giới này.

Thật không hợp.

***

Sau một thời gian đi học, tôi xin được việc làm, một quán ăn nho nhỏ nằm tít cuối phố gần nhà. Tôi không phải là ham hố gì hay quá khó khăn trong chuyện tiền bạc, nhưng tôi lớn rồi, không muốn mẹ mình phải vì tôi mà trang trải quá nhiều, nên sau giờ đi học, tôi lại tranh thủ đi làm thêm. Tiện thể để tích kinh nghiệm cho tương lai đi làm sau này. Công việc của tôi cũng khá vất vả, buổi chiều thì bưng bê đồ ăn đến từng bàn, tối lại phải trực vệ sinh. Nhưng ít ra vì không phải ở nhà nhiều nên tôi cảm thấy rất thoải mái, vả lại, Junhyung còn thường xuyên đến thăm tôi. Cậu ấy thường đem sữa hoặc café đến cho tôi uống, lại còn ngồi ở góc quán đợi tôi làm xong rồi mới về cùng.

Giống như mọi hôm, một ngày tháng sáu chiều hạ oi nồng, Junhyung lại đẩy cửa bước vào quán ăn. Cậu ấy mang theo sách vở, kèm theo vài thứ linh tinh khác. Junhyung bước vào quán mà không thèm nhìn tôi lấy một lần, tôi lấy làm lạ, nhưng vì còn mải bận phục vụ, nên thôi, tôi không hỏi. Có lẽ cậu ấy đến làm bài.

Junhyung ngồi ở một góc khuất sâu trong quán, giống như đang muốn ẩn mình đừng để ai thấy. Cậu ấy gọi một ly cappuchino nóng, ánh mắt lơ đễnh nhìn xa xăm tìm kiếm gì đó khi tôi hỏi có chuyện gì xảy ra.

Tim tôi đánh hụt một cái thật nhẹ, cậu sao vậy Junhyung?

...

_Cậu thấy Goo Hara như thế nào? – Junhyung hỏi bâng quơ khi chở tôi về. Trong giọng nói đó là một chút buồn, hi vọng và chờ mong.

Tôi nghe trong lồng ngực mình quặn lên. Không biết phải trả lời như thế nào. Goo Hara là bạn cùng lớp của chúng tôi, cô ấy đẹp, học không quá xuất sắc nhưng lại tốt bụng, rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều mến Hara vì cô ấy rất hay cười và hồn nhiên. Tôi không nghĩ là Junhyung cũng thích cô ấy.

_Rất hợp, ưa nhìn. – Tôi trả lời bằng những gì tôi cảm thấy.

Junhyung im lặng, không ừ hử, hay bất cứ phản ứng gì. Dường như hồn cậu ấy bay đi ở một suy nghĩ xa xăm nào đó. Chỉ có tôi, lại thấy miệng mặn chát với tâm trạng của cậu ta, miên man trong miền suy ghĩ không tên cùng ngọn gió lẻ nhẹ nhàng sượt trên mặt. Chúng tôi cứ làm thinh, không ai nói với ai câu nào, để cái đắng chảy dài trong tim, cùng nỗi buồn nhẹ hơn tiếng lá rơi khắc sâu vào tâm hồn.

...

Ba ngày sau, vào giờ ra chơi, Junhyung tìm đến chỗ tôi. Cậu ấy dúi vào tay tôi một phong thư, khuôn mặt nghiêm túc, hai vầng thái dương đổ mồ hôi. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, lại nhìn phong thư trắng tinh trong tay mình, con tim không hiểu sao cứ ì ạch mệt mỏi, cảm thấy rất kiệt sức. Tôi hỏi Junhyung:

_Cái gì vậy, Hyungie? – Tôi nuốt nước bọt, nhìn bàn tay đẫm mồ hôi của cậu ấy, chán nản không thể nói thành lời.

_Nhờ cậu, đưa cái này cho Hara, có được không? – Junhyung nói gần như thì thào, cậu ấy có vẻ lo lắng.

Tôi nuốt nước bọt thêm một lần nữa, hình như tôi vừa nuốt trúng một cuộn gai, hay một lọn tóc, hay thứ gì đó ngứa ngáy đắng đắng nơi vòm họng. Junhyung chưa bao giờ lo lắng, hay hồi hộp như thế này khi ở cùng với tôi. Bên cạnh tôi, cậu ấy chỉ cười đùa, mạnh mẽ, đôi khi còn không ngại ngùng trêu chọc tôi, bảo vệ tôi khỏi người khác. Lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái như vậy của Junhyung, bỗng dưng tôi cảm thấy hoang mang, đầu bỗng nổi lên một trận đau nhức, bàn tay nắm chặt phong thư méo mó nhăn nhúm. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều khiển lí trí của bản thân, mỉm cười một cái rồi gật đầu.

Junhyung cười tươi vỗ tay lên vai tôi, nói rằng cảm ơn tôi rất nhiều. Cậu ấy hứa là nếu như chuyện giữa cậu ấy và Hara thành công, cậu ấy sẽ đền ơn tôi hậu hĩnh. Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài cười, càng cười đầu càng đau nhức khủng khiếp. Tôi như tên ngớ ngẩn, dù tim rất đau mà vẫn cười.

Ngay khi Junhyung quay lưng đi, chân tôi dường như không thể chịu nổi nữa, liền khuỵa xuống. Tôi có thể cảm nhận được, nỗi buồn đang từ từ lan tỏa trong người tôi, dù tôi cũng không thể hiểu là vì sao... Rất buồn.

Trên hết, điều làm tôi ám ảnh nhất, là nụ cười tươi tắn đầy biết ơn của Junhyung khi tôi nhận lời giúp đỡ cậu ta với Goo Hara.

Tôi làm sao thế này?

...

Một tuần sau đó, điều mong đợi của Junhyung cũng đến, Goo Hara nhận lời làm người yêu của cậu ta.

Tôi không có biểu tình gì, cũng không muốn tham gia vào chuyện tình của hai người họ. Mọi việc vẫn như thường ngày, tôi vẫn đi làm thêm bình thường, bài tập vẫn làm đều đặn trước khi đến lớp, kết quả học tập cũng không khác mấy là bao. Dường như không có chuyện gì thay đổi tôi sau sự kiện đó. Nếu có khác, thì chỉ khác một vài điều, là mỗi chiều, tôi phải tự bản thân đi bộ về, và Junhyung cũng không còn nói chuyện với tôi. Chúng tôi dường như không còn thân thiết như trước đó, có một vết rạn rất rõ rệt xen kẽ giữa chúng tôi. Tôi và Junhyung cứ ngơ ngác, đến khi nhận ra, thì nó cứ xa mãi xa mãi...

Nghĩ đến đó, tôi bất giác lại thấy cô đơn.

Con đường về nhà, không hiểu sao cứ dài mãi. Tôi cứ bước đi, mặt cúi gầm, miệng lẩm nhẩm đếm từng bước chân, đến khi đếm đến số năm trăm chín mươi hai, trước mặt tôi đã là cả cánh đồng cỏ trên ngọn đồi gần nhà. Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây nữa. Dường như là do thói quen, dường như là do bất giác, dường như là do số bước chân mà tôi đếm vô tình dẫn đến đây,... Tất cả không còn quan trọng nữa, vì tôi đã đến đây rồi.

Ngồi phịch xuống đất, tôi tháo balo ra ôm trước ngực, hít một hơi thật sâu, đem tất cả sự phiền muộn tống hết ra ngoài, đón nhận niềm bình yên.

Hương cỏ thơm ngát, ngập trong khoang mũi...

"Phảng phất đâu đó nỗi nhớ anh."

Có một số thứ, khi bạn biết rằng bạn không thể thay đổi được nó, tỉ như kí ức, ngoài việc chấp nhận nó ra thì chẳng còn cách nào khác. Nhịp chảy trong bạn vẫn vậy, mọi thứ vẫn vậy, nhưng bạn biết, trong con tim, suy nghĩ của bạn, đã có một thứ rất khác, có thể một thứ mất đi, một thứ ở lại. Nó khiến ta đau đớn hơn, trưởng thành hơn, và mất đi vỏ bọc của cảm giác an toàn.

Tôi đưa tay ngắt lấy một đóa công anh dưới chân mình, chợt nhớ vu vơ lời nguyện ước đã từng gửi trong gió.

"Tôi ước tôi và Junhyung sẽ luôn mãi bên nhau."

Khóe mắt bỗng cay cay, một giọt nước nhỏ rơi trên đóa bồ công anh, rơi mãi rơi mãi, đến một lúc tôi mới nhận ra, những giọt nước đó là nước mắt của chính mình.

_Tớ thích cậu, Junhyung. – Là yêu thương, là muốn ở bên cậu, là cần cậu, là đau không tận khi thấy cậu bên người khác... - Lặng lẽ yêu thương như vậy, có lẽ không bao giờ đủ, phải không? Tớ mệt lắm...

Tôi gục mặt xuống, ôm hai đầu gối mà khóc. Khóc cho lần này thôi, buồn nốt lần này thôi, đem nỗi buồn gửi trong gió, ngày mai chắc chắn tôi sẽ mỉm cười, sẽ không yếu đuối. Có lẽ như ở một nơi hoang vắng như thế này, nỗi buồn của tôi mới có thể thật sự biến mất.

Đóa bồ công anh trong tay tôi, cứ từ từ bay đi, tan tác, mang theo mất mát nhỏ bé của tôi góp vào gió, bay xa.

...

Một thời gian sau, mọi thứ vẫn như bình thường. Tôi đem tâm trạng không tốt đẹp, không tệ đi của mình đối mặt với cả thế giới. Tương tư của tôi được cất giấu kĩ, kĩ đến nỗi chính bản thân còn không nhận ra. Junhyung vẫn không nói chuyện với tôi một lần nào sau lần qua lại với Goo Hara. Mà dường như tôi cũng không cần, tôi không thích chạm vào một thế giới của một người không cần tôi. Mà tôi dường như cũng không đủ kiên nhẫn, để nhìn thấy hai người họ bên nhau, mệt mỏi lắm.

Quãng thời gian chúng tôi thân nhau trước đó, dày như vậy, lại vì tôi mà bị xé rách hết.

...

Tiếng chuông hết giờ làm bài vang lên, tôi nhanh chóng nộp bài rồi khoác balo ra khỏi lớp thật sớm. Tôi muốn đi thật nhanh để không phải là người cuối cùng rời khỏi, trước khi sân trường bắt đầu đông nghịt học sinh, và nhỡ khi Junhyung muốn gặp tôi để nói chuyện. Khi đi ra khỏi cửa lớp, tôi thấy Goo Hara đứng đợi cậu ấy ở trước cửa, cô ấy nhìn tôi, mỉm cười rồi gật đầu nhẹ tạm biệt, tôi cười có chút trào phúng, vẫy tay rồi bước đi thẳng một mạch. Chưa gì tôi đã thấy khó thở.

Quán café hôm nay đông hơn mọi hôm, không đông đến độ nhộn nhịp cả quán, nhưng cũng đủ đông để tôi phải liên tục đi ra đi vào không lúc nào đứng yên. Có lẽ điều hạnh phúc hiện tại của tôi chính là được đi học, đi làm, kiếm ra đồng tiền bằng sự mệt mỏi.

Thỉnh thoảng, không hiểu sao tôi cứ đưa mắt ra nhìn nơi cửa quán, tôi đang mong chờ Junhyung đến...

Và cậu ấy đến thật.

Junhyung không đi với Hara, cậu ấy đi một mình. Giống như những ngày trước đó một tay cầm sách vở, vai khoác balo, im lặng bước vào quán tôi, tìm một góc khuất mà ngồi xuống. Tôi không để tâm cho lắm, nhưng nhìn cậu ấy như vậy, bất chợt tôi cảm thấy rất buồn, nhìn cậu ấy thực sự rất cô đơn.

Tôi cầm cuốn sổ ghi thực đơn đến bên bàn cậu ấy, chỉ ừ hử một tiếng như kiểu quý khách muốn uống gì. Junhyung ngước mặt lên nhìn tôi, đôi mắt đượm buồn, môi mỉm cười nhẹ

_Cậu biết tớ thích uống gì nhất mà, Yoseob a.

Tôi nắm chặt cây bút, đưa mắt nhìn Junhyung, bụng như thít chặt lại khi thấy nét buồn phảng phất trong đôi mắt nâu. Trong phút chốc, tôi lại có suy nghĩ muốn ôm cậu ấy, ôm thật chặt. Junhyung, cậu làm sao vậy?

_Capuchino nóng.

Cậu ấy chỉ thường uống thứ này mỗi khi buồn.

Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, nước cũng đã gọi rồi, đang định toan quay lưng đi thì chợt cánh tay bị níu lại đột ngột. Tôi nhìn Junhyung, cậu ấy cũng nhìn tôi, dường như từ lâu lắm rồi, chúng tôi mới nhìn thẳng vào mặt nhau một cách ngay thẳng như thế.

_Đợi cậu về chung nhé, Seobie.

"Chúng ta trở về cùng nhau, như trước kia."

_oOo_

Buổi sáng thức dậy đầu tiên ở Việt Nam, nóng và ngột ngạt. Tiếng người nói chuyện với nhau rôm rả, tiếng xe cộ chạy ào ào lướt qua nhau, va quẹt trong không khí, những thứ tạp âm hỗn loạn mà chỉ có nơi này mới có, đập vào màng nhĩ lỗ tai tôi khiến tôi khó chịu. Con người nơi đây dường như sống rất vì thực tại, họ sống như chạy, nhanh như một con thoi. Mặc dù chỉ hiểu thoang thoáng thứ ngôn ngữ mà họ đang nói, nhưng dường như tôi có thể cảm nhận được, những con người Việt Nam không hề có nỗi buồn, vì nỗi buồn của họ chỉ toàn là lo toan.

Tôi ngồi dậy, lấy tay xoa xoa cổ và gáy. Cổ tôi nhức mỏi khủng khiếp, một phần vì cả ngày hôm qua tôi phải dọn dẹp bụi bặm bám ở khắp nơi, một phần vì giường cũ không có nệm, nên tôi phải ngủ chiếu. Giường ở đây rất cứng, ban đêm thì rất nóng, dù cho tôi có mặc thoáng bao nhiêu cũng không thể nào chịu nổi. Cũng thật may vì đêm hôm khuya khoắc, bà chủ nhà trọ thấy tôi không thể nào ngủ ngon, liền cho tôi mượn một cái quạt đặt bên cạnh để tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bà chủ bảo vì bà thông cảm cho tôi, vừa từ đất nước lạnh giá sang một nơi gần vùng xích đạo, hẳn là khó khăn lắm.

Ít ra thì, nơi này vẫn rất tốt với tôi, khiến tôi cảm thấy không còn cô đơn.

Bữa ăn buổi sáng của tôi là một hộp cơm là lạ mà người ta hay gọi là cơm tấm. Tôi không biết vì sao nó lại có tên như vậy, chỉ biết là nó rất ngon. Tôi không mang theo nhiều tiền, nên chỉ mua phần rẻ nhất. Đột nhiên tôi nhớ những ngày ở Hàn Quốc, bản thân cũng hay ăn như thế này, nhưng không bao giờ phải ăn một mình, mà luôn có một người kề cạnh sát bên ăn cùng tôi.

Ngay cả khi trốn đến nơi xa xôi, dường như tôi vẫn còn nhớ đến người đó...

Thật buồn.

Nhưng tôi cũng không thể nào buồn lâu được, con người đó và tôi giờ là những con người khác nhau, người đó không còn ở thế giới của tôi, còn tôi, cũng không còn là một chút gì vương vấn trong thế giới của người đó.

Sau khi ăn xong, tôi vội khoác balo lên vai, đẩy cửa bước ra khỏi nhà. Bầu trời Việt Nam chằng chịt toàn dây điện, rối tung cả bầu trời, cả thị giác, rối cả lòng tôi. Tôi quẩy balo lên, hít một hơi thật sâu, để cho không khí vương đầy tạp thể trôi vào lồng ngực, rồi lại trào ra, vấy bẩn bằng những suy nghĩ bận rộn, rồi hòa vào dòng người đông đúc kia, lấp đầy bản thân bằng sự xa lạ chưa bao giờ có.

_oOo_

Junhyung.

Mối quan hệ bạn bè giữa tôi và Yoseob, dường như đang dần biến mất.

Yoseob gần đây không muốn nhìn mặt tôi, cũng không thèm nói chuyện với tôi. Sau giờ học, cậu ấy cứ trốn tôi mà đi về trước một mình. Đã nhiều lần tôi muốn lại gần cậu ấy, hỏi rằng vì sao cậu ấy lại có thái độ như thế, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy tôi, Yoseob lại bỏ đi.

Tôi không hiểu được, hoàn toàn không hiểu được.

Sau khi kiểm tra đợt cuối kì, tôi muốn rủ cậu ấy đi ăn mì tương đen, nhưng không hiểu sao chỉ vừa đứng dậy, đã không còn thấy Yoseob trong lớp nữa. Tôi vội chạy ra ngoài cửa lớp, nhưng chỉ thấy Goo Hara đứng đó, cô ấy bảo Yoseob về trước rồi.

Cậu đang trốn tránh tôi sao?

...

_Junhyung. – Goo Hara gọi tên tôi khi cả hai cùng nhau đi bộ trên đường về. Tôi vẫn còn nặng lòng chuyện của Yoseob nên chỉ ừ hử cho qua.

_Cậu thích mình từ khi nào vậy?

_...

Thích sao? Từ khi nào? Tôi cũng không biết, dường như nó không còn quan trọng nữa, tôi quay sang nhìn Hara, mỉm cười.

_Chỉ là thích thôi.

_Chỉ là thích thôi sao...?

_Ừ.

_Thích nhiều đến mức nào?

Nhiều đến mức nào? Nói ra thì lòng tôi có gỡ được nỗi buồn từ chuyện Yoseob không? Tôi không biết.

_Mình không biết.

_...

Sau đoạn hội thoại, cả chặng đường về, Goo Hara không nói gì thêm nữa với tôi, cô ấy cũng không cười nhiều như những lần trước. Chúng tôi cứ đi bên cạnh nhau, người bước trước bước sau, con đường về nhà bỗng nhiên dài hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net