[OneShot][DooSeob]Never lost my mind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có mắt, sau 2 năm vất vả lê lết hết chỗ này tới chỗ khác. Chịu bao mưa nắng vất vả. Cuối cùng 2 anh em cũng đã giành lại được Lìghtless và bắt được người phụ nữ bạc tình cùng người tình nhân của bà ta hay nói cách khác ông ta mới chính là bố ruột của HyunSeung. 

Khi cảnh sát có lệnh bắt 2 người đó. Chính YoSeob đã là người đứng lên bảo lãnh cho họ nhưng cậu lãi có 1 cách xử lý khác…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Chúng mày! Tiếp tục đánh chúng cho tao! – Giọng nói lanh lảnh của 1 cậu bé với gương mặt trắng hồng khoảng 17 tuổi vang lên đầy đanh thép. 

“Binh, bốp”

Bọn côn đồ đánh không thương tiếc lên 2 con ngừoi đang quằn quại dưới đất kia. 

-YoSeobie! Ta là umma con kia mà. – Người phụ nữ lên tiếng.

-HyunSeung. Ta mới là appa của con. – Người đàn ông bên cạnh bà ta vai nài 2 đứa.

-Tôi không có umma như bà. – YoSeob lạnh lùng. 

HyuNSeung nhìn 2 người kia cũng khinh khỉnh:

-Appa tôi là Yang Han Nam. Còn tôi là Yang HyunSeung chứ không phải Jang HyunSeung. 

2 người kia sững sờ nhìn 2 đứa trẻ một 17, một 18 trước mặt mình. Chúng từ lâu đã không coi 2 người đó là appa và umma rồi. Nên cầu xin chúng là vô ích. YoSeob quay mặt, vỗ vai HyunSeung ra hiệu đi khỏi. Trước khi đi, cậu còn ra lệnh:

- Thiêu sống chúng đi!

- Dạ. – Mấy thằng đàn em gật đầu rồi tưới xăng lên 2 con người không thể nhấc nổi người lên nữa.

“PHừng, phừng!!!”

-Ah!! – Tiếng kêu đau đớn của những thân thể bị thiêu sống 1 cách tàn bạo nhất đang dần dần biến thành tro kia.

YoSeob và HyunSeung khẽ gạt nước mắt. Cậu quỳ xuống, cúi gằm mặt:

-Xin lỗi umma…

End Flash back

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

Bệnh viện Thủ đô Seoul…

YoSeob cầm 1 bó hoa trắng muốt còn HyunSeung thì cầm 1 hộp bánh kem màu nâu nhạt. Cả 2 đang trên đường tới phòng cách ly đặc biệt chỉ dành cho những bệnh nhân có tên tuổi trong nước.

“Cạch!”

-Appa!!! Seungie và Seobie tới chúc mừng sinh nhật appa này!!!! – HyunSeung vui vẻ mở cửa thì phát hiện có người bên trong. 

Cậu hoàn toàn bất ngờ khi thấy 1 người đàn ông đứng tuổi, mái tóc đã muối tiêu cùng với 1 anh chàng mặc vest đĩnh đạc quay ra nhìn 2 đứa. Vừa vặn lúc YoSeob bước vào, cười tươi, hớn hở khoe má lúm đồng tiền đã lâu lắm rồi không còn thấy trên gương mặt của cậu nữa, gào lên như đứa trẻ 6 tuổi đi gặp appa:

-Appa!! YoSeobie chúc mừng sinh nhật appa!! – Cậu nhảy cẫng lên, ôm cổ HyunSeung, đu qua đu lại như những ngày còn nhỏ.

-YoSeobie.Có ai kìa… - HyunSeung bỗng nói nhỏ với cậu.

-Ơ… - Chàng trai kia bất ngờ.

4 mắt nhìn nhau. YoSeob lúc trước còn cười nhưng khi nhìn thấy anh đã im bặt, xuống khỏi lưng HyunSeung. 2 anh em cậu cúi chào người đàn ông lớn tuổi trước mặt:

- Chào Chủ tịch Yoon. 

- Ồ HyunSeung và YoSeob cũng tới sao? Lâu lắm không gặp 2 đứa. – Ông cười hiền hậu khi nhìn thấy 2 đứa trẻ cao lớn đang đứng trước mặt mình. – Giới thiệu với 2 đứa. Đây là con trai của ta: Yoon DooJoon.

HyunSeung và YoSeob bắt tay xã giao với Chủ tịch Yoon. DooJoon khẽ liếc YoSeob, cậu nhíu mày nhìn anh. 2 người nhìn nhau, không nói câu nào. HyunSeung thấy tình hình căng thẳng liền cười xuề xòa:

-Ồ, anh Yoon. Chúng ta thật là có duyên. 

-Mấy đứa biết nhau hả? – Ông Yoon bất ngờ.

-Vâng. Công ty Frezze của anh Yoon đây làm quảng cáo cho Lightish ạ. – HyunSeung cười. 

-Tốt lắm Joonie. Appa thật sáng suốt khi giao lại Frezze cho con. – Ông vỗ vai cậu con trai quý tử. 

-Dạ. 

Thực ra Frezze là 1 phần của Tập đoàn giải trí Oassis và từ trước tới giờ Lighless và Oassis đã rất thân nhau trong công việc và cả đời sống. Nên cứ hàng năm, vào ngày gì đặc biệt là Chủ tịch Yoon lại đến thăm người bạn già để ôn lại chuyện cũ. Nhưng chỉ có 2 phụ thân biết nhau chứ còn mấy đứa nhỏ không biết nhau mà chỉ biết các appa mà thôi. 

(A.N: các reader nếu để ý 1 chút sẽ thấy tên các công ty và tập đoàn sẽ có tên có nghĩa giống nhau hoặc tên gần như giống nhau. Ví dụ như Frezze và Oassis đều có nghĩa là Đóng băng. Lighless và Lightish tuy có nghĩa khác nhau nhưng cách đọc và cách type khá giống nhau)

-Bác và anh Yoon đây ở lại hát sinh nhật và ăn bánh kem với 2 anh em cháu cho appa cháu vui. – HyunSeung bỏ bánh kem ra khỏi hộp rồi thắp 2 ngọn nến 1 số 7 và 1 số 5. 

YoSeob chạy ra tắt đèn, cậu cùng anh trai mình cất giọng hát:

-Sasuta appa nim. Sasuta appa nim… Saranghae Appa nim… Sasuta appa nim… 

Giọng hát của YoSeob thực sự rất trong, ngọt và ấm hòa vào giọng hát khá cao của HyunSeung tạo nên 1 ca khúc chúc mừng sinh nhật hoàn hảo. Ông Yong và DooJoon  vỗ tay làm nền cho 2 anh em hát. Kết thúc bài hát, YoSeob nhanh chóng đưa tay lên quệt giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Dù trong phòng rất tối nhưng nhờ có ánh nến lập lòa và cũng vì DooJoon đứng ngay cạnh cậu nên đã phát hiện ra giọng cậu hơi lạc vào những câu cuối và thấy cậu khẽ khịt mũi cùng 1 vài giọt nước trong suốt chảy dài trên làn da mịn màng của cậu. YoSeob nhanh chóng bật đèn rồi quay trở lại giúp HyunSeung thổi 2 cây nến và cắt bánh mời mọi người ăn.

Sau khi ăn xong bánh và ngồi nói chuyện với 2 anh em 1 lúc. Ông Yoon đứng dậy xin phép về trước vì còn có công việc ở tập đoàn. DooJoon cũng theo ông trở về. HyunSeung thì đi vứt 1 số mấy loại rác.Còn lại YoSeob, cậu ngồi xuống ghế. Nắm lấy bàn tay appa mình, thủ thỉ:

-Appa. Bao giờ appa mới tỉnh lại và về với Seungie, Seobie đây? Hôm trước Seobie mơ thấy Ki Young noona nhắn chúc mừng sinh nhật appa đấy. Appa vui không? 

YoSeob mỉm cười khi nhắc tới người chị luôn thwogn yêu, chăm sóc cho cậu và HyunSeung với tình thương như của người mẹ rồi kể thành tích: 

-Bây giờ YoSeobie rất giỏi rồi. YoSeobie với HyunSeungie hyung đã điều hành được cả Lightless và Lightish rồi đấy! Lightish bây giờ sắp sánh ngang với Lightless rồi đấy appa ạ. Appa về nhanh mà quản lý Lightless đi. Nếu không Lightish của YoSeobie và HyunSeungie hyung vượt qua cả appa đấy. – Cậu khẽ reo lên như đứa trẻ kể về thành tích của cả 2 anh em – YoSeobie muốn appa xoa đầu khen ngợi cơ. Tại sao appa không tỉnh lại xoa đầu Seobie chứ? 

Cậu tuy đang cười nhưng 1 vài giọt nước ấm ấm rơi xuống, thấm vào ga giường.  YoSeob lấy tay chùi những giọt nước mắt đang đẫm trên gương mặt trắng hồng của mình rồi lại tươi cười:

- Ôi, YoSeobie lớn đùng mà lại mè nheo appa rồi. YoSeobie hư quá appa nhỉ. 

 Cậu nâng tay appa lên xoa xoa mái tóc mềm của mình.

 – Sao bây giờ tay appa lạnh thế? Để Seobie xoa cho appa ấm hơn nhé. – Cậu dùng hết toàn bộ sức nóng của cơ thể mình chà xát lên đồi bàn tay vẫn được truyền những túi dịch đủ loại vào người ông để ông sống sót qua ngày. 

YoSeob bỏ tay appa mình xuống rồi khóc nấc lên. Cậu nhìn appa như thế mà không kìm nổi nước mắt. Đã 5 năm rồi, appa vẫn trong tình trạng hôn mê. Không hề biết gì, chỉ có đôi mắt nhắm nghiền kia cùng nhịp thở đều đều do máy trở thở giúp ông có được hơi thở. Bỗng nhiên 1 bàn tay ấm áp và rắn chắc đặt lên bàn tay cậu. Giọng nói ấm áp đó vang lên cạnh cậu:

-Đừng khóc nữa YoSeob. Em khóc, anh rất đau lòng đó.

YoSeob ngỡ ngàng ngẩng lên. Mái tóc nâu vàng, âu phục Hugo Boss, nụ cười cố hữu luôn ở trên mặt anh. Cậu lẩm bẩm:

-DooJoon? 

-Đừng khóc nữa em. – DooJoon lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng. 

-DooJoon!! – Cậu ôm chầm lấy anh nức nở. 

-Nào, ngoan nào Seobie. Anh ở đây rồi. Đừng khóc trước mặt appa chứ. Appa sẽ buồn đấy. Nào, ta ra ngoài thôi. – Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu rồi ôm cậu ra ngoài.

Khi 2 người vừa đi khỏi, bàn tay của vị bệnh nhân già nằm trên giường khẽ cử động những khớp ngón tay đầu tiên…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

YoSeob thất thần ngồi yên trên ghế trong công viên. Bỗng nhiên 1 lon nước được áp vào má cậu. YoSeob ngước lên, thấy anh đang khẽ mỉm cười…

-Em uống đi. – Anh mở lon coca rồi đưa cho YoSeob.

YoSeob giơ tay ra đón rồi nhấp 1 ngụm. Mặt cậu bây giờ đã dãn ra, không còn buồn như vừa nãy nữa. Cậu bỗng hỏi anh:

-   DooJoon. Anh là con trai của Chủ tịch Yoon sao? 

-Ừ - Anh khẽ đáp.

-Sao anh không nói cho tôi biết? – YoSeob trầm xuống.

-Vì anh nghĩ nếu nói cho em nghe em sẽ dời bỏ anh. – Anh thở dài nhìn cậu.

-Tại sao? 

-Anh biết em là người không thích những người có tiền. Đúng chứ? Vì vậy. anh muốn dấu em. Không để em biết.

YoSeob lẳng lặng không nói gì. Anh nói rất đúng. YoSeob từ ngày xảy ra chuyện kinh khủng với gia đình mình nên cậu ghét tiền, ghét cả tình yêu. Không hiểu sao nữa, mặc dù cậu quản lý cả 2 tập đoàn lớn gần như là lớn nhất Hàn Quốc này không phải vì tiền mà cậu gây dựng nó lại vì appa. Appa đã bỏ ra nửa cuộc đời để có thể gây dựng niềm tự hào, thành quả của cuộc đời ông nên 2 anh em cậu luôn cố gắng để giữ cho Lightless và Lightish luôn đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Mải chìm vào suy nghĩ, cậu bỗng thấy người mình ấm lên và trong vòng tay ấm áp với mùi nước hoa bạc hà dễ chịu quen thuộc của ai đó. Anh ôm cậu, thủ thỉ:

-Anh yêu em, Yang YoSeob. 

-Tại sao chứ? – Cậu ở trong vòng tay anh mà không muốn thoát ra. 

-Anh yêu em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em. Anh bị em cuốn hút bởi tính cách của em. Bởi sự lạnh lùng nhưng vẫn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt của em. – Anh nói, hơi ấm của anh phả vào tai cậu tuy hơi buồn nhưng thật thích – Bởi nghị lực của em. Bởi vì chính con người em đã bắt anh phải đi tìm chìa khóa cho mọi ẩn số trong con người của chính Yang YoSeob em. Và chính ngày hôm nay và cả hôm ở vũ trường, khi nhìn thấy em khóc. Anh đã biết, anh yêu em. 

-Anh nói thật chứ? – Đôi mắt YoSeob long lanh. 

-Chỉ khi gặp em. Anh mới thấy anh cần 1 ai đó. Anh mới có cảm giác rung động, đau lòng và mềm yếu. Em biết không? Lần dầu tiên trong cuộc đời anh mới biết quan tâm đến 1 người nào đó. Người đó chỉ có em mà thôi YoSeob. Dù anh đã cố gắng quên đi cảm giác đó nhưng cứ nhắm mắt là hình ảnh của em lại hiện lên. Anh không thể xóa nhòa nó trong tâm chí anh được. – Anh áp tai cậu vào ngực anh để YoSeob có thể nghe được nhịp đập của anh. 

YoSeob thoáng ngượng ngùng. Nhịp tim của anh nhanh lắm, mạnh mẽ lắm nhưng vẫn tìm thấy ở đâu đó có chút dịu dàng, ấm áp. Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh lúc nào cũng nhìn cậu thật dịu dàng , thật chứa chan tình cảm mà anh dành hết cho cậu. Đây cũng là lần đầu tiên cậu biết yêu 1 ai đó mà trước giờ cậu vẫn hận tình yêu tới tận xương tủy. Môi cậu vẽ lên 1 nụ cười dễ thương mà ngày xưa cậu vẫn hay cười. Anh cũng cười rồi kéo cậu sát lại, đặt lên môi cậu 1 nụ hôn nóng bỏng. Anh nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt, mềm mại như kẹo từ đôi môi cậu. Đầu lưỡi anh nóng bỏng chạm vào đầu lưỡi cậu. 2 người hạnh phúc ôm lấy nhau. Trên vòm cây, những chú chim nhỏ bé, xinh xắn khẽ hót những khúc ca hạnh phúc như hứa hẹn 1 tương lai, 1 hạnh phúc, 1 tình yêu tuyệt vời tới với anh và cậu…

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chỉ có em mới làm anh mềm yếu…

Khiến trái tim anh cứ đập liên hồi…

Vì em anh không thể đánh mất…

Cảm giác này và tình yêu về em…

Nói với em câu này mãi mãi…

Anh yêu em, người khiến anh điên dại…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

The End 

End part 1. Part 2 coming soon…

Never lost my mind 2: Angel drop from the tree… coming soon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dooseob