[OneShot][DooSeob]Never lost my mind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[OneShot][T][DooSeob] Never lost my mind.

Title: Never lost my mind

Author:  Zubi Rinnie aka Huang ZuTao .

Disclaimer: Câu nói ưa thích và đầy tự hào của Zubi: "Trong fic của Zubi! Zubi có quyền 'sát sinh' mọi thứ"

Category: sad. angst, S/A nhưng HE :)~

Pairing: DooSeob, HyunSeung và 1 vài nhân vật phụ khác

Rating: T

Status: two shot – completed.

Warning:

-Lời nói của các nhân vật trong fic này có thể hơi mang tính chất “đanh đá” (au nói là đanh đá vì au cũng không còn từ nào để diễn tả nên dùng tạm từ này *cười trừ*) nên bạn nào không quen thì click back, plz…

-Trong fic này có 1 số cảnh như là cấp độ nhẹ của yaoi (chỉ là miêu tả bước đầu đụng chạm chứ không kĩ và sâu như yaoi cho lắm đâu ạ) nên bạn nào dị ứng với thể loại S/A thì cũng click back dùm mình nhé, plz 8*8*~

-Fic này có 1 số cảnh hơi bạo lực. Ai không thích click back nốt nhé 8*8*~

Summary:  

Anh và em như 2 người xa lạ…

Thoáng phút chốc đã rung động vì em…

Vì em anh không thể đánh mất…

Cảm giác này và tình yêu về em…

Nói với em câu này mãi mãi…

Anh yêu em, người khiến anh điên dại…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Never lost my mind 1: Bury the past…

Nắng trưa rọi xuống mọi ngóc ngách đường phố của thủ đô Seoul đầy nhộn nhịp này. Trên đường phố, bóng người đổ dài trên đường, trong đó có 1 cậu bé tầm 22 tuổi đang nhanh chóng bước đi. Không ai nghĩ cậu 22 tuổi với chiếc áo sơmi trắng, khoác ngoài là chiếc áo da đầy bụi bặm cùng quần jean và thêm 1 đôi giày đinh phong cách quân đội. Nhưng điều quan trọng, với gương mặt búng ra sữa của cậu, tất cả nếu mới chỉ nhìn qua thì sẽ nghĩ cậu chỉ mới là học sinh cấp 3. Cậu nhanh chóng bước đi, 1 tay nắm quai balo dáng dài hiệu Converst. Dáng vẻ của cậu đầy vội vã.

 1 chàng trai khác với phong thái trững trạc hơn đi ngược chiều với cậu. Anh bận trên người bộ âu phục Hugo Boss đắt tiền cùng với chiếc cặp công sở và đôi giày Lacoste bóng loáng, tay đeo đồng hồ hiệu Rolex trị giá hàng triệu won. Mái tóc anh được vuốt gel gọn gàng. Cả người anh toát lên mùi hương quyến rũ. Cũng như cậu, trông anh cũng khá là vội vàng. 2 người bước qua nhau nhưng ánh mắt không liếc đối phương tới nửa con mắt…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Đối tác bên Lightless có vẻ chẫm trễ quá. – Chàng trai mặc âu phục Hugo Boss liếc xuống đồng hồ.

-Thưa giám đốc, đại diện lần này không phải là người thường đâu ạ. – Nên chắc đến muộn vì có việc đột xuất thôi ạ. – Cô thư ký ngước lên nhìn.

-Vậy sao? – Anh thoáng tò mò trước con người này.

-Cậu ấy là con thứ 2 của CEO Lightless và cậu ấy mới chỉ 22 tuổi mà thôi. – Cô thư ký đưa cho anh 1 xấp tài liệu cho anh – Đây là thông tin về Yang thiếu gia thưa giám đốc.

Anh toan giở nó ra đọc thì thấy bỗng có bóng người xuất hiện, đồng thời cô thư ký nhanh nhảu đứng dậy, đon đả:

-Cậu Yang. Tốt quá, cậu đã tới. 

-Chào chị, xin lỗi chị. Tập đoàn có chút việc đột xuất nên tôi tới muộn. Mong chị bỏ qua. – Cậu nói nhưng qua dáng bộ thì thấy cậu có vẻ không mấy quan tâm tới việc này.

-Không sao đâu. Mời cậu gặp Tổng giám đốc Công ty giải trí Frezze chúng tôi. 

Anh đứng dậy giáp mặt với cậu. Anh không thể tin rằng cậu bé trước mặt mình 22 tuổi. Anh hoàn toàn bất ngờ trước vẻ ngoài của Thiếu gia họ Yang đầy kiêu ngạo mà dân tình bàn tán. Anh đưa tay ra, lịch sự:

-Chào cậu, tôi là Yoon DooJoon. Tổng giám đốc Công ty Frezze. 

-Yang YoSeob từ tập đoàn Lightless. – Cậu hờ hững bắt tay rồi ngồi xuống – Bây giờ chúng ta bàn luôn chứ? Thời gian đối với tôi là quan trọng nhất. 

DooJoon nhanh chóng ngồi xuống. Cô thư ký chưa kịp mở lời thì YoSeob đã nói thẳng vào vấn đề:

-Đây là hợp đồng quan trọng giữa cả 2 bên. Vì vậy tôi muốn cả 2 bên đưa ra những ý tưởng hoàn hảo nhất. Tôi không muốn có 1 chút mistake nào dù là nhỏ nhất để tránh làm ảnh hưởng tới uy tín của Frezze các vị và hình ảnh của Lightless chúng tôi. Anh hiểu chứ? – Cậu nhìn anh bằng 

-Chúng tôi hiểu. – DooJoon khẽ gật đầu.

-Vậy thì tốt. – Cậu nhún vai.

YoSeob khẽ nhấp ngụm café rồi nghe cô thư ký nói về hợp đồng và các điều khoản khi Lightless và Frezze hợp tác với nhau. Đôi lúc YoSeob cũng mở lời chỉnh lại 1 số điều không hợp lý cho lắm. DooJoon quan sát từng cử chỉ của cậu, anh hoàn toàn sai khi nhận định qua vẻ ngoài của YoSeob. Cách nói chuyện cho thấy cậu là 1 người khá quyết đoán và hơi có phần lạnh lùng. Cô thư ký tính đưa cho cậu xem hợp đồng thì…

-CEO YoSeob nghe. – Điện thoại của YoSeob đổ chuông. – Sao? CEO HyunSeung đâu? Được rồi, việc đối tác bên Frezze cũng sắp xong. Được thôi, tôi sẽ về sớm.

Cậu tắt điện thoại rồi quay lại chủ đề:

-Xin lỗi Giám đốc Yoon. Công ty con của Lightless có 1 chút trục trặc nhỏ. 

-Không sao, vậy về hợp đồng. Bao giờ chúng ta có thể ký nhỉ? – DooJoon hỏi cậu.

-Ngày mai anh hãy tới Lightless. Chúng tôi sẽ xem xét lại tất cả rồi chúng ta sẽ ký. Được chứ? – YoSeob check lịch qua Galaxy Note của mình rồi nói với anh.

-Không thành vấn đề. – DooJoon gật đầu.

-Bây giờ xin lỗi anh. TÔi cần trở về tập đoàn để giải quyết công chuyện. HẸn gặp anh ngày mai. – YoSeob đứng dậy cúi chào rồi xách túi đi khỏi.

YoSeob vừa đi thì DooJoon đã quay sang hỏi thư ký:

-Cậu ta là CEO sao? – DooJoon tò mò.

-Đúng thưa Giám đốc, nhưng mà là CEO thứ 2 của Lightish. Công ty con thuộc Lightless. – Cô ta ngước lên, trả lời.

-Lightish? – Anh nghiêng đầu.

-Dạ, nó mới thành lập chừng nửa năm nay. Được 2 anh em là YoSeob và anh trai là HyunSeung làm CEO đang rất thành công trên thương trường. – Cô thư ký trả lời, cô ấy như là 1 quyển bách khoa toàn thư về các tập đoàn vậy.

-Vậy ư? – DooJoon suy nghĩ. 

Anh không ngờ 1 người trẻ tuổi như vậy và lại có thể làm CEO cho 1 công ty lớn như vậy. Nghe phong thanh thì Lightish đang được tất cả các giới đầu tư, tâp đoàn lớn nhỏ trong giới kinh doanh chú ý.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chàng trai với gương mặt non trẻ đang tự tin bước vào sảnh chính của tòa nhà tập đoàn Lighless. Gương mặt lạnh như băng không chút biểu cảm nào. Cậu đang đi thì phải chậm lại vì người đàn ông tầm 35 tuổi chạy lại, đưa cho cậu 1 số giấy tờ:

-Thưa cậu. Đây là giấy tờ liên quan tới khu đất X. Trong ngày hôm nay chúng ta phải giải quyết ổn thỏa mọi việc ở đó ạ. – Ông ta lo lắng

-Sao vậy? – Cậu vẫn bước đi, không nhìn ông ta lấy nửa cái.

-Dân tình ở đó đang biểu tình chống đối thưa cậu. Chúng tôi không biết cách xử lý.

-Vậy hãy đưa tiền cho họ. Họ muốn bao nhiêu thì hãy khôn khéo mà rút bớt số tiền đó đi. – Cậu suy ngẫm 1 hồi rồi nói. – Nếu như họ không chịu, cứ san bằng cho tôi. Tôi sẽ giải quyết mấy đám người vớ vẩn đó.

-Vâng, chúng tôi sẽ làm theo cách của cậu. – Ông ta kính cẩn rồi đứng yên tại chỗ.

YoSeob bước vào cầu thang máy, đi lên tầng 54 cao nhất của tòa nhà. Hiện ra trước mặt cậu là 1 cánh cửa được đóng bằng loại gỗ đắt tiền. Trạm trổ trên đó là vô số những con bướm đêm tinh xảo. Mở cánh cửa đó, cậu tiến vào bên trong căn phòng. Không gian căn phòng khá rộng rãi nhưng tràn ngập khí lạnh bởi tone tường đen - trắng lạnh lẽo. Thả mình vào chiếc ghế da, cậu khẽ nhắm mắt 1 lúc. Đám dân tình đó thật lắm chuyện. Làm cao vừa vừa phai phải thôi, có tiền là sáng mắt lên ngay. 1 lũ rác rưởi, tất cả chỉ vì tiền mà thôi. 

“Pip”

-Thưa cậu. Cậu HyunSeung đã về. – Tiếng của thư ký vang qua điện thoại.

“Cạch…”

-YoSeob. Có chuyện gì thế em? – 1 chàng trai khác với mái tóc đỏ tiến vào.

-Hyung, việc ký kết hợp đồng quảng cáo với Frezze ngày mai hyung lo liệu nhé. Em còn phải giải quyết việc của Lightish cùng với khu đất X đó. – Cậu ngước lên nhìn anh.

-Được thôi. Mà đây là quyết định bổ nhiệm giám đốc mới cho bộ phận nhân sự của Lightish, hyung đã duyệt qua 1 vài người. Thấy người này là thích hợp nhất. – HyunSeung đưa cho YoSeob chiếc Ipad.

-Yong JunHyung? – Cậu khẽ nhíu mày. – Năng lực của anh ta tốt quá. Được, ngày mai hãy nói anh ta tới gặp em nhé. 

-Đừng ôm đồm việc vào người nữa Seobie. Dạo này hyung thấy em kiệt quệ quá rồi đó. – HyunSeung nhìn em trai mình đầy lo lắng.

-Không sao đâu hyung. – Cậu lắc đầu – Chúng ta phải quản lý thật tốt Lightless và cả Lightish. Như thế appa mới không thất vọng. – Ánh mắt cậu khẽ sáng lên khi nhắc tới appa mình.

-Hyung hiểu. – HyunSeung khẽ gật đầu rồi kéo em trai dậy. – Nào nhóc con. Về nhà thôi, hyung đói quá rồi! 

YoSeob vớ chiếc áo khoác rồi vui vẻ đi theo anh. Cậu nở 1 nụ cười nhẹ nhưng cũng đủ để thấy chiếc má lúm duyên duyên của cậu.

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Anh và em như 2 người xa lạ…

Em bước qua anh 1 cách thật vô hình…

 Thoáng phút chốc anh rung động vì em…

 Xin em đấy, hãy dừng lại cùng anh…

Để anh có thể giữ chặt em…

Trong vòng tay ấm áp này…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau tại phòng họp tầng 35 tập đoàn Lightless…

DooJoon vẫn phong cách trững trạc của bộ âu phục đang đợi đối tác làm ăn của mình…

“Két…”

Cánh cửa mở ra, 1 chàng trai mặc bộ vest trắng nhưng mái tóc đỏ nổi bật bước vào. Nở nụ cười xã giao:

-Chào anh, chắc anh là đại diện của Frezze.

-Vâng, tôi là Yoon DooJoon. Tôi đang đợi cậu Yang xuống ký kết hợp đồng.

-Ồ, hôm nay tôi sẽ là người ký nó. Tôi là HyunSeung, CEO của Lightish và là anh trai của YoSeob. – HyunSeung thân thiện bắt tay anh.

-Chào anh HyunSeung. Bây giờ chúng ta bắt đầu bàn chứ? 

-Vâng, mời anh ngồi. – HyunSeung lịch sự.

So với YoSeob là 1 tảng băng dày thì HyunSeung giống như 1 ngọn lửa. Nhưng đói với người lạ, ngọn lửa của anh cũng giống như tảng băng của YoSeob. Nó sẽ được bao bọc bằng 1 bức tường băng cũng khiến người khác hơi lạnh khi tiếp xúc. Nhưng theo DooJoon thấy thì anh có thể thoải mái nói chuyện với HyunSeung hơn là với em trai của cậu. Có thể là do cậu biết lắng nghe người khác chứ không hề độc đoán như YoSeob. HyunSeung bỗng nói anh:

-Lần quảng cáo này sẽ hướng tới PR nhiều hơn cho Lightish nên phiền các anh hãy nghiên cứu kỹ hơn về công ty nhỏ này. Mong là các anh không phạm phải sai lầm nào vì thực sự YoSeob rất khó tính trong công việc. 

-Tôi hiểu thưa cậu HyunSeung.

-Ha, không cần thêm “cậu” vào đâu. Gọi tôi là HyunSeung thì ok hơn. Tôi thoáng hơn em trai tôi rất nhiều nên anh có thể thoải mái. – HyunSeung cười.

-Được. – Nét mặt DooJoon có hơi giãn ra. 

-Việc ký kết cũng đã hoàn thành rồi. TÔi rất mong có thể hợp tác với Frezze lâu dài. Bây giờ xin lỗi anh, tôi cần điều chỉnh 1 số nhân sự. 

-Chào cậu. Khi khác tôi sẽ tới bàn thêm về chiến dịch PR lần này. – DooJoon cúi chào rồi ra khỏi phòng họp. 

“Ting!!!” 

Cánh cửa thang máy mở ra. DooJoon đang định bước vào thì thấy gương mặt quen quen mà hôm qua anh đã gặp. Anh cười nhẹ:

-Chào cậu Yang. Chúc cậu 1 ngày tốt lành.

-Cảm ơn. Anh cũng thế. – YoSebb lãnh đạm.

DooJoon bước vào thanh máy và kín đáo quan sát YoSeob. Phong cách ăn mặc của cậu không hề bụi bặm như hôm trước mà thay vào đó là bộ âu của Jeremy Scott được đặt may riêng, bên ngoài là chiếc áo măng tô dạ đặc biệt của Luois Vuttion. Mái tóc cậu được vuốt gel toàn bộ phàn mái khiến cậu không chỉ tăng thêm vẻ ngoài lạnh lùng mà còn cộng cho cậu ít nhất là 2 tuổi. Check lại lịch trên Galaxy Note, cậu khẽ tick vào 1 lịch trình. Gọi cho giám đốc nhân sự mới được bổ nhiệm sáng nay:

-Giám đốc Yong. Phiền anh cử cho tôi 2 nhân viên cùng tôi tới khảo sát khu đất X. Được, 30 phút nữa hãy có mặt ở đó cho tôi. – Cậu khẽ nhíu mày. 

YoSeob bỏ điện thoại ra khỏi tai. Nhìn chiếc đồng hồ nạm 2 carat kim cương của mình. Cậu khẽ nhăn mặt rồi hắng giọng. 1 cơn ho vừa mới trồi lên cổ họng cậu nhưng YoSeob đã ngăn không cho nó được thoát ra.

-Cậu sao thế? – DooJoon khẽ hỏi

-Tôi không sao. – Cậu vuốt cổ họng để cơn ho không thoát ra. 

-Trông mặt cậu hơi xanh. Không khỏe hả?

-Cảm ơn, nhưng tôi ổn. – YoSeob hờ hững trả lời.

“Ting!”

Đã xuống tới tầng 1 của tòa nhà. YoSeob bước ra bên ngoài. Ngoài cửa của tòa nhà. Chiếc xe hiệu BMW sáng loáng đang đợi cậu bên ngoài. Người lái xe ra khỏi, trao chìa khóa lại cho YoSEob:

-Cậu chủ. Cậu có chắc chắn khi tới đó 1 mình không? – Ông hơi lo lắng – Người dân ở đó rất hung hăng đó.

-Không sao. Có tiền là xong hết mà ông Kang. Họ mà động tới tôi. Đảm bảo chỉ trong vòng 12 tiếng. Toàn bộ khu vực đó sẽ bị san bằng. – Cậu cười nửa miệng. – Thôi, cũng muộn rồi. Tôi đi đây. 

-Cậu đi cẩn thận. – Người lái xe cúi chào.

Chiếc BMW rồ ga rồi phóng vút. Để lại 1 luồng khói đen mỏng. Ông lái xe khẽ thở dài. Cậu chủ Yang YoSeob đã không còn như ngày xưa nữa rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Trái với không gian tĩnh lặng bên ngoài. Tiếng nhạc xập xình vang lên trong đêm tối tại vũ trường. Bao nhiêu con người trong buổi đêm đều tới đây để xả stress. 1 chiếc BMW đỗ xịch trước cửa vũ trường, chàng trai có gương mặt non tơ bước xuống, cả người cậu phát ra 1 hàn khí khiến ai cũng phải rùng mình. Tên bảo vệ từ đâu chạy tới, cúi chào:

-Cậu chủ…

-Đứng thẳng lên đi. Mang xe đi rửa cho tôi. – Cậu ném chìa khóa xe cho tên bảo vệ.

-Vâng. 

2 gã mặc âu phục đen đứng canh cửa khẽ cúi mình trước cậu rồi mở cánh cửa được mạ đồng ra. Bước vào bên trong, quét mắt 1 lượt nhhư để kiểm tra có điều gì bất thường không rồi tiến lại quầy bar. Gọi 1 ly Volka với nồng độ cồn khá cao rồi nhấm nháp nó từ từ. Mấy cái chuyện ở tập đoàn khiến cậu vài ngày nay đã trở nên mệt mỏi quá rồi. Sức lực của cậu đang chuẩn bị kịch đến mức thấp nhất…

- Cậu nhóc. Nhìn em “ngon” quá. Muốn đi chơi đâu với anh không? – 1 thằng bặm trợn ra ve vãn cậu. 

- Cút! – Cậu trừng mắt. 

- Sao mà kiêu thế? Anh bao mà. – Hắn cười đểu, tính choàng tay lên vai cậu.

“Bốp!!”

Hắn bị 1 ai đó tát ngay giữa mặt khi YoSeob chưa kịp làm gì. Giọng nói trầm trầm vang lên:

-Cái tay bẩn thỉu của mày đang làm gì thế? 

-Ơ… Yoon “đại nhân”. Tôi xin lỗi. - Hắn cúp đuôi như 1 con chó gặp phải chủ, run rẩy.

-Hừ, biết điều thì cút! – Anh trừng mắt.

-Dạ, dạ… - Hắn ta sợ sệt chuồn hẳn.

YoSeob khẽ nhếch môi cười nhạt. Anh ta định làm “anh hùng cứu mỹ nhân” sao? Phải nhìn xem cái bản mặt của tên này là ai mới được. Cậu quay ra và phát hiện gương mặt đó đã chạm trán vài lần. 

-Cậu Yang. KHông ngờ cậu cũng có nhã hứng tới đây nhỉ? – Anh cười nửa miệng.

-Ồ, anh Yoon. Cảm ơn anh về màn “hero save the beauty”. – YoSeob nở nụ cười nhạt.

-Không có gì đâu. – Anh nhún vai. – Ngọn gió nào đưa cậu tới đây thế? – Anh ngồi lên chiếc ghế cạnh cậu.

-Ông chủ ở đây không có quyền tới sao? – Cậu cười nửa miệng.

-Ông chủ? – Anh nhíu mày. 

Cậu tiếp tục lắc lắc ly rượu rồi cho nó trôi tuột xuống cổ họng. 

-Cậu chủ? Cậu uống tiếp chứ? – Tên bồi hỏi cậu.

-Được. Tiện thể rót cho anh ta 1 ly đi. – YoSeob nhìn anh rồi nói với cậu ta.

-DooJoon hyung. Hyung uống gì? – Cậu ta quay sang hỏi DooJoon trong khi rót cho YoSeob ly Volka tiếp theo.

-Cứ rót như cậu ấy. – DooJoon nhún vai.

-Dạ. 

2 ly rượu sóng sánh được đặt trước mặt 2 chàng trai. YoSeob từ từ nhấm nháp rồi nói với bồi:

- Rượu này nhạt vậy?  - Cậu nhăn mặt. 

- Thưa… Tôi không dám để cậu uống loại như mọi hôm đâu ạ. – Tên bồi sợ sệt.

- Tại sao?

- Cậu Seung đã dặn là không được ạ. 

- Cứ rót đi. Không sao đâu. – Cậu phẩy tay.

- Nhưng… 

- Kang Hwang Kyung! Nếu không làm theo đừng trách tôi chơi ác.- Ánh mắt YoSeob bốc lên đầy khí lạnh.

Cậu bồi bàn sợ sệt gật đầu rồi lấy 1 chai rượu khác từ quầy rượu rót vào ly cho YoSeob. Cậu cười nửa miệng rồi dốc nó vào họng như uống nước lọc vậy. DooJoon thoáng kinh ngạc nhìn cậu. Anh ngửi thử ly của mình. Mùi cồn khá cao, chắc cũng tầm khoảng 60%. Anh chưa bao giờ uống những loại rượu mạnh như vậy. Thế mà chàng trai có gương mặt non choẹt ngồi cạnh anh lại uống chúng như nước lã vậy. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khoảng hơn 30 phút sau…

Theo DooJoon nãy giờ nhẩm đếm thì YoSeob đã uống ngót ngét 2/3 chai rượu đó. Mặt cậu đỏ lên, hàng cúc áo sơmi đã bung ra mất vài nút. Nhưng hình như YoSeob không dừng lại ở đó mà tiếp tục đưa ly rượu đã cạn ra cho cậu bồi. 

-Ly nữa. – YoSeob ra lệnh. 

-Đừng uống nữa. – DooJoon giữ tay cậu lại. – Cậu biết cậu đã uống bao nhiêu rồi không? 

-Bỏ tay ra!! – YoSeob hất tay anh – Sao? Có vài ly thôi. Chưa là gì cả.

YoSeob giật lấy chai volka mà cậu bồi tên Hwang Kyung đó đang dùng dụng cụ đo lường rượu ra để đổ vào ly cho cậu. YoSeob tự mình rót đầy ly rượu. Lại dốc ngược nó, uống 1 hơi cạn ly đó rồi vớ cái áo măng tô lảo đảo đứng dậy. DooJoon cũng nhanh chóng ném lại mấy tờ tiền rồi đi theo cậu. YoSeob lảo đảo ra ngoài trong tình trạng không tỉnh táo mấy. Những chiếc cúc áo ở hàng trên đã tuột ra để lộ làn da trắng bên trong cùng với thân thể xinh đẹp. DooJoon chạy tới kéo cậu lại gần mình, anh lắc lắc cậu:

-Này! Cậu Yang!!! 

-Hơ hơ! Anh là ai? – Cậu nửa tỉnh nửa say hỏi – À, Yoon DooJoon hả?? Rất vui được gặp anh.

-Hừ! Cậu say rồi! – Anh nhíu mày rồi lôi cậu ra chiếc Lamborgini của mình

-Này! Anh đưa tôi đi đâu thế? – YoSEob giãy dụa.

-Đi về! – Anh quay sang cậu.

Nhưng YoSeob vừa đặt người vào cái ghế êm ái đã sớm chìm vào giấc ngủ say. Anh khẽ ngắm cậu. Chiếc áo sơmi đã bung vài cúc để lộ bả vai cùng thân thể trắng hồng đầy xinh đẹp. Gương mặt của cậu đỏ ửng lên vì rượu nhưng vẫn làm say đắm lòng người. Anh chợt ngẩn ra 1 lúc trước vẻ đẹp của cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Cạch!” 

DooJoon đưa cậu về căn hộ cao cấp của mình. Anh nhẹ nhàng bế cậu lên giường nhưng không hiểu sao cúc áo của YoSeob đã bung hết ra để anh có thể chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn ngực của cậu. Trong phút chốc anh đã không kìm nổi lòng mình mà muốn làm việc đó. Nhưng nhìn gương mặt đáng yêu đang say ngủ của cậu mà anh không dám. Anh chỉ khẽ cài lại những chiếc cúc áo rồi đắp chăn cho cậu và cúi người hôn nhẹ lên trán cậu 1 cái…

-Ngủ ngon nhé Yang YoSeob… - Anh khẽ nói và thấy môi cậu hơi nhếch lên.

Anh cởi bỏ chiéc áo vest đen trên người. Vào phòng tắm, anh để cho nước xả vào vào mình. Dòng nước mát lạnh xua đi mùi rượu nồng nặc trên cơ thể anh và giúp DooJoon tỉnh táo hơn. Tắm xong xuôi, anh qua giường lấy gối, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mềm của YoSeob rồi ra salon chợp mắt. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm ngày hôm sau…

Đống chăn gối đã bị YoSeob đạp hết xuống sàn nhà.  Cậu lăn qua lăn lại mấy vòng rồi dụi mắt, nhăn lại mấy cái thì mới chớp chớp mở đôi ngươi to tròn còn đang ngái ngủ ra. Đập vào mắt cậu không phải là trần nhà trạm trổ những con dơi quen thuộc mà là trần lát gỗ. Cậu nhìn sang 2 bên và hoàn toàn bất động. Chính xác thì đây không phải là kingroom của cậu. YoSeob bật dậy, kiểm tra lại quần áo của mình. Còn nguyên vẹn chỉ thiếu cái áo măng tô. YoSeob lẩm bẩm:

-Chết tiệt! Đây là đâu vậy.

Cậu đảo mắt xung quanh căn phòng toàn đồ gỗ này và phát hiện ra 1 mái tóc nâu vàng đang say sưa ngủ trên salon. YoSeob rón rén xuống giường, đi lại gần. Cậu khẽ nhíu mày:

-Yoon DooJoon?

Nghe thấy có tiếng động. DooJoon choàng tỉnh. Anh ngồi dậy, hỏi YoSeob:

-Cậu Yang. Cậu dậy rồi đấy hả?

-Đây là đâu? – YoSeob hỏi anh.

-Nhà tôi. – DooJoon thản nhiên.

-Nhà anh?? – Cậu nhíu mày. – Tại sao tôi lại ở nhà anh?

-Hôm qua cậu uống hơn chục ly rồi say mèm đó. Tôi phải đưa cậu về nhà tôi chứ còn sao nữa. – Anh nhún vai.

-Cảm ơn anh. – YoSeob lạnh lùng nói.

-Không có gì. Cậu muốn ăn sáng không? – Anh gợi ý.

-Không cần. Tôi không có thói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dooseob