Oneshot (2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nguyện vạn kiếp yêu ngài, chờ ngài trăm năm không trách cứ, đợi ngày tình ta nên duyên, nở rộ khi xuân đến. Ta đã ngỡ, một ngày nào đó... vậy mà, thậm chí hai ta còn không bằng cánh anh đào mỏng manh, chưa rộ nhưng bông hoa đầu đã phải tàn úa. Đừng xin lỗi ta vì ngài không cầm sự thứ tha, người yêu nhiều hơn là người đau, chỉ mong ngài chú tâm vào chính sự. Ta chỉ hỏi ngài một câu :

.

.

.
_ Điện hạ, liệu em đã từng có cơ hội sánh vai cùng ngài?"
Những viên chân trâu trắng ngần nóng hổi lăn nhẹ trên gò má, cảm xúc bị dồn nén, cả đời nàng đem gói trong một câu hỏi, giác quan dần lu mờ. Ngài dịu dàng lau giọt nước mắt, gửi gắm lên gương mặt ấy điều mà yêu hồ luôn ao ước. Chỉ là sự an ủi tạm thời, nhưng vậy cũng được, nàng trao vị thần ấy điều trân quý.
Người và cáo hòa làm một, những dấu vết lạ lẫm dần xuất hiện trên cơ thể ngà ngọc, đôi bàn tay không yên phận ở chỗ của chúng, chúng sượt dài từ trên xuống dưới, tỉ mỉ chăm chút từng nơi một, vạch lá tìm sâu nhưng lại phát hiện hồng có đốm đen, ai thấu được sự đớn đau của hồ ly? Nếu nàng là bông hồng trắng, thì ngài là đóa hồng đen với cành lá lấm tấm đốm duy nhất trong vườn, cố che dấu vết nhơ hầy từ người thân duy nhất đã tạo nên trong lúc tìm vinh quang và thú vui ích kỉ. Hồng trắng chớm nở, giữa dòng đời biến hóa vô thường, phút chốc nhuộm đỏ cả đời con gái. Mọi chuyện diễn ra trong lặng im, tuyệt nhiên ngoài nhưng âm thanh lạ và tiếng nỉ non bên tai điện hạ, thì không còn gì hơn. Làn gió nhẹ thoáng qua, anh đào rộ lên nơi đầu ngọn, mùa anh đào đã tới, vài cánh đào nhẹ rơi lên làn da trắng nõn của cặp tình nhân với thứ cảm giác không thể gọi tên. Lần đầu của nàng với tướng quân đã diễn ra như vậy, và đó cũng là lần cuối cùng... Lần này, đào lại nở, những cánh hoa đẹp đẽ, hé lộ hồng cả thân cành, trẻ tươi yêu đời, trái lại với vẻ già cỗi của cây thần, nhưng chỉ nhanh thôi chúng sẽ rơi rụng dưới gốc cây, bất lực, để mặc gió mang chúng đi. Cũng như Ei và Yae, buộc ánh đào nở, để tình chóng tàn, một lần an ủi, mãi không có lần sau. Nhớ lại quãng thời gian đầu tiên họ gặp nhau, Makoto bế một bé hồ ly hồng trên tay hớn hở khoe với đứa em gái đang tập kiếm đạo như đứa trẻ. Dây hồng được nối, nhưng ta tự dứt. Với thân phận vương chủ quốc gia với quá khứ thối nát hèn hạ, ngài không thể cho nàng hạnh phúc. Dân chúng sẽ nghĩ gì, khi tôn chủ và pháp sư đại nhân yêu nhau? Tình yêu không rào cản, nơi này không cho ta được, chỉ vì phận cùng giới, phải xa cách ngàn lần.
   "Em hỏi ta sánh vai, ta chỉ tiếc không thể, ánh mắt người đời, ta không để tâm, nhưng còn trách nhiệm dân chúng, ta không thể mặc."
   Nơi này không cho phép, vậy ta sẽ tìm nơi cho phép. Trong vòng tay Lôi thần, nàng hóa thành tượng đá, hình ảnh con hồ ly cao quý, chỉ năm nữa tròn chín đuôi, chân như rực lên ngọn lửa đào, nơi cổ vần còn tín vật Người ban, uy nghiêm nhìn về phía trước, vạch ra tương lai, khắc ghi lại khúc nhạc tấu thời xưa cũ.
_ _ _
   Cậu chàng lặng lẽ đứng dậy, vươn vai sau câu chuyện dài, nhẹ cung kính trước bảo thạch phủ rêu, dọn gọn gàng những chỗ xung quanh. Đền Narukami vắng bóng chủ, chỉ còn vài vu nữ già thỉnh thoảng lui tới lau chùi dọn dẹp. Người xưa không còn, hiện thực phũ phàng, hương cố nhân, mùi lạ lẫm. Chuyện tình ấy tạm kết, còn tượng đá ở lại viết chương sau, cô đơn lẻ bóng như hồi xưa.
   Sau ai kia, Người cũng biến mất, giao lại trọng trách cao cả cho vị tướng cận thần, ngài rời đi không lời từ biệt. Khí tức thần chỉ còn là mộng tưởng.
   "Anh trai, em tới đón anh đây, ta cần ghé nhà Kamisato và gia đình Kujou nữa"
   "Anh biết rồi, mà Tengu đại nhân đang ở cùng nữ nhân quân kháng chiến đúng không? Liệu ta có làm phiền họ.."
   Người thiếu nữ mời đến phủ nhận điều chàng trai ấy nói, khẳng định chắc nịch rằng vị đại nhân kia - hiện là Vương chủ Lôi quốc vẫn có thể bên nữ nhân của mình kể cả có người làm phiền. Người lữ khách lạc thân quyến ngày nào giờ đẹp tựa mỹ nam, có vẻ họ đang rất hạnh phúc bên nhau và thăm lại nơi ký ức còn lưu giữ. Câu chuyện của họ có cái kết thật đẹp, không như... Cậu trai rời đi cùng cô gái trẻ, còn kịp ngoái đầu nhìn lại, thoáng thấy dáng dấp mờ nhạt của ai kia, bên tượng đá xuất hiện một thanh đao rất đỗi quen thuộc, khuất trong lòng cáo. Hình như... có giọt nước vương trên khóe mắt yêu hồ thạch...

_
Z
_
Z
_
Z
          Chuyện về người và cáo,
          Đâu có một ai hay?
          Dây hồng nơi tay áo
          Người gửi gió nhẹ bay...
_
Z
_
Z
_
Z
          Chuyện ấy đâu dễ dàng?
          Phận cùng giới yêu nhau
          Lời đàm tiếu về nàng,
          Và chuyện tình tàn mau...
_
Z
_
Z
_
Z
   Yup, và đây là kết của câu chuyện, nó được lấy cảm hứng từ một câu nói trong đêm nọ. Lúc rảnh rỗi mình ngẫu hứng viết ra, không biết tốt hay dở nhưng cứ đăng vậy thôi. Viết xong thì mình cũng thấy nó có vài chỗ ẩn ý, chủ yếu là trong p2, nên bạn nào rảnh ngồi ngẫm thử nhe:)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net