ONESHOT : USED TO BE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Họ nói bốn mùa rồi sẽ tàn phai, kết quả là bao mùa đã tàn phai
Yêu nhau rồi cũng sẽ có lúc xa nhau, kết quả là đã bao lần xa nhau"
( Trích Ngang Qua Thế Giới Của Em- Trương Gia Giai)

-" Chị à, chúng ta sẽ có một kết thúc đẹp chứ?" Hứa Trân vẩn vơ hỏi, ngắt một bông bồ công anh trên thảm cỏ xanh, ngồi tựa đầu vào vai người bên cạnh.
-" Kết thúc của chị là em." Xuân Chi mỉm cười, cầm bông hoa nhỏ rồi thổi nhẹ vào nó.
Từng bông hoa nhỏ xíu của bồ công anh tách ra, mỗi hướng đều có thứ nhỏ nhỏ ấy bay cao trong gió.
-" Em sẽ ghi nhớ lời nói này của chị." Hứa Trân ngước mặt nhìn lên bầu trời trong xanh ấy, đưa tay giữ lấy những bông hoa nhỏ đang lơ lững giữa trời.
Cả hai người đều đang hít thở bầu không khí khoáng đãng này, không còn những bề bộn trong cuộc sống tấp nập.
Cùng ngồi với nhau ở một khoảng trời xanh, cùng nhau tay nắm chặt tay, cảm giác bình yên đến lạ.
Ngày hôm ấy, sẽ là một hoài niệm đẹp đẽ của Hứa Trân, sẽ là một cảm giác an yên mà có lẽ sau này chẳng bao giờ có được.
Trời hôm ấy có mưa bay.
...
... Đôi khi lời nói dối chân thật ấy làm bản thân đau đến mức muốn khóc thật to.
...
Hứa Trân loay hoay mãi trên giường, cô chẳng thể chợp mắt được chút nào trong khi người bên cạnh đã chìm sâu vào giấc ngủ.
-" Chị thức rồi à?" Hứa Trân khẽ nói, ngắm nhìn khuôn mặt ngái ngủ của người con gái trước mặt.
Xuân Chi gật đầu, vòng tay ôm lấy thân người của Hứa Trân.
-" Đấy là do chị thấy em loay hoay mãi." Cô khẽ đưa những ngón tay của mình lướt nhẹ trên mái tóc đen láy của Hứa Trân.
-" Vậy bây giờ em sẽ nằm yên." Hứa Trân ôn nhu trả lời, giọng nói của cô đều đều bên tai Xuân Chi.
Một không gian tĩnh mịch, im ắng, tưởng chừng cũng có thể lắng nghe được hơi thở của nhau.
Cũng có thể lắng nghe được chú mèo xám ở góc giường đang khẽ vuốt mép râu của mình, ngáp ngủ vài lần.
Trời vẫn chưa hừng sáng, vẫn còn cái gọi là ban đêm, nhưng trong căn phòng nhỏ kia, bên cạnh Hứa Trân có một mặt trời đang tỏa sáng.
...
... Chẳng phải bên nhau là được rồi hay sao?
...
Chuyến tàu cuối cùng sắp rời khỏi ga, giữa dòng người đang vội vã đi lại ấy.
Có hai người vẫn đang trao vội cái ôm đầy luyến tiếc, cứ mãi chôn chân một chỗ như thế.
Vội hít lấy mùi hương của người kia để sau này còn lưu lại được một chút gì.
Vội nói với nhau những gì mà bấy lâu nay đã không thể bày tỏ, chỉ còn là luyến tiếc.
-" Ước gì chúng ta cãi nhau một trận thật to rồi hẵng đi nhỉ?" Hứa Trân vội gạt đi hàng nước mắt, nới lỏng vòng tay của mình ra.
-" Đừng khóc, chị sẽ về." Xuân Chi nghẹn ngào nói, đưa tay xoa đầu cô như lần đầu tiên ấy.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Xuân Chi cũng xoa đầu con bé. Hôm ấy trời mưa rất to, Hứa Trân phải chờ cho mưa ngớt, Xuân Chi nhẹ nhàng lấy dù che mưa cho cô.
Lần này hai người gặp nhau ở nhà ga, đã là hai cá thể không thể tách rời, bây giờ mỗi người mỗi phương.
Hôm nay trời không mưa mà nóng oi bức, khác với tâm trạng bão bùng của Hứa Trân và Xuân Chi.
Hứa Trân nắm lấy tay Xuân Chi, cùng nhau đi về phía cửa lên tàu, đoạn đường ngắn ấy tưởng rằng dài đằng đẵng, tưởng rằng thời gian ấy dài như vài thế kỷ.
Cùng sánh bước trên một đoạn đường, cùng đi về một đích đến, rồi chỉ còn lại nghẹn ngào cho kẻ ở lại.
-" Phải về." Hứa Trân vội vàng nói hai từ trước khi bóng hình của người cô thương khuất xa theo đoàn tàu.
Cô cắn chặt răng để không thể nấc lên một tiếng nào nữa, viễn cảnh đau lòng này sẽ được Hứa Trân ghi nhớ.
-" Nhất định phải về." Hứa Trân thì thầm với chính mình, chị ấy đi nơi khác vì phải hoàn thành sự nghiệp của mình thôi.
Người ta sẽ về mà.
...
... Cứ như thế là sẽ đến đường cùng.
...
-" Chị, khi nào chị về?"
Đầu dây là một sự im lặng kéo dài..
-" Sẽ sớm thôi." Xuân Chi nói rõ từng từ để những tiếng nấc của cô không thể lọt qua điện thoại mà đến tai Hứa Trân được. Cô không muốn em ấy đau lòng, cô sẽ đau hơn.
-" Em đợi chị."
'0:23 s' Cuộc gọi dài vỏn vẹn chưa đến nửa phút, còn biết bao nhieu điều muốn nói mà sợ người kia lo lắng nên thôi.
-" Hứa Xuân Chi, em vẫn còn đang đợi chị"
...
-" Chị ơi, ở đây có người chờ chị này."
...
-" Xuân Chi, em đang đứng ở nhà ga để đợi chị gây bất ngờ cho em đấy."
...
...
-" Chị ơi, hôm nay có tuyết rơi này. Chị ơi, hôm nay em sợ không thể chờ chị được nữa rồi."
Sau ba lần không nhận được hồi âm từ Xuân Chi, cuối cùng thì lần thứ tư này, người thương cô đã trả lời rồi.
Cô còn nhớ khoảng thời gian lúc có tuyết đầu mùa, Hứa Trân đã đứng mãi ở trạm tàu để đợi Xuân Chi gây bất ngờ cho cô.
Rồi đến khi hoa đua nhau nở, vẫn chiếc dù năm xưa của Xuân Chi cho cô, Hứa Trân ngồi đó lặng lẽ nhìn dòng người qua lại dưới chiếc dù cũ.
Rồi qua 2 lần Xuân, Hạ, Thu, Đông, qua hai năm rồi vẫn có kẻ ngốc ngồi đấy chờ người thương mình gây bất ngờ.
-" Vậy thì đừng đợi." Xuân Chi nhấc máy, giọng nói ấy khiến Hứa Trân nhung nhớ bao lâu sao bây giờ lại tàn nhẫn đến thế?
Chị ấy chắc là đang hờn dỗi cô rồi, tính tình chị ấy luôn như con nít vậy.
Tiếng tút tút tút ở đầu dây vang vọng mãi trong đầu cô, cây dù cũ trên tay chợt rớt xuống.
Cơ nhưng mà, sao thấy đau lòng quá vậy?
-" Vậy ...em ..không đợi." Mắt Hứa Trân đỏ hoe, như có gì chặn lại ở cổ họng cô, chỉ toàn là tiếng nấc.
Cô chỉ biết cười với độ ngu ngốc của mình trong suốt hai năm nay, đợi một người muốn không trở về, đúng là ngu ngốc.
Hứa Trân choạng vạng bước đi về nhà của mình, cây dù cũ chứa đầy kỉ niệm bị bỏ quên ở nơi đấy.
Phủ trên ấy là một lớp tuyết mỏng, mùa đông năm nay lạnh thật..
Hứa Trân đưa tay ném hết tất cả những khung ảnh có hình của Xuân Chi, ném hết tất cả những gì liên quan đến cả hai.
Căn phòng này ngập tràn kỉ niệm, bây giờ bốn góc tường chỉ toàn là ám ảnh.
Rồi lại ngồi co ro ở một góc phòng, lại khóc rồi?
Bả vai của Hứa Trân run bần bật, tự dưng người ta lại quay lưng với mình.
Cô còn nhớ lời nói năm ấy của Xuân Chi, Kết thúc của chị là em, giả dối.
Không thể ngừng được, nước mắt cứ tuôn ra mãi, chết tiệt thật mà.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô đang khóc vì điều gì đây chứ? Điên cuồng. Ngu ngốc. Cô đơn.
Hứa Trân cứ ngồi thẩn thơ ở một góc tường ngắm nhìn một khoảng không vô định.
Nụ cười của chị ấy từng là đẹp nhất, hay là chị ấy định gây bất ngờ mà trở về đây với cô?
Vô vọng.
Ấy là hôm cuối cùng tuyết rơi.
...
... 2% là do trái tim này lỡ nhịp.
...
Hứa Trân lao đầu vào làm việc để có thể quên đi hình bóng của Xuân Chi, đi đâu cũng gợi nhớ lại tất cả cho cô.
Cuối góc đường, hình ảnh cô và Xuân Chi cười với nhau.
Góc quán quen thuộc, Xuân Chi bảo thương cô ở đấy.
...
Cơ nhưng mà công việc của Hứa Trân có chút khác biệt với người khác một chút.
Cô làm nghề kinh doanh mua bán.
Nhưng mà là buôn bán thuốc phiện.
Chỉ là do lúc cô đang túng thiếu tiền bạc nên đã gia nhập vô đường dây buôn bán này, biết thế là phạm pháp.
Nhưng mà nghề này làm cho Hứa Trân có thêm được những người bạn, cộng thêm có thể lãng quên đi được bóng người năm xưa.
Hôm nay cô phải cùng những người khác trao đổi hàng hoá ở nhà kho, làm nghề này nhưng cô chưa bao giờ nếm thử thuốc phiện bao giờ cả.
Vì có người bảo cô " Như thế là hư."
-" Tới nơi rồi Hứa Trân." Hi Nghiên thúc tay cô, ý bảo mau nhanh lấy đồ ở sau cốp.
Cô lật đật nhảy xuống xe, mở cốp ra và lấy một Vali màu đen.
Hi Nghiên cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, an toàn, thông báo qua điện thoại với Nơi chính rằng đã tới nơi.
-" Đi nào Hứa Trân." Hi Nghiên vẫy tay Hứa Trân, dùng kèm bẻ khoá nơi cửa nhà kho.

-" Đưa hàng trước rồi tiền sau." Một tên trong đám trước mặt cô hất mặt nói.
-" Tiền trước." Hi Nghiên khẽ nhăn mặt, chỉ tay vào cái Vali đang nằm trong tay hai bọn đàn em kia.
Bọn chúng vẫn còn đang bàn bạc là nên đưa tiền trước hay không, phiền phức thật.
" Đoàng." Một tiếng súng vang lên ở cuối nhà kho.
-" Mẹ kiếp, đứa nào gọi bọn cớm tới đây." Tên đại ca vội bảo bọn đàn em cất tiền, chạy tới thùng đồ mà lấy hàng ra.
-" Tất cả đứng yên tại chỗ." Khoảng 8 người cảnh sát chạy tới bao vây hiện trường.
Thấp thoáng qua tầm mắt của Hứa Trân là bóng người quen thuộc, Hứa Xuân Chi?
Hi Nghiên ra hiệu cho Hứa Trân rằng mau lấy súng của băng đảng ra mà xử bọn cảnh sát này. Chỉ có một đường để sống thôi.
Bây giờ chủ nghĩa của cả hai người là " Gặp cớm thì băng đảng, tổ chức nào cũng là bạn."
Bọn bên kia thì cố gắng vùng vẫy ra khỏi vòng vây của cảnh sát, nổ súng thì tất nhiên sẽ luôn luôn xảy ra.
-" Tôi bảo vệ hàng, Hứa Trân, xử lí bọn chúng." Hi Nghiên ném súng về phía cô, vội vã nói.
Ấy có phải là đùn đẩy trách nhiệm không nhỉ ?
-" Đầu hàng là thượng sách." Một người cảnh sát chạy ra từ sau thùng hàng, chĩa súng về phía Hi Nghiên và Hứa Trân.
Chỉ còn lại khoảng 2 cảnh sát, bọn kia cũng đã trốn thoát mất, 6 tên cảnh sát kia cũng mải mê đuổi theo rồi.
Coi như vụ này dễ thoát.
Với kinh nghiệm chạy trốn 1 năm nay của Hứa Trân thì xác suất chạy được ra khỏi đây là 98%.
-" Không có hiện trường vụ án nào là không có thương vong."- Hứa Trân bắn vào bả vai của tên cảnh sát phía sau cô kia. Ra hiệu cho Hi Nghiên mau chạy bảo vệ hàng, nếu mà bị bắt thì coi như tiêu đời.
Hứa Trân giữ nguyên nòng súng chĩa thẳng vào người kia, từng bước một tiến tới gần.
-" Tôi bảo đứng yên đấy." Hứa Trân cảm nhận được phần run rẩy trong câu nói kia của chị cảnh sát. Cứ thế mà lấy đà bước tới, coi thử chị ta có dám bắn cô không?
Hướng đạn bắn của Hứa Trân bây giờ đang được giữ một khoảng cách rất nhỏ với trán của chị cảnh sát kia. Lạng quạng là một phát vào đầu đấy chị, Hứa Trân nhanh chóng ném cây súng từ tay của chị cảnh sát ra xa.
-" Sẽ là chính giữa, Hứa Xuân Chi à."
Hứa Trân khẽ nghiêng đầu mỉm cười với chị ấy.
Khi thấy bóng dáng của Xuân Chi ở đây, lồng ngực trái của cô như đập liên hồi.
Đôi chút là bồi hồi, nhớ mong và còn cả có sự ngu ngốc trong ấy.
Chị à, em chờ chị qua 2 lần bốn mùa, cuối cùng đổi lại bằng câu nói ấy. Có phải như thế em sẽ vỡ vụn không? Không đâu, Hứa Trân này mạnh mẽ hơn rồi..
Chị ấy vẫn thế, vẫn không dám chĩa thẳng súng vào cô mà bắn. Chỉ biết giương cặp mắt ngây thơ ấy mà nhìn cô.
Ngay lúc này, cô muốn ôm lấy chị và nói nhớ chị thật nhiều. Cơ nhưng mà chị là cảnh sát, cô phạm tội, tất nhiên phải trừ khử.Coi như là làm trái lại với con tim vậy, nghe theo lý trí thôi.
Hứa Trân nhẹ nhàng đưa nòng súng vào chính giữa trán Xuân Chi.
Chị ấy bất động rồi, chẳng phản kháng gì mà cứ nhìn cô mãi.
-" Xuân Chi, vẫn còn 2%" Hứa Trân nhẹ nhàng bóp cò.
Xuân Chi ngã gục ngay trước mặt cô, vậy đấy, người con gái cô thương vừa bị chính tay cô giết chết. Máu loang lỗ ra khắp mặt đất, bây giờ làm gì đây? Ôm Xuân Chi mà khóc? Mà ân hận? No no, cứ thế mà bỏ đi thôi. Dù sau này có ra sao thì cũng coi như là có hồi ức tốt đẹp về chị ấy.
Chị ấy là kí ức đẹp nhất, chị ấy là tất cả, chị ấy là ánh nắng mặt trời..
Xin lỗi chị Xuân Chi, em không muốn nghe theo con tim.

-" Nếu khẩu súng ấy còn đạn thì chúng ta không phải ngồi đây." Hi Nghiên chống tay lên trán ngao ngán nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân chỉ biết cười khẩy, cuối cùng thì cô lại trót động lòng rồi.
Nếu như lúc đó cô không bắn vào tên bên băng đảng kia 5 phát vì hắn đang ngắm bắn Xuân Chi của cô. Thì trong súng vẫn còn đạn, chỉ tiếc là khẩu ấy chỉ có 6 viên, mà nếu như cô trót bắn Xuân Chi thì coi như viên cuối cùng cô sẽ bắn vào chính mình.
Ai bảo hết yêu chị ấy là xong? Vẫn còn thương nhiều, vẫn còn rung động rất nhiều.
Và cái kết diễn ra ở trên cho Xuân Chi chỉ là cô đang tưởng tượng ra một Hứa Trân lạnh lùng thôi. Còn đây, cô biết bao nhiêu cảm xúc bị đè nén chưa có dịp bộc phát.
-" Đứng dậy, vào phòng tra khảo." Xuân Chi chỉ thẳng vào mặt Hứa Trân, cả hai người cách nhau chỉ là song sắt.
Từ lúc Hứa Trân chĩa thẳng súng vào đầu cô thì đừng mong cô đối xử tốt nữa.
Lo mà bảo toàn cái mạng đi.

-" Có phải cô giao thuốc phiện lúc ở nhà kho không?" Xuân Chi chống tay nhìn cô, ánh mắt của Xuân Chi lúc này thật ra đang rất giận dữ, còn muốn giết quách cái người trước mắt cho xong.
-" Bột mì." Hứa Trân vòng tay trước ngực, ngước mắt lên nhìn Xuân Chi.
Dáng vẻ lúc này của chị ấy rất ra dáng cảnh sát ấy.
Hên là Hi Nghiên đã hủy toàn bộ hàng kia mà thay vào đó là bột mì, cô ta nhanh trí thật. Coi như là có kế hoạch dự phòng thứ 2 vậy.
-" Cô từng thử thuốc phiện chưa?" Xuân Chi nhẫn nại ngồi xuống ghế đối diện với Hứa Trân, lật Hồ sơ của cô ra mà tra khảo.
-" Rồi." Hứa Trân gật nhẹ đầu, lâu lâu nói dối cũng sẽ chẳng sao.
-" Như thế là thêm 1 năm tù." Xuân Chi từ tốn nói, cô muốn bóp chết con người trước mặt, thuốc phiện là chất gây nghiện mà còn dám thử.
-" Tôi dùng thuốc phiện mỗi ngày từ 2 năm trước, bây giờ tôi không được đụng đến."
-" Sử dụng nhiều thì tăng lên 2 năm, cộng thêm buôn bán là 2 năm." Xuân Chi đứng dậy đập bàn, máu cô lên tới não rồi. Vậy là kể ra lúc cô chưa đi thì Hứa Trân đã sử dụng nó.
-" Chị là thuốc phiện của tôi, còn thứ bột trắng ấy tôi không thử. Như thế là hư." Hứa Trân nói thật lòng mình ra, rưng rưng nước mắt nhìn Xuân Chi.
Sau 2 năm cũng lại được gặp chị mà trong tình huống trớ trêu quá.
-" Chị à, chị còn thương tôi không?" Chất giọng trầm ấm của Hứa Trân như chạm đến nơi sâu nhất của trái tim Xuân Chi. Như một mũi tên bắn trúng hồng tâm vậy.
Ai bảo chị không thương?
Chỉ là đang đè nén cảm xúc lại thôi, ai bảo Xuân Chi không muốn ở bên Hứa Trân mỗi ngày chứ?
Ai bảo Xuân Chi không nhớ Hứa Trân da diết?
Hôm ấy, lấy hết can đảm mới dám nhấc máy của em ấy và nói lời tàn nhẫn. Chỉ vì muốn em ấy chăm lo cho cuộc sống của mình, còn bản thân thì lại đau lòng đến mức không thể chịu nổi. Chỉ muốn em ấy đừng chờ vô vọng một người không biết khi nào mới về.
Rồi bây giờ chị về rồi đây, em lại chào đón chị bằng cách nhúng tay vào tù tội à?
Trớ trêu thật..
-" Tôi không muốn có người yêu là tội phạm." Xuân Chi đứng thẳng người dậy, thu xếp tập tài liệu, cúi chào con người đang bất động trước mặt rồi đi ra giữa phòng.
-" Đừng như thế chứ..." Hứa Trân níu tay chị ấy lại, bây giờ thì chẳng khác nào một đứa trẻ đang khóc ngất lên đòi mẹ đâu chứ?
Xuân Chi hất tay cô ra, giữ nguyên lập trường ban đầu mà đi thẳng ra ngoài.
-" Hãy thẩm tra người còn lại." Xuân Chi nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, chỉ tay về người đang thẩn thơ ngồi trong buồng kia

-" Tôi cứ gặp thiếu tá mãi." Hi Nghiên cười khẩy lên, cúi đầu chào thiếu tá có dáng vẻ nghiêm nghị trước mặt.
-" Vậy thì đừng gây chuyện." Người thiếu tá có vẻ mất kiên nhẫn, tháng nào cũng phải gặp mặt chị ta ở cái nơi thẩm vấn này. Cô sắp ngán đến tận cổ rồi đấy.
-" Tôi chỉ là trao đổi bột mì thôi mà Chính Hoa".Hi Nghiên gãi đầu, chống cằm nhìn Chính Hoa.
Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thùng là đây sao?
-" Bột mì của chị chắc có cocain trong ấy nên tôi phải gặp chị hoài đấy." Chính Hoa đánh vào đầu Hi Nghiên bằng một tập ghi chép.
Trong ấy ghi gì ư?
Tháng 1: - Bán bột nổi.
Tháng 3: - Bán bột năng.
Tháng 4: - Bán bột chiên giòn.
Còn bây giờ: - Bán bột mì.
-" Chị đừng viện cớ mãi, cũng có lúc chị phải ngồi tù thôi." Chính Hoa ghi vào tờ giấy kê khai lý lịch của Hi Nghiên dòng chữ 'Có nguy cơ bóc lịch'.
-" Vậy nếu tôi khai tất cả thì chúng ta làm một bản hợp đồng nha." Hi Nghiên nhướn mày nhìn thiếu tá, giơ đôi tay đang mang cái còng nặng trịch lên trước mặt.
-" Tất nhiên rồi." Chính Hoa nhún vai, đưa ra một tờ giấy trắng để Hi Nghiên lập ra cái bản hợp đồng nhảm nhí kia.
-" Sau này em nhất định phải đến một lễ cưới tại gia." Cô ghi to Bản Hợp Đồng lên trang giấy, nhướn mày nhìn Chính Hoa.
-" Đơn giản." Chính Hoa cười, cơ nhưng mà xưng hô bằng 'Em' có phải hơi thân mật không nhỉ?
Con thỏ non đã lọt hố sói già.
-" Với tư cách là bên nhà gái." Hi Nghiên nghiêng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngu ngơ của Chính Hoa.
-" Phù dâu cho cô à?" Chính Hoa đáp lia lịa , có thể dụ một người phạm tội sắp khai ra tội mình phạm chẳng phải rất khỏe hay sao?
-" Không.." Hi Nghiên lắc đầu " Là dâu của Hi Nghiên này." Cô ngượng ngùng nói tiếp, có thể coi đây là tỏ tình thất bại chưa nhỉ?
Không phải cô rảnh rỗi mà hay bị bắt vào trụ sở cảnh sát này đâu.
Chỉ là muốn nhìn thấy Thiếu tá Phác Chính Hoa này thôi. Chỉ muốn được Chính Hoa thẩm tra thôi, người khác thì đừng hòng mà moi móc lý lịch của cô.
Chỉ muốn được thỏa mãn nỗi nhớ thôi, nghe giọng thôi cũng được rồi.
-" An Hi Nghiên, chị nghe đến kết cục của việc thất bại chưa?" Chính Hoa búng tay vào trán Hi Nghiên, lắc đầu nhìn cô.
Vậy là thất bại thật rồi..
-" Hợp đồng coi như hủy bỏ." Chính Hoa cũng cầm tập tài liệu rời khỏi phòng như cách Xuân Chi rời đi. Vẫn để lại một kẻ thẩn thờ ngồi suy nghĩ trong ấy.
Cơ mà, kẻ ấy là ngồi cười như một tên ngốc trong ấy.
Chỉ đơn giản là thiếu tá nghiêm nghị, lãnh đạm, lạnh lùng đây khi đi ngang qua kẻ ngốc Hi Nghiên đã ghé sát tai mà thì thầm to nhỏ:
-" Bây giờ chị Hi Nghiên sẽ được nghe đến ích lợi của việc tỏ tình thành công."
-" Sói già có được thỏ non rồi, cần gì hợp đồng? Cơ mà, sói già phải thú tội thì thỏ non mới phục."
Là vậy đấy .

-" Được thả rồi." Hi Nghiên vươn vai khi vừa bước chân ra khỏi cái trụ sở tình yêu ấy.
-" Cứ như thế thì sẽ đến đường cùng." Hứa Trân cúi mặt, giọng nói vẫn còn như đang kìm nén lại cảm xúc đang càng lúc càng dâng lên trong lòng.
-" Sẽ có con đường khác." Hi Nghiên cười ngây ngô nhìn Hứa Trân.

...
... Mùa Xuân sẽ kế tiếp Mùa Đông.
....
-" Người ta không thích Hứa Trân là tội phạm." Hứa Trân khẽ nói, tay thì tua đi tua lại bản nhạc buồn trong xe.
-" Thỏ non không thích Hi Nghiên sói già mãi trốn tội." Hi Nghiên thở dài, ngã đầu nằm ngửa ra sau.
-" Vậy.."  Cả hai đồng thanh nói, và cùng suy nghĩ ra một ý tưởng khá là điên rồ, không, phải là rất rất ngu ngốc.

When I open my eyes, I hope that you are by my side.
Like a rainfall, snowfall.  Summer Fall Winter Spring next to you.
Even if I don't say anything, you said you would quietly wait for me behind me.
The fact that you're by my side makes me sorry and thankful. I get teary.
Every night I think of the times when you and I cry and laugh together.
Before I fall asleep everyday.
I'm happy with just you. I am thankful for everything.
When I walk a path again, I hope that you are by my side.
Like a rainfall, snowfall. Summer Fall Winter Spring, we are side by side.

-" Còn sống chứ, Hi Nghiên?" Hứa Trân khẽ nhăn mặt, ôm vết thương ngay bụng, nằm lê lết trên mặt đường.
-" Còn thở là may rồi.. Nhìn này, áo trắng của tôi thành màu đỏ rồi.. Cái bọn ấy lo mà đền tiền cho bà." Hi Nghiên thở hổn hển, nằm ngửa ra trên mặt đất, cười to với Hứa Trân.
-" Hứa Trân năm nay bao nhiêu nhỉ?" Hi Nghiên quay đầu qua nhìn con người đang be bết máu bên cạnh mình.
-" Tôi.. 26" Hứa Trân thều thào, bị đánh một trận tơi bời mà bây giờ còn có thời gian bàn chuyện phiếm.
Hi Nghiên, nếu cô rảnh thì gọi giùm cái Ambulance đi.
Hay hotline 114 hay 115? Chẳng biết nữa, nhưng đừng bấm 113 là được rồi.
-" A, vậy là chị rồi." Hi Nghiên nhắm nghiền mắt đáp. Vết thương ở toàn cơ thể đang buốt lên từng cơn, đứng dậy còn không nổi nên mới phải nằm lì ở con hẻm tối này.
-" Lúc này mà có mưa là Chị và tôi như hai con chuột khuyết tật luôn ấy." Hi Nghiên tưởng tượng ra viễn cảnh như drama ngay trong đầu mình.
Hi Nghiên có khiếu hài hước ghê nhỉ? Người bên cạnh còn phải nhìn cô bằng ánh mắt khác thường luôn cơ mà.
' Lách tách..'
Một cơn mưa bắt đầu bằng những hạt bé li ti, sau đó thì trút ào xuống. Công nhận là Hi Nghiên nói linh thật.
-" Nên câm miệng lại đi.." Vết thương của Hứa Trân gặp nước trở nên đau nhức không thể tả nổi.
Máu thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net