Nắng tháng sáu chứng minh tình yêu hai ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Nắng tháng sáu chứng minh tình yêu hai ta.
Author: phuongthaoexol.
Thể loại: nhẹ nhàng, HE.
Warning: đây là chuyện BL. Ai dị ứng thì clickback. Anti EXO biến, không tiễn.

~~~nhập tiệc thôi nào~~~~~~
.
.
.
.
      Nắng tháng sáu thật gay gắt làm sao, khiến cho con người ta thật khó chịu mà! Cái cảm giác nắng cháy da cháy thịt, nghĩ đến đã ko muốn ra ngoài đó làm cho một trạch nam chính hiệu như Biện Bạch Hiền thiếu gia nhà ta cảm thấy ừm...càng có lí do lí sự cùn với Biện mẫu rằng trời rất nắng ko thể ra ngoài.
     Thừa biết mẹ muốn cậu ra ngoài là đã sắp xếp một vụ coi mắt cho cậu với con gái thị trưởng thành phố. Nhưng không đời nào Bạch Hiền ta lại đồng ý đâu nha. Sống 24 năm trên đời chuyện gì cũng nghe theo cha mẹ nhưng chuyện tình cảm của cậu thì không đời nào. Ít nhất cậu cũng phải lấy một người cậu yêu và cũng yêu cậu nữa chứ! Vả lại cậu còn yêu đời lắm chưa muốn hôn nhân trói buộc mk đâu.
Mà... Cậu còn muốn đợi người đó quay về nữa!
    Biện mẫu biết rằng cậu yêu người đó rất nhiều, nhưng thấy cậu bi luỵ vì tình như vậy, người làm mẹ đây ko lỡ. Tưởng cậu sẽ quên được người đó nhưng bà đã nhầm, con trai bà yêu người đó quá sâu đậm rồi.
~~6 năm trước~~
   Phác Xán Liệt là con trai của bà chủ tiệm bánh nơi Bạch Hiền và Lộc Hàm hay đến. Vì thấy cậu đáng yêu , hoạt bát nên bà chủ ở đó rất quý cậu, mỗi lần làm ra loại bánh mới người được nếm thử sẽ là cậu và người bạn thân Lộc Hàm. Có lần cậu hỏi bà chủ là ai đã làm ra loại bánh ngon như vậy bà chỉ lắc đầu bảo đó là bí mật. Càng như vậy cậu lại càng muốn tìm hiểu nha.
.
   Phác Xán Liệt được coi như một nghệ nhân làm bánh trẻ tuổi xuất sắc nhất khi anh đoạt giải cuộc thi làm bánh dành cho các nghệ nhân Châu Á khi mới 20 tuổi. Tên tuổi anh ngày càng vang xa nhưng chưa một ai được thấy mặt anh vì lúc nào anh cũng làm ra vẻ thần bí với chiếc mặt lạ mạ vàng che đi nửa khuôn mặt. Điều đó càng làm cho mọi người tò mò về anh.
   Một lần tới tiệm bánh của mẹ, tình cờ thấy cậu con trai đáng yêu đang phồng mồm trợn má lên ăn bánh tự nhiên trong anh cảm thấy có chút thú vị.
   Cách đó năm ngày sau anh lại đến vẫn thấy cậu con trai đó ăn bánh một cách hồn nhiên. Anh nghĩ chắc hẳn người con trai đó rất thích ăn đồ ngọt đi~.
   Từ hôm đó Xán Liệt xin mẹ cho vào tiệm làm bánh. Mẹ Phác rất vui a~ Hôm trước vừa cá cược với ba Phác xem cậu quý tử nhà mình sẽ làm việc cho ai, xem ra con trai yêu mẹ nhất rồi. Cha Phác thấy vậy có chút ấm ức nhưng không sao có con gái yêu quý An Di theo nghiệp ông là được haha~~
    Phác Xán Liệt tìm hiểu được ở người làm một số thông tin về cậu trai đó mới biết ai kia tên Biện Bạch Hiền, là một người vô cùng khả ái, năm nay 18 xuân xanh. Biết được chút thông tin đó nhưng lại làm ai kia vui mừng ko thôi. Mẹ Phác đương nhiên biết tâm tư của con trai mình trong lòng mừng thầm ta đây vô cùng vô cùng quý cậu nhóc đó à nha!
-Con trai, để ý người ta rồi có phải không?
Phác Xán Liệt giật mình, quay lại nhìn mẹ, tai tự nhiên đỏ lên. Mẹ anh có khả năng đọc suy nghĩ của người khác sao?
-Mẹ...sao mẹ biết?
Phác mẫu chống tay vào hông nói:
-Tôi đẻ ra anh hay anh đẻ ra tôi vậy?
-Nhưng người ta có biết con là ai đâu cơ chứ?
-Heyyyy! Mẹ sẽ giúp con với một điều kiện. Mau đem con dâu về cho ta nghe chưa?
  Từ hôm đó mỗi lần có mẫu bánh mới Phác Xán Liệt lại nhờ mẹ đưa cho Bạch Hiền nếm thử làm cho người làm mẹ như Phác mẫu có chút ko bằng lòng nhưng vì nàng dâu của mình một chút đó nhằm nhò gì.
   Hôm sau Bạch Hiền lại tới nhưng Lộc Hàm lại ko đi cùng vì bận chạy trốn cậu nhóc Ngô Thế Huân. Thiệt tình , cậu nhóc đó bám Lộc Hàm dai như đỉa, ít hơn Lộc Hàm 2 tuổi nhưng cứ đòi làm người yêu của cậu làm cậu phiền muốn chết. Bản thân ngoài miệng nói phiền nhưng trong tâm lại vui mừng khôn xiết a~
  Bạch Hiền chọn chỗ ngồi ưa thích của mình. Biết cậu lúc nào cũng ngồi đó nên Xán Liệt đã nhờ mấy nhân viên phục vụ nói khéo vs khách hàng rằng chỗ đó đã có người đặt. Với lại từ góc độ của anh có thể ngắm trọn vẹn khuôn mặt của ai đó.  Anh quả thực quá thích cậu trai này rồi!
-Bạch Hiền, hôm nay con tới một mình sao? Bạn con đâu rồi?-Mẹ Phác bước tới hỏi.
-Chào dì ạ! Bạn con hôm nay bận đi chơi với người yêu rồi nên con tới một mình.
-Vậy sao con ko đi cùng với bạn trai?
-Dìiii! Lại chọc con rồi! Con chưa có người yêu mà.-Bạch Hiền giả vờ giận dỗi nói.
  Mẹ Phác thấy Bạch Hiền đáng yêu như vậy quả thật muốn con trai nhanh nhanh cưa đổ tiểu thụ này mang về nhà nuôi. A~ vừa nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!!!!
-Con có muốn học làm bánh không? Hôm nay dì sẽ giới thiệu cho con người làm bánh ở tiệm này?
Bạch Hiền nghe mẹ Phác nói vậy hai mắt liền sáng lên, gật đầu lia lịa nói:
-Muốn. Đương nhiên là muốn rồi. Sao bây giờ dì mới giới thiệu làm con buồn chán mấy hôm nay.
  Mẹ Phác mừng thầm trong bụng. Bước đầu kế hoạch thành công mĩ mãn.
   Bạch Hiền được mẹ Phác dẫn vào trong bếp nơi có một chàng trai cao ráo, trên người toát ra vẻ cao sang đang tỉ mỉ trang trí chiếc bánh cupcake. Nhìn dáng vẻ đó làm Bạch Hiền ngẩn người, tim chệch đi một nhịp.
  -Tiểu Xán Xán à con xem mẹ dẫn ai tới nè!
Nghe mẹ yêu gọi Xán Liệt ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau. Bạch Hiền thấy Xán Liệt quá ư đẹp trai đi~ khuôn mặt có chút hồng.
  Xán Liệt như ko tin vào mắt mình. Cậu ấy đang đứng trước mặt anh!
   Thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, mẹ Phác bèn lên tiếng:
-Hai đứa ko định giới thiệu à?
Xán Liệt giật mình đảo mắt ra chỗ khác đưa tay tới bắt tay với Bạch Hiền, lại một lần nữa nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu ấy.
-Xin chào, tôi là Phác Xán Liệt, con của mẹ tôi.
-Chào anh, tôi tên Biện Bạch Hiền, gọi tôi là Bạch Hiền được rồi. Nói rồi chủ động đưa tay chạm vào tay anh. -Tôi đến đây là để học làm bánh, không làm phiền anh chứ?
  Làm bánh? Anh ko nghe nhầm chứ? Bạch Hiền tới xin học làm bánh sao. Anh vui mừng còn không hết, phiền gì chứ!
-Không phiền không phiền. Được dạy cho cậu là phúc phận của tôi rồi.
Nghe Xán Liệt nói vậy Bạch Hiền mặt càng đỏ hơn bèn nói:
-Vậy cảm ơn anh. Hôm nay tôi về trước. Khi nào bắt đầu học tôi sẽ báo anh được chứ?
Bạch Hiền nói xong nhanh chóng li khai.
.....
    Từ hôm học làm bánh đến giờ cũng đã gần ba tháng. Tình cảm của Bạch Hiền đối với Xán Liệt như thế nào cậu cũng không hiểu nổi chỉ biết rằng bên cạnh người kia cậu cảm thấy rất an toàn và ấm áp, đôi khi còn hạnh phúc nữa....
  Xán Liệt thấy mẹ mình quả thực quá cao tay. Đến việc học làm bánh còn nghĩ ra, bản thân anh còn chẳng dám nghĩ tới. Ở gần Bạch Hiền một khoảng thời gian khá dài anh thực sự biết rằng con tim mình đã trao cho ai đó mất rồi, chỉ thiếu mỗi bước thổ lộ nữa mà thôi.
    Bạch Hiền buổi tối nằm trên giường nhắn tin với Lộc Hàm.
     Lộc đại gia: Sao vậy? Hôm nay có thời gian nhắn tin với bản vương cơ đấy? * icon khinh bỉ*
    Biện tiểu thư: ta có việc muốn hỏi ngươi đó! Giúp ta ko?
   Lộc đai gia: Giúp. Đương nhiên giúp rồi.
   Biện tiểu thư: Ta hỏi ngươi cảm giác mà mỗi khi ở cạnh người đó đều thấy vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc được gọi là gì?
   Lộc đại gia: *icon ngạc nhiên* Ngươi biết yêu rồi ư? Ai? Người đó là ai? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?.....$#*¥¥%<$$<%$,$?,.....,.
    Biện tiểu thư: Không phải chứ? Là yêu ư? Vậy ta phải làm gì?
   Lộc đại gia: Ngươi còn chưa trả lời ta người đó là ai!
   Biện tiểu thư: Người đó tên Phác Xán Liệt.
   Lộc đại gia: Tên này nghe quen quen. Í! Có phải là nghệ nhân làm bánh mới nổi gần đây không?
  Biện tiểu thư: Đúng!
   Lộc đại gia: Ngươi thật có phúc nha.
    Biện tiểu thư: Nhưng ta đâu có biết người ta có thích ta hay không?
   Lộc đại gia: Ngươi là ngốc thật hay giả vờ vậy? Muốn biết thì mau thổ lộ với người ta đi.
  Lộc Hàm nói như vậy là có lí do hết đấy các bạn ạ. Khi Thế Huân định buông xuôi, từ bỏ tình yêu với Lộc Hàm thì cậu đã mặt dày tỏ tình với anh làm anh cảm động xuýt chết.
~ Sáng hôm sau~
Cả đêm không ngủ , suy nghĩ về câu nói của Lộc Hàm làm mắt Bạch Hiền giờ đây thâm như gấu trúc. Biện mẫu nhìn thấy có chút xót xa. Bạch Hiền cậu đã quyết định rồi. Tỏ tình, nhất định cậu sẽ tỏ tình với Phác Xán Liệt, dù có bị anh ta từ chối cũng không sao.
  Bước tới tiệm làm bánh của mẹ Phác, Bạch Hiền có chút hồi hộp, nhưng vì hạnh phúc của mình, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
    Xán Liệt đang nhâm nhi tách cà phê tại chiếc bàn Bạch Hiền hay ngồi, trong đầu anh đang rất hoang mang. Anh sợ Bạch Hiền sẽ từ chối, nhưng biết đâu lại may mắn, cậu ấy gật đầu đồng ý thì sao? Nghĩ tới đây lòng anh có chút hy vọng.
   Đứng dậy đi vào quầy, thấy Bạch Hiền đứng sau, hơi ngạc nhiên anh hỏi:
-Bạch Hiền, em tới sớm vậy?
Thấy Bạch Hiền cúi đầu không trả lời anh hít một hơi rồi nói:
- Anh/Em có chuyện muốn nói với em/anh!
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau.
-Em/ Anh nói trước.
-Vậy hai chúng ta cùng nói!-Xán Liệt thấy có chút gượng gạo bèn lên tiếng.
  Bạch Hiền hít một hơi thật sâu.
-Xán Liệt/ Bạch Hiền, em/anh thích anh/ em!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoé môi cong lên rạng rỡ.
   Chợt, Xán Liệt tiến tới ôm trọn Bạch Hiền vào trong lòng.
-Cảm ơn em, cảm ơn đã yêu anh.
  Mẹ Phác cùng chị gái An Di của Xán Liệt đang chen chúc nhau ở vách tường nghe lén, hai người vui như mở cờ trong bụng.
Mẹ Phác thầm nghĩ:
Con trai à, làm tốt lắm! Chỉ thiếu một bước nữa là đưa con dâu về cho ta thôi! Haha!
Chị gái anh lại nghĩ khác:
Tiểu tử thối, Bạch Hiền có mắt không tròng mới yêu phải người như em. Là chị thì sẽ tránh  xa em cả dặm. Nhưng số em đỏ thật đấy, chị gái em còn chưa có mảnh tình vắt vai. 
.
.
    Phải nói rằng tình cảm hai người tiến triển một cách tốt đẹp làm cho An Di không khỏi ghen ghét, đã nhiều lần kéo Bạch Hiền ra khỏi Xán Liệt một chút để khỏi chướng mắt nhưng nhìn thấy ánh mắt kiểu như *chị thử động vào* của Xán Liệt hay *con dâu ta mà chạy mất thì biết tay ta* của mẹ xinh đẹp là cô lại lạnh hết sống lưng, tự động chuồn lẹ trước khi chiến tranh nổ ra.
.
.
  Ánh nắng gay gắt đổ xuống chiếu rọi vào góc bàn nơi Bạch Hiền đang ngồi, cậu quả thực yêu hương vị của những chiếc bánh mà Xán Liệt làm cho cậu, những chiếc bánh chỉ mình cậu mới được thưởng thức, điều đó làm cậu hiểu rằng Xán Liệt thực sự rất yêu mình. Dưới ánh nắng, thân ảnh mong manh, nhỏ nhắn của Bạch Hiền toát lên thật rực rỡ làm cho mọi ánh mắt đổ dồn sự chú ý vào cậu.
  Hai người yêu nhau được một năm rồi, nhanh thật đấy. Mới hôm nào cậu vừa tỏ tình với anh xong giờ đã gắn bó sâu đậm  với nhau như vậy.
   Mùa hè năm trước cậu nói lời yêu với anh, có ánh nắng chứng kiến, nắng tháng sáu tuy gay gắt nhưng cậu lại không thấy nóng vì đã có người bên cạnh xua tan cho cậu.
   Mùa hè năm trước Xán Liệt tỏ tình với Bạch Hiền, có ánh nắng chứng kiến, hai người gắn bó bên nhau đến bây giờ. Tuy có đôi lần cãi vã nhưng chưa lần nào phải nói lời chia tay.
   Phác Xán Liệt anh sống 21 năm trên đời mới biết được cảm giác hạnh phúc khi yêu. Biện Bạch Hiền cậu sống 19 năm trên đời mới cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tình yêu đem lại. Có thể nói là nhất kiến chung tình cũng chẳng sao! Hai người yêu thương nhau làm sao cho đủ, chẳng dám hứa hẹn gì nhiều chỉ cần được nắm tay đối phương trọn đời trọn kiếp, vui buồn có nhau. 
  *Nắng tháng sáu chứng minh tình yêu hai ta!*
.
    Người ta nói tình yêu phải cần chút sóng gió mới bền vững, dài lâu được. Tình yêu của họ cũng vậy! Yêu nhau được 2 năm, Xán Liệt được một nhà hàng nổi tiếng của Ý mời về làm bánh. Không muốn xa Bạch Hiền nhưng vì một cuộc sống tốt đẹp hơn cho cả hai và vì Bạch Hiền cũng muốn anh thành công hơn nên đã yêu cầu anh sang đó. Buồn lắm chứ, nhưng vì tương lai cả hai nên để anh đi, vậy thôi!
..........
..................
.............................
___________________
      Anh xa cậu tới nay đã 4 năm. Tháng 6 này cậu lại cô đơn rồi. Yêu xa cũng thú vị đấy chứ. Cái cảm giác nhớ mà không được gặp, muốn ôm ai đó nhưng không thể làm được, muốn lắm tay nhau cùng dạo bước nhưng lại quá khó khăn.
   Ai bảo xa nhau thì tình cảm sẽ phai mờ, ai bảo xa nhau thì sẽ hết yêu. Với Xán Liệt, ở xa Bạch Hiền càng làm anh trân trọng người con trai ấy, muốn dành hết nâng niu trân trọng tới cậu.
......
     Hôm nay là chủ nhật, Bạch Hiền nhớ mẹ Phác bèn tới tiệm bánh. Đã hai tuần nay cậu chưa gặp mẹ Phác đâm ra trong lòng có chút nhớ.
   Từ ngày Xán Liệt đi, Bạch Hiền chỉ còn mẹ Phác và chị An Di làm bạn tâm sự cho đỡ nhớ anh. Hỏi tại sao không có Lộc Hàm ư? Cậu ta bỏ nhà theo trai rồi. Thật ra là cậu ta theo Thế Huân về Hàn Quốc từ hai năm trước , bố mẹ Thế Huân muốn hai người kết hôn sớm một chút.
        Vừa đẩy cửa bước vào Bạch Hiền đã thấy có gì đó không ổn. Quán vắng không một bóng khách hàng, thường ngày đông khách lắm mà! Chẳng nhẽ mẹ Phác bị gì sao?
Bạch Hiền có chút lo lắng vừa tiến tới phòng quản lí của mẹ Phác vừa cất tiếng gọi:
-Mẹ! Mẹ đâu rồi? Bạch Hiền tới thăm mẹ đây nè!
Bất chợt An Di từ đâu bước tới bịt lấy mắt cậu làm cho cậu hốt hoảng.
-Em bình tĩnh đi, chị đưa em tới một nơi.
-An Di là chị sao? Chị định dẫn em đi đâu? Mẹ đâu rồi? Mà chị bỏ tay trên mắt em ra đi! -Bạch Hiền vừa bước đi theo sự chỉ dẫn của An Di vừa hỏi cô.
Đi tới sân vườn đằng sau quán, cô nói cậu dừng lại, nhắm mắt không được mở, bao giờ có tín hiệu mới được mở mắt ra. Bạch Hiền đương nhiên muốn làm một em dâu ngoan lên vâng lời cô ngay lập tức.
   An Di trong bụng cười lớn, cô coi như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, giờ chỉ cần ai kia ra mặt là xong. Để Bạch Hiền nhắm mắt đứng đó, An Di nhanh chóng chạy đi.
   Bạch Hiền nhắm mắt đứng đó một lúc không thấy An Di ra hiệu cho mình bèn lớn tiếng gọi:
-An Di, chị đâu rồi? Em mở mắt ra được chưa vậy?
Không thấy tiếng trả lời, Bạch Hiền mở mắt ra nhìn.
   Nước mắt không tự chủ được mà tràn ra, hạnh phúc trong lòng vỡ oà, chờ đợi bốn năm đằng đẵng cũng có ngày tái ngộ. Phác Xán Liệt bằng da bằnh thịt đang đứng trước mặt cậu, trên tay cầm bó hoa baby. Hôm nay anh thật phong độ nha, mặc áo sơmi trắng và quần tây, chân đi giày da bóng loáng, trông tiêu sái làm sao. 
   Anh chủ động bước tới chỗ Bạch Hiền đứng cúi sát mặt cậu:
-Anh về với em em không vui sao? Không chào đón anh à? Heyy! Anh cố tình tạo bất ngờ cho em xem như phí công rồi.
   Bạch Hiền còn chưa hết ngỡ ngàng, hai tay run run đặt lên má anh.
-Xán Liệt....là anh thật ư?
-Vậy em nghĩ là ai?
   Bạch Hiền khóc oà lên ôm chầm lấy anh mà mắng:
-Xán Liệt chết tiệt! Tại sao bây giờ anh mới về hả? Có biết người ta nhớ anh lắm không? Mà anh về tại sao lại giấu em?
-Là muốn tạo cho Tiểu Bạch bất ngờ đó? Em không vui sao?
-Anh có biết là mẹ đã bắt em đi coi mắt không hả nhưng vì yêu anh nên người ta từ chối đó!
  Bạch Hiền vẫn ôm lấy anh như sợ buông ra sẽ biến mất, sợ đây chỉ là ảo giác.
-Tiểu Bạch ngốc, anh sẽ không bỏ mặc em nên đã về với em rồi còn gì? Em ôm anh chặt quá rồi đó!-Xán Liệt nâng mặt cậu lên nói.
-Không ôm chặt nhỡ may Xán Liệt chạy mất thì làm thế nào?-Bạch Hiền phụng phịu nói.
-Em nhớ anh đến vậy sao?
-Nhớ! Nhớ muốn chết luôn vậy đó.
-Anh xin lỗi, tại anh mà em buồn như vậy!
-Xin lỗi gì chứ, anh đâu có lỗi gì đâu, từ giờ em sẽ chói anh lại không để anh rời khỏi em nữa.
   Xán Liệt nghe thấy Bạch Hiền nói vậy trong lòng ấm áp lạ thường bèn ôm chặt cậu hơn nữa.
-Bạch Hiền gả cho anh được chứ?
Bạch Hiền bĩu môi nói:
-Lấy gì để tin anh?
-Anh sẽ làm bánh cho riêng Bạch Hiền ăn thôi có được không?
-Gì nữa?
-Sẽ chỉ yêu thương duy nhất Bạch Hiền !
-Còn gì nữa?
-Cùng Bạch Hiền sống đến già chịu không?
   Bạch Hiền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.
- Em đồng ý!
-Cảm ơn em vợ à!
-Xí! Ai là vợ anh chứ? Còn chưa cưới người ta nữa mà. -Bạch Hiền xấu hổ cúi gằm mặt vào ngực anh nói.
-Thì em chứ ai! Em là vợ của Phác Xán Liệt.
-Cảm ơn anh! Bạch Hiền em chưa đủ tốt để có thể trở thành người vợ ngoan hiền của anh nhưng em sẽ cố gắng! Anh phải biết một điều: EM YÊU ANH! BIỆN BẠCH HIỀN YÊU PHÁC XÁN LIỆT RẤT NHIỀU!
-Tiểu Bạch ngốc, anh không cần em vì anh mà thay đổi, chỉ cần em mãi mãi là em, là vợ anh thôi. ANH CŨNG YÊU EM!

"Anh à. Tháng sáu năm ấy chúng ta yêu nhau và bây giờ, tháng sáu năm này Bạch Hiền em nguyện cùng anh bước vào lễ đường, xây dựng một mái ấm của riêng hai ta. Em không cần gì hơn ngoài Phác Xán Liệt"
"Bạch Hiền! Có em trong cuộc đời là may mắn lớn nhất của anh. Anh sẽ vì em làm tất cả, khiến cho mọi người ngưỡng mộ về hai chúng ta. Anh sẽ lắm tay em đi tới cuối đời!"
 
"Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt, nắng tháng sáu chứng minh tình yêu hai người"

" Tình yêu to bự của em, hai anh chính là món quà giá trị nhất mà em được nhận. Nắng tháng sáu chứng minh tình yêu em dành cho hai người. Không hứa sẽ yêu các anh đến già nhưng sẽ bên các anh lâu nhất có thể khi mà các anh vẫn đứng trên sân khấu"

TUY RẰNG CHƯA ĐẾN SINH NHẬT ANH NHƯNG VẪN MUỐN NÓI:" NGHỆ HƯNG! SANH THẦN VUI VẺ! EM YÊU ANH. GIỮ GÌN SỨC KHOẺ ANH NHÉ. HÃY NHỚ RẰNG TẤT CẢ CÁC FANS ĐỀU VÔ CÙNG YÊU THƯƠNG ANH- CHÀNG TRAI CÓ NÚM ĐỒNG TIỀN ĐÁNG YÊU!"   
🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🎂🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍰🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍦🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🍕🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎻🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎼🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎧🎷🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎤🎷🎷🎺🎤🎷🎸🎸🎼🎺🎺🎷🎷🎷🎸🎸💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝💝🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎊🎄🎄🎄🎄🎄🎄🎊🎋🎋🎁🎁🎁🎁🎁🎁🎁🎁🎁❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️❄️🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰🐰💗💗💗💗💗💗💗💔💔❤️❤️💚💚❤️❤️❤️💔💔💔💔💔💔❤️❤️💚💚💜💜💜💚💚💚💜💜💜💜💙💙💛💛💛💓💓💓💕💕💕💖💖💖💖💞💞💞💘💘💘💘💎💎💎💎💎💎💍💍💍💎💎💍💍💎💎😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😍😘😘😘😘😘😘😘😘😘
.............the end.............
Chân thành cảm ơn mọi người. Yêu các rds rất nhiều!
사랑해요!!!!!!!!!!
감사함니다!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC