[Oneshot](Garcia Lorca x Salvador Dali) Be honest to your heart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Phạm Thanh Mai

Couple: Garcia Lorca x Salvador Dali

Rating : 13+

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi, họ thuộc về chính họ, những con người lịch sử.

Warning:  nếu bạn không thích Shounen-ai (boy x boy) thì xin click back. 

"Tôi chết, chôn tôi đứng

Để tình yêu đi qua

Thấy tôi thì sẽ nói:

Chết, vẫn đứng đợi ta" (Garcia Lorca)

1923

Lần đầu cậu gặp anh, giữa thủ đô Madrid lởn vởn bóng ma nội chiến

Anh 25...

còn cậu mới 19

Anh, một nhà thơ lỗi lạc, đeo đuổi khát vọng tự do cho đất nước mình...

“Chào cậu, tôi là Lorca, Garcia Lorca”

Còn cậu ấp ủ hoài bão cho riêng cậu, một họa sĩ thiên tài...

“Chào anh, tôi là Salvador Dali, cứ gọi tôi là Dali. Rất vui được làm quen với anh”

Vừa gặp đã thân thiết lạ. Cậu bị thu hút bởi tài năng của anh, còn anh bị ấn tượng bởi vẻ nồng nhiệt của cậu...

Họ xích lại gần nhau, không khó để họ trở thành tri kỉ, hai người con tài hoa của xứ xở Tây Ban Nha.

Một ngày kia anh nói anh yêu cậu.

Còn cậu?

Cậu không biết...

Tình cảm cậu dành cho anh dĩ nhiên là hơn cả bạn nhưng liệu đã chạm tới mức gọi là “tình yêu” chưa thì câu không xác định được.

Là cậu không thể xác định được hay chính cậu không dám?

Đây là Tây Ban Nha, cậu và anh đều là đàn ông, làm sao tình yêu có thể nảy nở giữa họ chứ? Cậu tin vào lí trí của khối óc hơn là xúc cảm của trái tim.

Em gái xinh đẹp của cậu, Anna-Maria, yêu anh nồng nàn sâu đậm. Không quá khó để cả anh và cậu nhận thấy.

Anh và cô sóng bước bên nhau trên vỉa hè xanh xám màu rêu phong của những con phố cổ kính.

Họ thật sự rất đẹp đôi, một nhà thơ tài hoa lỗi lạc và một tiểu thư xinh xắn yêu kiều. Ai cũng khen như vậy. Cả hai gia đình anh và cậu đều mong muốn họ sẽ dắt tay nhau vào thánh đường và đọc lời thề trước Chúa.

Cậu thấy hơi khó chịu khi nhìn anh đi với Anna. Không được, cậu phải kìm chế. Anh chỉ là bạn thân của cậu, là vị khách thường xuyên của gia đình Salvador này. Em gái cậu si mê anh và cô cũng cần một chỗ dựa vững chắc, không thể tìm ai hoàn hảo hơn Lorca. Trong gia đình cậu thương Anna-Maria nhất.

Một hôm anh và cậu vô tình gặp nhau ở ngoài vườn. Trời đã về khuya mọi người cũng đã say giấc, chỉ còn cậu với anh đứng đây, mặt đối mặt.

Dali vội quay đi để tránh ánh mắt của Lorca. Ánh mắt đó như chứa lửa thiêu đốt tâm can cậu.

_Sao cậu né tránh tôi?-Cậu hơi giật mình bởi chất giọng trầm khàn và dịu nhẹ như màn đêm của anh.

Cậu biết, đã đến lúc nên dứt khoát với anh, một lần và mãi mãi...

_Lorca, anh hãy kết hôn với Anna-Maria đi, cô bé yêu anh nhiều quá rồi. Xin anh đừng làm nó thất vọng. Chuyện chúng ta...chúng ta chỉ là bạn và sẽ vĩnh viễn chỉ là bạn...

Lorca nhíu mày, “chỉ có thể là bạn thôi sao”. Nỗi buồn và thất vọng tràn ngập trong anh hiển hiện ra cả ánh mắt trong phút chốc bỗng trở thành cơn tức giận chưa từng thấy.

Anh ấn chặt cậu vào tường, cậu nhăn mặt kêu đau. Tay anh siết chặt lấy cánh tay cậu như muốn bóp nát nó.

_Cậu...Dali...- Chưa bao giờ cậu thấy anh dữ dội đến thế, anh làm cậu sợ.

Khó khăn lắm Dali mới có thể nói tiếp:

_Tôi...tôi không yêu anh. Mà dù tôi có yêu anh thật đi nữa thì chúng ta cũng thể bên nhau được. Chúng ta...Lorca, anh hiểu mà phải không? Chúng ta không được phép.

Dali có cảm giác thật tồi tệ như là cậu đang nói dối khi khẳng định mình không yêu anh. Cậu bỗng thấy mắt mình nhòe đi vì lệ, may mà nước mắt vẫn chưa rơi, chỉ cần một cái chớp mắt là mọi thứ sẽ vỡ òa.

Lorca buông cậu ra, ánh nhìn cũng dịu lại. Anh thở dài. Anh hiểu những gì cậu nói, quá hiểu là đằng khác...

...nhưng tại sao anh vẫn không thể buông tay ?

Anh là nhà thơ, anh yêu tự do, anh thừa nhận đội khi mình hơi viển vông khi vẽ lên một thế giới tự do, thanh bình, không đau khổ và nơi đó tình yêu không bị giới hạn.

Một thế giới quá đẹp và quá hoàn hảo...

... nhưng tiếc thay thứ gì quá hoàn hảo đều không có thật.

Thế giới đó không tồn tại và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tồn tại. Dù biết thế nhưng anh và những con người yêu tự do khác vẫn chiến đấu hết mình, thậm chí nếu cần họ cũng sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình để tạo nên thế giới đáng mơ ước ấy.

Và họ sẽ không bao giờ hối hận...

_Tôi chỉ xem cô bé như em gái mình thôi, Dali. Đó là một cô gái tốt, tôi tin sẽ có một người xứng đáng yêu cô ấy suốt đời, và người đó chắc chắn không phải là tôi...

Ngưng một lát, anh quan sát biểu tình trên gương mặt của cậu rồi hít nhẹ một hơi, anh nói tiếp:

_ Cậu bảo cậu không yêu tôi vì thế giới này không cho phép phải không. Vậy nếu thế giới này cho phép, cậu sẽ yêu tôi chứ, Dali?

Lorca lặng lẽ quay đi, anh chỉ hỏi vậy thôi chứ không nán lại để nghe câu trả lời của cậu. Anh sẽ không làm cậu khó xử thêm nữa. Dali nhìn theo bóng lưng ấy khuất hẳn vào trong màn đêm mới ngã khuỵu xuống, nước mặt cậu cứ thế tuôn rơi, không kìm lại được.

...Vậy nếu thế giới này cho phép, cậu sẽ yêu tôi chứ, Dali?...

Câu hỏi ấy đã đi theo cậu suốt cả quãng đời còn lại. Nó giống như một câu hỏi tu từ, mãi mãi không có lời giải đáp.

Vì thậm chí nếu thế giới này cho phép, thì cậu vẫn bị giằng xé bởi tình yêu của Anna-Maria dành cho anh. Cậu không thể khiến em mình đau đớn, một người anh trai không thể đang tâm làm tan nát trái tim em mình.

Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng. Nếu anh không yêu cậu nữa biết đâu anh sẽ toàn tâm toàn ý với Anna-Maria?

***

1928

_Chết tiệt, cậu giỡn mặt với tôi hả, Dali? -Lorca gần như gầm lên với Dali.

Dali và nhà làm phim Bunuel vừa cùng nhau hợp tác sản xuất bộ phim siêu thực: Un Chien Andalou (An Andalusian Dog) . Bộ phim đang rất nổi. Nó đang gây shock trong giới nghệ thuật, và Lorca hẳn sẽ không tức giận đến vậy nếu như không phải vì anh cho rằng bộ phim đang ám chỉ mình.

Dali vẫn bình tĩnh không nói gì. Lorca đùng đùng bỏ đi.

Cậu biết mình đã làm tổn thương anh sâu sắc nhưng biết làm thế nào được.

Cậu nén tiếng thở dài. Dali hi vọng anh rồi sẽ hết yêu cậu.

Lorca bước ra khỏi nhà Salvador thì gặp Anna-Maria. Anh chột dạ, có lẽ nên cho cô bé biết rõ tình cảm của mình, có thể cô bé sẽ đau khổ lắm nhưng thà một đau một lần rồi dứt còn hơn cứ âm ỉ kéo dài. Lorca thu hết can đảm để nói với cô những gì anh cần phải nói.

Nhưng Chúa ơi, anh không làm được.

Anh không thể.

Khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo và nụ cười hồn nhiên ấy, anh không nỡ...

Anh và Dali có một điểm chung là không bao giờ để người con gái này phải gánh chịu bất kì nỗi đau nào.

Đau khổ cứ thế mà kéo dài...

Từ hôm đó anh lấy cớ bận việc và không đến nhà cậu nữa.

Một năm sau anh sang New York để tiếp tục sự nghiệp văn thơ của mình và gặt hái được một số thành công

Tây Ban Nha đang sôi sục dữ dội, báo hiệu cho một biến cố lớn sẽ xảy ra và hứa hẹn một cơ hội cho những ai muốn giành lại tư do.

1931

Dali bất ngờ khi Lorca đột nhiên quay về Tây Ban Nha và hiện đang dùng bữa tối với gia đình cậu.

Bữa ăn có phần căng thẳng bởi tình hình chính trị bất ổn và tâm lí lo lắng trước chiến tranh đã len lỏi vào trong từng bữa cơm gia đình ở Madrid này.

Họ lại vô tình gặp nhau, vẫn ở khu vườn ấy, trong một đêm hè oi bức. Sau vài năm mọi thứ dường như không thay đổi nhiều. Dali lại lúng túng khi nhìn thấy Lorca còn Lorca vẫn giữ được vẻ lãnh đạm thường thấy.

Lorca rít một hơi thuốc dài, anh nói:

_Không cần sợ tôi đến thế. Tôi không giận cậu nữa đâu. Trò trẻ con ấy đâu thể khiến tôi oán cậu suốt đời được.

Anh bật cười, còn cậu thì ngượng ngùng quay mặt đi.

Anh thấy hành động đó dễ thương lạ.

Lấy lại giọng nghiêm túc, anh nói tiếp:

_Nội chiến chắc chắn sẽ xảy ra, không sớm hay muộn. Bọn lãnh đạo đang mải mê đánh nhau giành quyền lực. Đây là thời cơ tốt cho chúng ta quét sạch lũ sâu bọ ấy để giải phóng đất nước ta.

_Anh định làm gì? - Dali bỗng hồi hộp lo lắng, Lorca nói vậy, không lẽ anh thực sự định tham gia cuộc chiến này ư?

_Ngọn lửa trong nhân dân đang âm ỉ cháy, tôi sẽ thổi bùng nó lên!

_Bằng cách nào?

_Bằng nghệ thuật.-Lorca từ tốn trả lời.

Dali lặng người. Lorca khao khát tự do đến thế ư? Anh có thể dễ dàng mất mạng như chơi, bọn độc tài thân phát xít như Franco bắt đầu để ý tới anh rồi. Chúng chỉ cần cơ hội sẽ lập tức hạ sát anh.

_Không-Dali thốt lên, cổ họng khô khốc-Qúa nguy hiểm, còn Anna-Maria thì sao?

Anh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt người đối diện, một nụ cười thoáng qua môi anh:

_Cô bé hiểu, rõ ràng cô bé chín chắn và hiểu đời hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Cô ấy chỉ bảo tôi cẩn thận chứ không ngăn tôi như cậu...

Dali hơi cúi mặt. Lorca nâng cằm cậu lên, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và say đắm nhất có thể. Anh thật không thể hiểu nổi mình, sao anh yêu cậu nhiều quá vậy. Suốt những tháng ngày ở xứ người, anh chỉ nhớ đến cậu, anh không sao quên được. Nó như là đã khắc sẵn vào trong tim anh từ rất lâu rồi mặc cho sự thật là hai người chỉ quen nhau được mấy năm. Thậm chí sau này ngay cả khi đứng đối mặt với nòng súng quân thù anh vẫn nghĩ đến cậu...

Chính anh chứ không phải cậu đang tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi mối tình này

Bất giác anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng và mê đắm.

Nụ hôn đầu đời của cậu.

Cậu có cảm tưởng mình không đứng vững được nữa, vị ngọt ngào lan tỏa bờ môi. Lần đầu tiên cậu khuất phục trước cảm xúc từ con tim mình, lí trí không còn đủ sức bắt cậu phải nghe theo nó nữa. Nụ hôn của Lorca có quyền năng lớn đến thế sao? Đánh gục mọi nỗ lực của câu ngăn mình không rơi vào ái tình với anh.

_Anh yêu em, Dali.

Cậu như rời khỏi cơn mê, đầu óc còn mụ mẫm nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe người kia nói gì, không sót một chữ...

Anh yêu em, Dali

Lorca lại rời đi, một lần nữa, để lại cho cậu bao mâu thuẫn dày vò.

Lúc ấy Dali đâu có ngờ đâu rằng:

Nụ hôn đầu đời của cậu....

                                 …là nụ hôn cuối cùng của anh

Sau đó Lorca rời Madrid, rong ruổi khắp Tây Ban Nha với cây đàn guitar của mình, hát vang những bài ca về tự do, tình yêu và hạnh phúc. Anh là biểu tượng cho tuổi trẻ Tây Ban Nha trong thời chiến, và anh đã lọt vào tầm ngắm của Franco

Còn Dali vẫn quẩn quanh với Madrid, điên cuồng vẽ những bức tranh nhằm đưa mình thoát khỏi cái hiện tại trớ trêu này....

***

Ghi ta bần bật khóc.

Buổi sáng vỡ bình yên.

Ghi ta bần bật khóc.

Không thể nào dập tắt.

Không thể nào bắt im.

Ghi ta bần bật khóc

như nước chảy theo mương

như gió trườn trên tuyết.

Không thể nào dập tắt.

Ghi ta khóc không ngừng

những chuyện đời xa lắc.

Như mũi tên vô đích

như hoàng hôn thiếu vắng ban mai

như hạt cát miền Nam bỏng rát

xót xa than lạnh giá sắc sơn trà

như chú chim đầu tiên chết gục trên cành.

(Guitar- Garcia Lorca)

17/6/1936

Nội chiến Tây Ban Nha thực sự bùng nổ, bầu không khí chính trị ngộp thở bởi bàn tay của những kẻ độc tài thân phát xít.

Lorca về Granada...

17/8/1936

Tây Ban Nha

hát nghêu ngao

bỗng kinh hoàng

áo choàng bê bết đỏ

Lor-ca bị điệu về bãi bắn

chàng đi như người mộng du (trích “Đàn ghi ta của Lorca”-Thanh Thảo)

Lorca bị sát hại, cả nước Tây Ban Nha kinh hoàng. Cái chết của anh châm ngòi cho cuộc biểu tình phản đối chế độ độc tài trên khắp lãnh thổ đất nước.

Chính quyền Franco điêu đứng.

Xác của anh bị ném xuống vực cùng hàng trăm người yêu nước khác. Sau này, nhiều người vẫn mải miết tìm xác của Lorca qua những lời kể mập mờ để thực hiện di nguyện của anh:

"Tôi chết, chôn tôi đứng

Để tình yêu đi qua

Thấy tôi thì sẽ nói:

Chết, vẫn đứng đợi ta"

Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ người ta vẫn không tìm được xác của Lorca. Di nguyện của anh vì thế vẫn chưa thể thực hiện được.

***

Dali giờ đây đã ngoài 80. Ông đã thực hiện được hoài bão ông ấp từ những năm tuổi trẻ ngông cuồng: "Tôi sẽ trở thành thiên tài. Cả thế giới sẽ biết đến và ái mộ tôi. Có nhiều người sẽ căm ghét, không hiểu tôi. Nhưng tôi sẽ là một thiên tài, tôi chắc là như vậy". (Trích trong nhật kí của Dali). Dali Salvador,cùng với Picasso, trở thành những họa sĩ tiêu biểu cho dòng tranh siêu thực.

Tuổi càng cao, ông càng cảm nhận được hơi lạnh lưỡi hái tử thần đang tiến gần đến mình. Bao nhiêu năm qua ông không ngừng nghĩ về anh, người con trai tài hoa bạc mệnh ấy. Cả cuộc đời còn lại của mình ông không dứt ra được nỗi ám ảnh về Lorca, cùng với những kí ức về anh cứ khắc khoải chập chờn trong cơn mê sảng. Ông đã vùng vẫy cố gắng thoát khỏi mối tình bất thường này một cách bất lực. Đã gần nửa thế kỉ trôi qua rồi...

Thời gian đã lấy của ông nhiều thứ, chỉ trừ kí ức.

Sau khi hòa bình được lập lại, nhân dân Tây Ban Nha tôn thờ Lorca như một vị anh hùng. Họ không tìm được xác của anh nên đã dựng lên giữa thủ đô Madrid một bức tượng đồng.

Còn cô em gái Anna-Maria yêu dấu của ông...

Cô quyết định không lấy chồng mặc cho ông khuyên can đủ điều thậm chí có lúc ông phải cầu xin cô. Cô gái dịu hiền là thế nhưng đôi khi chẳng kém cạnh ai về khoản cứng đầu.

 

Còn ông thì mãi chẳng yêu được ai trọn vẹn bằng cả trái tim mình.

                                                            

                                                                         -HẾT-

Nhưng vẫn là hoa hồng trong khu vườn nơi anh ở

Vẫn mãi là hoa hồng ngự trị từ bắc chí nam

Tĩnh lặng và tách biệt như pho tượng hững hờ vô cảm 

Không để tâm đến cuộc chiến điêu tàn vì nó gây nên

Hoa hồng thanh khiết, kĩ xảo trong vắt, phác thảo thô

Mở cho ta đôi cánh mỏng manh của nụ cười

(Đàn bướm cân nhắc thay đổi chuyến hành trình )

Hoa hồng của sự cân bằng, không tự làm mình thương tổn

Hoa hồng mãi mãi là như thế 

(Trích "Thơ tặng Dali"-Lorca)

Lần đầu viết fic, mn có góp ý gì thì cứ nói thẳng để mình biết còn sửa, còn một fic SjA nữa ah. Mình chấp nhận mội sự chỉ trích về văn phong.

Fic này viết dành tặng cho Eldar Acma Sic T-p như ss đã hứa nhé. Em cố gắng học cho tốt vào, ta học không phải vì bằng cấp mà học để không bị lừa (cô giáo chị nói đấy)

Các sự kiện lịch sử trong fic là hoàn toàn có thật, còn mối tình Lorca x Dali thật khoảng 80%

Có một bộ phim xoay quan về mối tình này :Little Ashes, vai Dali do Robert Pattinson đóng (Rob có lần tiết lộ hôn Lorca thích hơn Bella nhiều ^O^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net