[oneshot][GyuWoo] Nắng có còn rơi trên bờ vai năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:Sên Xám

Pairing:GyuWoo

Rating:K+

Disclaimer: They're not mine

Category: Sad

Summary: Nhìn ra những tầng mây xám, tôi nhớ đôi mắt cười trong nắng sớm mùa đông. Coffee đắng thấm đẫm bờ môi, tưởng như hương vị của yêu thương ngây ngốc đọng lại...

Đêm đêm,tôi vẫn mơ thấy một vùng trời rất xanh và rất ấm, nơi có tiếng guitar nâu và tiếng cười trong vắt. Tôi mơ màng nhìn thấy nụ cười của em, nghe giọng nói ấm áp thẹn thùng gọi tên tôi. Có lẽ vì bấy lâu nay, tôi đã vô tình đặt hình bóng em vào những khoảng trời bình yên nhất trong tâm trí mình...

A/N: Từ một nơi lạnh lẽo xa xôi, gửi yêu thương về miền đất Sài Gòn nắng vàng ấm áp. Cho mối tình cuối cấp chóng vánh và ngốc nghếch của tôi...

OST: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Giac-Mo-Binh-Yen-Thuy-Chi-Minh-Vuong-M4U/ZWZB77AZ.html

Lại thêm một chiếc lá lìa cành, hoà vào mảng sân rộng . Đông về, cái lạnh buốt giá làm cho mọi người ai cũng uể oải, sau giờ học chỉ muốn về nhà vùi đầu vào chăn êm nệm ấm.Sân trường vắng tanh, chỉ có loáng thoáng vài thầy cô, hoặc nhân viên, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng giòn tan của đống lá khi có bước chân người dẫm qua.

Làn khói mỏng phả ra từ khuôn miệng nhỏ, cậu trai bé người khẽ thở hắt ra vài hơi rồi ôm lấy cây guitar .Những nốt nhạc rơi xuống, bắt đầu một khúc độc tấu nhẹ nhàng và tinh tế để ngày đông lắng nghe.

Tôi lặng người theo giai điệu ngọt ngào đó, lòng bỗng thoáng chút bâng khuâng khi nhìn về bóng lưng cô đơn kia.

Thu dọn mớ tập vở ngổn ngang trên bàn thư viện, tôi tiến bước về phía cậu. Cậu vẫn say sưa trong từng phím đàn, đôi mắt khép hờ. Gió lùa qua mái tóc nâu mềm loà xoà trước trán, che khuất một phần đôi mắt và sống mũi cao thanh tú.

Là ngày nắng nhạt cuối năm, em bước vào cuộc đời tôi như một bông hoa tuyết xinh đẹp.

_ "Cậu nhỏ, đàn hay lắm."

Cậu bé thoáng bối rối, xoa xoa gáy, trông thật đáng yêu

_ "Giờ chưa về nữa sao? Chiều tới nơi rồi."

_ "Tuyết dày quá, tuyến xe buýt bị tắc rồi, em phải ngồi đợi vậy"

_ " Anh có thể giúp em, nếu em không ngại cái xe đạp tồi tàn này."

Có một đại ca lớp top đầu của khối 12 hì hục đi làm tài xế không công cho một thằng bé chân ướt chân ráo mới bước vào trường. Có một thằng bé rất đỗi ngơ ngác ngây thơ lại vâng lời mà ngồi ngoan ngoãn lên xe của một ông anh mới chỉ trò chuyện có dăm ba câu.

Và một tình cảm cỏn con run rẩy cất hơi thở đầu tiên theo vòng quay bánh xe trên con đường tuyết phủ trắng xoá.Đường về nhà hôm nay không còn trống trải và dài lê thê.

_ "Cảm ơn anh nhiều. Anh tên gì vậy?" - Cậu bé cười tít mắt. Trong thoáng chốc có trái tim ai đó đập trật nhịp

_ " Tôi tên Kim Sunggyu."

_ "Em là Nam Woohyun."

Cả buổi tối hôm đó, tôi đã ngồi lảm nhảm rồi cười một mình

"Nam Woohyun, cái tên thật đẹp, người cũng đẹp nữa a ~"

Tiết trời vẫn lạnh đến khắc nghiệt, nhưng tuyết trong tim tôi đang tan dần...

------------

Tôi ngồi chống cằm, cố gắng mọi cách để không gục trên bàn học. Những đám mây ngoài kia xám xịt như tâm trạng chán chường của tôi hiện giờ. Tiết Văn sao mà dài bất tận, những trang sách kín đặc chữ biết đến bao giờ mới kết thúc?

Tiếng chuông reng như giải thoát tôi khỏi cái không gian ảm đạm này.

Tôi đứng từ trên lầu nhìn xuống sân trường có diện tích gần chín trăm mét vuông. Nhưng thế giới không hề rộng lớn khi ánh mắt ta chỉ hướng về một người. Tôi vẫn tìm thấy em, trong đám đông tấp nập, dù em lọt thỏm trong biển người bao la.

Lại thêm một lần tình cờ gặp nhau trong sân trường, em đâu hề biết cái sự "tình cờ" này được tạo ra từ cả một quá trình định vị và dự đoán vận tốc để tiếp cận mục tiêu của một đứa 12 chuyên Lý.

_ "Ăn kẹo không nhóc?"

Cậu nhóc hảo ngọt mắt sáng rỡ khi nhìn thấy cây kẹo trên tay tôi.

Tôi chọt chọt vào cái đồng điếu xinh xinh

_ "Ăn kẹo nhiều quá sẽ sâu răng đó"

_ "Không sao mà. Em muốn ăn"

_ "Vậy hát cho anh nghe đi."

Cậu nhóc kéo tay tôi vào mái hiên hành lang . Giọng hát ấm áp đó cất lên trên những nhịp rung của dây đàn. Trái tim tôi cũng run rẩy theo từng hơi thở của em.

_ "Woohyun này, em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?Sao lúc đó em lại tin anh mà để anh chở về vậy? Không sợ anh bắt cóc em rồi mang đi đâu sao?

_ "Em không biết nữa. Linh cảm của em bảo rằng anh là người tốt. Đúng hông? Gyu luôn là người anh tốt với em nhất mà. Cho em kẹo đi a~" - Cậu nhóc lắc lắc tay tôi như một chú cún con vòi chủ, làm tôi phải đầu hàng vô điều kiện trước sự dễ thương đó.

Bầu trời của người ấy, là một màu xanh trong, xanh đến vô cùng. Bầu trời có tiếng guitar nâu và những tiếng cười trong vắt.

Woohyun đã đem lại cho tôi những cảm giác tưởng chừng như bị đánh mất từ rất lâu.

Là cảm giác chờ đợi và ngóng trông một người.

Những tiết học tôi ngồi chống cằm và tơ tưởng về một con người chỉ cách xa mình có hai dãy lầu.

Những lúc tôi biến thành một Kim Kim Sunggyu ngốc xít khi phải nghĩ ra đủ loại câu hỏi vớ vẩn để bắt chuyện với em

Những lúc một Kim Sunggyu lười chảy thây bỗng dưng siêng chạy bộ quanh sân trường chỉ để nhìn thấy em.

Tôi luôn trân trọng những khoảnh khắc quí giá khi được ngồi cạnh em trong những giờ trống tiết, khi tôi được lắng nghe tiếng hát ngọt ngào đó.

Bên em, lồng ngực tôi lại bồi hồi ấm áp, trái tim như quay về thuở chưa biết đến mùa đông.

Woohyun đã làm hy vọng trong lòng tôi sống lại, một niềm hy vọng được yêu thương và che chở cho một điều gì đó rất mơ hồ.

Nắng mùa đông, dịu dàng vun nên nhiều mơ ước. Những giấc mơ bọt nước, đẹp long lanh nhưng mỏng manh đến nao lòng...

------------

Mồ hôi nhễ nhại chảy trên làn da trắng mịn, bóng lẫy. Woohyun nhanh chóng cướp được trái bóng và ghi điểm cho đội. Chiếc áo rộng để lộ ra từng cơ bắp rắn chắc, thân hình săn gọn.Woohyun lúc này đã trở thành một chàng trai vô cùng quyến rũ chứ không còn là cậu nhóc kẹo bông đáng yêu nữa.

Trận đấu kết thúc với tỉ số nghiêng về bên lớp em. Gương mặt em thêm rạng rỡ khi được một cô bé khá xinh xắn cùng lớp lau hộ mồ hôi. Tôi đứng đó, bần thần.

Đáy mắt nâu trong veo đó giờ đã đong đầy hình bóng của người khác

_ "Hyung, thích một người là như thế nào?" - Em bất giác lên tiếng khi cả hai đi bên nhau trên con đường quen thuộc.

_ "Là khi tâm trí em cứ nghĩ về một người, và bản thân em thay đổi nhiều vì người đó."

_ "Hyung, em nghĩ em đã thích một ai đó rồi." - Miệng em cười tủm tỉm, hai gò má ửng hồng. Chỉ là bấy lâu nay tôi tự huyễn hoặc bản thân mình, chứ nụ cười đó thật sự chưa bao giờ thuộc về riêng tôi.

Bọt nước vỡ tan...

_ "Quà của em này.Chúc mừng một tình yêu gà bông mới của nhân gian" - Tôi dúi chai sữa dâu mát lạnh vào tay em. Hơi lạnh vẫn còn tê cứng từ đầu ngón tay, chỉ vì tôi không còn cảm nhận được sự ấm áp từ Woohyun nữa rồi -" Hyung về trước vậy." - Tôi tạm biệt em thật nhanh, quay

lưng đi. Mỉm cười đắng chát...

Tôi không thấy đau. Chỉ thấy một mảnh trái tim bị mang đi mất.

Tia nắng yếu ớt tắt dần rồi bị mây đen nuốt chửng. Từng tia chớp xé toạt bầu trời, những giọt mưa như mảnh pha lê vỡ, nặng nề, rơi xuống mặt đất.

Bầu trời rơi lệ...

-----------

Tôi và Woohyun, cứ xa nhau dần. Tôi cũng không hiểu tại sao.

Những lần gặp nhau cứ ít dần, những câu chuyện rôm rả dưới mái hiên trường vào giờ tan tầm cũng thưa thớt dần. Woohyun quá bận bịu và chìm đắm trong hạnh phúc với mối tình mới.

Woohyun vẫn khoác vai bá cổ tôi thân thiết mỗi khi hai người tình cờ gặp nhau. Vẫn tiếp tục câu chuyện về cô gái mà em thích. Những cảm xúc vui buồn nắng mưa của con tim trẻ dại đong đầy trong ánh mắt hồn nhiên của em. Hoá ra đó là tâm hồn của một người đang yêu, và tin tưởng vào một tương lai màu hồng. Khác xa với sự dằn xé của một nội tâm luôn ảo tưởng viễn vông và đặt hy vọng vào những thứ quá xa vời...

Tôi đã cố gắng trở nên lạnh lùng với em.Đôi khi tôi muốn trở lại cuộc sống của một Kim Sunggyu lãnh đạm và khô khan trước kia, nhưng không biết từ khi nào, việc quan tâm đến em, ngóng trông em đã trở thành một thói quen khó bỏ. Chỉ cần nhìn thoáng thấy bóng hình thân thương đó thôi cũng đủ làm động lực vực tôi dậy sau cả một ngày dài chiến đấu mệt mỏi.

Người là cả bầu trời của tôi, nhưng tôi, có lẽ chỉ là một áng mây lướt qua cuộc đời người.

------------

Mấy hôm nay bão về, Seoul cũng bị ảnh hưởng không ít. Thời tiết âm u, những cơn mưa rả rích cứ kéo dài. Vừa lạnh, vừa ẩm ướt, đúng là không còn gì khó chịu hơn.

Chỉ có Woohyun thích mưa. Có lẽ vì cậu là người lãng mạn.

Woohyun dạo bước dọc hành lang, ngắm nhìn sân trường chìm trong màn mưa trắng xoá. Một vẻ đẹp rất buồn, có cái gì đó như kéo lòng người ta chùng xuống.Ánh mắt cậu vô tình lướt qua tầng cao nhất dãy lầu đối diện. Cảnh tượng ấy làm cậu sững sờ.

Sunggyu đang ngồi trong mái hiên, bật nắp chai rượu to, cứ thế cầm lên mà nốc. Nhìn anh rất lạ, xộc xệch và rũ rượi , khác hẳn với một Kim Sunggyu nghiêm túc hằng ngày.Quần áo ướt nhẹp, đầu tóc rối bù. Anh ngồi dựa vào tường, cái đầu nghiêng nghiêng. Nhìn bộ dạng ấy thật bất cần nhưng cũng cô đơn đến chạnh lòng.

_ "Anh, sao lại ở đây? Đang là tiết học đội tuyển mà?"

_ "Đừng có nhắc nữa."

Anh cất tiếng, chất giọng khàn khàn đó gằn xuống từng chữ thật đáng sợ.Sunggyu từ từ đưa mắt về phía giọng nói phát ra.Đôi mắt anh đỏ ngầu, ầng ậng nước, ánh nhìn mông lung, man dại.

_ " Cúp học, uống rượu, dầm mưa vào ngay cái thời điểm trời lạnh và nhiều gió độc nhất, anh chán sống rồi hay sao?" - Woohyun lớn tiếng trách móc. Cậu thật sự chưa quen với một Kim Sunggyu ngang tàn thế này.

_ "Em lo cho tôi?" - Ánh mắt Sunggyu bỗng trở nên ấm áp và đầy hy vọng. Nhanh như chớp, anh kéo cậu ngồi xuống bên mình làm Woohyun bất ngờ.

_ "Em...không có. Nhưng mà, trán anh nóng ran rồi nè, người thì lạnh ngắt." - Woohyun sờ lên trán Sunggyu, rồi dần xuống đến hai gò má gầy. Sunggyu vẫn nhìn Woohyun trìu mến, anh giữ chặt lấy bàn tay đang áp lên mặt mình.

_ "Tay em... hức...mềm quá...hức...ấm quá..."- Giọng Sunggyu lè nhè vừa nấc cục từng tiếng

_ "Anh, anh say quá rồi...để em đưa anh về nhà."

_ "Đừng đi đâu hết, chỉ ở bên anh thôi, được không Woohyun?"

Sunggyu thừa cơ hội mà ôm Woohyun vào lòng. Cằm tựa lên bờ vai cậu, anh thì thầm

_ "Woohyun, anh thích em, thật sự rất thích em.Lâu lắm rồi anh chưa từng thích ai nhiều như vậy"

_ "Em..." - Woohyun cứng đờ người, rồi sau đó đỏ mặt, cố thoát khỏi vòng tay của anh.

_ " Tại sao, tại sao em vẫn không chịu nhìn về phía anh dù chỉ một chút? " - Giọng Sunggyu run rẩy, từng câu chữ nghẹn lại.

Woohyun chỉ im lặng không nói, nhưng trong thâm tâm cậu đang ngổn ngang rối bời. Cho tới khi cậu thấy sức nặng trên vai mình trĩu xuống dần, cậu mới nhận ra là Sunggyu đã ngủ gục. Woohyun cố nén tiếng thở dài...

Gói đau thương, buộc vào từng vạt nắng

Tôi giấu tình tôi dưới những tầng mây

Thầm lặng

Mưa kéo đến, là mây kia tan mất

Lời yêu thương bấy lâu nay gìn giữ

Vụt khỏi đầu môi, tôi vụt mất bầu trời...

--------------

Bước chân tôi tiến dần về phía cậu bé đang ngồi ôm cây guitar ở góc sân trường.Cảm giác ở đâu đó vẫn có người chờ đợi mình, quả thật rất hạnh phúc

Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo em, kéo cả thân hình bé nhỏ ấy vào lòng .Từng thớ tim tôi đang rung lên trong lồng ngực. Dụi đầu vào cổ em, tôi cảm nhận mùi thảo mộc thanh thoát dễ chịu ấy đang tràn đầy khoang phổi. Em chỉ im lặng, nắm lấy đôi tay tôi.

_ "Hãy là tiếng guitar ngọt ngào của riêng anh, và chỉ mình anh thôi, được không em?"

Em quay người lại, nhìn sâu vào mắt tôi. Từng giọt nắng đọng lại trong đôi mắt trong veo. Khoé môi em vẽ nên nụ cười lung linh màu nắng. Nụ cười mở ra cho tôi một chân trời mới tràn đầy yêu thương và hy vọng.

Em ngại ngùng vòng tay qua cổ tôi. Hai ông mặt trời bé con đỏ ửng trên đôi má bầu bĩnh. Tôi giữ chặt lấy eo em, cúi người xuống. Cánh môi hồng mỏng manh ấy đang ở rất gần...

Nắng hồng, vương trên bờ môi em

Nắng hồng , thơm mềm và ấm ngọt

Tôi hôn nắng, tôi chạm vào....

Vị của hạnh phúc

Bỗng dưng,giông bão kéo đến làm bầu trời nhuộm màu đen kịt. Cơn mưa nặng nề trút xuống. Hơi ấm mất đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Trong màn mưa, tôi lờ mờ thấy Woohyun đang bị cuốn theo một cơn lốc xoáy. Tôi chạy theo em, tôi gào thét và níu kéo trong vô vọng.Em nhìn tôi, đôi mắt vô hồn, không còn tồn tại cảm xúc. Thân thể em bị hút vào cái cơn lốc cuồng nộ đó, xa dần xa dần, cho tới khi khuôn mặt lạnh lùng của en chỉ còn là một màn sương mờ rồi tan vào vòng xoáy bất tận...

Tôi choàng tỉnh sau một giấc mơ kì lạ. Đầu đau như búa bổ khi hàng loạt những hình ảnh hiện về.Kết quả điểm đợt này không được như mong đợi. Xích mích với mấy đứa cùng đội tuyển. Thử cảm giác nổi loạn. Cúp học tắm mưa. Rượu mạnh. Nam Woohyun.

Còn một mảng rất quan trọng, vừa ngọt ngào vừa đau thương, nhưng tôi lại quên mất, không tài nào nhớ nổi.

Mở hé đôi mắt bé tí, tôi thấy Woohyun đang ngồi bên giường mình. Em nhìn tôi đầy lo âu, bàn tay mềm mại vuốt má tôi nhè nhẹ, rồi nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi của tôi.Em cúi xuống, thay miếng khăn chườm trán cho tôi. Hơi thở nóng ấm của em đang ở rất gần...Không kìm lòng được, tôi nhướn người, hôn cái đánh chụt lên má em. Woohyun bỗng lùi ra xa, nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Em quẳng gói thuốc vào tay tôi rồi vùng vằng bỏ ra ngoài.

Em bỏ lại sau lưng một tiếng lòng nhoi nhói.

Em bỏ lại sau lưng, một mắt buồn vời vợi.

Tôi cười nhạt.Tôi không biết lý do. Và cũng không muốn biết.

Điều tôi quan tâm nhất, có lẽ là việc tập sống một ngày mà không nghĩ đến Nam Woohyun.

Thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng y tế trường, tôi ngước lên nhìn hai hàng cây trải dài trước mắt. Cành cây xơ xác khô, lá đã rụng gần hết, giống như một hy vọng dở dang sắp lụi tàn.

Từ nay,đường về nhà sẽ một mình tôi đơn thân độc bước. Tuyết dày cộm phủ đầy lối đi. Tuyết rơi vào đáy tim.

Nắng ấm xa dần...

-----------

Kỳ thi chung của trường và kỳ thi đội tuyển bắt đầu đến. Tôi lao vào học đến điên cuồng, cố gắng phải đạt đến kết quả hoàn hảo nhất. Tôi bị sách vở ám ảnh đến nỗi những công thức và phương trình toán lý dài ngoằng đã theo tôi vào tận những giấc ngủ.

Nhưng có đôi khi, trong cơn mê ngủ gà gật ở lớp buổi sáng sớm, tôi mơ màng nhìn thấy nụ cười em. Tôi nghe đâu đó giọng nói ngọt ngào quen thuộc thủ thỉ bên tai mình. Có lẽ vì bấy lâu nay, tôi đã vô tình đặt hình bóng Woohyun vào những giấc mơ bình yên nhất.

Tới khi tôi choàng tỉnh thì tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại cuốn sách dày cộm với mớ hệ thức lạnh lẽo.

Tôi có thể cảm nhận được Woohyun càng ngày càng tránh mặt mình. Em không còn tươi cười rạng rỡ như trước khi gặp tôi, thay vào đó là những ánh mắt lãnh cảm và những câu nói cụt lủn. Có lẽ nụ hôn liều lĩnh trong cơn mê man đã làm em khó chịu và xa lánh tôi. Hoặc là còn một điều gì khác nữa, nhưng tôi đã quá mệt mỏi để tìm hiểu rồi.

Tôi tập trung vùi đầu vào bài vở, luôn giữ cho bản thân bận rộn với bộn bề công việc của trường lớp, cốt chỉ để không nghĩ về em nữa. Nhưng trong thâm tâm tôi hiểu rằng, mình chỉ đang dối lòng.

Vì có những giờ ra về, tôi vẫn không ngăn được bản thân mình nhìn về phía lớp em, chờ đợi được nhìn thấy nụ cười ấm áp đó . Đứng trên tầng cao, tôi vẫn cố kiếm tìm em. Có những lúc nhìn bóng dáng ấy dợn bước một mình trên sân trường, tôi đã khao khát được chạy ào đến bên em, bắt đầu những câu mở chuyện vu vơ, và cả hai sẽ huyên thuyên cười nói cùng nhau trên suốt đoạn đường về nhà. Nhưng tất cả những gì lý trí sắt đá buộc tôi phải làm là tiếp tục cúi mặt xuống quyển sách trên đùi và giả vờ như chưa nhìn thấy em. Tâm can như rã rời, tê tái

Người đang ở rất gần, rất gần tôi.

Một bước đi như cả một chân trời.

Đôi tay mong chạm vào bờ vai nhỏ

Xa vời vợi, tôi ôm lấy chơi vơi

Tình cảm của tôi đối với Woohyun vẫn rất nhẹ, còn cách một khoảng xa mới đến tình yêu. Tôi cũng không hiểu nổi bản thân mình, vì sao lại để một cơn cảm nắng đầu đông làm cho nặng lòng như vậy. Nguyên lý hoạt động của trái tim quá lạ lùng, một tín đồ khoa học như tôi cũng phải chào thua. Nhưng tôi tin chắc rằng, thời gian sẽ là một liều thuốc tuyệt vời nhất cho trái tim mình.

Có lẽ, tôi sẽ không thể quên được Nam Woohyun. Nhưng tôi chắc chắn, hình bóng em sẽ chỉ là một tế bào nhỏ nhất nằm ở góc trái tim. Tế bào đó sẽ không bao giờ biến mất, nhưng nó sẽ vĩnh viễn không thể nguyên phân được nữa

--------------

Woohyun vươn vai sau giấc ngủ dài, gương mặt vẫn còn mơ ngủ. Tiếng chuông cửa chói tai kéo cậu ra khỏi giấc mộng mị

_ "Nam Woohyun, cậu có thư!"

Đó là một gói bưu kiện hơi nặng, được bọc trong loại giấy vintage trông rất đẹp mắt, nhưng không hề đề tên người gửi. Woohyun tháo từng lớp giấy được gói gém rất khéo léo, hẳn chủ nhân của món quà phải là một người chu đáo và tỉ mỉ lắm.

Đó là một quyển scrapbook bìa cứng, phảng phất hương thơm của gỗ mới.Woohyun mân mê bìa sách màu đỏ bordeaux toát lên vẻ sang trọng, được thiết kế theo phong cách vừa cổ điển vừa phá cách, dòng chữ nhũ bạc nổi bật giữa trang

"Winter Sunbeam"

Nhân vật chính trong quyển sách là chính cậu. Ở nhiều góc độ chụp khác nhau, từ trên hành lang, dưới sân trường rộng lớn,với nhiều biểu cảm buồn, vui, giận, ghét, nhưng từng hình ảnh vẫn toát lên một vẻ đẹp thuần khiết và ấm áp.Woohyun vẫn còn không thể tin vào mắt mình, cậu hoàn toàn bị hút hồn vào quyển sách.Từng trang sách lật qua với bao nhiêu câu hỏi ngổn ngang trong lòng.Ai đã là con người đam mê nghệ thuật và có đôi mắt nhìn thấu được vào cái sâu nhất của vẻ đẹp như vậy?

Bỗng cậu giật mình khi nhìn thấy hàng chữ vụng về bên cạnh tấm ảnh đầu tiên.

"Ngày đầu tiên tôi gặp em. Cậu bé có đôi mắt trong veo và nụ cười đẹp như chính tiếng đàn guitar của em vậy. Ngày đầu đông ấm áp ."

Một tấm ảnh chụp bóng lưng nhỏ nhắn của cậu từ xa, giữa hai hàng cây xơ xác, trên nền tuyết trắng xoá, lạnh lẽo và ảm đạm.

" Tuyết đã phủ kín bầu trời của tôi, vì nắng ấm đã rời bỏ tôi đi mất. Nam Woohyun, ít ra hãy nói cho anh biết anh đã làm sai điều gì, được không?"

Trang cuối cùng có kẹp một bản nhạc. Woohyun với lấy cây đàn và chơi thử. Giai điệu ngọt ngào nhưng mang một nỗi buồn ám muội, từng nhịp từng nhịp cứ làm từng thớ tim Woohyun thắt lại. Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, cũng là lúc giọt nước mắt trong veo của cậu rơi xuống. Tay cậu sờ lên trang giấy vàng nham nhám in đậm từng nét chữ run rẩy...

"Tạm biệt em, Nắng nhỏ của anh.Dù có kiếp sau, anh vẫn mong ước được gặp lại em và yêu thương em lần nữa.Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.Cảm ơn em, và xin lỗi em, vì tất cả , Nam Woohyun..."

-------------------------------------------------------------

"Vì lý do thời tiết xấu, chuyến bay của quí khách sẽ bị hoãn lại sau 3 giờ đồng hồ."

Phòng chờ đông đúc, ồn ào. Gần nhất bên tai tôi toàn là tiếng than thở của những đứa cùng trường...

_ "Đã bị tống cho đi học xa rồi mà còn bị hành xác thế này"

_ "Ai biểu học giỏi quá làm chi. Ble ble..."

_ "Qua được tới đây thì chắc mày cũng học dở quá ha."

_ "Đậu vớt thôi."

_ "Ờ, 95/100 điểm, rổ nào mà vớt nổi mày"

_ "Ê sao thằng Sunggyu nó im quá vậy.Bình thường nói dữ lắm mà"

_ "Người ta đang buồn tình mà."

Tôi chỉ cười nhẹ. Đeo tai nghe vào, tôi đưa ánh mắt lơ đễnh ra bầu trời. Nhìn những tầng mây xám, tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net