Oneshot Hạnh phúc nhỏ bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author:Maritini

Pairing:Taeny



Con người ta thường vô thức tìm kiếm nỗi đau chẳng rõ để rồi khi nhận ra chúng lấp đầy trong từng ngóc ngách tâm hồn,lẩn khuất cùng hình ảnh của những con người đã lặng lẽ lướt qua đời mình,cái đớn đau nơi đấy từ lâu đã nhường chỗ cho những mỏi mệt chất chồng theo tháng ngày.Nỗi nhớ bất định về một người đã từng ngang qua.Chẳng biết tại sao nhưng lúc này tôi lại nhớ em da diết,lại muốn tìm lại nơi ấy bóng hình em đã đi qua


Đã từng có ai đó mà bạn chỉ gặp trong khoảnh khắc,nhưng khoảnh khắc đó cả đời này bạn không muốn quên đi chưa?


Nó không phải là món quà của vận mệnh chỉ là may mắn trong hàng trăm ngàn người cùng ta tồn tại cùng ta trong thế giới này,lại là người đó


Thời gian đã đi qua chẳng giữ lại gì ngoài ký ức,nơi góc khuất cũng là khoảng lặng trong tâm hồn tôi,liệu lúc nào em sẽ trở lại


Mùi vị của Latte thơm đến mức khi uống  hương thơm ấy đọng lại trên đầu lưỡi ta lập tức quên đi vị của nó đắng chát đến nhường nào.Cũng có những nỗi đau như vậy bề nổi đẹp đẽ bên trong lại sâu sắc siết chặt lấy tâm can không làm sao nguôi ngoai được


Thành phố về đêm thật đẹp ánh đèn điện nơi xa nhập nhoạng mờ ảo như những ngôi sao mà khẽ lướt nhẹ đôi mắt cảm nhận ta dường như có thể chạm vào,gió mơn man từng góc nhỏ nó ngang qua hơi thở lạnh buốt ấy phả vào những con người đang vội vã ngược xuôi tưởng chừng chẳng bao giờ dừng lại nơi đây


Hít thở làn không khí trong trẻo lành lạnh tôi dừng chân tại một tiệm cà phê nhỏ có thiết kế kiểu cổ điển ấm cúng,lắng nghe điệu nhạc chậm rãi phát ra từ chiếc máy quay đĩa đặt nơi góc khuất.Người ngang qua có thể nghe thấy âm thanh tuyệt diệu nó phát ra nhưng không thể chiêm ngưỡng thứ tạo nên những điệu nhạc ấy,quả thật đáng tiếc


"Một Latte nóng,cảm ơn"


Cốc cà phê đặt trong lòng bàn tay tôi len lỏi thứ ấm nóng của riêng nó như một bàn tay nhỏ siết chặt lấy những ngón tay đan lấy nhau vì lạnh của tôi.Vẫn thường nhật như vậy,một mình dạo phố,một cốc Latte nóng và bóng hình thấp thoáng trong tâm trí làm bạn đồng hành


"Em đang nơi đâu có thể cho tôi biết được không?"

"Lại nhớ em mất rồi"


"Hạnh phúc dễ tìm khó giữ vốn là khó nắm bắt như vậy"


Len qua biển người lạnh lẽo mà hơi ấm họ đã dành để trao cho người bên cạnh mất rồi bất giác tôi lại cảm thấy chạnh lòng một chút nhói đau cũng có một chút phiền não nhưng nó lại nhanh chóng trôi đi như gió thoảng theo từng bước đi của tôi


"Hạnh phúc nhất và cũng là đau khổ nhất chính là việc đợi chờ trong niềm tin,kiếm tìm trong vô vọng"


Thành phố không nhỏ cũng chẳng lớn đến mức hai con người khi lạc nhau mãi mãi không có ngày gặp lại,trừ khi....em không còn ở nơi đây nữa

Rồi một ngày trong chuyến hành trình quen thuộc kiếm tìm em tôi gặp được một người.Cô ấy có nụ cười đẹp thích Latte,thích dạo phố về đêm thích kể những mẩu chuyện hài hước để tìm lấy nụ cười tưởng chừng đã nguội lạnh nơi tôi.Và cô ấy không biết đến em


"Không hẹn mà gặp đó là duyên phận"


"Cô chắc không thích phải dạo ở một nơi đẹp thế này một mình đâu,tôi có thể đi cùng cô"


Lần đầu gặp nhau cô ấy đã chủ động như vậy đấy,rất khác so với em


Tôi đã xem chuỗi ngày này là một sự so sánh nhỏ,từng cử chỉ hành động của cô ấy mà tôi quan sát được tôi đều dùng nó để so sánh với em dù thời gian chúng ta quen nhau chẳng đủ dài để tôi có thể tự cho rằng mình hiểu em hay cô ấy,nhưng tôi cho rằng hai người thật sựcó một thứ cuốn hút gì đó giống nhau,và tôi chưa lúc nào lờ đi sự tồn tại của nó.Dường như,có một sự gần gũi thân quen trong đáy mắt ấy.Ký ức là em và hiện tại là người đang bước đi bên tôi


Có lần tôi đã hỏi cô ấy tại sao lại bạo dạn với một người xa lạ như vậy,đôi mắt cười của cô ấy cong lên nhìn tôi


"Không thể lấy can đảm gọi là bạo dạn được"


Can đảm là thứ tôi từng vì em mà có được,nhưng thật sự trong những tháng năm này tôi đã lạc mất nó theo bóng dáng em mất rồi


Vậy ra người đang đi bên tôi đã dùng can đảm để có những ngày bình yên bước cạnh người xa lạ là tôi này,đã khiến tôi đôi lần mỉm cười đôi lần lo lắng,đôi lần quan tâm từng hành động cử chỉ của cô ấy,chẳng biết từ lúc nào tôi lưu giữ chúng trong lòng mình để rồi bất chợt lại nghĩ đến rồi thầm mỉm cười


"Cô bắt đầu đi dạo vào mỗi buổi tối như thế này từ lúc nào vậy?"

"2 năm trước"

"Có lý do gì đặc biệt không?'

"Lý do từng có,giờ chắc đã không còn nữa"

"Vậy tại sao lúc này cô lại ở đây?"

"Con người có thể bỏ quên nhiều thứ kể cả lý do để hình thành hay bắt đầu một điều gì đó nhưng một khi nó đã trở thành thói quen thì không thể dễ dàng bỏ lại được"

''Cô phải cảm ơn thứ gì hay ai đó đã giúp mình có được thói quen tốt này rồi"

Đôi mắt ấy thật đẹp nó mang đến bên tôi ánh nhìn ấm áp nhẹ nhàng và gần gũi qua từng mẩu chuyện có thể tán gẫu cùng nhau.Tôi không thường mở lòng với những người vừa gặp,huống hồ thời gian lại là thước đo cho sự thân quen từng có trong tôi.Với cô ấy,tôi có thể chia sẻ mọi thứ nhẹ nhàng không dè chừng cũng không phải suy nghĩ cẩn trọng từng lời,việc khiến tôi mệt mỏi và vẫn thường làm với bất kì ai trước đây.Trừ em


Cô ấy giờ đây không phải vì mang hình bóng em mà xuất hiện trong tôi,đó là những màu sắc được sử dụng để vẽ nên bức tranh độc lập,bức tranh về cô ấy,và của riêng cô ấy mà thôi


Nhớ đến những tháng ngày đã đi qua cảm giác dành cho em vẫn vẹn nguyên nơi đây,nhưng vì tôi đã nhận ra nó là thứ tình cảm từ lâu đã có sẵn hồi kết vốn dĩ chẳng thể bước thêm nữa tôi đành cất giấu nó ở một góc khuất trong tim nơi tôi ít nhất sẽ không dễ dàng nhìn lại dẫu cho nó đã từng rất đẹp


Hôm nay tôi lại đến gặp cô ấy,khoảng cách của chúng tôi lúc này là đèn hiệu nhấp nháy đang dần chuyển màu,giấu trong tay bó hoa màu hồng mà cô ấy yêu thích tôi đếm ngược từng giây cũng là từng nhịp đập trong trái tim tôi lúc này,nó xao động hồi hộp đến run rẩy


Chỉ một đoạn nhỏ nữa thôi của con đường trước mắt.Cô ấy cũng đang chậm rãi bước đến bên tôi


Rầm


Cơn mưa rào đột ngột đổ xuống hối hả,phủ mờ con phố,ánh đèn đường nhòe đi,thứ chất lỏng sẫm màu dưới nền đường cũng đang loang ra vươn dài về phía chân tôi,mùi máu tanh hòa lẫn trong phân tử nước cùng quang cảnh trước mắt làm tim tôi vỡ vụn.Nước mắt chảy ra không ngừng mặc kệ những giọt nước mặn đắng chảy ấy cùng nước mưa che khuất phần nào tầm nhìn của mình tôi chạy thật nhanh đến bên cô ấy,lúc này tôi thật sự sợ hãi,đã đến lúc tôi mất thêm cô ấy nữa rồi sao,hạnh phúc đã chẳng lúc nào mỉm cười với tôi


---------------------


Trên cao nắng hanh nhẹ rọi soi từng ngách nhỏ,khuôn viên nhỏ của bệnh viện có hai cô gái xinh đẹp,một người đẩy chiếc xe lăn,người con lại nhắm mắt cảm nhận gió trời họ đang cảm nhận từng giây từng phút,niềm hạnh phúc nhỏ bé của mình,mà ở đó chỉ cần có đối phương là cả thế giới


"Chỉ còn một ca phẫu thuật nữa thì em có thể hoàn toàn bình phục rồi"

''Tae sẽ đợi em chứ"

"Tất nhiên rồi Tae sẽ luôn đợi em,luôn bên em và còn nữa Tae yêu em Fany"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net