5, [CHs - Venezuela x Cuba] Tình ta chết trong biển lửa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bối cảnh:  Vẫn tiếp tục lấy bối cảnh vào thời hiện đại, TK XXI.

--- Lâu lắm rồi tôi không đăng chap nhỉ? Ehe, tại tôi hơi bị bí ý tưởng, với cả đột nhiên mỗi lần định viết thì lại bị tụt hứng nên chẳng nặn ra được chữ nào:))) Các bác cứ yên tâm tôi có thể ra chap muộn nhưng sẽ không bao giờ drop giữa chừng đâu:>. Nhân tiện thì về vụ đăng chap thì có thể yên tâm là thế nhưng còn vụ kết truyện thế nào thì đừng kì vọng vào tôi nha - âm dương cách biệt mới vui:)) ---

Còn nội dung và diễn biến cụ thể ra sao thì mọi người đọc truyện sẽ rõ. Chúc các bác đọc truyện vui vẻ!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nắng hạ luôn thật chói chang.

Những vòng ánh sáng lấp lánh, rực rỡ khẽ lọt qua vòm cây xanh mơn mởn, sắc vàng cháy bỏng và cái xanh dịu dàng đó hòa quyện lại với nhau, giống như phác họa nên một bức tranh thiên nhiên ngày hè tuyệt đẹp hay đấy chính là những gam màu thân quen luôn hiện hữu trong năm tháng thời son trẻ tràn đầy nhiệt huyết của con người ta. 

Dưới tán cây sum suê, thiếu nữ ngồi lật từng trang sách cũ kĩ - những trang sách đã ố vàng, thẫm đẫm hương vị mặn mà của thời gian. Trong đôi mắt đen láy, sâu hút của cô ánh lên nét hoài niệm, nhớ nhung. Cô lặng yên ngồi dưới tán cây mát mẻ, trong tâm trí mơ màng hiện lên lài vài đoạn kí ức xinh đẹp, ngọt ngào nhưng chất chứa một nỗi buồn man mác và day dứt khôn nguôi. 

"Ngài lại nhớ nhung gì đấy?", Hư Vô cầm trên tay một cái khay bạc đựng hai cốc nước chanh và một đĩa dâu hấu thơm ngon, vừa thong thả bước đi vừa điềm đạm hỏi han người nọ.

"Hư Vô, trong tình yêu, điều đáng sợ không phải là cầu nhưng không được, tình yêu son sắt của bản thân mãi mãi không được hồi đáp mà thứ đáng sợ và đau đớn nhất chính là cảm giác đã có được, đã đạt được, chỉ cần vươn tay một chút là với tới, nhưng trong phút chốc lại bị hiện thực ép tỉnh lại, biến mất khỏi tầm tay.", Cô gấp quyển sách lại, khẽ khàng thủ thỉ, giọng điệu hờ hững đều đều, chẳng nghe ra đang buồn hay tiếc thương.

Hư Vô ngồi xuống cạnh cô gái trẻ, đưa cốc nước chanh đá mát lạnh cho cô, sau đó đáp, "Quả thực điều đó rất khủng khiếp. Thà rằng ngay từ đầu ta chẳng có được nó, còn hơn là có được rồi lại bị thức tại cướp đi. Giống trái tim bị ai đó khoét thành một cái lỗ lớn, vừa trống rỗng vừa tê tái."

Thiếu nữ ăn một miếng dưa hấu, hương vị ngọt ngào và cảm giác lành lạnh ngưng đọng nơi đầu lưỡi, ngập tràn trong cả khoang miệng, rồi dần tan ra ở cổ họng và cuối cùng là lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến người con gái ấy không kiềm được mà ăn thêm mấy miếng nữa. Ánh mắt tỏa sáng thích thú như một đứa trẻ được mua một món đồ chơi yêu thích. Cũng đúng thôi, giữa cái nắng oi bức của màu hè, còn gì tuyệt hơn là được ăn cái gì mát lạnh để đập tan cái nóng khó chịu chứ. 

Cảm xúc của cô thay đổi nhanh đến chóng mặt, dáng vẻ suy tư trầm ngâm, tập trung nghiền ngẫm những hồi ức xưa kia bỗng mất tăm, giờ đây chỉ có một cô gái trẻ đang vui sướng ăn sạch đĩa dưa hấu. 

Hư Vô ngồi bên cạnh cũng chỉ biết bất lực nhìn chủ nhân nhà mình. Cậu thở dài một hơi, rồi búng tay một cái, một đĩa dưa hấu nữa hiện ra, lần nay cậu nhanh tay cầm trước, tránh việc bị ai kia ăn hết lần nữa. Cái cây to lớn như một cái điều hòa di động, cái nóng bên ngoài chẳng thể len lỏi được vào khoảng bóng râm nơi hai người nọ đang ngồi, không khác gì có một lớp màn ngăn cách mọi sự oi nóng, chói chang ngoài kia.

"Tâm lí ta đã đủ tốt để xem lại "bộ phim" đó rồi!", Cô đặt cái đĩa trống trơn xuống, đoạn cầm lấy quyển sách nọ, lật ra một trang bất kì. Và trong khoảnh khắc ấy đôi mắt đen nhánh của cô lại thấp thoáng vẻ u sầu, thương nhớ khôn cùng.

"Hôm đó ngài còn khóc lóc đến sưng cả mát đấy, vẫn muốn xem tiếp mấy "thứ" này à?", Hư Vô nhìn cô, điềm đạm nhắc nhở cái người cố chấp này một câu."

Thiếu nữ bày ra vẻ quyết tâm, đáp lại, "Chỉ là âm dương cách biệt thôi có gì đâu! Ta chịu được!"

Lời vừa dứt cô liền búng tay một cái, những dòng chữ trong cuốn sách cũ lập tức tỏa ra ánh sáng vàng dịu rồi thoát khỏi trang giấy đã ố vàng, bay bổng lơ lửng giữa không trung. Từng con chữ liên kết lại, dần dần tạo ra một trận pháp với những kí tự cổ. Mỗi vòng tròn trong trận pháp ấy lại chậm rãi xoay vòng tựa như bánh xe của thời gian đang nhẹ nhàng quay lại những năm tháng nào đó; các mảnh kí ức vụn vỡ, phủ bụi mờ mịt bắt đầu được mở ra, tái hiện lại một mối tình ngọt ngào, thơ ngây tưởng chừng sẽ có một cái kết viên mãn, nhưng đáng tiếc thay, trong cuộc đời của người đó không chỉ có mỗi sứ mệnh bảo vệ niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình, mà bản thân anh còn phải bảo vệ những sinh mạng khốn khổ trước sự tàn nhẫn của "giặc lửa"...

***

---- Thanh mai trúc mã. Hai trái tim nhỏ bé được buộc chặt bởi sợi dây duyên phận. Khái niệm tình yêu thật đơn giản và ngô nghê ----

Mùa xuân tới. Vạn vật phơi phới, đắm chìm trong hương xuân ngọt lành. 

Trong một thị trấn nhỏ yên bình nằm ở ngoại ô thành phố phồn hoa, ồn ã. Trên con đường sạch sẽ, thênh thang, xe cộ qua lại vô cùng náo nhiệt, những hàng quán, nhà cửa san sát nhau; tiếng nói chuyện cười đùa rôm rả, vang vọng khắp con phố nhỏ, tô điểm thêm cho sức sống mãnh liệt dồi dào của trời xuân.

Bầu trời xanh biếc, mây trắng nối nhau thành từng hàng đều tăm tắp như đoàn tàu cũ kĩ đã đi qua biết bao thời đại vừa oanh liệt vừa trầm lắng của thế gian. Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cả men say nồng nàn của mùa xuân rải đầy khắp mọi nơi. Cây cối hoa cỏ xanh tươi mơn mởn, đua nhau khoe vẻ đẹp đằm thắm, mộc mạc của dưới ánh mặt trời ấm áp hiền hòa. Mấy chú chim tung đôi cánh vững vàng bay lượn giữa vùng trời mênh mông bao la, đem tiếng ca thánh thót, du dương của mình nhập vào bản hòa ca của vạn vật. 

Chẳng cần được bao quanh bởi sự xa hoa, tấp nập của chốn đô thị, nét bình yên và dung dị nơi thị trấn này cũng đủ để khiến linh hồn con người cảm thấy xao xuyến, thư thái vô ngần. 

"Venezuela, cậu nhìn này!", Giọng nói trong vắt, ngây ngô của một đứa trẻ cất lên giữa tiếng xào xạc vui tai của cỏ cây. Trong sân vườn nho nhỏ, có một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ngồi xổm bên bồn *hoa bạch yến - lá xanh tươi, thân cao vút, nhưng đáng tiếc là ta chưa thể thấy được những đóa bạch yến trắng ngần nở rộ (bởi hoa nở vào thời gian từ tháng 6 - tháng 10). Đôi mắt to tròn, sáng ngời của cậu nhìn chăm chú vào kẽ lá nhỏ của hoa, trong ánh mắt là sự thích thú phấn khởi to lớn.

"Cái gì vậy?", Đứa trẻ tên Venezuela vừa nghe thấy bạn mình gọi liền nhanh nhảu chạy tới, bên cạnh cậu nhóc còn có một chú chó Golden lông vàng đang vô cùng hớn hở bởi quả bóng nhỏ mà nó đang ngậm trong miệng.

Venezuela chạy đến gần, thấy cậu bạn kia đang nhìn chăm chăm vào cái gì đấy thì cũng tò mò lắm, thế là cũng ngồi xổm xuống, dõi mắt theo hướng mà bạn mình đang nhìn không chớp mắt.

"Cậu thấy gì không? Trong kẽ lá ấy, có một cái kén nhỏ.", Giọng cậu bé kia vô cùng khẽ khàng, giống như đang thầm thì một chuyện vô cùng bí mật, lại như đang sợ sẽ đánh thức sinh vật bé xinh đang ngủ say nào đó, "Cái kén này hãy còn nhỏ lắm, chắc cũng mới hình thành được một thời gian ngắn thôi."

"Vậy chúng ta làm gì đây, Cuba? Tớ lấy nó ra nhé?", Venezuela cười tít cả mắt, trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo là niềm vui trong sáng, đơn thuần nhất.

Nhưng vừa nghe thấy câu này của cậu ta là Cuba liền quay ngoắt qua, liếc bạn mình một cái, rồi nói bằng giọng điệu khiến trách như bậc phụ huynh dạy dỗ con cái, có điều thanh âm vẫn rất nhỏ nhẹ, khe khẽ, "Lấy cái gì mà lấy? Cậu chẳng hiểu cái gì cả. Nếu chúng ta chạm một cái nhẹ thôi thì cũng có thể khiến nó rơi xuống đất đấy."

"Tớ có biết đâu! Tớ vốn đâu có hứng thú với mấy thứ liên quan đến khoa học như vậy.", Cậu bĩu môi, mắt vẫn quan sát cái kén nhỏ kia, "Chỉ có cậu thích mấy cái này thôi. Mà không lẽ cậu định sau này làm nhà khoa học à?"

Cuba nghe bạn mình hỏi vậy thì đáp ngay lập tức, dường như cậu bé đã xác định được nghề nghiệp tương lai của mình. Đôi mắt to tròn, trong veo ánh lên sự vô tư hồn nhiên, có lẽ vạn vật trong đôi mắt thơ ngây ấy đều rạng rỡ và tươi đẹp vô cùng, "Không, sau này tớ sẽ làm bác sĩ!"

"Bác sĩ?", Venezuela nghiêng đầu hỏi lại.

Cuba vừa cười hì hì vừa quay qua xoa đầu chú chó Golden đang chơi đùa vui vẻ với quả bóng của nó, "Chính xác! Tuy tớ rất thích nghiên cứu những vấn đề liên quan đến khoa học tự nhiên, đặc biệt là sinh học, nhưng tớ không có ý định làm nhà khoa học gì đó đâu. Tớ muốn làm bác sĩ cơ! Bởi vì bác sĩ có thể cứu người. Cuba muốn cứu thật nhiều, thật nhiều người, muốn chữa khỏi bệnh cho tất mọi người trên thế giới, bởi vì tớ muốn thấy mọi người vui vẻ. Không bị bệnh thì con người sẽ có thể chăm chỉ làm việc, có thế thực hiện ước mơ của mình. Từ đó mà người ta mới hạnh phúc được!"

Đôi mắt màu xanh dương trong veo của cậu ngời sáng như chứa cả dải ngân hà bất tận, và sâu thẳm trong đó là niềm hi vọng, mơ ước trẻ thơ. Nó trong sáng, nó thuần khiết, nó ngây ngô - tất thảy đều xuất phát từ tình yêu thương hồn nhiên của đứa trẻ ấy với thế gian ngoài kia. Dẫu cuộc đời có tồi tệ, u ám; dẫu con người ta có giả tạo, tàn ác, thì khi được phản chiếu trong cặp mắt rạng rỡ thanh thuần ấy, mọi điều xấu xa bần tiện kia đều trở nên dễ thương và tươi đẹp. 

Đứa bé ấy luôn nhìn thấy ánh sáng trong vạn vật, chẳng phải thứ ánh sáng chói chang hào nhoáng, mà đơn giản chỉ là một cái gì đó thật bình dị, yên ả và dịu dàng. Cậu tin rằng, dù bên trong con người có tồn tại bao nhiêu sương đen mờ mịt, thì vẫn luôn có một góc nhỏ nào đấy le lói tia sáng của hi vọng. Họ mong mỏi được cứu rỗi. Và họ xứng đáng được cứu rỗi. 

Bác sĩ cứu người. Chẳng quan tâm người ấy tốt hay xấu. Chức trách của một bác sĩ là cứu người, trong mắt của một lương y, mạng sống nào cũng đáng quý.

"Ồ ~, ngầu ghê!", Venezuela tròn mắt ngạc nhiên, trên gương mặt bé nhỏ hiện lên một sự quật cường, mạnh mẽ khó tả. Cậu ta bỗng đứng phắt dậy, hai tay chống hông, ánh mắt vô tư mà kiên định, đoạn cậu dõng dạc nói, "Sau này tớ cũng sẽ làm một nghề vô cùng ngầu đấy! Ngầu không kém gì cậu đâu!"

Cuba nghe thế thì tò mò, tí tởn hỏi bạn mình, "Nghề gì vậy? Cảnh sát à? Hay là siêu nhân?"

"Sai bét! Trong tương lai tớ sẽ trở thành một chú lính cứu hỏa ngầu lòi, giải cứu mọi người khỏi thần lửa!", Cậu chàng vừa nói vừa cười toe toét, vành mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cặp má phúng phính phiếm sắc hồng nhàn nhạt. Cậu đứng trong tư thế chống nạnh, hếch mũi lên tận trời, thái độ ngang ngược, ngoan cường vô cùng; cứ như một anh hùng không sợ trời không sợ đất, hừng hực khí thế chiến đấu.

"Lính cứu hỏa á? Nhưng tớ nghe người lớn nói nghề đó nguy hiểm lắm."

"Tớ không sợ!", Venezuela mạnh bạo tuyên bố, thái độ vẫn hùng hổ, dũng mãnh như thế, "Những chú lính cứu hỏa chính là những anh hùng dũng cảm nhất trên đời! "Giặc lửa" thì có là gì chứ? Có đáng sợ bằng nỗi đau mất người thân, mất nhà cửa không? Tớ chắc chắn sẽ trở thành một người lính cứu hỏa cực kì mạnh mẽ - bất chấp khó khan gian khổ, bất chấp khói lửa bỏng rát, can đảm xông pha giải cứu người gặp nạn. Đó mới là một người hùng chân chính: ý chí rực cháy mãnh liệt hơn cả ngọn lửa hung tàn, đốt không trụi, đánh không ngã, kiên cường vững vàng như ngọn núi cao lớn! Cuba cậu nó xem có phải rất ngầu không?"

Trên môi cậu nhóc mới vài tuổi đầu là nụ cười kiêu ngạo, tự tin vô đối, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự can trường, quyết liệt nhưng không kém phần lạc quan, hồn nhiên vốn có của trẻ con. 

"Ngầu lắm! Hai đứa mình sẽ trở thành những người thật ngầu!", Cuba cũng đứng dậy, tay cũng chống nạnh, cười tít cả mắt. Dáng người bé tẹo, chỉ nhỉnh hơn cái hột đậu, còn chưa cao bằng cái tủ đồ chơi lùn tịt ở lớp mẫu giáo, mà nhóc ta đã bày ra vẻ lẫm liệt oai phong như một mãnh tướng quật cường sẵn sàng "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh" vậy.

Nhưng Venezuela nhà ta còn hơn thế nữa. Điệu bộ chẳng khác gì một chú sư tử con đang tưởng tượng ra dáng vẻ oanh liệt, cường tráng của bản thân trong tương lai. Cặp mặt to tròn như hai hột bi ve, trong vắt và sáng rỡ, hiện rõ lên ý chí quyết tâm nồng nhiệt, cháy bỏng khó nói thành lời. Cái miệng nhỏ chúm chím lúc này đang cười toe toét, ngọt ngào như mật ong, nhưng cũng  ẩn hiện cả sự lanh lợi, bướng bỉnh, ngang tàng một cách vô cùng đáng yêu. Hai tay chống hông, đầu ngẩng cao, tư thế quật cường, hùng dũng tựa như một ngọn núi con; dù thật bé nhỏ và ngây ngô, thế nhưng lại sừng sững vững vàng, kiên cường bất khuất, chẳng sợ trời sập cũng không lo đất rung. Có lẽ những lời mong ước nho nhỏ đó của cậu chàng sẽ thực sự thành thật, nhóc tì đó sẽ trở thành một người lính cứu hỏa mạnh mẽ quả cảm, "giặc lửa" có hung bạo đến đâu thì vẫn phải khuất phục trước lòng nhiệt huyết và ý chí quyết thắng của cậu!

Ước mơ cao cả mà ngô nghê.

Bởi cậu là trẻ con mà.

Là trẻ con nên mới suy nghĩ đơn giản, mộc mạc như thể. Nó không màng ngoài kia nguy hiểm như nào, khó khăn ra sao, nó chỉ quan tâm duy nhất một điều rằng, muốn làm người hùng giải cứu thế giới thì không được phép sợ hãi lùi bước. 

Ước mơ của trẻ con bé nhỏ lắm, bình dị lắm. Suy nghĩ của chúng cũng thế. Nhưng đó lại là điều mà người lớn chúng ta chẳng thể có được. 

Trẻ con muốn lớn thật nhanh. Còn người lớn lại muốn được trở về thuở còn bé. 

Dưới cùng một vùng trời, người mong đẩy thời gian đi thật nhanh, người mong thời gian quay lại những tháng năm xưa cũ.

Và cũng dưới vùng trời mênh mông, vô tận đó, luôn có nhưng ước mơ hồn nhiên được vẽ lên bằng thật nhiều gam màu rực rỡ, xinh xắn.

"Giải cứu mọi người chính công việc ngầu lòi nhất!", Cả hai cùng hô vang, giọng nói như vang vọng khắp đất trời bao la, như gửi gắm giấc mơ của mình tới vạn vật.

Hai đứa trẻ lạc quan, vô tư đều ấp ủ một mơ ước bé xinh. Chúng vui đùa trong sân vườn ngập hương hoa ngào ngạt đó, gió xuân khẽ khàng, chầm chậm khiêu vũ giữa không gian ngập màu nắng ấm áp, cỏ cây lắc lư theo giai điệu nhiệm màu tươi vui của mẹ thiên nhiên, ngàn hoa khoác lên mình tà áo xinh đẹp kiều diễm, trông như những cô thiếu nữ đương độ xuân xanh đang e ấp tủm tỉm nở nụ cười duyên dáng, đáng yêu. Giữa bầu không khí ngọt lành, êm ả của mùa xuân, có hai thiên thần nhỏ nào đó ngây ngô sống hết mình với thời ấu thơ rạng rỡ mà ngắn ngủi, chúng thả giấc mộng thuần khiết, trong sáng của mình đi theo đôi cánh của làn gió đôn hậu, dịu hiền - đi thật xa, thật xa, đến tận cùng trời cuối đất.

Tiếng cười khanh khách phấn khởi của hai đứa bé như tiếng chuông gió ngân nga giữa trưa hè, làm cõi lòng người ta không khỏi thư thái bình yên. Thỉnh thoảng chúng lại chạy tới khóm hoa bạch yến nọ, quan sát cái kén ấy một lúc, rồi tiếp túc đùa nghịch như trước. Có vẻ không chỉ mỗi chú sâu nhỏ bên trong cái kén kia đang ầm thầm hi vọng, ước ao về một tương lai bản thân hóa bướm, tung cánh bay vút cao mà còn có hai nhóc tì cũng chờ mong, mong mỏi cùng nó.

"Venezuela!", Trong khi hai đứa trẻ hãy còn đang mải mê với đồ chơi siêu nhân của mình thì bỗng có giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vọng đến. 

Venezuela lập tức "dạ" một tiếng rõ to, trên môi nhóc ta là nụ cười ngọt như mía lùi, ai nhìn cũng yêu. Từ nhà bên cạnh, một người phụ nữ từ tốn thong dong đi sang. Bà có dáng người mảnh mai nhỏ nhắn, suối tóc nâu dài qua hông khe khẽ đung đưa theo nhịp gió lay, đôi mắt màu đen thăm thẳm thì sáng ngời lấp lánh. Da trắng hồng, môi đỏ thắm, sống mũi cao thanh tú, dung mạo của bà yêu kiều, diễm lệ nhưng không bóng bẩy, hào nhoáng. Có thể nói người phụ nữ ấy sở hữu vẻ đẹp của mùa xuân. Điềm đạm, ôn hòa xen lẫn cả nét sắc sảo, tinh anh.

"Mẹ!", Cậu gọi lớn, rồi tức thì chạy ùa vào lòng người phụ nữ đó, nụ cười trên môi mỗi lúc một tươi, cười đến tít cả mắt lại, cặp má bầu bĩnh phiếm hồng. Đúng vậy, vẻ ngoài tuấn tú, xinh xắn của Venezuela là được thừa hưởng từ mẹ.

"Cháu chào cô ạ!", Cuba cũng chạy tới, vừa cười vừa lễ phép chào hỏi.

"Chào cháu Cuba, mẹ cháu đâu rồi?", Bà dịu dàng hỏi, bàn tay trắng trẻo vớ những ngón tay như ngọc vươn ra xoa đầu cậu bé đáng yêu trước mắt.

Cuba được xoa đầu thì ngại ngùng xấu hổ như nàng dâu nhỏ với về nhà chồng, lắp bắp đáp, "Dạ mẹ cháu đang, đang ở trong nhà ạ."

"Bồ tới rồi à?", Thằng bé vừa dứt lời thì một người phụ nữ trạc tuổi mẹ của Venezuela đi ra với nụ cười tươi rói trên đôi môi căng mọng màu hồng đào. Mái tóc màu vàng búi cao, làn da trắng như tuyết được tô điểm dưới ánh nắng xuân dịu êm, thân hình cân đối dẻo dai - không phải kiểu thướt tha yểu điệu như mẹ Venezuela, mà là dáng dấp khỏe khoắn, săn chắc, đầy cá tính. Cặp mắt bồ câu màu xanh lá cây lung linh như chứa hàng vạn vì tinh tú và hiện lên trong ánh mắt đó là sự mạnh mẽ, cuồng nhiệt khiến người ta phải âm thầm cảm thán. Giống như ngày hạ rạng rỡ, nóng bỏng, tràn đầy nhiệt huyết rực cháy.

Hai người phụ nữ đó như hai cực đối lập nhau - một người hiền lành điềm tĩnh, một người bạo dạn ngang ngược.

Một hướng nội, một hướng ngoại. Thế mà lại là chị em chí cốt!

"Ui trời, sao bồ tới mà không vào nhà tìm mình, hỏi hai đứa nhóc tì này làm gì.", Mẹ Cuba vừa ra đã khoác tay cô bạn thân nói cười vui vẻ, còn người nọ thì chỉ cười cười, điệu bộ chính là đã quen với cái tính tưng tửng thất thường của bạn mình rồi, "Nào bồ tèo, chúng mình vào nhà thôi, đôi ta có nhiều chuyện để tám lắm đấy nhé!"

Thế là hai bà mẹ bỉm sữa khoác tay nhau thong thả vào trong nhà, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả (chủ yếu là mẹ Cuba nói). Có điều lúc đến cửa thì bà ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa nhóc bé tí xíu đang lẽo đẽo đi theo, sau đó lập tức phồng má bĩu môi, nói, "Hai đứa theo mẹ vào làm gì? Ở ngoài vườn chơi với Lucky tiếp đi. Mẹ với cô Serena cần không gian riêng để nói chuyện, hai đứa còn bé chưa hiểu được chuyện của người lớn. Mau ra ngoài chơi tiếp đi con!"

Và cứ thế hai bà mẹ trẻ thân thiết sóng vai vào trong nhà kể chuyện đủ thứ chuyện trời dưới đất, từ chuyện ngày xưa hồi cả hai còn là hai cô nhóc buộc tóc hai bên, mặc váy màu hường lòe loẹt; cho đến những chuyện khi đã trưởng thành, nào là yêu đương thế nào, cưới hỏi ra sao. Tất cả đều được họ nói đi nói lại biết bao lần nhưng vẫn chẳng có lúc nào chán. Có lẽ hai người phụ nữ đó dù đã hơn ba mươi nhưng vẫn mang tâm hồn thiếu nữ xuân xanh.

Hai đứa bé đứng nhìn với ánh mắt lạc lõng vô hồn. Bỗng dưng cảm thấy bơ vơ giữa dòng đời hối hả.

"Ở nhà cậu có bị ra rìa không?", Cuba hỏi Venezuela, vừa cầm siêu nhân ultraman vừa diễn kịch với chú chó Lucky đáng yêu, cái gì mà "yêu quái xấu xa hãy mau đầu hàng đi!", rồi cả "ta sẽ cho người thấy ánh sáng chói lóa của công lí!"

"Đằng ấy cũng bị à?", Nghe bạn mình hỏi thì Venezuela không trả lời, mà hỏi vặn lại.

Anh bạn ultraman thì đang dày vò chú chó tội nghiệp, cứ như đang đánh nhau với yêu quái thực sự vậy. Sau khi đánh thắng còn ngửa mặt lên trời cười lớn đầy đặc ý và khoái chí. Sau đó mới quay qua trả lời cậu bạn, "Đúng vậy, ba mẹ mỗi khi đi làm về là quấn quít lấy nhau, mặc kệ tớ, cứ như là tớ là người vô hình vậy."

"Ba và mẹ tớ thì lúc ăn cơm lúc nào cũng thế này, "A, cục cưng há miệng ra anh đút cho nè!" hay "Anh yêu ơi ~, món cà ri anh thích nè." Trong khi đó con trai yêu dấu của họ vẫn đang ăn cơm."

Venezuela vừa nói vừa khua tay múa chân diễn tả cho Cuba xem, biểu cảm cực kì phong phú sinh động, giống y như thật, cảm tưởng như nhóc ta có thể nhận giải ảnh đế của năm cũng nên.

Hai đứa trẻ vẫn vui đùa trong sân vườn thoáng đãng. Chúng hết đóng vai siêu anh hùng giải cứu thế giới (yêu quái thì vẫn là Lucky đáng thương), sau đấy lại chuyển sang làm tay đua tốc độ, cái miệng nhỏ cứ vậy bắt chước tiếng động cơ xe "brum brum", "bíp bíp". Những âm thanh xe ô tô, xe mô tô phóng vèo vèo vang lên giữa không gian nhộn nhịp mà thanh bình của thị trấn. Tiếp đó hết làm tay đua cừ khôi thì lập tức chuyển sang làm lính cứu hỏa, làm bác sĩ. Nói tóm lại chúng diễn như thật. Trình độ còn hơn cả mấy diễn viên nổi tiếng trên phim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net