[ONESHOT][H][HUNHAN] Hậu quả của việc cho ăn dấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Dạ Tuyết

Thể loại: Đam mỹ, Oneshot, H

Nhân vật: Ngô Thế Huân x Lộc Hàm

Dịch: Tiểu An, QT

Edit: Tiểu An

Beta: Sea Of Clound

----------------------------------------------------------------------------

"Ya, Khởi Phạm~ Cậu làm cái gì vậy ?!"

Đoạn nhạc cuối cùng cũng kết thúc, máy quay cũng đã đóng rồi, thật không nghĩ tới Kim Khởi Phạm vẫn còn đang chụp nha. Hắn đột nhiên xốc áo Lộc Hàm lên rồi nhét ống quay vào để chụp, cái hành động ấy chỉ diễn ra vỏn vẹn có vài giây thôi.

Khi xác định ống quay đã chụp được, Kim Khởi Phạm liền lấy máy ảnh ra, cười nghịch ngợm.

"Tặng fans một chút phúc lợi a!"

Vừa nói dứt câu thì hình như có người gọi hắn, hắn liền cầm máy ảnh rời khỏi phòng tập.

Nhìn hành động của Kim Khởi Phạm, Lộc Hàm cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ một cái, anh chàng này đúng là ác tâm hứng thứ a...

Nhưng mà có 1 người không vui nha. Vừa mới lúc nãy Kim Khởi Phạm đi ngang qua đến bây giờ, mấy đám mây đen trên đầu Ngô Thế Huân vẫn chưa tan biến. Đứng sau lưng Lộc Hàm, không ngừng nhìn chằm chằm vào tấm lưng của anh, bộ dạng giống như muốn nhìn xuyên qua anh .

Những người khác nhìn ra Nai con đang chuẩn bị rơi vào tay gã thợ săn, liền nhanh biết điều cùng nhau trở về phòng nghỉ.

"Mấy người muốn đi rồi sao?....ơ?"

Đột nhiên phía sau có người ôm trọn lấy, bả vai có chút nặng nề, cảm nhận được mùi sữa thơm quen thuộc, Lộc Hàm mìm cười ôn nhu.

"Thế Huân, sao vậy?"

Lộc Hàm hơi nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên đang tựa cằm lên bả vai mình, tay đưa lên cưng chiều vuốt mái tóc mềm mượt kia..

"Vừa nãy Khởi Phạm ca ca vừa vén áo anh..."

Giọng nói nghe có vẻ không vui, Lộc Hàm xoay người lại nhìn Thế Huân, phát hiện trong ánh mắt cậu có bao nhiêu là buồn bã, cậu hẳn là đang có nhiều ủy khuất đây mà.

"Haiiizz"

Khẽ cười một cái, Lộc Hàm biết ngay là thiếu niên to lớn đứng trước mặt anh đang ghen mà. Lộc Hàm chủ động vòng tay ôm lấy eo Ngô Thế Huân, đầu tựa vào hõm vai cậu, ôn nhu giải thích:

"Em đó.....Khởi Phạm chẳng qua cũng chỉ là đang đùa thôi a, Thế Huân cũng không phải thường làm như vậy sao? Như thế nào mà lại ghen đây?"

Lộc Hàm nói xong có chút đỏ mặt, vùi đầu sâu vào hõm vai đối phương.

Nhưng Ngô Thế Huân lại giơ tay lên nâng mặt người mình yêu lên, giọng bất mãn :

"Nhưng là không giống nhau a~! Đồ của Nai con chỉ có mình em mới có thế vén"

Nói xong, bàn tay Ngô Thế Huân không an phận bắt đầu luồn vào trong áo Lộc Hàm nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn ác ý quét qua hai viên hồng hồng trên ngực anh.

"Ưm...a..a...Huân....nơi này, nơi này không được....a...."

Giơ tay bắt lấy tay Thế Huân, hi vọng có thể ngăn cản được những hành động tiếp theo của cậu. Mặc dù Lộc Hàm không có ý bài xích nhưng anh cũng không quên nơi này là phòng luyện tập a~!

"Tiểu Lộc, anh phải bồi thường cho em~"

Ngô Thế Huân nói xong liền đem Lộc Hàm áp xuống đất, vùi đầu vào cổ khẽ liếm, mỗi nơi Thế Huân hôn qua đều để lại vết hôn đỏ hồng.

"Huân......ư...ha....nơi này là....a...phòng luyện...ưm.....luyện tập~.."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run rẩy của Lộc Hàm, khẽ mở miệng nói

"Người cuối cùng ra khỏi phòng là Diệc Phàm Ca. Anh ấy đã tốt bụng khóa cửa cho chúng ta rồi, vậy nên Tiểu Lộc của em không cần sợ có người đột ngột xông vào."

Nói rồi, Ngô Thế Huân xốc áo Lộc Hàm lên, hướng đến hai quả anh đào trước ngực, đầu lưỡi xấu xa chỉ nhẹ nhàng lướt phớt qua, ánh mắt thi thoảng ngước lên nhìn biểu cảm của Lộc Hàm.

"Ưm....Huân~ đừng.....ha..a....đừng như vậy~ ưm.....cho, cho anh..."

Lộc Hàm nhịn không được chủ động đem hai chân quấn lấy eo Ngô Thế Huân để khoảng cách giữa hai người gần hơn, cảm nhận được phúc tính nóng bỏng trướng lớn đang chạm vào phía sau của mình, nhẹ nhàng ma sát, mặc dù cách một lớp vải, thế nhưng vẫn làm cho Lộc Hàm khoái cảm không thể ngừng được, muốn nhiều hơn thế nữa.

"Đây là anh nói nha, nói rồi cũng đừng hối hận"

Ngô Thế Huân đối với sự chủ động của Lộc Hàm liền không thế chịu được, giọng nói ẩn nhẫm cũng trở nên khàn đặc, dùng tốc độ nhanh nhất đem bỏ bằng hết quần áo của hai người ra, tay không an phận luật động không dời trên làn da mềm mại, mịn màng của Lộc Hàm.

"Huân, Huân....a..ưm.....lạnh..."

Cơ thể không còn có chút che đậy nào, phần lưng trực tiếp tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng, thân thể Lộc Hàm không nhịn được mà run rẩy.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm ở dưới mình, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên trở mình, để cho Lộc Hàm ngồi ở trên thân mình.

"Tiểu Lộc, như vậy còn lạnh không?"

Nở nụ cười xấu xa, Ngô Thế Huân đem "phúc tính" to lớn nóng bỏng của mình, không ngừng ma sát bên trong bắp đùi, một tay đùa bỡn hai viên anh đào, tay còn lại xoa nắn hạ bộ đã sớm đứng thẳng của Lộc Hàm, cố ý xoa bóp lúc mạnh lúc nhẹ, phía trươc không ngừng ứa ra bạch dịch, dính đầy lên bàn tay Ngô Thế Huân.

"Ưm...ha....a....Huân, Huân....không đủ....cho anh.....ưm....còn muốn em...."

Thân thể không ngừng truyền tới khoái cảm, Lộc Hàm sớm đã đánh mất lý trí, tiết lý cái quái gì cũng đã bị ném xa mười vạn tám nghìn dặm rồi.

"Tiểu Lộc ngoan, nếu không khuếch trương sẽ làm anh đau đó."

Đối với sự nhiệt tình của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cảm giác lý trí của mình một chút cuối cùng cũng đã bị rút sạch, thân thể bên dưới đều đã khó chịu đỏ rực lên, vì ẩn nhẫn quá nhiều mà cơ thể mồ hôi rồi.

Cho dù là vậy nhưng Ngô Thế Huân vẫn rất kiên nhẫn khuếch trương cho Lộc Hàm, bởi vì có như vậy thì lát nữa đi vào mới không có khó khăn. [=))))))]

Đem bạch dịch của Lộc Hàm dính trên tay mình lui về phía sau, nhẹ nhàng ấn vào huyệt động, một ngón tay cũng thuận thế mà tiến vào.

"A!..hư....ưm....ưm...."

Đột nhiên có vật lạ tiến vào, Lộc Hàm kích ứng không kịp, từ miệng truyền ra những tiếng thở gấp.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm có vẻ đã thích ứng được, vì vậy dần dần tăng lên 4 ngón tay.

"A....Huân...ưm....ư....đủ, đủ rồi.....mau.mau vào...ưm...."

Xem ra ngón tay không thể thỏa mãn hết được cơ thể tràn ngập dục vọng của Lộc Hàm được rồi, nghe tiếng mời gọi câu dẫn của người yêu, Ngô Thế Huân thực sự một chút nhẫn nhịn cuối cùng cũng không còn nữa rồi, rút tay ra, đem "tính phúc" to lớn, nóng bỏng của mình đặt trước cửa huyệt, nhưng mà lại không vào.

"Thế..Thế Huân?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt tràn ngập thắc mắc, cảm giác bên trong huyệt càng lúc càng trống rỗng, hy vọng có thể đem thứ đó nhét vào nơi đó để xóa đi cái cảm giác trống rỗng này.

"Muốn không?"

Ngô Thế Huân nhếch miệng tỏ ý trêu đùa, còn cố ý dùng vật nóng bỏng của mình ma sát nơi cửa huyệt.

"Muốn...ư.ưm..anh muốn..."

Cảm nhận được bên trong huyệt càng ngày càng khó chịu, thậm chí còn mãnh liệt, Lộc Hàm không thể làm gì khác ngoài ngước mắt lên nhìn Ngô Thế Huân, nhìn cậu với đôi mắt ủy khuất nhất mà cầu xin Ngô Thế Huân.

"Anh muốn sao? Muốn thì tự mình tới đi."

Chẳng quan tâm vẻ mặt khẩn cầu của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thốt lên câu nói mà nghe xong Lộc Hàm có chút hốt hoảng, phát hiện ra cậu không có nói đùa, vì vậy anh xấu hổ cầm lấy vật nóng bỏng của cậu, nhắm vào cửa huyệt phía sau rồi chậm dãi ngồi xuống.

"A....ư..ưm..thật, thật lớn.....thật thỏa mãn....ưm..ưm"

Cảm nhận được phía sau của mình dần dần được lấp đầy, Lộc Hàm không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

"Huân...ư...ưm...Huân, xuống không nổi nữa..ư.."

Ngồi xuống được một nửa, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân tựa hồ có thỏa mãn với những gì cậu đang làm, bàn tay to lớn trên eo của mình, mở miệng hướng về phía Lộc Hàm nói:

"Vậy...hãy để Thế Huân giúp Tiểu Lộc đi~"

Vừa mới nói xong câu kia, Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm đặt dưới thân, một nhịp đẩy hết toàn bộ vào, giống như đằng sau huyệt đang hút vật nóng bỏng của hắn vào vậy.

"A!! Ưm......quá.....a....quá sâu.....ưm..hưmm.."

Cảm giác đau nhói xen lẫn tê dại, Lộc Hàm không nhịn được nước mắt chảy xuống, cắn chặt môi dưới, đè nén tiếng rên rỉ, nếu như để người ngoài nghe được thì...hình tượng Bắc Kinh thuần khiết của mình coi như bị hủy hoại rồi!!

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm cắn môi, rướn người đến hôn nhẹ một cái rồi nói:

"Đừng cắn...Tiểu Lộc...em muốn nghe âm thanh của anh...."

Nói xong, Ngô Thé Huân lấy tay bám vào chiếc eo thon bắt đầu khởi động.

"Ưm..a...lớn, lớn quá....ưm...không, chỗ này...ưm....như vậy....a....ưm....ư!!"

Cảm nhận được có dòng điện chạy ngang qua cơ thể, Lộc Hàm rên rỉ càng trở nên ma mị.

"Chính là chỗ này sao?"

Nhìn thay đổi của Lộc Hàm, ánh mắt Ngô Thế Huân càng trở nên thâm trầm, nâng người lên rồi lại ép Lộc Hàm vào cơ thể mạnh bạo mà tiến vào.

"A..a! Huân, Huân....ư..ưm...chậm, chậm lại....ưm....thật sâu...ha....không, không được....ưm....."

Cảm nhận được vật nóng bỏng của Ngô Thế Huân không ngừng đâm chọc vào điểm nhạy cảm, phân thân không nhịn được run rẩy hai hồi, đem hết bạch dịch nóng bỏng kia bắn lên bụng Ngô Thế Huân.

"Ư.....ư....aaaaaaa"

Lộc Hàm đang mải đắm chìm vào khoái cảm vừa đạt được mà quên mất phía trên mình vẫn còn một con sói đang đói.

Chợt cảm thấy cái thứ "nóng bỏng" ấy trong cơ thể lại lớn thêm một phần, Lộc Hàm mở to mắt, bấu chặt cánh tay hoảng hốt nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nhìn người yêu hành động như vậy, hạ thấp đầu xuống, ghé vào tai đối phương nói:

"Tiểu Lộc thế nào lại bắn trước vậy? Có phải là muốn trừng phạt hay không?"

Vừa nói, Ngô Thế Huân vừa đem Lộc Hàm xốc lên, hành động đột ngột như vậy khiến cho Lộc Hàm không tự chủ được mà lấy hai chân kẹp chặt eo cậu.

Ngô Thế Huân trực tiếp đem anh tới đối diện trước gương của phòng nghỉ ngơi, mỗi một bước "tính phúc" của cậu lại chọc một cái, phân thân của Lộc Hàm vốn đã ỉu xìu được một lúc nay lại dần ngẩng đầu lên.

"Ưm...ư.....ư......"

Đem Lộc Hàm đè vào mặt tấm kính lạnh như băng, lạnh lẽo ở phần lưng truyền tới khiến cho Lộc Hàm không tự chủ được mà có chút run rẩy.

"Nai nhỏ của em, chân kẹp chắc một chút, nếu không sẽ ngã xuống đó!"

Ngô Thế Huân nghiêng đầu nói bên tai Lộc Hàm, khí nóng phun vào tai Lộc Hàm làm cho lỗ tai của anh dần dần hồng lên.

Lộc Hàm nghe xong, quả thật đem chân trắng nõn của mình kẹp thật chặt, không biết rằng loại hành động này lại mang tới khoái cảm cực độ.

"Em muốn động...Tiểu Lộc..."

Nhìn Nai con trong ngực mình có vẻ đã đồng ý, khóe miệng cười xấu xa, nói xong câu kia liền tóm eo Lộc Hàm, bắt đầu luật động mạnh mẽ.

"A....ư....ưm....quá sâu, quá sâu......ưm....chậm...chậm lại một chút...ư~"

Vật to lớn trong huyệt động không ngừng chạm vào điểm nhạy cảm, khoái cảm như nước thủy triều dâng lên, mồ hôi tuân ra không ngừng, Lộc Hàm thở một chút cũng không được.

Từ miệng huyệt bạch dịch thuận thế chảy xuống, chạm xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh lách tách.

"Tiểu Lộc, cái miệng nhỏ phía dưới của anh cứ một mực hút em không chịu thả đây~"

Ngô Thế Huân nhếch môi cười, còn cố ý lè lưỡi liếm lỗ tai Lộc Hàm, quả nhiên hành động đó làm cho anh thở gấp liên tục.

"Hưm....nói, nói gì vậy chứ...a~ không được nói nữa...a~"

Thừa lúc Lộc Hàm nói, Ngô Thế Huân cố ý dùng sức đẩy lên một cái, câu nói của Lộc Hàm như lời câu dẫn Ngô Thế Huân, quả thật lời nào của Lộc Hàm nói ra cũng có sức tàn phá ghê gớm =))))

"Cơ thể so với cái miệng của anh còn thành thật hơn nha~"

Nói xong, Ngô Thế Huân lưu lại trên mặt Lộc Hàm một nụ nông, sau đó chuyển dời đến đôi môi mềm mại kia hôn xuống, nghịch ngợm dùng lưỡi quấn quít lấy, chất lỏng chưa kịp nuốt xuống đã tràn ra khóe miệng, một lúc lâu sau Ngô Thế Huân mới bỏ Lộc Hàm ra, môi hai người tách nhau kéo ra một sợi chỉ bạc, Lộc Hàm mơ màng đưa lưỡi liếm nó, Ngô Thế Huân thấy vậy dùng đầu lưỡi theo khóe miệng của Lộc Hàm tưf từ liếm hết chất lỏng tràn ra kia.

Lộc Hàm không chịu nổi khoái cảm truyền từ phía sau tới rên lên:

"Ư...ưm....Huân, Huân....chỗ này...a...chỗ này không chịu được nữa....ư..."

Phía sau truyền tới khoái cảm liên tục, Lộc Hàm như muốn nổi điên, hậu huyệt phía sau không ngừng co rút mạnh mẽ.

"Tiểu yêu tinh, phía sau của anh thật tham lam, hút càng ngày càng mạnh!"

Bạch dịch từ phía sau văng tung tóe lên gương, hình ảnh lúc này trông thật gợi tình [tình thú thấy má luôn], phòng luyện tập không ngừng truyền ra tiếng thở gấp, thân thể va đập vào nhau tạo nên âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

"Huân...ưm....chúng ta đổi, đổi về tư thế cũ có được hay không..? ưm~~~"

Lộc Hàm chật vật nói, bàn tay Ngô Thế Huân không ngừng ma sát phân thân anh, thậm chí còn dùng sức, dùng lực và cả tốc độ nữa [bóp mạnh và xóc nhanh :v Ôi mẹ ơi TT^TT]

"Sao vậy....? Như thế này anh không thích sao?"

Ngô Thế Huân nhìn sắc mặt phiếm hồng của Lộc Hàm, giọng nói có chút chêu đùa.

"Như vậy mỏi lắm...ưm..."

Lộc Hàm dùng ánh mắt mê ly nhìn cậu, toàn thân vô lực dựa vào cơ thể Ngô Thế Huân.

"Thôi được rồi."

Nhìn Lộc Hàm trong lòng đã xụi lơ, Ngô Thế Huân đem anh cẩn thận đặt xuống, sau đó liền đè lên, động tác ở tay cùng với tốc độ không hề thay đổi.

"Ư...uwmmmm..không..không được.....hưmmm..aaaaa"

Một tiếng thét chói tai vang lên, Lộc Hàm một lần nữa đem toàn bộ bạch dịch bắn lên bụng và đùi trong của Ngô Thế Huân, huyệt động phía sau co rút một hồi, Ngô Thế Huân cũng không nhịn được nữa, đem toàn bộ bạch dịch nóng bỏng của mình bắn toàn bộ vào hậu huyệt ấm áp của Lộc Hàm.

"Hưm.....ô.."

Đem "vật to lớn" của mình rút ra, nhìn phía sau hậu huyệt của anh tràn ra đầy bạch dịch, Ngô Thế Huân lau cơ thể mình cùng Lộc Hàm sau đó mặc quần áo cho cả hai rồi bắt đầu dọn dẹp hiện trường [=))))))]

Thật vất vả mới dọn dẹp sạch sẽ, ôm Lộc Hàm đang mơ màng buồn ngủ lên tiến về phòng nghỉ ngơi, Lộc Hàm trước khi ngủ mê man, tai nghe rõ Ngô Thế Huân ở bên tai mình nói một câu:

"Tiểu Lộc là người của em, cho nên chỉ có mình em được đụng tới, những người khác cho nằm mơ cũng không được"

------END-----

Quà Tết, Quà Tết nha :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net