[Oneshot][HunHan] That Sehun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Sứa

Disclaim: Các nhân vật không thuộc về tác giả

Rating: PG-13

Category: General

A/N: motif cũ rồi, viết cũng dở lắm, tóm lại không có gì đặc biệt đâu TTwTT

That Sehun.

1.

Luhan, 22 tuổi, nếu không tính Kim Minseok thì chính là người lớn tuổi nhất trong exo. Nói đúng hơn, Kim Minseok đó, thực ra chỉ sinh trước Luhan một tháng, hoàn toàn không khác biệt nhiều.

Nhưng bất kỳ ai lần đầu gặp, cũng nghĩ Luhan trẻ lắm, trẻ lắm.

Lại mang vẻ đẹp mềm mỏng, mĩ miều như con gái vậy.

Luhan rất phiền lòng.

Luhan trên sân khấu giữ vai trò bộ mặt của nhóm, tỏa sáng như thế nào, hoàn hảo như thế nào, chẳng cần ai kiểm chứng nữa. Gương mặt trung tính thu hút cả nam lẫn nữ ấy, Luhan vốn rất biết ơn cũng rất ghét, vì nó là cục đá to đùng chặn ngang mọi cố gắng của Luhan đến với hình tượng nam tính, lạnh lùng.

Ước mơ xây dựng hình tượng trong mơ trôi về nơi xa lắm, Luhan của hiện nay đã thất bại thảm hại.

Già như vậy rồi còn suốt ngày phồng mỏ trợn mắt tỏ ra dễ thương, có ai thích?

Luhan tới giờ vẫn rất nhớ thời gian làm thực tập sinh vài năm về trước, lúc đó tuy chưa quen biết nhiều nhưng luôn cảm thấy có thể thích nghi được, đều là do bản tính hướng ngoại. Rồi cũng trong thời gian đó, bắt đầu gặp gỡ các thành viên. Hôm ấy, Luhan đi ngang qua phòng tập bỗng nhiên bị quản lý giữ lại. Bên cạnh quản lý còn có một người nữa.

“Xinh gái thiệt đó…”

Cậu trai cao nhỉnh hơn Luhan một tẹo, tóc mai đọng vài giọt mồ hôi lấp lánh, không chút ngại ngần thốt lên.

Luhan lập tức cau mày.

Luhan cực kỳ ghét bị khen là xinh đẹp.

Thế nhưng thật buồn, cậu trai đó một chút tinh ý cũng không có.

Còn ngây ngô cười, đôi mắt khi cười nheo lại như vầng trăng khuyết.

“Chào anh, em là Oh Sehun.”

2.

Minseok nói, ban đầu gặp Luhan đã có sự nhầm lẫn. Thấy tiếng Hàn của Luhan khá tốt, vẫn cứ tưởng là người Hàn, mãi sau này thân hơn rồi mới biết là người Trung. Luhan chỉ cười, trong lòng nghĩ về những tháng ngày đầu tiên khăn gói một mình sang đây học đại học. Hành trang mang theo khi đó, quý giá nhất chính là khối rubik mẹ đưa. Nói là nhớ nhà thì lôi ra chơi cho đỡ nhớ. Luhan chơi rubik rất giỏi, khi xoay rubik có cảm giác trên thế giới chẳng còn điều gì thú vị hơn được, đi đâu cũng đem rubik bên mình.

Sehun ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Luhan chơi rubik, cứ như bị mê hoặc.

Tròn mắt theo dõi một hồi, chẳng biết từ khi nào Luhan đã lắp xong thành một khối hoàn hảo.

Những lần sau cũng vậy, thấy Luhan cầm trên tay khối rubik thì tự động mò đến ngồi bên cạnh xem.

Những lần sau nữa, bắt đầu đòi Luhan bày cho cách lắp.

“Không khó, nhưng phải kiên trì đấy. Có làm được không?” Luhan đã hỏi như vậy, nhận được cái gật đầu vụng về và đôi mắt hình trăng khuyết nheo nheo, cảm thấy đôi chút buồn cười.

Nhưng Sehun là người như thế nào, trẻ người non dạ, nếu không phải thứ mình thích thì rất dễ bỏ cuộc. Nhiều lần xoay mãi không được, quên trước quên sau, cuối cùng vứt rubik đó chạy đi làm việc khác. Luhan không giận, lặng lẽ lượm rubik về. Sehun lại tới, lại thỏ thẻ đòi Luhan dạy cách chơi rubik. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại cả tỷ như thế, Luhan tưởng đến một lúc nào đó sẽ cảm thấy chán ngấy, cuối cùng vẫn là bị đôi mắt hình trăng khuyết làm cho thuyết phục.

Thế mà có lần Luhan giận thật.

Sehun muốn chơi rubik, đang chơi dở thì quay sang rủ JongIn cày điện tử. Đến khi Luhan hỏi rubik đâu, ngây thơ lắc đầu nói không biết. Rubik tự dưng biến mất, tìm khắp ký túc xá đều không thấy. Luhan giận thực sự, rubik đó chính tay mẹ tặng, lại gắn bó suốt bao nhiêu năm như vậy, không cách nào thay thế được. Luhan lần đầu tiên trách Sehun thật trẻ con, muốn thì đòi bằng được nhưng chẳng kiên nhẫn đi đến cùng, liền suốt một tuần tránh mặt Sehun. Sehun tìm cách xin lỗi, cũng nhất quyết cự tuyệt. Một hôm Luhan trở về nhà rất muộn, thấy trong bếp còn sáng đèn thì tò mò ghé vào xem. Chẳng có ai, chỉ phát hiện khối rubik cũ nằm ngay ngắn trên bàn, cả chín mặt đều đã xếp hoàn chỉnh, bên trên gắn mẩu giấy nhớ.

“Anh, em tìm thấy rồi, cũng lắp được rồi, không nhờ ai giúp cả, anh đừng giận em nữa.”

Luhan ngẩn người,  tự dưng nhớ lại đôi mắt khi cười nheo nheo đó, cảm thấy mình hơi quá đáng rồi.

3.

Luhan thực không thích uống trà sữa.

Kể từ ngày thân với Sehun, trà sữa tự nhiên trở thành một thói quen.

Sehun nghiện trà sữa nặng. Mỗi lần Luhan từ Trung Quốc sang, lập tức bị kéo đi uống trà sữa, quán trà sữa nhỏ nhỏ gần công ty đó nay đã quen mặt cả hai. Sehun đúng một lần hỏi Luhan thích uống loại nào, là lần đầu tiên cùng đi, Luhan dễ dãi, bảo Sehun chọn hộ. Sehun thích vị socola, còn chọn vị khoai môn cho Luhan, từ đó lúc nào cũng một đôi cốc trà socola – khoai môn như thế. Sehun khi uống trà sữa tự nhiên nói rất nhiều, cái bàn trong góc chưa bao giờ bớt rôm rả, lại có tia nắng chiều uốn mình rọi đúng vào góc đó khiến gương mặt Sehun sáng lên kỳ lạ, đôi mắt hình trăng khuyết vẫn nheo nheo, chắc tại nắng nữa. Luhan chợt nghĩ, trà sữa với Sehun sao mà giống nhau, dưới nắng đều lấp lánh.

Bữa nọ gặp việc đột xuất, Luhan qua Hàn Quốc buổi chiều, giải quyết xong lại bay về Trung Quốc ngay trong đêm. Trước khi bước khỏi ký túc xá tự dưng cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, chưa kịp nghĩ thì đã thấy Sehun từ đâu bước tới, vụng về dúi vào tay cốc trà sữa khoai môn. Lúc đó tối muộn, Sehun trên mình chỉ khoác độc một chiếc áo mỏng nhưng trán lại lấm tấm mồ hôi, hình như vừa chạy rất vội. Luhan mỉm cười đón lấy trà sữa, nhẹ nhàng hỏi, “Sao lúc nào cũng mua vị này?” Sehun ngây người, câu trả lời cũng rất hồn nhiên, “Vì không thấy anh có ý kiến”, rồi thấy Luhan cười dữ hơn, lại ngượng ngượng sửa lại, “Vì thấy giống anh, ngòn ngọt dìu dịu, dễ chịu vậy đó.” Đêm ấy ngồi trên máy bay, JongDae và YiXing ngồi cạnh đã ngủ từ lúc nào, Luhan nhớ lại câu nói đó, vẫn tròn mắt nhìn cốc trà sữa mãi.

Về sau có ai hỏi, Luhan đều bảo rất thích uống trà sữa, còn nói thích nhất là vị khoai môn.

4.

Luhan là người có nụ cười đẹp, ban đầu nhìn thấy nụ cười móm của Sehun, đã nghĩ là rất dị.

Dần dần, bỗng dưng thích nụ cười ấy lúc nào không hay.

Sehun khi cười đẹp nhất là đôi mắt hình trăng khuyết nheo nheo, Luhan mấy lần ghen tị, Luhan thực ra khi cười đuôi mắt quăn tít lại như ông già, xấu xí khôn tả. Sehun khi cười mới nhớ ra đó chính là em út, bình thường trên sân khấu lạnh lùng như thế, khi cười lại rất đáng yêu, rất trẻ con, khiến Luhan đôi khi thấy mình già thật rồi.

Sehun có tật nói ngọng, âm S không nói rõ được, thỉnh thoảng phát âm lệch. Ở cùng nhau lâu, nghe nhiều rồi tự nhận ra điều đó, Luhan giật mình nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, bỗng ngây người cười cười, hình như có điều gì không đúng.

Hình như phải là, “Chào anh, em là Oh TheHun.”

Có lẽ Sehun bị dài lưỡi, cái lưỡi thừa thãi đó, suốt ngày đem ra liếm môi. Sehun liếm môi nhiều lâu ngày thành quen, mùa hè thì chẳng vấn đề, mùa đông môi rất hay nẻ. Lần nào Luhan từ Trung Quốc về cũng nhớ mua quà cho Sehun, hôm đó đứng ở siêu thị phân vân mãi, cuối cùng nghĩ thế nào lại quyết định cầm lên một hộp son dưỡng nhỏ nhỏ, còn lén mở ra xem thử, mùi hương vô cùng dễ chịu. Sehun khi nhận quà mặt ỉu xìu, “Con trai ai đi dùng thứ đó”, nhưng rồi lúc nào cũng nhớ mang theo, vẫn y nguyên cái tật liếm môi như thế, kỳ lạ rằng môi không còn thấy nẻ nữa.

5.

Về Luhan và Sehun, ấn tượng đầu tiên so với tính cách thật, quả thực khác xa nhau.

Luhan nhìn trẻ hơn tuổi, cười duyên mắt sáng, ai mới gặp cũng cho là dễ thương, thực chất lại là người điềm đạm, nói ít hiểu nhiều, cũng không ưa phô trương khoe mẽ. Luhan đứng trên sân khấu, không cần biết hát hay nhảy đẹp ra sao, tích cực phục vụ fan như thế nào, Luhan là anh lớn của cả nhóm, trước mặt các em mình sẽ rất khác. Còn Sehun, ban đầu chỉ thấy vừa kiệm lời vừa nhút nhát, đến khi quen rồi mới biết Sehun đó cực kỳ vui vẻ, cực kỳ nghịch ngợm, ra dáng em út lười biếng ưa chiều chuộng, muốn gì hay không muốn gì lập tức làm nũng, ắt đạt được mục đích.

Nhưng cũng Sehun đó, kỳ thực rất biết quan tâm. Có một thời gian dài thực tập, Luhan cảm thấy vô cùng nhớ nhà mà không thể về thăm được, nhiều lúc mệt mỏi, nhiều lúc chán nản, lại cứ gắng gượng tỏ ra mình vẫn ổn. Sehun biết rõ, lúc nào cũng chủ động tới bên cạnh trò chuyện, động viên, còn vì Luhan mà làm rất nhiều việc, Luhan khi ấy không nhớ Sehun là cậu em nhỏ nữa, chỉ biết đó là một nơi chốn rất bình yên, rất đáng tin cậy. Hai người cứ như thế chăm sóc lẫn nhau, Luhan mặc định Sehun giống như một nửa của cặp bài trùng, cảm thấy hết sức may mắn.

Chỉ có BaekHyun, lắm khi vẫn nhận xét vu vơ, “Luhan, anh thật ngốc.”

Luhan không hiểu, cũng không biết phải làm sao.

6.

Exo mới ra mắt, rất tích cực xuất hiện trước công chúng. Luhan ở Trung Quốc cũng tự động cập nhật thường xuyên, tiện thể biết thêm tình hình các thành viên bên Hàn, cảm thấy ít nhiều an tâm hơn. Sehun đó, lúc phỏng vấn cứ nhắc tới Luhan suốt, còn nói rất nhớ Luhan, nghe đến tên Luhan thì hoạt bát hẳn, vui vẻ hẳn. Đúng đợt sinh nhật Luhan, lại thay mặt cả nhóm qua chương trình gửi lời chúc bằng hình ảnh, cái giọng khi ngượng lí nha lí nhí, cũng may không bị ngọng. Xem riết rồi thấy tần suất được nhắc đến càng nhiều, Luhan rất vui, có lần qua Hàn, cười cười nhìn Sehun hỏi: “Sao nhắc anh nhiều thế, nhớ thật hay đang nịnh đây?” Sehun im lặng một hồi, mắt vẫn dán vào trò chơi trên điện thoại, lúc sau mới trả lời: “Tại vì em thích.” Luhan cau mày, “Thích gì, thích nịnh anh hả?” Lúc đó, Sehun chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt mở lớn ngây ngô nhìn Luhan, rồi hai mảnh trăng khuyết dần dần hiện.

“Bỏ chữ “nịnh” đi là đúng đó.”

Luhan ngẩn người, vậy là sao. Tới khi hiểu ra thì đã cảm nhận thấy một hơi ấm rất nhẹ rơi xuống bên má, ấm vào tận trong lồng ngực.

Vậy đấy, Luhan thừa nhận rồi, bị BaekHyun chê ngốc thật không sai.

Sehun còn nhỏ, hình như một chút tinh ý cũng không có.

Sehun còn nhỏ, hình như đôi khi rất bồng bột, chỉ thích làm theo ý mình.

Sehun còn nhỏ, hình như hơi vụng về, lại hay ngượng ngập.

Sehun còn nhỏ, hình như cách thể hiện tình cảm vẫn rất trẻ con, nhưng lại chân thành hơn ai hết.

 

Luhan ngốc, cuối cùng cũng hiểu ra sự chân thành đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC