luv letters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả bắt đầu vào một buổi sáng thứ Hai.

Jessica đang lục tung tủ của mình để tìm những cuốn sách cô cần cho tiết học đầu tiên thì cô nhận thấy có thứ gì đó lạ lẫm nằm trên đầu sách giáo khoa Sinh học của cô. Cô biết mình đã không đặt nó vào đó vì nó bị nghiêng ở một góc kỳ lạ - ai đó có thể đã luồn nó vào qua khe hở trong tủ đựng đồ của cô.

Tò mò hơn bất cứ điều gì, Jessica nhặt chiếc phong bì lên và tấm bìa trống rỗng, một trái tim được vẽ ở mặt trước. Thậm chí không phải là một trái tim, phiên bản biểu tượng cảm xúc của nó, <3.

Cô mở phong bì và bên trong là một tấm bưu thiếp nhỏ với một câu duy nhất trên đó.

"Cậu có đôi mắt đẹp nhất mà mình từng thấy."

Jessica nghiêng đầu. Cô lật tờ giấy, nhưng không có dấu hiệu cho thấy ai đã gửi nó. Cô cũng không thể nhận ra chữ viết tay.

Cô có một người hâm mộ bí mật?

Nụ cười của cô nở ra khi cô lướt qua những người có khả năng là ai, trước khi định vị cậu bé tóc vàng dễ thương với đôi môi lớn đang học lớp Toán của cô ấy. Anh từng nói Jessica có đôi mắt đẹp.

Có phải Henry không? Jessica khẽ cắn môi trước khi ôm tấm bưu thiếp vào gần ngực, cầm lấy cuốn sách giáo khoa sinh học và chạy vội về lớp.

--

Vào sáng thứ Ba, cô nhìn thấy một phong bì khác có chữ <3. Quá phấn khích trước cử chỉ ngọt ngào này, cô nhìn thấy một tấm bưu thiếp khác bên trong vẫn có một câu duy nhất.

"Tiếng cười khúc khích dễ thương của cậu làm tan chảy trái tim mình."

"Aww..." Jessica tự ngân nga khi môi cô tách ra thành một tia không thể kiểm soát được. Điều này thật ngọt ngào!

Cô nhét tấm bưu thiếp vào túi trước khi tiếp tục đi xuống hành lang, nơi cô đụng phải người mà cô đã nghĩ đến cả ngày hôm qua.

"Chào!" Jessica cười rạng rỡ khi cô bước cùng Henry, người trông có vẻ ngạc nhiên và hơi bối rối khi thấy người mình thích đang đứng gần mình như vậy.

"Ồ, chào!" Môi Henry cong lên thành một nụ cười đê tiện khi anh đưa tay vuốt tóc mình.

"Cảm ơn vì đã gửi cho mình những thứ này." Jessica cười bẽn lẽn khi cô mơ hồ chỉ vào túi mình.

"Huh?" Henry cau mày. "Gửi cậu- oh." Anh mỉm cười nhẹ nhõm. "Chà, mình rất vui vì cậu thích nó!"

Jessica cười rạng rỡ và với lấy tay anh, nhưng rồi Henry lại nói. "Vậy cậu thích hương vị nào hơn, dâu tây hay vani?"

--

Sáng thứ Tư, cô nhìn thấy ai đó ở tủ đựng đồ của mình khi cô đang đến đó.

"Cici?" Jessica mỉm cười, nghiêng đầu. Cô gái tóc đen nhảy ra khỏi tủ như thể đó là một con cá piranha, suýt ngã nhào trong sự ngạc nhiên.

Jessica tiến về phía trước và giữ nàng vững vàng. "Cẩn thận." Cô thì thầm.

"Cậu đang cố gắng nhìn trộm tủ đồ của mình?" Jessica định trêu chọc, nhưng nó khiến nàng tròn mắt kinh hãi.

Hàm của Cici mở ra và đóng lại trước khi nàng đứng thẳng dậy và một vệt ửng hồng tràn qua đôi má nàng. "Mình-mình xin lỗi."

Nàng cười lo lắng. "Mình vừa đánh mất một thứ - đừng lo lắng về điều đó..." Nàng lắp bắp và trước khi Jessica kịp phản ứng, nàng đã bỏ chạy.

Huh. Có một chút kỳ lạ.

Jessica mở tủ của cô và chắc chắn, có một tấm bưu thiếp khác. Cô nhiệt tình mở nó ra, cô thấy những gì được viết bên trong nó, và nó khiến cô mỉm cười.

"Mình thích cách cậu nỗ lực hết mình để giúp đỡ người khác."

Lời nhắn này khiến cô hạnh phúc nhất vì người gửi cho cô những lá thứ này không phải vì vẻ bề ngoài của cô. Cô đã loại bỏ Henry (đáng tiếc) ngày hôm qua, vậy còn có thể là ai?

Chết tiệt, cô cần phải tìm ra càng sớm càng tốt!

--

Vào thứ Năm, cô tìm thấy một phong bì khác có chữ <3 và cô đã mỉm cười vui vẻ trước khi đọc nội dung của nó.

"Mình thích cách má cậu ửng hồng khi cậu nói về thịt xông khói."

Chết tiệt, người này quan tâm đến cô đủ để biết niềm vui tội lỗi của cô! Cô không biết phải giao tiếp với người này như thế nào, và cô quyết định sáng hôm sau sẽ dậy sớm để tìm xem đó là ai. Cô biết trong quá khứ mình đã từng gặp phải những chàng trai không may mắn, nhưng dù là ai đi chăng nữa, nếu anh ta đủ siêng năng gửi những mẩu tin tâng bốc này mỗi ngày, thì anh ta có thể là người cô đang chờ đợi suốt bấy lâu nay!

--

Đó là chiều thứ Năm và cô đã tìm thấy một điều rất thú vị. Đó là giữa giờ học và Cici, người đang ngồi cạnh cô trong lớp Lịch sử, đã lấy cớ đi vệ sinh. Và Jessica phát hiện ra một phong bì thò ra khỏi túi xách của nàng.

Biết rằng mình không nên xâm phạm quyền riêng tư của Cici nhưng sự tò mò muốn khám phá nàng, Jessica nhặt chiếc phong bì lên và mắt cô mở to khi nó trông rất quen thuộc.

Nó có màu trắng và được vẽ ở giữa khoảng trắng là biểu tượng cảm xúc trái tim, <3.

Ôi trời... có phải là Cici không?

Jessica không có nhiều thời gian để xem xét nó trước khi Cici quay lại và cô vội vàng đặt lại phong bì, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Thật hợp lý khi người đó là Cici. Nàng thẹn thùng, thông minh và nhút nhát, không bao giờ nói chuyện trừ khi được nói chuyện, có vẻ như đó là điều nàng sẽ làm, đem những tờ ghi chú ngọt ngào nhét vào tủ đồ của ai đó.

Cô ngủ thiếp đi và ước gì đó là Cici.

--

Jessica đến trường vào sáng sớm thứ Sáu, tim đập thình thịch trước những khả năng xảy ra. Cô kiểm tra bên trong tủ của mình trước và phong bì không có ở đó... cô chắc chắn sẽ bắt gặp người hâm mộ bí mật của mình ngay bây giờ!

Cô trốn vào một góc tối và nhìn tủ đồ của mình từ xa, chờ đợi và chờ đợi.

Các học sinh bắt đầu qua lại khi thời gian trôi qua, và Jessica phải rướn người để nhìn qua biển học sinh để xem có ai đang bỏ thứ gì vào tủ của cô không.

Và sau một thời gian, chắc chắn, có ai đó đang ngập ngừng đến gần tủ đựng đồ của cô, nhìn xung quanh xem có bị phát hiện không.

Jessica nheo mắt để nhìn khuôn mặt của người đó, nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là mái tóc dài đen.

Không... không thể...

Trước khi cô kịp nhận ra, Jessica đã rón rén ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình và lúc này cô có thể nhìn thấy rõ Cici, một chiếc lưỡi thè ra đầy tập trung khi nàng nhét chiếc phong bì vào ngăn tủ của cô.

"Cici?" Jessica thì thầm và cô gái tội nghiệp lại nhảy lên, trượt chân và suýt ngã dập mông.

"Cậu có phải là người gửi cho mình những bức thư này?" Jessica thì thầm, quan sát cách biểu hiện của Cici chuyển từ bối rối sang kinh hãi đến xấu hổ.

"Mình-mình rất xin lỗi..." Cici thì thầm khi cô ấy đứng thẳng dậy.

"C-cậu không có ý định phát hiện ra ... chúa ơi, điều này khiến cậu thất vọng, phải không?" Nàng cúi đầu xuống khi má nàng cảm thấy bỏng rát. "Mình rất xin lỗi, mình không biết mình đang nghĩ gì -"

Nhưng Jessica không nghe thấy điều đó. Tất cả những gì cô ấy nghe được là lời "đúng vậy" gián tiếp của Cici đối với câu hỏi của cô bằng cách không phủ nhận. Và trước khi cô có thể kiểm soát được bản thân, cô đã bước tới và chiếm lấy đôi môi của Cici trong một nụ hôn dịu dàng.

Cici bị đơ vì sốc khi Jessica hôn nàng cho đến khi cô đặt một tay vào lưng nàng, đó là lúc nàng bắt đầu thư giãn. Và khi nàng nhẹ nhàng hôn lại, nó khiến cô cảm thấy mình có thể bay lên mặt trăng.

Đương Jessica rời khỏi môi nàng thời điểm, Cici trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên. "Mình-mình..." Nàng lắp bắp, má lại hồng lên.

"Cảm ơn rất nhiều." Jessica thì thầm.

"Chúng thật ngọt ngào, chúng làm mình thực vui vẻ..." Jessica mỉm cười ấm áp khi nghĩ đến điều đó.

"Thật sao?" Cici thở phào.

"Mình yêu chúng." Jessica thành thật trả lời.

Cici sờ soạng các ngón tay trong vài giây trước khi nàng bẽn lẽn cười rạng rỡ.

"Mình xin lỗi vì đã làm theo cách này, mình quá sợ hãi để nói trực tiếp với cậu vì mình nghĩ sẽ không có gì xảy ra, vì vậy mình quyết định làm ... điều này ... và xem cách cậu cười mỗi khi nhìn thấy chúng..."

"Cậu thật ngọt ngào." Jessica nở nụ cười ấm áp trước khi cô cảm thấy một cảm giác thích thú đang len lỏi từ cổ lên má.

"Mình đã cố..." Cici lầm bầm, nhún vai một cách ngượng ngùng.

Jessica cười và hôn Cici một lần nữa trên hành lang, thậm chí không quan tâm xem có ai đang theo dõi hay không. Mặc dù Cici là người cuối cùng mà cô mong đợi sẽ viết những bức thư này, nhưng đây lại là kết quả tốt nhất có thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net