Mèo Nhỏ Vương Nguyên Ngốc Nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một con mèo màu trắng, gọi là Vương Nguyên. Con mèo này nộn nộn, trông rất đáng yêu, chỉ là, nó quá nghịch ngợm. Sau khi qua 1000 năm, con mèo này đã có thể biến thành người. Một con mèo bộ dáng 10 tuổi, thân hình trắng trắng, hai má phúng phính ửng hồng, rất chọc người thương.

Chỉ là mọi người không nên để con mèo này lừa. Hàng năm cứ đến mùa giáng sinh, con mèo tên Vương Nguyên này sẽ đi đến những lễ hội, hay những căn nhà nào đó chọc trẻ em, cướp đồ chơi làm chúng khóc thét lên.

Hôm nay, cũng là giáng sinh, mèo Vương Nguyên bước vào một căn nhà rộng lớn, vẻ mặt hào hứng, vì sao ư? Vì nó nghĩ, nhà lớn => nhiều người => nhiều trẻ em => nhiều đồ ăn => nhiều quà. Kì thực con mèo này vô cùng vô cùng đơn giản.

Ngoài dự đoán của con mèo xuẩn manh này, đây chỉ là một gia đình có ba người đang cười nói vui vẻ. Nhìn bàn ăn sang trọng, mắt con mèo sáng lên, vụng trộm lại gần bàn....ăn vụng. Con mèo Vương Nguyên vui vẻ "lén lút" thử từng món mà không hề biết mình đã sớm bị phát hiện.

Thật vất vả đợi cho cha mẹ của thằng nhóc kia đi mất, Vương Nguyên bắt đầu cuộc hành trình lưu manh bóc lột quà của mình, mà không hay biết, trong mắt người kia, đây chỉ là trò trẻ con. Nếu Vương Nguyên biết được, sợ là sẽ khóc ròng mất.

"Cậu tên gì a?" Vương Nguyên cố làm ra vẻ lưu manh, nhưng cái vẻ ngoài đáng yêu này chì chọc cho người cười thôi.

"Vương Tuấn Khải." Đứa nhỏ trả lời, mắt đứa nhỏ sáng quắc nhìn Vương Nguyên, làm cho cậu rùng mình một cái. Hảo đáng sợ QAQ

"E hèm, khụ... Ta muốn đồ chơi của ngươi! Nếu không..." Mèo nhỏ còn chưa nói hết thì đã thấy món quà kia bị nhét vào tay mình. Mèo nhỏ nhìn món quà, lại nhìn tên nhóc đứng trước mặt, mắt chớp a chớp, hiển nhiên là còn chưa phản ứng kịp.

Vương Tuấn Khải nhìn con mèo ngây thơ này thật sự rất muốn cười, sao lại có một con mèo đi giành quà mà lại dễ thương như thế chứ? Vương Nguyên bĩu môi, thật chẳng vui chút nào, người ta bị giật quà sẽ khóc hét lên đòi, còn tên nhóc này thì ngoan ngoãn đưa quà mà còn cươi tươi nữa chứ! Hung hăng trừng mắt Vương Tuấn Khải một cái, con mèo Vương Nguyên lạch bạch chạy đi, còn không quên ăn vụng vài miếng bánh. Vương Tuấn Khải nở nụ cười nhìn con mèo nhỏ chạy đi, trong đêm tối, ánh mắt sáng quắc loé vài tia tính kế.

15 năm sau...

Bạn nhỏ Vương đã 25 tuổi, hiện đang là tổng giám đốc của tập đoàn quy mô lớn. Là cái tuổi thể hiện giữa thiếu niên và đàn ông. Hơn nữa còn độc thân, nhìn xem, anh tuấn tiêu sái, nhà cao cửa rộng, tiền đồ rộng lớn, gia thế mạnh, trừ có hơi lạnh lùng ra thì quả là một người hoàn mĩ a. Còn nữa, đó là ai cũng biết tổng tài của chúng ta CỰC KÌ YÊU MÈO! Nhìn xem, một người như thế mà đi yêu mèo, có cái gì sai sai ở đây?

E hèm, còn mèo nhỏ họ Vương ham ăn ham chơi kia thì nó được 1025 tuổi rồi, nhưng ngoại hình sao? Vì không chịu tu luyện, ngoại hình của mèo nhỏ chỉ là một cậu bé thanh tú 20 tuổi, mắt to tròn, làn da lại trắng, khuôn mặt thanh tú, chọc người thương a. Nhưng lần nữa đừng bị nó lừa a. Tâm tính nó...ham chơi không khác gì hồi nhỏ, còn có xu hướng quậy hơn.

Lại đến noel rồi, Vương Nguyên đi theo mùi thơm đến một căn biệt thự xa hoa, nó nhìn căn biệt thự này thật quen, nhưng, xin lỗi, trí nhớ của mèo nhỏ rất kém và Vương Nguyên sẽ không quản nhiều như thế. Mèo nhỏ len lén leo lên thì thấy một nam nhân đang nhàn nhã ăn, trong phòng thì vang lên khúc nhạc giáng sinh.

Vương Nguyên bĩu môi, nhẹ nhàng leo vào, tránh xa tầm mắt của nam nhân, mà không hề biết, nam nhân đã chú ý từ khi mèo nhỏ leo vào, trong mắt loé ra tinh quang, cái miệng giương cao lên chờ đợi mèo nhỏ tự động xuất hiện.

"E hèm!" Sau khi ăn no Vương Nguyên cũng đã chịu xuất hiện

"Ân?" Vương Tuấn Khải vờ kinh ngạc ngẩn đầu

"Ngươi mau giao đồ chơi ngươi được tặng cho ta! Nếu không..." Mèo con lúng túng, nếu không cái gì nhỉ? "Nếu không...nếu không ta sẽ mách ba mẹ ngươi!"

Vương Tuấn Khải phải dùng hết sức bình sinh để nhìn cười, nhưng vẫn không được, bởi vì con mèo nhỏ này sau 15 năm lại càng đáng yêu hơn!

"Phì..."

"Ngươi... Ngươi cười cái gì đó!" Mặt Vương Nguyên hồng thấu. Mèo nhỏ muốn đi mách ca ca nó, mèo nhỏ bị ăn hiếp QAQ (ca ca:....thật xuẩn)

"Khụ, ta không được nhận quà, nhưng có thể tặng cho ngươi nha." Bắt đầu dụ dỗ

"Nga? Đó là cái gì?" Mèo nhỏ hứng thú cái đuôi vung a vung, vẩy a vẩy

"Một con người, có thể chơi với ngươi, cho ngươi cái gì ngươi thích." Cá mắc câu, kéo cần nào

"Oa? Thật không? Ở đâu?" Mắt sáng hơn đèn pha

"Ở đây a." Câu cá thành công, một con cá to béo.

"Ở đâu? Ngô---"

~~~kéo rèm~~~~tắt đè~~~~đóng cửa~~~

Sau khi hai ngươi ở với nhau, biệt thự luôn xuất hiện một không khí lạ, mà người hầu đang đi ngang phòng khách ngày càng nhiều hơn.

"Bụng no, muốn nhu nhu...nhu nhu đi~" trên phòng khách có một cục bột nằm trên đùi nam nhân lăn a lăn

"Đã bảo không được ăn nhiều, sẽ bị đau mà không nghe lời." Nam nhân thở dài

"Khải Khải ghét sao?" Con mèo nào đó bắt đầu rơm rớm nước mắt

"Không ghét, không ghét, bảo bối nhi, ngoan đi, mai sẽ làm món bảo bối nhi thích." Vương Tuấn Khải bất lực trước con mèo nhỏ làm nũng này. Quản gia và người hầu thì cằm rớt xuống đất hết!

"Khải Khải nói thật nha? Muốn ăn cá! Giờ nhu nhu đi, bụng không thoải mái." Mèo nhỏ ôm cổ nam nhân làm nũng.

"Được rồi, đừng rộn, để cho ta nhu nhu. Ngày mai sẽ bảo đầu bếp làm cá." Bàn tay to ấm áp bắt đầu nhu nhu cái bụng trắng nõn, làm cho mèo con thoải mái dần dần thiếp đi.

Trước khi hoàn toàn ngủ, Vương Nguyên mỉm cười suy nghĩ, thật ra có một người như Khải Khải rất tốt nha!

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net