[oneshot] [kyumin] [NC 17] gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình rất thích fic này nên đã up nó qa đây, nếu author ko thích thì nói vs mình nhé, mình sẽ del fic ngay lập tức

* Author: Ú aka NhoctiniMyfuta

* Rating: NC-17

* Pairing: KyuMin

* Disclaimer: They not belong to me.

* Category: General.

* Status: Completed

* Summary: 

Máu… là thứ duy trì sự sống…

Nhưng nó không cần máu.

Nó sẽ cho anh máu của mình,… nếu anh cần…

Nếu anh bắt nó chết, hẳn nó sẽ chết theo lời anh. 

Vì cuộc sống này của nó là do anh ban cho…

Nếu anh cần, nó sẽ cho anh cuộc sống của nó… với điều kiện…

Anh phải mãi ở bên nó… và phải để cho nó bên anh. 

Nhưng nếu anh bắt nó phải rời xa anh… 

Nó…

sẽ giết anh… 

Sau đó, nó sẽ tự kết thúc sự sống của bản thân mình, 

Để anh và nó mãi bên nhau…

 

 

* Note:

1-       Đọc rule mới trước khi đọc fic, cấm chỉ định với những ai dị ứng với NC-17 và các câu chuyện xung quanh boy x boy.

2-       Són, Ẽo-tịc hoặc fan lai ~> click back. Cấm chỉ định những ai chỉ thik đọc NC mà không quan tâm đến nội dung câu chuyện.

3-       Lần đầu tiên đi theo cách viết này, nếu mọi người ủng hộ thì sẽ tiếp tục phát huy nhưng nếu có chút lủng củng trong câu viết thì hãy nói với mình để mình biết đường trở về cách viết cũ trước khi bị thay đổi theo cách viết mới.

4-       Có đôi chỗ chắc là sẽ khó hiểu, đọc và ngẫm nghĩ, đừng hỏi Ú vì sao fic lại như vậy. Câu chuyện được viết trong một ngày mưa nên nặng trĩu tâm trạng =))))))), một cốt truyện khác nhưng vẫn giữ là Sad ending, đừng căm ghét ai sau khi đọc fic ~^^.

5-       SungMin là nó, KyuHyun là anh. Một sự góp mặt nhỏ của Chul tỉ =)))))

6-       Nhớ like trước và comment sau khi xem!

7-       Chúc các VitaMins, Gamers và các Joy-er một ngày vui vẻ ^^.

Do Not Take Out Without Permission

 

 

 

GIÓ

 

Nó đã từng nhìn thấy cô bạn ngồi cạnh dùng lưỡi dao cắt giấy để tự rạch cổ tay mình. Lúc trước, khi nó nhìn thấy những vết sẹo chi chít đó, nó đã hỏi cô bạn tại sao, cô ấy chỉ mỉm cười mà đáp trả rằng tất cả những vết xước trên động mạnh chỉ là do con mèo hư hỏng cào vào tay cô ấy. Cho đến khi nó tình cờ nghe được từ những người bạn về hành động tự rạch tay của cô bạn này, nó mới thắc mắc và để ý đến từng hành động của cô ta. Nó đã không ngăn nổi sự tò mò của mình mà hỏi cô bạn. “Tại sao cậu lại dùng dao tự rạch cổ tay mình?” “Vì mệt mỏi quá thôi, hết ngày mai tớ sẽ không làm thế nữa”.

Và nó đã thử đợi đến ngày mai. Ngày đó, cô bạn vẫn vui vẻ cười nói mặc cho những người bạn xung quanh dị nghị. Ngày hôm đó, nó lại tiếp tục thấy những đường rạch đầy máu tanh tưởi trên cổ tay cô bạn, nó tự nhủ với mình nên điềm tĩnh hơn và cố đợi cho hết ngày hôm nay vì chỉ cần hết ngày hôm nay nó sẽ không phải chứng kiến điều đó nữa.

Nó và cô bạn đó không hề thân nhau, thậm chí còn hơi khắc tính. Nó không thích mình day dưa gì với mọi người vì nó sống độc lập. Và rồi cái ngày hôm đó cũng trôi qua, sáng hôm sau nó lên trường nhưng không thấy cô bạn đó nữa… cô ấy đã tự vẫn… Nó không hiểu lí do vì sao nó luôn bị ám ảnh cái khoảnh khắc cô nàng ấy tự dùng dao rạch cổ tay mình, nhớ cái cảnh tượng từng vệt máu đỏ thẫm tràn ra khỏi vết rách. Và nó nhớ lúc đó tim nó đậm rất mạnh… Nó bị ám ảnh mỗi đêm.

Nó không hiểu vì sao ngay những lúc cô nàng ấy tự đem đến sự đau đớn cho bản thân nhưng lại nở nụ cười, dường như nụ cười đó không hề vướn bận một thứ gì cả. Cứ như con người ta rất thanh thản như chơi một trò chơi giải trí bình thường. Nó… muốn thử. Lần đầu tiên, nó đã tự rạch lấy cổ tay và ngay sau đó, nó đã cảm nhận được cái cảm giác đau đớn từ vết cắt. Ngay lúc đó,… có lẽ nó đã hối hận vì đã làm điều dại dột đó.

 

~oOo~

Nó che dấu vết sẹo trên cổ tay bằng cách đeo một dãi băng như các tuyển thủ tenis. Những giờ học liên tục trôi qua, nó chẳng có chút để tâm nào, suy nghĩ của nó chỉ dày đặc hình ảnh đôi tay vươn đầy máu của bản thân. Giờ đây, nó tiếp tục muốn thử. Nó muốn được cảm nhận sự đau đớn lan truyền qua từng dây thần kinh đến bộ não, nó muốn ngửi được mùi máu…

Nó trở về nhà, chào đón nó là tiếng cãi nhau của cha mẹ, tiếng đổ nát của bát đĩa, đồ thủy tinh. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt giày lên giá rồi lầm lũi lên phòng. Nó đóng cửa và khóa trái lại, ngồi lặng đi trong một góc. Nó nhìn chính nó qua chiếc gương, sao thấy mình xấu xí đi hẳn. Nó lấy cái cặp sách bên cạnh, dùng sức vứt thẳng vào tấm gương. Tiếng loảng xoảng của kính vỡ vang to, nối tiếp là những tiếng vỡ của chén đĩa, tiếng la hét của mẹ nó dưới lầu. Nó bật cười hả hê… Nó bò vội tới nơi những mảnh vỡ vươn vãi, chộp lấy một miếng thủy tinh, run run kê vào động mạch bên tay trái. Mùi máu mà nó thèm khát dần hòa vào không khí sau vết cắt. Nó đê mê cảm nhận sự kích thích do chính nó tạo ra. Nó thử liếm nhẹ vết máu tanh tưởi trên tay rồi dần ngất đi vì kiệt sức.

.

.

.

Nó vẫn còn sống…

Nó vẫn còn cảm nhận được sức đập yếu ớt của trái tim bên trong nó, đồng thời cũng cảm nhận được sự bất lực đối với cơ thể non yếu. Nó mở mắt và cố chớp vài cái để làm quen với cái bóng tối dày đặc, cố tình để cả thân hình mình nằm yên bất động, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bàn tay trái của nó cố gắng cử động, nó bật cười…

Có lẽ… nó đã trở thành một kẻ điên loạn…

Ngày đó, mẹ bị ba nó đánh chết. Nó nhìn thấy ba lôi cái xác đầy máu ở đầu và thân, lê lết ra ngoài vườn. Vết máu trải dài trên sàn nhà, bốc mùi… Nó nhìn cảnh tượng đó mà không nói gì, đôi mắt chỉ cố in sâu hình ảnh đó, lặng lẽ gom lại vài bộ quần áo, bỏ ngôi nhà mà nó từng sinh sống bao năm qua để đi bụi. Nó bị bọn bụi đời đánh đập dã man, khuôn mặt xinh đẹp đầy rẫy những vết xước và những vệt máu đã khô. Hình ảnh nó nằm liệt dưới đất, những cú đá mạnh của bọn người kia cứ nhằm nó mà giáng xuống. Nhưng nó lại im lặng. Dù có bị đánh đến mức nào đi chăng nữa, nó vẫn chỉ im lặng, không hề bật ra một tiếng rên. Càng im lặng, nó lại càng đáng sợ, những vết sẹo trên cổ tay trái của nó càng ngày càng nhiều, có những vết mới đè lên những vết cũ… Máu chảy dài.

Máu… là thứ duy trì sự sống,

 

Nhưng nó không cần máu…

Nó lại bị đánh, nó bị dồn vào một hẻm tối. Giờ đây không chỉ có những cú đánh bình thường… nó bị bọn người kia dùng chai thủy tinh đánh lên đầu, máu chảy… tràn xuống khuôn mặt nhem nhuốc trong sự nhớp nháp bẩn thỉu của hẻm tối. Mắt nó mờ dần, bọn kia rút đi gần hết, nó khẽ nhếch mép cười rồi ngất đi.

Nó tỉnh dậy với xung quanh là những ánh đèn nhân tạo, hương thơm của một căn phòng hạng sang xộc thẳng vào mũi nó. Từng cơ mặt nó giật giật lên, nó hốt hoảng ngồi bật dậy khi phát hiện mình đang mặc một bộ quần áo lạ lẫm, những vết thương trên mặt và cơ thể nó đều đã được băng lại một cách kĩ càng. Tiếng gót giày vang lên trên sàn gỗ một cách đều đặn, nó rụt người lại như cảm nhận được một sức mạnh vô hình đè nén lên không khí. Một người con trai với khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện, thấy nó đã tỉnh thì mỉm cười. “Cậu không sao chứ?”. Nó chớp mắt vài lần rồi lặng lẽ gật đầu, người con trai đó tiếp tục mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh nó. “Muốn thay đổi cuộc sống của mình không?”. Nó im lặng… nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

~oOo~

Dưới bóng đèn nhảy đủ màu sắc, xung quanh bị đàn áp bởi những tiếng nhạc mạnh mẽ và tiếng la hét inh tai. Nó bước đi bình thảng trước mặt lũ đàn ông khiến họ thèm khát, nó bước tới quầy bar, gọi một ly rượu mạnh và từ từ nhấm nháp. Ly rượu khiến mặt mày nó ửng đỏ, lũ người xung quanh hướng ánh mắt về phía nó đợi chờ. Ngay lúc đó, nó cố tình bước loạng choạng, đợi cho HeeChul hyung “đấu giá” một đêm của nó với tất cả.

Nó bước vào một căn phòng khác, ngồi trên chiếc giường màu hồng nhạt và bắt đầu chờ đợi như thể đã quá quen với việc này. Cửa phòng nó bị đá tung bởi một lão già mập ú, nó nhếch mép cười. Chiếc áo nó nhanh chóng được xé ra làm hai mảnh và bị vứt vào góc phòng. Vùng ngực trắng ngần của nó bị lão ta thô bạo xoa nắn, rải rát những dấu hôn đỏ thẫm. Nó bị lão lật úp, lật ngửa đủ mọi tư thế, dương vật cứng ngắc, đen sì của lão đó đâm vào trong nó từng cú thúc mạnh bạo. Các thớ cơ trên khuôn mặt nó co lại đau đớn, nhưng tuyệt nhiên nó chẳng hề bật ra một tiếng rên. Lão già đó ra trong nó, cái thứ dung dịch nhớp nháp bẩn thỉu mà nó luôn khinh bỉ giờ đang lấp đầy nó. Lão già kia kiệt sức, nằm lăn ra trên giường. Nó cố gắng giúp bản thân mình đứng dậy, mặc quần áo vào và trở về phòng. Nó ngay lập tức bước vào phòng tắm, quyết tâm để dòng nước ấm nóng xả trôi đi những thứ gì vừa trải qua. Nó lại im lặng nhìn chính mình trong gương.

~oOo~

Nó gặp anh vào một ngày mưa cũng tại quán bar này. Vẫn với công việc hàng ngày của mình, nó đứng trong một góc nhìn lũ đàn ông tranh giành một đêm với nó. Nó thỏa mãn khi nhìn thấy cái giá tiền cho một đêm ngủ với nó ngày một tăng. Hôm đó, anh đã thắng… Nếu anh chỉ đáng khinh như lũ đàn ông đã từng qua đêm với nó bao lần, hẳn nó sẽ không cố khắc ghi hình ảnh của anh như thế. Lúc đó, anh chỉ bước vào phòng và đến chỗ chiếc giường nơi nó ngồi, thúc dục nó nhanh chóng nằm xuống. Nó lúc đấy tròn mắt nhìn anh và tự nhủ rằng có lẽ đây là một kiểu mới, nó từ từ cởi từng nút áo trên chiếc áo màu trắng của mình nhưng anh lại đưa tay ra ngăn nó lại. “Ngủ đi!” – đó là lời duy nhất anh nói với nó, sau câu nói đó, anh nằm xoay lưng ra phía ngoài và ngủ, không bận tâm đến ánh nhìn hoài nghi của nó sau lưng.

Ngày này qua ngày khác, những số tiền anh bỏ ra để có với nó một đêm không hề ít, nhưng anh lại chẳng làm gì nó. Chỉ đơn giản là anh bước vào căn phòng đó, nằm một bên giường để chừa chỗ trống lại cho nó rồi ngủ. Nó không nói gì với anh cả, một chút cũng không, nó chỉ im lặng làm theo cách mà nó nghĩ là anh muốn. Một cách từ từ và im lặng.

Rồi một ngày khác, cũng vào một ngày mưa, quán lúc đó vắng khách… anh lại tới. Anh uống nhiều đến mức nó có thể dự đoán được rằng, anh có thể ngã ngay lập tức khi đứng dậy khỏi ghế. Anh gục đầu lên bàn, nó im lặng bước tới gần và lây anh dậy, nó biết… anh đang khóc. Nó dìu anh đi vào phòng nó chứ không phải là căn phòng tiếp khách quen thuộc kia, nó và anh lướt qua mặt HeeChul. HeeChul không nói một lời nào mà chỉ lặng lẽ mỉm cười. Có lẽ… anh đã biết một điều gì đó.

Nó để anh nằm trên giường của mình rồi đi đun nước nóng. Nó cẩn thận lau đi khuôn mặt anh, cởi từng nút áo một giúp anh. Anh đưa tay mình ngăn nó lại, kéo nó vào vòng tay anh rồi từ từ đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó nhắm mắt cảm nhận cái vị men nồng từ anh… Anh đè nó xuống giường, mở từng nút áo của nó ra trong khi đôi môi còn tham lam dẫn dắt lưỡi nó, rồi một cách chậm chạp, anh liếm láp lấy vành tai nó rồi trườn dần xuống vùng bả vai. Những vết đỏ thẩm rải rát trên vùng ngực nó như một sự chiếm hữu hiển nhiên. Anh xoa bóp lấy nụ hoa của nó, một bên dùng cả lưỡi và răng của mình để giúp nó thỏa mãn, sự thay đổi diễn ra một cách hài hòa…

… và … lần đầu tiên nó bật ra tiếng rên thèm khát của mình…

Cho dù có qua đêm với hàng trăm loại đàn ông khác nhau, đây là lần đầu tiên nó dám thổ lộ chính nó…

Anh di chuyển dần đôi môi của mình xuống dưới, giúp nó cởi nhanh chiếc quần vướng víu. Mưa bên ngoài vẫn rơi, mồ hôi của anh và nó hòa vào với nhau. Anh và nó trao cho nhau nụ hôn cuồng nhiệt, bên dưới anh dùng tay mình giúp nó thỏa mãn, một cách đều đặn, lúc nhanh lúc chậm chứ không thô bạo như những thằng đàn ông đã từng làm tình với nó. Rồi anh để nó mút mát lấy anh, để miệng nó cùng bàn tay nhỏ nhắn kia giúp anh thỏa mãn. Anh để nó làm ướt những ngón tay thon dài của anh rồi lật úp người nó xuống, anh dùng lưỡi của mình quét lên vành tai, phía dưới dần đẩy những ngón tay vào trong lỗ huyệt khiến nó bật ra những tiếng rên gợi tình.

Anh lật người nó lại, tiếp tục kéo cả hai vào nụ hôn cuồng nhiệt. Thình lình, anh đẩy mạnh dương vật của mình vào trong khiến nó giật mình, nụ hôn của anh kéo một dãi nước bọt từ môi nó xuống khuôn ngực trắng ngần và bắt đầu liếm lám để giúp nó giảm bớt nỗi đau. Anh bắt đầu chuỗi hành động của mình bằng một cú nắc mạnh, và rồi những cú thúc mạnh bạo từ anh cứ nhằm lỗ huyệt nó mà ra vào. Nó nằm phía dưới rên rỉ, đưa hai chân mình kẹp vào eo anh, giúp anh giữ cố định. Những cú thúc của anh cứ ra vào mạnh mẽ, mồ hôi ướt đẫm bên thái dương và nhỏ xuống mặt nó, nó ôm siết lấy lưng anh, di chuyển cùng nhịp điệu…

Anh ra trong nó… đây cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự thỏa mãn ở bản thân mình. Anh giúp nó ra hết trên tay anh rồi gục xuống bên cạnh nó. Anh không nói gì, chỉ kéo đầu nó lại và trao cho nó một nụ hôn khác. Lần đầu tiên anh ngủ mà không quay lưng lại với nó, và cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Nó để anh ôm nó vào lòng, đưa tay siết chặt lấy eo anh và nhắm mắt ngủ. Đã bao lâu rồi không rõ, có lẽ một giấc ngủ ngon thật sự của nó bây giờ mới tới.

~oOo~

 

 

Dậy nào!

Nó tỉnh dậy khi nghe thấy tông giọng trầm ấm của anh vang lên bên cạnh. Khi nhìn thấy những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ phòng và trông thấy anh vẫn còn ở bên cạnh, nó mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cũng lâu lắm rồi nó mới có thể nở được một nụ cười thật sự trên đôi môi hồng kia, anh nhìn thấy nụ cười đó thì đặt lên môi nó một nụ hôn phớt, đưa tay lên chọc mũi nó rồi ngồi dậy. Anh trở lại thành một người khách chỉnh chu, ngồi trên bộ bàn ghế trong phòng nó và nhìn nó mặc độc một chiếc áo trắng mỏng cùng chiếc quần ngắn màu đen bên trong đi qua đi lại trong phòng. Phòng nó đầy đủ tất cả mọi thứ, nó pha một tách trà nóng và đặt lên bàn mời anh, còn bản thân thì không ngồi đó mà lại di chuyển về phía chiếc giường.

Muốn đi với anh không?

Nó im lặng nhìn anh một hồi lâu rồi gằm mặt suy nghĩ. Anh đứng dậy và bước về phía nó, quì xuống và dùng tay nâng khuôn mặt của nó lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Một hồi lâu, nó quay mặt đi hướng khác rồi khẽ gật đầu, anh mỉm cười ôm nó vào lòng… Nó không biết cơn say của anh vào tối hôm qua đã dứt hẳn hay chưa, nhưng nó biết rằng, hình như trong nó… mỗi đêm đều muốn mình nhìn thấy tấm lưng to, vững chãi của anh và yên tâm ngủ. Có lẽ,… nó đã quan tâm đến anh lúc nào không hay và ngay lúc anh hỏi nó rằng có muốn đi với anh hay không, nó đã có một chút bở ngỡ và cần thời gian suy nghĩ.

Vì nó là cỏ, anh là gió. Cũng như những cơn gió đơn thuần, anh sẽ chỉ chơi đùa với nó,

khiến nó mê muội, sau đó lại bỏ rơi nó.

 

Nó là những cây cỏ hoang dại, chỉ biết gắn liền bản thân mình với đất,

không như anh – một cơn gió có thể đi bất cứ đâu bản thân muốn.

 

Cho đến tận cùng, giữa gió và cỏ chẳng có thứ gì gọi là thật lòng cả…

 

 

Vì nó là mặt trăng, còn anh là mặt trời.

 

Vậy nên… nó và anh không thể cùng một lúc xuất hiện, không thể cùng một lúc ngự trị cả bầu trời.

 

Vì anh là mặt trời – kẻ thống trị thế gian, chứ không như nó – một mặt trăng chỉ biết yếu ớt đứng nhìn mặt trời

và thụ động phản chiếu ánh sáng.

 

Anh đưa nó đến phòng của HeeChul hyung và nói rõ ý muốn, trong một lúc, HeeChul đã trêu chọc anh rằng Cậu đủ tiền để chuộc SungMin về với mình hay sao? Anh đã không nói gì, nghiêm túc gật đầu. HeeChul hyung nhìn nó, thấy được sự thật lòng của anh dành cho nó và sự quan tâm của nó tới anh thì cũng im lặng và bắt đầu suy nghĩ. HeeChul kéo nó ra một góc, lôi ra một chiếc hộp nhỏ có đựng một chiếc nhẫn và đưa cho nó, nó nhìn hyung ấy ngạc nhiên. HeeChul hyung ôm nó vào lòng, thì thầm những lời nhắc nhở rồi đẩy nó ra với anh.

Cái giá để chuộc SungMin là khiến cho nó hạnh phúc, tôi tin ở SungMin và cũng tin ở cậu. Mong rằng tôi sẽ không sai lầm khi tin vào trực giác của mình.

.

.

.

Nó đi với anh. Anh đưa nó về nhà anh – một ngôi nhà màu trắng với xung quanh là vườn hoa đủ màu sắc. Anh không nói cho nó anh làm nghề gì, chỉ cho nó hàng đêm nằm ngủ yên bình trong vòng tay ấm áp của anh. Anh cho nó những kỉ niệm vui vẻ về những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, kể cho nó những câu chuyện về dãy ngân hà, cho nó biết một điều mới lạ của ban đêm chứ không chỉ là cuộc sống cũ xưa của nó. Nó đã rất hạnh phúc… rất hạnh phúc.

 

Nhưng rồi đến một ngày nào đó…

 

Một ngày nào đó khi cỏ đủ sức mạnh để tách bản thân mình ra khỏi đất,

cỏ sẽ đi theo gió… để cùng gió hưởng thụ những nơi đẹp nhất.

 

Một ngày nào đó, mặt trăng đứng trước mặt trời để che đi cái ánh sáng mạnh mẽ đó ban xuống trần gian,

sẽ là một kẻ dũng cảm để đối mặt với tình yêu và sự ngưỡng mộ thầm kín nghìn năm.

Từng đêm tối muộn nó nằm trong lòng anh như một con mèo nhỏ, mùi hương của cơ thể anh tràn vào trong buồng phổi nó khiến nó đê mê. Nó tận hưởng lấy niềm hạnh phúc đó từng giây một, nói nó ích kỉ cũng được vì… giờ đây, nó chỉ cần một mình anh, riêng mình anh. Nó luôn mong chờ lúc anh thì thầm vào tai nó những lời ngọt ngào, đợi anh trao cho nó nụ hôn ngọt ngào giữa những vệt nắng sớm. Có lẽ nó quá mê mẩn anh rồi, cứ như một cơn nghiện thấm dần vào trong máu và nhận thức của nó. Nhưng khi nó đã yêu anh quá nhiều, nó lại cảm thấy sợ… sợ mọi thứ. Sợ những lúc khung cảnh ngôi nhà nó đầy rẫy những tiếng la hét và những vệt máu trải dài ám ảnh nó trong những giấc mơ mỗi đêm, sợ cả cảnh tượng nó lên giường cùng hàng trăm thằng đàn ông khác ùa về trong những lúc không có anh ở bên.

Chẳng lẽ nó là đứa thèm muốn nhiều đến vậy hay sao?

Sáng, anh đã đi. Như một sự hiển nhiên hàng ngày, để nó lại một mình trong căn nhà vắng. Dù nó biết anh sẽ về với nó mỗi khi ánh dương yếu lại, nhưng nó vẫn thấy cô đơn. Nó ngồi trong một góc phòng và suy nghĩ vẩn vơ, trong một thoáng nó sực nhớ lại cái ngày anh và nó quan hệ với nhau và cho đến giờ đây, vẫn chưa lần nào anh và nó làm lại điều đó. Phải! Nó là trai bao, một mối quan hệ thể xác đối với nó như một món ăn ngon hàng ngày và hẳn là nó sẽ thấy thiếu mặc dù tình cảm của anh luôn lấp đầy trong nó. Nó bước đến chiếc gương đặt trong phòng, nhìn ngắm chính nó qua gương. Nhưng giờ đây nó lại tự thấy thèm khát chính bản thân mình. Nó đứng trước gương, cho tay mình vào bên trong chiếc áo thun mỏng, xoa bóp đầu nhũ như những gì nó đã được người khác phục vụ. Nó nhanh chóng tự giải thoát mình ra khỏi bộ đồ vướng víu, thỏa mãn nhìn chính cơ thể trần trụi của nó qua gương.

Nó điên mất rồi…

… điên loạn…

Nó quì rạp xuống đất, cố gắng di chuyển lại gần nơi chiếc gương, một tay vẫn tiếp tục xoa nén đầu nhũ, một tay tì lên chiếc gương, nó ngấu nghiến đôi môi mình được phản xạ qua chiếc gương đó một cách thèm khát, đôi tay kia từ từ di chuyển xuống dưới và tự tìm cách thỏa mãn mình. Nó sục liên hồi, đôi môi vẫn tiếp tục hôn lấy mặt phẳng kia, mồ hôi nó chảy dài trên khuôn mặt hòa lẫn cùng với những dãi nước bọt nhớp nháp. Nó ra trong bàn tay mình, cả thân thể mệt mỏi, dựa lưng vào tấm gương và dần đưa bản thân mình vào giấc ngủ.

.

.

.

~oOo~

Nó tỉnh dậy khi ánh mặt trời gần như đã ngớt hẳn. Nó hốt hoảng lau dọn mọi thứ, vào trong bồn tắm ngâm mình vào làn nước ấm áp để giũ bỏ đi những mệt mỏi. Tiếng mở cửa vang lên bên dưới nhà, có lẽ anh đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net