[Oneshot] LIVE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Hino (stealheart)

Disclaimer: Eunyeon thuộc về nhau

Pairings: Only Eunyeon

Rating: K

Category: Romance, Sad, HE.

Note: Đây là fic au viết cách đây 2 năm và post lên soshivn, đã được một bạn xin per post lên đây nhưng đó là bản chưa edit hoàn chỉnh. Nên bây giờ au quyết định edit hoàn chỉnh rồi cover lại Eunyeon vì fic này là một câu truyện au muốn nhắn gửi đến nhiều người :')

Enjoy it ~

LIVE

Con người nhận ra giá trị của cuộc sống là khi họ tìm được mục đích của việc tồn tại và là khi họ tiến dần đến cái chết.

~o0o~

6:00 sáng, ngày 01 tháng 07 năm 2006

Đó là một buổi sớm tinh mơ khi thời tiết bắt đầu chuyển mình sang thu.

"Giao báo ạ!"                                

Tôi thông báo khi ném xấp giấy đầy chữ vào căn nhà nọ. Không có tiếng trả lời nhưng tôi cũng hiểu rằng họ đã nhận được, chẳng qua vì họ bận điều gì đó hoặc là ko bận tâm để trả lời.

Tôi chỉnh lại xấp báo trong rổ xe của mình và chuẩn bị làm nốt phần việc còn lại. Cũng giống như mọi khi, tôi mất 30 phút để giao xong đống báo mà tôi đã nhận. Tôi đạp vội trên bàn đạp của chiếc xe màu trắng để tiến về nhà chuẩn bị cho công việc tiếp theo của mình.

Bánh xe vẫn lăn đều trên con đường quen thuộc, chợt ánh nắng sớm chiếu vào mắt khiến tôi chau mày nheo mắt lại, tôi vội xin lỗi khi sắp phải va vào chiếc xe phía trước.

"Chạy xe kiểu gì đấy!"

Người đó có vẻ rất bực bội, tôi khẽ thở dài và vẫn cuối đầu xin lỗi. Khi mọi thứ qua đi trong lòng tôi chợt hiện ra câu hỏi "Thật ra tôi sống vì điều gì?" tôi chẳng có mục đích sống cũng không quan tâm đến người khác, vì vốn dĩ sống cho bản thân sẽ dễ dàng hơn.

Tôi dành phần lớn thời gian trong ngày để làm việc cho đủ cơm ăn 3 bữa và sinh hoạt hàng ngày. Với tôi, như thế đã đủ.

Nhưng dù như vậy tôi vẫn tranh thủ đến gặp em gái của mình, dùng số tiền ít ỏi mà tôi kiếm được để mua cho em ấy những quyển truyện. Lần nào cũng vậy, tôi chọn đại một quyển nào đó trông có vẻ mới được xếp vào, không quan tâm rằng tôi đã có mua nó chưa và đó có phải là tập tiếp theo của quyển mà tôi đã mua trước đó không?

Thế nhưng, cái tôi nhận được vẫn là lời cảm ơn và nụ cười ngọt ngào của con bé. Hyomin luôn tươi cười và chăm chú đọc từng quyển truyện mà tôi đem đến.

"Hôm nay chị có đi học ko? Đi học chắc vui lắm chị nhỉ?" - Hyomin hỏi khi con bé bỏ quyển truyện xuống cạnh giường.

"Không vui gì cả, rất mệt và chán!" - Tôi thở dài.

"Đi học sẽ quen được nhiều bạn, sẽ rất vui mà?!" - Hyomin mỉm cười nhìn tôi, trong ánh mắt ấy tôi nhận ra con bé có một niềm khao khát.

"Chị thấy ở nhà ngủ vẫn tốt hơn. Chị ngu ngốc không bằng ai nên học cũng không được gì" - Tôi chán nản đáp lại sự hân hoan của con bé.

Hyomin không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười nhìn tôi. Con bé khác với tôi, nó có niềm tin, hi vọng và mục đích sống. Còn có ước mơ và khát khao muốn được thực hiện, tôi thì không có gì cả. Tôi đã từng ước rằng phải chi mình được tráo đổi với em ấy.

~o0o~

                 

6:00 sáng, ngày 01 tháng 12 năm 2006

Mùa thu kết thúc và khí trời đang lạnh đi.

Hôm nay tuyết bắt đầu rơi, bàn tay giao báo của tôi cứng lại vì lạnh nhưng có một động lực nào đó khiến tôi vẫn tiếp tục.

Đã hơn 1 năm rồi, Hyomin vẫn chưa được xuất viện và điều khiến tôi lo lắng hơn nữa là bác sĩ thông báo rằng bệnh tình của em ấy đang ngày càng nặng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định đến thăm con bé để thông báo một điều mà tôi sắp làm.

"Mùa đông này chị sẽ dẫn em đi đón giáng sinh. Em muốn đi đâu?"

"Thật ko? Em muốn đi xem ông già noel và ngắm đường phố với muôn vàn ánh đèn. Chắc là sẽ rất đẹp!"

Hyomin vui cười háo hức, niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt ngây thơ ấy.

Nhưng em ấy chợt nhận ra điều gì đó và nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

"Em được ra ngoài sao?"

"Chị sẽ xin bác sĩ, nhất định chị sẽ dẫn em đi đón giáng sinh năm nay và mua cả quà nữa!"

"Thật không?"

Tôi không trả lời nhưng thay vào đó là một cái gật đầu chắc chắn.

~o0o~

9:00 tối, ngày 22 tháng 07 năm 2013

Mùa đông năm ấy tôi đã cổng Hyomin trên lưng dạo khắp đường phố lung linh ánh đèn, đưa con bé đến gặp ông già noel, mua quà cho nó và chụp hình kỉ niệm. Nhờ em ấy mà tôi đã có một đêm vui vẻ, một kỉ niệm khó quên.

Nhưng rồi điều gì đến cũng đã đến, con bé đã ra đi và tôi như mất dần sự sống. Tôi chợt nhận ra rằng tôi có mục đích sống, có niềm vui và hi vọng. Tất cả những điều đó là Hyomin, nhưng giờ đây đã ko còn nữa rồi, vậy tôi sống để làm gì?

Tôi lang thang trên khắp nẻo đường và bước đi ko đích đến. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra đã thu hút tầm nhìn của tôi. Một vụ tai nạn, chiếc xe mô tô lao vào một chiếc ô tô, đám đông bắt đầu vây quanh. Tôi nhìn chăm chú vào những gì đang diễn ra, rồi như có điều gì đó lóe sáng trong tiềm thức. Tôi như người đang say giấc giật mình thức dậy. Đúng vậy, Tôi phải sống và phải chữa trị cho mọi người, tôi muốn làm bác sĩ, tôi muốn đem đến niềm tin và hi vọng cho những đứa trẻ giống em gái tôi.

Sau đó tôi đã chú tâm vào học, tôi vừa học vừa làm, phấn đấu hết mình vì giờ đây tôi đã có mục tiêu cho bản thân. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của mọi người.

Và trời cao không phụ lòng người! Với những gì tôi đã phấn đấu, tôi đạt được thành tích cao trong kì thi đại học và được tuyển vào trường Y Dược Quốc Gia. Niềm hạnh phúc dâng trào trong tôi, cuối cùng tôi cũng đã làm được, một phần vì Hyomin và một phần vì những người của tương lai.

"Nhưng trên đời này không phải chỉ có niềm tin là có thể làm được. Có những thứ đã định sẵn cả rồi"-Cô gái với gương mặt thiên thần nhưng có phần xanh xao vội nhận xét.

"Số phận giống như một quy luật buộc con người phải tuân theo. Nhưng quy luật có thể bị phá vỡ vậy tại sao số phận lại không được thay đổi?!"

"Bởi vì con người không có sức mạnh để thay đổi số phận"

"Nếu em không tin vào chính bản thân mình thì đừng nghĩ đến hai từ Nổ Lực"

"..."

"Nếu em muốn đạt được điều mình muốn thì em phải mạnh mẽ hơn ngày hôm qua!"

"Nhưng làm sao để em có thể làm được điều đó khi mà chính em còn nghi ngờ bản thân mình. Nó thực sự là rất khó" - Đôi mắt đen ngấn nước khi nghĩ về những điều của quá khứ và kể cả tương lai.

"Hãy nghĩ về người quan trọng với em! Con người trở nên mạnh mẽ khi họ muốn bảo vệ người quan trọng nhất đối với họ" - Eunjung mỉm cười nắm tay Jiyeon như tiếp thêm động lực cho cô ấy.

Jiyeon không nói gì, cô ngước lên nhìn Eunjung và đôi môi khẽ mở định nói điều gì đó nhưng nó đã được thay thế bởi lời nói của Jung.

"Người quan trọng của tôi là em"

~o0o~

9:00 sáng, ngày 20 tháng 08 tháng 2013

Hôm nay lại là ngày Jiyeon trị liệu. Eunjung biết rằng cô ấy sẽ rất đau nên đã chuẩn bị một điều bất ngờ dành cho cô ấy.

"Đau lắm phải không?" - Eunjung ân cần hỏi khi cô nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn của Jiyeon về phòng cô ấy.

"Một chút thôi..." - Jiyeon yếu ớt trả lời.

Eunjung mỉm cười trìu mếm, ánh mắt Jiyeon đã thay đổi so với lần đầu tiên họ gặp nhau.

11:30 sáng, ngày 14 tháng 02 năm 2013

"Đó là Park Jiyeon. Cô bé vào đây được 3 tháng rồi. Nó mắc bệnh ung thư máu, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Mà từ khi con bé vào đây cũng ko thấy ai đến thăm. Jiyeon có vẻ như là không có nghị lực phấn đấu, rất ít nói và rất khó để tiếp xúc." - người ngồi cạnh lên tiếng khi thấy Eunjung nhìn chăm chú vào cô gái có đôi mắt đen láy đượm buồn vừa được bác sĩ đẩy qua.

"Có lẽ em ấy thiếu tình thương và mục đích để em ấy phấn đấu?! - Eunjung nhận xét khi cô vẫn hướng ánh nhìn về phía Jiyeon.

"Có lẽ vậy" - Người đối diện gật đầu đồng ý

"Tớ sẽ giúp em ấy!"

Eunjung mỉm cười một lần nữa, lựa chọn của cô đã ko phải là một sai lầm.

~o0o~

11:00 sáng, ngày 20 tháng 08 tháng 2013

"Em nhắm mắt lại đi!" - Eunjung nhẹ nhàng nói khi cô và Jiyeon đang đứng trước phòng bệnh của Jiyeon.

"Để làm gì?" - Jiyeon nghiên đầu hỏi

"Rồi em sẽ biết." - Eunjung nháy mắt tinh nghịch.

Jiyeon chau mày thắc mắc nhưng cũng dần nhắm mắt lại, chờ đợi câu trả lời từ phía Eunjung.

.

.

"Em có thể mở mắt ra rồi" - Eunjung thông báo khi cả hai đã vào phòng.

Jiyeon tròn xoe mắt ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt mình, đó là những bước ảnh được lồng vào khung hình trái tim treo phía trên giường của Jiyeon và những bức tường.

Eunjung nhẹ nhàng đẩy xe lăn của Jiyeon đến gần giường để cô ấy có thể nhìn rõ hơn những bức ảnh ấy. Những khoảnh khắc đẹp tựa thiên thần của Jiyeon, khi cô ấy cười, khi cô ấy bĩu môi và khi cô ấy giận vì Eunjung đến muộn. Bên cạnh đó là hình ảnh cả hai cùng cười thật tươi trên giường bệnh, ngoài công viên bệnh viện, dưới bóng mát cây ngô đồng và ngay cả căn tin bệnh viện.

Mỗi tấm ảnh là một khoảnh khắc đẹp vô giá, cả hai đều mỉm cười trong hạnh phúc. Và cuối cùng, đó là hình ảnh của những đứa trẻ, các baby chỉ tròn 1 tháng, những đứa bé với làn da trắng nõn hoặc ngâm đen mỉm cười tít mắt, còn có các em khoác trên người trang phục trắng của bệnh viện nhưng vẫn cười tươi, ánh mắt chất chứa niềm hi vọng và ước mơ cháy bỏng.

"Jung..." - Jiyeon không biết nói gì hơn, nước mắt đã trực chờ rơi trong đôi mắt đen ấy, những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Eunjung cuối người xuống đặt cằm lên vai Jiyeon.

"Những khoảnh khắc mà ta trải qua đều được ghi nhận lại. Người ta nói rằng thời gian qua đi sẽ không bao giờ quay trở lại và chúng ta không thể níu giữ được thời gian. Nhưng Jung đã làm được, thời gian đó sẽ mãi được giữ lại trong những bức ảnh kia và đặc biệt là trong trái tim của chúng ta."

Jiyeon vẫn im lặng, cô không biết phải mở lời thế nào, những gì mà Eunjung đã làm dù chỉ là nhỏ nhoi thôi, đơn giản thôi nhưng nó đủ để khiến trái tim cô hạnh phúc nếu không muốn nói là quá hạnh phúc.

"Những đứa trẻ đó cười rất tươi, chúng luôn khao khát và mơ ước được sống. Cuộc sống dù đau đớn mỗi ngày nhưng chúng không hề từ bỏ." - Eunjung chỉ tay về phía tấm ảnh của các bé trạc 8 - 9 tuổi. Cô mỉm cười nhìn Jiyeon và tiếp lời khi cô gái ấy vẫn chăm chú nhìn.

"Còn bên này là baby vừa tròn 1 tháng. Chúng rất đáng yêu đúng ko? Nhưng tôi chắc rằng baby sẽ còn đáng yêu hơn nữa nếu nó sở hữu đôi mắt cuốn hút của tôi và đôi môi xinh xắn của em"

Eunjung cười gian xảo hơn nữa khi nhìn vào Jiyeon, còn cô gái kia thì hiểu ý và đánh nhẹ vào tay Eunjung, nhưng cô vẫn hưởng ứng với cô gái ấy.

"Jung tự tin quá đó! Mà Jung nói vậy có nghĩa là gì huh?"

"Thì nếu là con của chúng ta  nó sẽ thừa hưởng những nét đẹp của hai mẹ. Chà, đứa bé hẳn sẽ giết chết bao người vì sắc đẹp của nó đây!" - Eunjung cười lém lỉnh, vuốt vuốt cằm.

"Jung tự sướng quá đi! Ai thèm sinh baby cho Jung mà ở đó con của chúng ta!" - Jiyeon quay đi để che giấu gương mặt đang đỏ lên của mình. Dù đó là lời nói đùa của Eunjung thì nó cũng làm cho mặt cô đỏ như quả cà chua khi nghĩ đến chuyện xa xôi hơn.

"Nếu em ko sinh cho tôi thì tôi sẽ nhờ người khác vậy." - Eunjung nói, cố nhịn cười vì vẻ đáng yêu của Jiyeon.

"Thử xem! Chị dám không?" - Jiyeon phùng má.

"Dạ ko dám! Ham Eunjung chỉ yêu duy nhất Park Jiyeon mà thôi." - Eunjung bẹo nhẹ vào mũi Jiyeon.

"Xạo. ko- "

Câu nói của Jiyoen bị bỏ lửng bởi đôi môi của cô đã bị ai kia chiếm lấy. Nồng nàng, say đắm và mãnh liệt, nụ hôn ấy giống như tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sức mạnh.

~o0o~

9:00 sáng, ngày 20 tháng 09 năm 2013

"Hôm nay tôi sẽ đưa em đi gặp một người" - Eunjung nói khi cô chuẩn bị xe lăn và đỡ Jiyeon ngồi lên.

"Ai vậy?" - Jiyeon thắc mắc hỏi.

"Đến đó em sẽ biết" - Eunjung mỉm cười bí ẩn, nháy mắt với Jiyeon. 

~o0o~ 

9:15 sáng,  ngày 20 tháng 09 năm 2013

"Em còn nhớ có lần tôi và em đi dạo công viên vào buổi chiều và gặp một đám đông bao quanh người phụ nữ đang mang thai ko?"

"ah, em nhớ! Lúc đó chúng ta lại xem chuyện gì thì mọi người xung quanh nói là bà ấy đang đau bụng, chắc là sắp sinh"

"Um. Khi đó nếu kêu xe đến bệnh viện thì sẽ không kịp vì nước ối đã ra rồi và tôi đã đánh liều đỡ đẻ cho người phụ nữ ấy"

"Lúc đầu em cũng rất lo lắng không biết mọi chuyện có ổn ko?! Mọi người xung quanh cũng đã phụ một tay bằng việc đứng tạo thành một bức tường trong khi Jung đang động viên bà ấy" - Jiyeon miên man nhớ về sự việc đó.

"Không lâu sau đó đứa bé đã ra đời, ai nấy đều rất vui mừng vì mẹ tròn con vuông"- Eunjung mỉm cười nhớ về  ngày ấy.

"Em cũng đã được nhìn thấy đứa bé trước khi xe cấp cứu đến đưa mẹ con họ vào bệnh viện. Lúc đó cảm xúc của em không biết diễn tả thế nào vì đó là lần đầu tiên em nhìn thấy em bé chào đời" - Jiyeon cười tươi khi nhớ về khoảnh khắc thiêng liêng kia. 

"Và giờ đây em sẽ gặp lại đứa bé đó. Đây là phòng của cháu ấy" - Eunjung nghiên đầu thông báo cho Jiyeon khi họ đứng trước căn phòng kín với những đứa trẻ đang yên giấc.

Jiyeon thoáng bất ngờ trước lời thông báo ấy, đã gần 1 tháng kể từ ngày đó và cô không nghe Eunjung nhắc đến vụ việc đó nữa. Cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại đứa bé ấy.

Eunjung nhẹ nhàng mở cửa và đẩy chiếc xe lăn của Jiyeon vào cùng, cô tiến đến chiếc nôi thứ 3 có một bé gái đáng yêu đang nằm ngủ say.

Jiyeon nhìn Eunjung như muốn hỏi rằng đó có phải là cháu ấy ko? Như hiểu được ánh mắt ấy, Eunjung mỉm cười đỡ Jiyeon đứng dậy để cô ấy tựa lên người mình và vòng tay ôm cô ấy từ phía sau, tạo nên một điểm tựa vững chắc cho Jiyeon.

"Đó là Hyunie, đứa bé mà chúng ta đã cùng chứng kiến cảnh cháu ấy ra đời."

"Hyunie~ đáng yêu quá!" - Jiyeon khẽ chạm vào gò má phúng phính của bé gái nằm trong nôi.

"Ah, hôm trước tôi có đến thăm Hyunie. Cháu ấy nhìn tôi như muốn hỏi rằng: 'cô Jiyeon đâu? Sao cô không đến cùng cô ấy? Cháu nhớ cô Jiyeon lắm!' thế là tôi ko biết trả lời thế nào, đành hứa với Hyunie là lần sau đến nhất định sẽ đến cùng cô Jiyeon của cháu ấy" - Eunjung đặt cằm lên vai Jiyeon và nghiên đầu qua nhìn cô ấy.

"Jung xạo quá đi!" - Jiyeon cười khúc khích vì giọng nói nhái giọng trẻ con của Eunjung.

"Tôi nói thật mà! Cháu ấy còn nói là tôi và em phải chứng kiến cháu ấy lớn lên từng ngày và phải dạy con bé học nữa. Tôi rất dở trong việc dụ trẻ con, không có em chắc tôi ko làm được gì đâu và quan trọng hơn là Hyunie cứ đòi em ko à!" - Eunjung bĩu môi ra vẻ giận dỗi.

"Ai kêu nhìn chị lạnh lùng quá làm gì? Ai mà ko sợ!" - Jiyeon cốc nhẹ lên đầu Eunjung.

"Thế nên em phải cùng tôi trông cháu ấy lớn! Em ko được bỏ tôi một mình đâu đấy! Tôi và Hyunie đều rất cần em!" Eunjung siết chặt vòng tay mình hơn nhưng ko quá mạnh như thể rằng cô sợ Jiyeon sẽ vụt mất nếu vòng tay quá lỏng và sẽ tan biến nếu nó quá chặt.

"Em hứa là sẽ cùng Jung nhìn Hyunie khôn lớn. Em sẽ ko để Hyunie ở lại một mình với Jung đâu. Và hơn hết em không muốn bỏ lại Jung một mình!"

~o0o~                 

9:00 sáng, ngày 20 tháng 10 năm 2013

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Eunjung quyết định sẽ tạo một bất ngờ cho Jiyeon. Cô đã chuẩn bị xong mọi thứ và hồi hợp chờ đợi phản ứng của cô ấy.

To Qri: tối nay mình nhờ cậu một việc nhé! 
From Qri: ok

9:00 tối, ngày 20 tháng 10 năm 2013

"Em mặc áo ấm này vào nhé! Và đội nón len với bao tay vào luôn." - Eunjung đặt những vật dụng ấy lên giường Jiyeon và tiến về phía trước để giúp cô ấy.

"Để làm gì vậy? Chị định dẫn em đi đâu huh?" - Jiyeon nghiêng đầu hỏi.

"Đi đến một nơi" - Eunjung trả lời và vẫn tiếp tục giúp cô ấy. Jiyeon không hỏi nữa. Cô bĩu môi, chau mày nhìn Eunjung.

"Lần này tôi sẽ cổng em. Bây giờ đã khuya rồi đi xe lăn sẽ không tiện với lại thời tiết bên ngoài hơi lạnh nên có hơi ấm của tôi em sẽ bớt lạnh hơn" -  Eunjung nói khi cô đang chuẩn bị tư thế cổng Jiyeon. Cảm giác hạnh phúc vì được người yêu chăm sóc tận tình đã làm mất đi câu hỏi về việc làm của Eunjung trong lòng Jiyeon.

Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Eunjung cổng Jiyeon đi đến nơi mà cô đã chuẩn bị từ trước.

~o0o~

10:00 tối, ngày 20 tháng 10 năm 2013

"Em nhắm mắt lại đi!" - Eunjung đề nghị khi cả hai gần đến nơi. Jiyeon ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô mỉm cười vì biết chắc rằng sắp có niềm hạnh phúc nữa đến với cô.

"Giờ em có thể mở mắt ra rồi"-Eunjung cười hài lòng nhìn Jiyeon.

Jiyeon từ từ mở mắt ra, cô nheo nheo mắt để tầm nhìn được rõ hơn và ngay lập tức cô đã không thể nói nên lời bởi cảnh tượng trước mắt mình.

Đó là một trái tim được xếp bằng những ngọn nến lung linh, bên cạnh đó là những chiếc chong chóng dạ quang đang nhè nhẹ quay bởi cơn gió thoảng qua và cuối cùng là một chiếc hộp xinh xắn được đặt trên đóa hoa hồng. 

Eunjung bước từng bước vào trái tim nến, cô nhẹ nhàng đặt Jiyeon xuống, tiến đến đóa hoa hồng để lấy chiếc hộp xinh xắn ấy. 

Và cô đã quỳ một chân trước mặt Jiyeon. Nói lên điều mà cô hằn mong muốn. 

"Yeonie à~ Chúng ta kết hôn nhé!?" 

Jiyeon hạnh phúc không nói nên lời, điều mà cô nhìn thấy đã khiến cô vỡ òa trong niềm vui bất tận và giờ đây Eunjung lại làm cô ngập tràn trong niềm hạnh phúc.

Nhưng...

"Em... em vẫn sợ.."

"Ko cần biết quá khứ ra sao. Ko cần biết tương lai thế nào. Chỉ cần biết hôm qua, hôm nay và ngày mai tôi đều yêu em. Chỉ cần tôi yêu em và em yêu tôi. Chỉ cần thế thôi Jiyeon à~ Em đồng ý chứ?" - Eunjung nói, đó đều là lời chân thành xuất phát từ trái tim.

"Em đồng ý" - Jiyeon mỉm cười trong nước mắt hạnh phúc.

Eunjung cười thật tươi. Cô đeo chiếc nhẫn vào tay Jiyeon và ngược lại, rồi đứng lên thực hiện minh chứng cho tình yêu của họ. 

Giữa không gian êm đềm của cảnh đêm có hai con người trong một trái tim hôn nhau nồng nàn và mãnh liệt.

Tình yêu của họ không phụ thuộc vào thời gian.

~o0o~

8:00 sáng, ngày 30 tháng 10 năm 2013

"Jung... em... " - Jiyeon lo lắng nhìn Eunjung khi cô đang nằm trên giường bệnh và chuẩn bị được đẩy vào phòng phẫu thuật. Nghị lực cô có nhưng liệu căn bệnh này cô có thể vượt qua ko?

"Em đừng sợ! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." - Eunjung nắm lấy bàn tay Jiyeon và trấn an cô ấy.

Jiyeon khẽ gật đầu.

"Em nên nhớ là: 'con người làm nên số phận không phải số phận tạo ra con người'. Hôm nay em ko phải chiến đấu một mình, em luôn có tôi bên cạnh, tôi luôn chờ đợi em. Hãy mạnh mẽ vì cuộc sống của em, vì tôi và vì tương lai của chúng ta nữa!" - Eunjung nắm chặt bàn tay của Jiyeon hơn, thật chất trong lòng cô rất bồn chồn lo lắng, nhưng cô ko muốn cô gái đang nằm trước mặt cô có cảm giác ấy. Cô muốn cô ấy được mạnh mẽ để quyết định số phận.

"Em sẽ ko bỏ cuộc!" - Đó là câu nói cuối cùng trước khi Jiyeon được đưa vào phòng phẫu thuật.

~o0o~

12:00 trưa, ngày 13 tháng 10 năm 2013 

"Chào bác sĩ Lee! Tình hình của Jiyeon thế nào?"

"Cô ấy có vẻ đã có thêm nghị lực rất nhiều so với lúc đầu. Nhưng chỉ tiếc rằng bệnh tình của cô ấy ngày càng chuyển biến xấu đi" - Qri u buồn nói. 

"Vậy?" - Eunjung hồi hộp hỏi.  

"Phải nhanh chóng phẫu thuật ghép tủy"

"Lần này khả năng thành công là?" - Eunjung lại lo lắng. 

"20%"

Vị bác sĩ trẻ tuổi gần như chết lặng.

~o0o~                 

11:00 sáng. ngày 30 tháng 10 năm 2013

"Cô ấy?" - Eunjung vội hỏi khi Qri bước ra từ phòng phẫu thuật. 

"Ca phẫu thuật ghép tủy đã thành công... 

Eunjung thở phào nhẹ nhỏm 

"Nhưng tình trạng sức khỏe quá yếu và trong lúc phẫu thuật đã phát sinh vấn đề khiến cô ấy lâm vào tình trạng hôn mê không biết khi nào tỉnh lại" - Qri cuối đầu buồn bã khi hoàn thành hết câu nói của mình.

Và Eunjung đã lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net