Oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhỉ?

Misaki ngạc nhiên khi thấy những tấm hình chỉ toàn chụp chính mình, cầm lấy một tấm ảnh chụp lén khi cô đang ngủ, trên đó có ghi dòng chữ gì đó.

"Đồ đáng yêu, ngủ mà cũng khiến người khác loạn nhịp nữa, thiệt muốn hun ghê~"

Misaki bật cười nhìn dòng chữ đấy, cầm lấy tấm ảnh khác lên xem.

"Mirun à, cậu nên biết là nhìn vẻ mặt lúc bị điểm kém của cậu rất là buồn cười lắm đấy, yêu không chịu nổi"

"Thiên thần kìa~này Mirun, cậu có biết cậu rất giống thiên thần trong bộ đồ cosplay này không? Ôi~tớ nguyện để cậu bắn mũi tên tình yêu vào tim tớ~"

"Kekeke, lực sĩ Misaki~♡♡"

Misaki nhìn những dòng chữ ghi trên các tấm ảnh ấy mà không khỏi phì cười, chợt cô chú ý tới một tấm chụp khi cô đang dựa vào gốc cây thiu thiu ngủ, cô liền nhận ra tấm được chụp khi cô đang ở nơi này.

"Tớ yêu cậu Misaki......yêu rất nhiều, tớ sẽ không bao giờ người khác giành mất cậu đâu"

Gương mặt Misaki nóng bừng lên, ngượng ngùng đóng cái hộp lại, tên ngốc đó không biết học đâu ra mấy trò này nữa.

-Hù!

Erena bất ngờ từ đâu nhảy ra khiến Misaki giật mình liền hét lên.

-Oi, Sakamoto Erena! Giỡn kiểu đó không vui tí nào đâu!

-Hehe~xin lỗi, cơ mà cậu tìm được cái hộp rồi à? Cậu mở ra chưa?

Nét mặt Erena lộ rõ vẻ mong chờ. Misaki nhận ra điều đó liền nảy ra ý định trêu chọc một tí.

-Cái này hả? Tớ chưa mở, sao thế?

-Cậu......chưa mở thật sao?

-Ừm, sao vậy? Bộ trong này có gì à?

-Không.......không có gì, cậu không mở cũng không sao đâu.

Erena buồn bã đáp. Misaki nhìn biểu hiện của người kia mà bật cười, vừa định trêu chọc tiếp thì lúc này Sae cùng những người khác từ xa chạy đến.

-Ôi trời.....em đây rồi Misaki, em làm tụi chị lo chết đi được, mau về thôi nào.

Sae toan nắm lấy tay Misaki nhưng cô liền hất ra.

-Em.......

-Chị nói dối em!

-Hả?

-Chị nói dối em rằng Eretan đã chết, nhưng mà cậu ấy đang ở ngay đây này!

-Thôi nào Misaki, cậu đừng có cố chấp như vậy có được không?! Ở đây ngoài cậu và tụi này ra thì không còn ai cả!

Miku bực bội quát lên, cô thật chẳng hiểu nổi cô bạn mình.

-Có cậu mới chính là dừng cái trò này đấy Miku! Tớ biết cậu rất hay đùa giỡn nhưng giỡn như vậy chẳng hay ho đâu!

-Tớ không có đùa!

-Mirun à, dừng lại đi.

Erena đi tới định ngăn lại nhưng khi vừa chạm vào người Misaki thì tay cô đi xuyên qua bả vai người kia.

-Eretan......cơ thể cậu......?!

Misaki ngỡ ngàng khi thấy nửa người Erena đang dần tan biến đi.

-Mou......có lẽ tớ không thể giấu cậu được nữa rồi.

Erena mỉm cười buồn bã nhìn người con gái ấy, các ngón tay dần tan biến.

-Cậu......chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cơ thể của cậu tại sao......?

-Thật ra thì.......tớ đã chết rồi.

"BỘP"

Chiếc hộp gỗ trên tay Misaki rơi xuống đất, cả người run rẩy sững sờ chết lặng, lòng ngực đau quặn đến không thở được, hốc mắt dần đỏ hoe, cổ họng nghèn nghẹn không nói nên lời.

-Xin lỗi cậu Misaki, mặc dù tớ đã hứa là sẽ ở bên cạnh cậu nhưng có vẻ tớ không thể giữ lời hứa được rồi, mong cậu tha thứ cho tớ.

Erena bật khóc, đưa tay chạm vào má người con gái ấy, mỉm cười nhướng người hôn nhẹ lên môi cô.

-Giờ đây tớ không thể ở bên cạnh cậu nữa, sẽ không còn ai đánh thức cậu vào mỗi buổi sáng, không ai nhờ Sae-chan chuẩn bị sẵn những thứ mà cậu thích sau giờ tan học, vậy nên hãy cố gắng sống thật tốt và đừng buồn phiền vì tớ nhé? Điều duy nhất bây giờ tớ muốn nói với cậu là......tớ yêu cậu rất nhiều, Misaki.

Dứt câu, cả cơ thể Erena dần tan biến theo cơn gió, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt người kia mặc dù biết là không thể.

-Không......không.......đừng đi mà Ereta......cậu không được đi......không được!!

Misaki chạy theo cố níu lấy linh hồn người kia, đôi tay vẫn cố nắm lấy một cách vô vọng.

-Đừng Misaki........Erena đã đi rồi, em đừng cố giữ lấy con bé nữa!

Sae ôm chặt lấy Misaki ấy vào lòng, nhìn đứa nhỏ ấy gào khóc không khỏi xót xa, bản thân không kiềm được mà bật khóc.

-Bỏ em ra Sae! Em phải giữ Eretan lại, em không thể để cậu ấy đi được! Chị mau bỏ em ra!

Misaki gào thét, cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Sae, đôi vai nhỏ bé không ngừng run lên, gò má ướt đẫm nước mắt, bàn tay vẫn huơ quào trong không trung.

Những người còn lại nhìn cảnh đấy mà đau lòng, nhặt lấy những tấm hình rơi vãi dưới đất, họ có thể hiểu được nỗi đau bây giờ của Misaki, cảm giác tội lỗi và dằn vặt dấy lên trong lòng họ.

-Misaki à, cái này.......

Nako ngập ngừng đưa chiếc hộp gỗ cho bạn mình.

Misaki thẫn thờ nhìn chiếc hộp gỗ ấy, cả người vô lực khuỵ xuống đất, run rẩy ôm chiếc hộp vào lòng.

-Đồ đáng ghét, đã hứa là không bỏ đi rồi mà, tại sao......? Cậu đúng là đồ thất hứa mà.

Đưa tay lau nước mắt đi, cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bàn tay vuốt nhẹ lên những tấm ảnh đấy, từng dòng kí ức lúc xưa hiện về trong tâm trí cô, nhớ lại câu nói lúc sáng mà cảm thấy day dứt.

-Đáng lẽ khi đó tớ không nên nói vậy, bây giờ thì cậu đã đi mất rồi, tớ thật đúng là một đứa ngốc......ngốc nhất trên đời này. Tớ vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, giá như mà tớ chịu nói sớm hơn thì tốt biết mấy, tuy giờ đã quá muộn nhưng tớ vẫn muốn nói một điều.......rằng tớ cũng yêu cậu rất nhiều, Eretan.

----------------------

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net