Oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày hè oi ả, trên ngọn đồi phủ đầy màu xanh mát mẻ từ những tán cây đồ sộ, từng cơn gió thổi nhẹ qua những chiếc lá làm dịu đi không khi nóng bức của mùa hè. Trên thân cây cổ thụ nọ, một cô nhóc đang cố hết sức trèo lên cành cây cao nhất, hoảng hốt lấy tán cây che mặt mình lại.

-Eretan! Cậu trốn đâu rồi hả?! Mau ra đây ngay cho tớ!

Từ xa, một cô bé trong bộ váy hồng phấn đùng đùng đi tới, trên tay cầm hộp bánh trống rỗng, giận dữ nhìn xung quanh khu rừng.

-Cậu có giỏi thì cứ trốn luôn đi nhá Ere! Tớ mà thấy cái mặt cậu ló ra là coi chừng đấy!

Cô bé dùng hết sức mà hét lên khiến cô nhóc kia xanh mặt mà trèo lên cành cây cao hơn để trốn. Cùng lúc đó một người con gái từ xa chạy tới, mặt mày đỏ bừng do chạy nhanh, thở hổn hển nói.

-Hờ.......hờ......hoá ra là em ở đây à, Misaki? Làm chị tìm em mệt chết đi được, mau theo chị về thôi, ba mẹ hai đứa đang đợi ở khách sạn đấy.

-Không được! Em phải cho bằng được Eretan thì em mới về!

-Thôi mà, em tha cho Eretan đi, em làm vậy con bé không sợ mới lạ.

-Cậu ấy dám ăn hết hộp Macaron của em mà chị còn bảo em tha à Sae-chan?! Hứ, không bao giờ!

Nói rồi cô bé tên Misaki tiến về phía mấy bụi cây gần đó tìm tiếp. Cô gái tên Sae đành lắc đầu mà thở dài.

-Hazzzzi.......chịu thua em luôn.

Trong khi đó ở trên cây, Erena đang dựa vào cây để tránh bị ngã thì đột nhiên bản thân cảm thấy ngứa ngứa, nhìn xuống cả người đang bị kiến bu đầy, hoảng hốt nhảy dựng lên.

-Á.......kiến kiến!!

Misaki và Sae nghe tiếng động liền ngước lên, cô chị lớn hoảng hồn khi thấy đứa nhỏ kia đang ở tít trên cao.

-Ere! Em làm gì trên đó vậy hả?! Mau xuống đây nhanh lên, nguy hiểm lắm đó.

-Cậu xuống đây nhanh lên cho tớ! Hôm nay tớ không xử cậu là không được!

Vừa nói Misaki vừa lăm le vỏ chai nước mới nhặt được trong tay.

-Cậu nói vậy ông nội tớ còn chả dám xuống!

Erena hét vọng lại, cố sống cố chết bám chặt vào cây.

-Mau xuống đây nhanh lên!

-Không, tớ thà chết trên đây còn hơn là bị cậu đánh!

-Được thôi, thế thì ở trên đó luôn đi ha! Rồi để xem cậu chịu được bao lâu.

Cả hai cứ thế mà lời qua tiếng lại với nhau như vậy. Sae bên cạnh đến không khỏi nhức đầu với hai đứa nhỏ này, muốn chen vào ngăn cũng không được.

Gần 30p trôi qua, Erena vẫn cố bám trụ trên cây không chịu xuống, ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu toả sức nóng ra.

-Sae-chan~giúp em với, em sắp chịu hết nổi rồi~

Sau cùng, Erena vì hết chịu nổi mà mếu máo cầu cứu Sae.

-Thế thì em mau xuống đây đi, còn ráng ở trên đó làm gì không biết.

-Chị kêu Mirun đừng đánh em đi thì em xuống.

-Tớ không đánh cậu đâu, mau xuống đi~

Misaki dịu giọng lại, cả người xìu đi vì mệt.

-Không đánh tớ nhé?

-Không đánh.

-Chắc chứ?

Erena nheo mày nghi ngờ.

-Ừ, không đánh cậu đâu.

-Hứa nha?

-Hứa.

Misaki gật đầu chắc nịch, quăng vỏ chai sang một bên.

Nghe vậy Erena liền hớn hở mà trèo xuống, hai chân vừa chạm đất chưa kịp vui mừng thì đã bị người kia nắm lỗ tai kéo lên.

-Á Á......! Đau......cậu đã hứa là không đánh tớ mà Mirun!?

-Ừ, tớ hứa là không đánh cậu nhưng tớ đâu có hứa là không được nhéo cậu đâu?

-Cậu.......cậu lừa tớ!

-Này nhé, nhéo khác đánh khác nhá. Còn giờ thì......

Misaki mỉm cười, nắm lấy hai má người kia mà nhéo một cách mạnh bạo khiến cô nhóc la oai oái.

-Đau đau.....! Tớ xin lỗi mà......Sae-chan cứu em với!

Sae nhìn Erena hai má bị nhéo đến muốn sưng lên mà không khỏi cảm thấy tội nghiệp, lấy trong túi gói bánh mình mang theo ngồi qua một bên xem tiếp màn hành hạ ấy.

..............

Buổi chiều hôm ấy, hội phụ huynh họp nhau đi uống trà chiều tán ngẫu, riêng Misaki và Sae thì ở lại phòng xem tv.

-Ne Sae-chan, Eretan đâu rồi?

Misaki quay sang hỏi khi nãy giờ vẫn không thấy ai kia đâu.

-Lúc nãy em ấy bảo ra ngoài mua gì đó rồi, chắc là đi mua thuốc đỏ.

-Để làm gì vậy??

-Thì chả phải lúc trưa em nhéo má con bé đến sưng tấy luôn sao?

Sae điềm đạm đáp, thò tay bóc miếng bánh ăn.

-Hứ, ai kêu cậu ta dám ăn hết macaron của em làm gì? Nhéo vậy là còn nhẹ lắm rồi.

Misaki hất tóc đáp, bất chợt một con bọ giả từ đâu chìa ra trước mặt khiến cô giật bắn mình.

-Á......!!

-Háháhá.

-Oi, Sakamoto Erena! Cậu muốn chết hử?!

-Ple~

Erena khoái chí lè lưỡi trêu chọc khiến Misaki điên tiết, liền cầm gối rượt đánh người kia khắp phòng.

-Nè hai đứa~né qua cho chị xem phim với coi.

Sae bất lực nhìn cái tv đang bị hai đứa nhỏ kia che mất tầm nhìn, nói là đi nghỉ hè cùng mà thực ra là nguyên buổi cô toàn ngồi nhìn hai đứa nó chơi trò rượt đánh trốn tìm với nhau không. Hazzzzzi......mà kệ đi, dẫu sao cô cũng quá quen với hình ảnh này rồi.

-Nè, ngày mai tụi mình ra ngọn đồi lúc sáng chơi không?

Erena bỗng dưng quay sang hỏi thu hút sự chú ý của hai người kia.

-Để làm gì??

Misaki hỏi trong khi đang ngồi đè lên lưng người kia, tay cầm gối đánh bộp một phát.

-Lúc sáng khi ở trên cây tớ phát hiện được vài chỗ thú vị lắm nên định rủ hai người đi khám phá thử, mà cậu đừng đánh tớ nữa coi~!

-Im lặng, ai biểu dám trêu chọc tớ chi?

Vừa nói Misaki vừa nhún nhún một cách mạnh bạo trên lưng Erena khiến cô nhóc la oai oái.

.

.

Ngày hôm sau, Erena dẫn Misaki và Sae đến nơi mà mình đã nói. Đó là một con suối nhỏ với những nhánh hoa dại mọc dài xung quanh, cùng với những hàng cây xanh ngát tạo nên một khung cảnh thơ mộng.

-Woa~đẹp thật.

Misaki trầm trồ trước vẻ đẹp nơi đây, cô bé thích thú chạy tới bên con suối mà nghịch nước. Sae cũng gật gù.

-Đi picnic ở đây là hoàn hảo luôn, hay là năm sau tụi mình lại ra đây đi?

-Được đó được đó!

-Hehe, biết thế nào hai người cũng nói câu đó nên em đã chuẩn bị mọi thứ rồi đây, tada~

Erena mở balo của mình lôi mấy bịch snack và nước ngọt ra.

-Tuyệt vời, một buổi picnic nhỏ ngoài trời như vậy thì còn gì bằng chứ.

Sae vươn vai, ngồi dựa vào gốc cây nọ, nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành. Bỗng Misaki đi tới nhìn một lượt những thứ đã được bày ra như muốn tìm gì đó.

-Cậu tìm gì thế?

-Không có gì.

Misaki bĩu môi đi sang chỗ khác. Erena nhìn biểu hiện của cô liền hiểu ra, lấy trong balo một hộp Macaron chìa ra trước mặt người kia.

-Macaron~!

Misaki hớn hở cầm lấy hộp macaron, vui vẻ bóc một miếng bỏ vào miệng.

"TÁCH"

Một tiếng "tách" từ đâu vang lên khiến Misaki giật mình liền vội quay lại, liền thấy ai kia đang cầm máy ảnh chĩa về phía mình.

-.....Cậu chụp gì đấy?

-Chụp lại khoảng khắc xấu xí khi ăn của cậu.

Erena hồn nhiên đáp, vẫy vẫy tấm ảnh vừa mới chụp được.

-C.......cái gì?!

"TÁCH"

-Ô, lại thêm một tấm đặc sắc nữa này.

-Oi, Sakamoto Erena! Đưa mấy tấm hình đó cho tớ nhanh!

-Không, hình đẹp vậy ngu gì đưa, chí ít sau này còn có thể tống tiền cậu cũng được.

-Muốn chết à!? Đưa cho tớ mau!

Misaki nhào tới giành lấy tấm hình ấy nhưng Erena nhanh chóng giấu ra sau lưng, thế là cả hai liền cứ vậy mà vật nhau giữa rừng.

"TÁCH"

Tiếng "tách" một lần nữa vang lên khiến cả hai đứng hình, đồng loạt quay lại nhìn.

-Hai đứa cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới chị.

Sae nhìn cả hai một cách tỉnh bơ, tay cầm tấm hình vẫy vẫy. Misaki lắp bắp nhìn cô.

-Chị....chị vừa mới chụp cái gì vậy?

-Chụp cảnh hai đứa vật nhau về làm kỉ niệm.

Cả hai câm nín nhìn nhau. Chợt Sae đi tới cầm tay Erena vòng ra sau ôm lấy Misaki và ngược lại. Nhận ra người chị kia tính làm gì, hai nhân vật chính đỏ mặt liền buông nhau ra, đồng thanh hét lên.

-Chị.......chị làm cái gì vậy Sae-chan?!!

-Xì, khoái muốn chết mà cứ bày đặt giả bộ hoài.

Sae bĩu môi, cầm lấy bịch snack xé ra ăn rồi bỏ đi chỗ khác mặc cho hai đứa nhỏ kia đang lườm mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bất chợt cả hai nghĩ ra điều gì đó, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười gian, đồng loạt nhào tới chỗ Sae để mà.......thọt lét.

-Hahaha......đừng.......đừng có......hahaha.......cù nữa mà......

Sae bị hai đứa nhỏ thọt lét đến không thở nổi, chống tay dựa vào thân cây mà thở dốc, trừng mắt.

-Hai đứa chết với chị!!

Nói xong cô liền đứng dậy rượt hai đứa nhỏ kia chạy khắp nơi, tiếng cười rôm rả vang lên không ngớt, cả ba cứ thế mà đùa giỡn với nhau cho đến khi mệt lả mới chịu ngừng lại, ngồi dựa vào cây mà nghỉ ngơi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

.........

-Ưm~

Misaki khẽ vươn vai mình sau giấc ngủ dài, nhìn lên bầu trời đã ngả sang chiều tà, định quay sang gọi hai người kia dậy thì cô nhận ra Erena không có ở đây.

-Are? Eretan đi đâu mất rồi?

Cô ngơ ngác nhìn xung quanh khu rừng, cất tiếng gọi.

-Eretan, cậu đâu rồi? Eretan?

Không có tiếng trả lời, Misaki gọi thêm vài tiếng nhưng vẫn không thấy người đâu, vừa định đi tìm thì một tiếng động lạ đâu phát ra khiến cô giật mình, bản thân theo quáng tính mà lần theo tiếng động đó.

"SỘT SOẠT"

Cô lần theo tiếng động đến một cây cổ thụ nọ, vừa đến nơi thì trông thấy Erena đang đào bới gì đó ở đấy.

-Cậu đang làm gì đấy Eretan?

-Oái!

Erena giật mình liền hét toáng lên, vuốt ngực mình.

-Ôi trời.......cậu làm tớ sợ đấy Mirun, cậu làm gì ở đây vậy?

-Câu đó tớ phải hỏi cậu mới đúng, cậu đang đào cái gì vậy?

-Ờ, thì.......đâu có gì đâu, chán quá nên dọc đất chơi thôi.

Erena cười giã lã, đáp.

-Nói xạo, rõ ràng là cậu đang giấu cái gì đó đúng không?

-Làm gì có chớ, cậu đa nghi quá rồi đấy.

-Hừm........tớ không tin, phải kiểm tra mới biết được.

Nói rồi Misaki định đi tới kiểm tra nhưng người kia liền nhanh chóng cản lại.

-Ấy ấy......không được! Cậu không được đào nó lên!

-Tại sao?

-Tại vì.......

-Vì sao?

-Vì........cái này là bí mật của tớ, cậu không được xem!

-Bí mật gì mà phải giấu như vậy?

-Thì là vì bí mật nên tớ mới giấu chứ chả lẽ cho cậu xem? Ngốc dễ sợ.

-Mới nói gì đó?!

Misaki nắm lấy lỗ tai Erena kéo lên khiến cô nhóc la oai oái.

-Á......đau đau! Tớ xin lỗi mà!

-Eretan, Mirun, hai đứa đâu rồi?

Tiếng Sae từ xa vọng tới giải cứu cho Erena.

-Sae-chan gọi kìa, tụi mình mau về thôi.

-Nhưng mà.......

-Đi thôi, trời sắp tối rồi kìa.

Nói xong Erena liền nắm tay Misaki kéo đi mà không để cho cô kịp nói thêm câu nào.

-Hai đứa đi đâu nãy giờ thế?

Sae hỏi khi trong thấy cả hai quay lại.

-Tụi em đi lòng vòng chơi thôi.

-Vậy à? Mà tụi mình về thôi, giờ cũng muộn rồi đấy.

-Vâng ạ.

Cả ba người nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi. Đường xuống đồi bỗng trở nên xa hơn ban sáng, bầu trời trong xanh dần thay thế bởi đám mây đen, chẳng mấy chốc khu rừng trở nên tối tăm.

-Sao hôm trời tối nhanh thế nhỉ? Tối như vậy sao thấy đường mà đi chứ?

Sae vừa nói vừa rọi ánh đèn mờ ảo từ điện thoại của mình.

-Eretan à, tớ sợ.

Misaki sợ hãi bấu chặt lấy áo người bên cạnh.

-Đừng sợ, có tớ ở đây rồi.

Erena trấn an, nắm chặt lấy tay cô mà vỗ về.

-Nè hai đứa, tụi mình có đi đúng đường không thế? Chị nghĩ hình như chúng ta đi lạc rồi thì phải.

-Không đâu, em nghĩ là mình đi đúng hướng rồi mà.

Cả ba cứ thế đi theo con đường phía trước, bầu trời càng lúc càng tối dần khiến những bước chân càng thêm vội vã. Đi được một lúc lâu thì ba người cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh đèn của thành phố.

-Hazzzzi......cuối cùng cũng tới nơi rồi, cứ tưởng là tối nay ngủ trong rừng luôn chứ.

Erena thở dài nói, mệt mỏi ngồi bệch xuống đất. Misaki cũng ngồi xuống nghỉ mệt.

-Rút kinh nghiệm mai mốt đừng về trễ quá, giờ này chắc ba mẹ hai đứa đang lo lắm đấy, mau về thôi.

Sae kéo cả hai đứng dậy rồi kéo đi.

-Chờ em chút, dây giày em bị tuột rồi.

Misaki khom người buột lại dây giày mình. Bất chợt từ đằng xa một chiếc xe tải lao đến với vận tốc cực nhanh, bên trong tài xế đang gật gà ngủ gục nên không chú ý đến phía trước.

-Misaki coi chừng!!

Misaki giật mình ngước lên, bản thân chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hất văng ra xa, trong cơn mê man cô nghe thấy Sae hét lên, dòng người qua đường vây xung quanh, những gì sau đó là cô cảm nhận được bản thân mình đang nằm trong vòng tay ai đó rồi ngất đi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"RENG.......RENG.......RENG"

Tiếng chuông đồng hồ reo inh ỏi đánh thức Misaki dậy, cô khẽ nhăn mặt đưa tay tắt nó đi rồi trùm chăn ngủ tiếp.

-Trời ạ, mau dậy coi Mirun! Coi chừng trễ học bây giờ!

Một cánh tay xốc cái mền lên, cố gắng kéo con người kia dậy.

-Ưm~5 phút nữa.

-Được thôi, nhưng nói trước hôm nay cậu có một tiết kiểm tra đấy, đến trễ là tớ không chịu trách nhiệm đâu à.

-Cái gì??!!

Vừa nghe thế, Misaki liền bật dậy chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân nhưng sực nhận ra có điều gì đó sai sai.

-Oi Sakamoto Erena! Cậu dám lừa tớ?!

-Nói vậy thì cậu mới chịu dậy.

Erena nhún vai, nằm phịch xuống giường mà nhắm mắt. Misaki giận đỏ mặt, không nói không rằng liền nhảy phóc lên lưng người kia mà cầm gối đánh liên tục.

-Hay quá ha? Dám lừa tớ này, cho chết!

-Á Á......! Tha cho tớ!

-Chết này!

-Á......!

-Misaki à, con mau dậy đi, coi chừng trễ giờ học bây giờ.

Tiếng bà Aramaki từ dưới lầu vang lên cứu Erena thoát chết, cô nhóc mếu máo khóc không thành tiếng, nằm liệt luôn trên giường với cái lưng sắp gãy tới nơi.

-Tránh ra coi, cậu đang nằm đè lên nơ của tớ kìa.

Nói xong Misaki không thương tiếc liền đẩy Erena xuống khỏi giường mình, lấy nơ đeo lên cổ mình.

-Nè~cậu có cần phải phũ phàng với tớ như vậy không? Nếu mà lưng tớ gãy là cậu phải chịu trách nhiệm cõng tớ suốt đời đấy.

-Hứ, nằm mơ đi, cơ mà hôm nay cậu không đi học à?

Misaki thắc mắc khi thấy người kia mặc đồ bình thường.

-Ờ, thì......ờm......còn khoảng 1 tiếng nữa trường tớ mới đóng cổng lận, thời gian dư nhiều mà, mà cậu mau đi học đi không trễ giờ đấy.

Erena cười ngượng, đẩy Misaki ra khỏi phòng nhưng cô nàng khựng lại.

-Từ từ, cậu làm gì gấp thế? Tớ còn chưa chuẩn bị xong mà.

-Chuẩn bị gì nữa? Cậu như vậy là xinh rồi, không cần trang điểm thêm đâu.

Vừa nói Erena vừa chỉnh lại cổ áo cho Misaki, thắt nơ lại cẩn thận còn cô nàng chỉ việc đứng yên tận hưởng. Khoảng cách cả hai lúc này rất gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, gương mặt cả hai chỉ còn cách vài cm nữa là chạm nhau.

-Xong rồi, hoàn hảo luôn rồi đấy.

Erena ngơ ngón cái lên, phủi lại bộ đồng phục người kia thẳng lại. Bỗng Misaki bất giác phì cười.

-Này, đôi lúc tớ thấy cậu chăm sóc tớ còn hơn cả mẹ tớ luôn đấy, hay là từ nay tớ nên gọi cậu là mama nhỉ?

-Sao? Không thích à?

-Không có, rất thích là đằng khác, mà chiều nay tớ qua trường cậu được không?

-Để làm gì??

-Thì đó giờ tớ có biết cậu học trường nào đâu nên muốn đến xem trường cậu như thế nào.

-Ờm........trường tớ á? Thì nó......cũng giống mấy ngôi trường bình thường thôi có gì lạ đâu.

-Nhưng mà tớ vẫn muốn biết cơ.

-Cậu biết để làm gì? Mau đi học đi, sắp trễ giờ rồi đấy.

Nói rồi Erena liền kéo Misaki xuống dưới nhà, không quên lấy cặp cho cô nàng.

Vừa xuống dưới thì hai người bạn của Misaki liền nhìn cô than vãn.

-Cậu xuống trễ quá đấy Mirun, tụi tớ chờ cậu muốn dài cổ luôn này.

Nako chống cằm quay lại nhìn cô, nói.

-Xin lỗi nha, mà Miku với Hazuki đâu rồi?

-Qua cửa tiệm tạp hoá đối diện mua bánh ăn rồi.

Yuna chỉ tay ra cửa, đáp. Cùng lúc đó Erena đem ly sữa và vài lát bánh mì nướng đưa cho Misaki.

-Ăn sáng đi nè Mirun.

-Ô, cám ơn cậu Eretan, xíu nữa tớ quên.

Misaki mỉm cười cầm lấy miếng bánh mì lên ăn, bỗng cô nhận thấy Yuna và Nako đang nhìn mình chằm chằm một cách kì lạ.

-Hử? Hai người sao thế?

-À, không.......không có gì đâu.

Cả hai xua tay cười ngượng rồi quay mặt đi chỗ khác. Misaki khẽ cau mày khó hiểu nhưng rồi cũng cho qua, định cầm ly sữa lên uống thì vô tình bị trượt tay làm rơi cái ly.

-Ế, coi chừng!

Erena nhanh chóng chụp lấy cái ly trước khi nó rơi xuống đất, để lại lên bàn.

"BỘP"

Từ bên ngoài cửa, Hazuki và Miku đang chết đứng tại chỗ, mặt mày chuyển sang tái mét.

-Hai người sao thế? Mặt mày làm gì mà tái mét cả vậy?

-Khô........không có gì, chỉ là.....nhìn cậu ăn sáng làm tớ thấy đói quá thôi, đúng không Hazuki?

Miku gãi tai cười đáp, huých nhẹ vào người bên cạnh.

-À......ờ......đúng đúng, mà tụi mình mau đi học thôi, coi chừng trễ bây giờ.

Hazuki nhìn đồng hồ rồi vội vã kéo Yuna đi, Nako và Miku cũng nhanh chóng rời đi.

-Ơ......nè, chờ em với!

Misaki uống vội ly nước rồi chạy theo những người kia. Erena nhìn theo mà chỉ biết thở dài, lặng lẽ đem dĩa ly để vào bồn.

***********

Buổi chiều hôm đó, nhóm Misaki hẹn nhau đến tiệm coffe của Sae nhưng vì bốn người kia có việc bận nên cô đến đấy trước.

"LENG KENG"

-Ô, chào em Mirun, hôm nay đến một mình à?

Sae mỉm cười hỏi trong khi đang lau dọn bàn.

-Không ạ, Yuna với Hazuki thì đi mua vài thứ lặt vặt ở cửa hàng tiện lợi đằng kia, còn Miku với Nako phải ở lại trực nhật nên đến sau.

Misaki tiến về phía bàn kia mà ngồi, đang định cầm menu lên xem thì bỗng Sae đem dĩa Tiramisu để trước mặt cô.

-Gì thế ạ??

Misaki ngạc nhiên nhìn dĩa bánh rồi nhìn sang Sae.

-À, lần trước Eretan có nhờ chị làm Tiramisu cho em vì em bảo rằng muốn ăn, mấy ngày nay vì bận nên quên mất, chị làm rất nhiều nên nếu em muốn ăn nữa thì cứ kêu chị, yên tâm chị sẽ không lấy tiền đâu.

Sae xoa đầu Misaki rồi quay trở vào bếp. Bỗng một tên nam sinh nào đó kéo ghế sáp lại gần Misaki.

-Em có phải là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net