Chiếc Nơ Bướm Giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ô cửa kính tòa nhà YOANI, nơi mà ≠ME cũng như =LOVE làm việc, trời bắt đầu tối dần. Sau một ngày làm việc vất vả, tất cả các thành viên ≠ME đều lần lượt ra về. Như thường lệ, mọi người đều gác lại đôi giày trắng dành riêng cho nơi làm việc lên ngăn tủ trước khi rời khỏi tòa nhà. Saya, lúc nãy làm rơi thỏi son đắt tiên nên cô loay hoay tìm kiếm mãi. Sau một hồi tìm kiếm cô cũng tìm được và lật đật bước ra hành lang, ra về trong vội vã. Vừa đi vừa than vãn:

-Trời ơi, mình đúng là hậu đậu mà! Tối nay có buổi live SHOWROOM để đọc hết ranking hôm trước để xin lỗi các fan ngày trước không được gọi tên mà trễ thế này, chắc fan giựn mình mất.

Saya vội vã rời khỏi tòa nhà, cô chỉ kịp tháo đôi giày trắng mà không kịp cất vào ngăn tủ. Lúc này, các thành viên ≠ME đều lần lượt ra về, duy chỉ có một người ở lại, người con gái ấy đến bên tủ giày và làm điều gì đó trông khá kỳ lạ. Kết thúc "công việc" của mình, cô gái ấy mới là người ra về cuối cùng...

Tiếng báo thức lại reo vào lúc 5:30 sáng. Saya lại dậy sớm chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Cô nàng làm thủ tục cá nhân rồi bước ra khỏi căn chung cư. Buổi sáng sớm giữa thu se se lạnh, Saya khoác lên mình chiếc áo khoác lông màu tím, rảo bước thật nhanh đến nơi làm việc hằng ngày của cô cũng như mọi người.

-Woaaaaaa. Ai buộc dây giày cho mình mà dễ thương quá trời~

Momo cầm đôi giày của mình thốt lên. Đôi giày ấy được thắt nơ trông rất xinh. Hitomi nhìn chiếc nơ xinh xắn được thắt trên đôi giày của mình thì cảm thấy đáng yêu vô cùng, quay sang nhìn qua Mirei cũng vừa tới nơi rồi lon ton chạy tới bên cạnh chị ấy:

-Không biết ai là người thắt những cái nơ này, trông thật dễ thương.Nè nè Mirei, phải chị thắt khum đó, em thấy chúng thật xinh đẹp. Em hổng nỡ mang luôn á~

-Không phải đâu Hiichan. Chị cũng ra về trước mọi người mà. Chắc là do Sashi và staff tặng cho chúng mình một món quà mọn.

Mọi người mở ngăn tủ trông thấy đôi giày của mình được thắt nơ rất đẹp, ai nấy đều bàn tán xôn xao, bầu không khí lúc này trở nên rộn ràng hơn. Một số thành viên ≠ME bắt đầu chụp vài bức hình đôi giày được thắt nơ đăng lên Tweet.

Saya mở ngăn tủ trông thấy đôi giày của mình cũng được thắt nơ xinh xinh. Đôi giày của Saya cũng màu trắng như bao người khác, nhưng nó khác biệt so với mọi người: dây giày của mọi người được thắt một nút như chiếc nơ, riêng đôi giày của cô được thắt hai nút, nhìn từ trên cao trông rất giống như con bướm, lại còn thắt dây màu hồng làm nổi bật trên đôi giày màu trắng tinh khôi. Cô nàng thốt "emoi~", đôi đồng tử trợn tròn nhìn đôi giày, lồng ngực như muốn đập thình thịch mà chính Saya còn không hiểu vì sao. Kanisawa Moeko, leader của ≠ME, trông thấy Saya, cô nàng mỉm cười nhẹ nhàng. Saya cảm thấy Moeko mỉm cười với mình, trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ lạ.

-Sao thế Moe-chan, mặt tớ dính gì à?

Bất chợt Saya gọi Moeko khiến Moeko giật mình.

-À, không có gì đâu Sayayan...

Moeko không nói gì thêm, chỉ nháy mắt trước Saya rồi hô hiệu lệnh cho mọi người bắt đầu buổi tập hôm nay. Một ngày làm việc như mọi ngày lại bắt đầu. Saya vẫn nhìn về phía leader của mình và trong lòng bắt đầu đặt ra nhiều câu hỏi...

.
.
Thoắt cái ánh hoàng hôn bắt đầu xuất hiện, mặt trời dần lặn làm cho bầu trời ngả sang tối dần. Mười thành viên của ≠ME vẫn làm một việc như mọi ngày: cất đôi giày trắng vào hộc tủ trước khi ra về. Riêng Saya, vì cô hiếu kỳ muốn biết có phải Moeko là người "vẽ nên" những chiếc nơ xinh xắn trên những đôi giày của mọi người, cũng như con bướm trên đôi giày của mình, cô tháo đôi giày của mình rồi lon ton tìm một góc đứng canh.

Không lâu sau, bóng dáng của người con gái quen thuộc đến bên kệ giày. Quả nhiên, đó chính là Moeko. Moeko mở từng ngăn tủ, lấy các đôi giày rồi cặm cụi ngồi thắt dây từng đôi một. Đôi bàn tay khéo léo ấy đã tạo nên những chiếc nơ vô cùng xinh xắn trên những đôi giày trắng. Hình ảnh ấy đã thu vào ánh mắt của Saya và tim cô bắt đầu đập mạnh hơn.

-Biết ngay là Moe-chan mà...

Lời nói của Saya vừa vang lên, đôi bàn tay của Moeko cũng ngừng thắt. Moeko giật mình ngước lên nhìn trông thấy Saya đang lon ton bước đến mình.

-Cậu... Cậu làm gì ở đây vậy Sayayan?

-Tớ chỉ muốn biết ai là tác giả của những tác phẩm xinh đẹp này á mà. Hóa ra là Moe-chan~

Đôi mắt đen láy của Saya đảo quả đảo lại ngắm nhìn những "đứa con tinh thần" của cô nàng leader trông thật thích thú. Moeko để ý biểu cảm của Saya mà vừa có chút vui mừng, vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy hụt hẫng. Bởi vì đây là bí mật của cô, cô không muốn ai biết được để tạo bất ngờ cho các thành viên ≠ME, vậy mà Saya đã phát hiện mất rồi.

-Sayayan... Làm ơn... cậu giữ bí mật này, đừng nói cho mọi người biết, kể cả các sempai =LOVE-san và Sashihara-san...

-Uhm, tớ hiểu rồi, tớ sẽ giữ kín bí mật này.

-Cảm ơn cậu nhiều...

-Moe-chan nè...

-Hả?

-Có vẻ cậu thích buộc dây giày hình chiếc nơ nhỉ? Trông thật là đẹp mắt? Tại sao cậu làm vậy, phải chăng đây là sở thích của cậu, cậu có thể nói cho tớ được không ?

Những sự tiếc nuối vì hụt hãng hồi nãy vừa tan biến trước câu hỏi của Saya. Moeko cầm chiếc giày của Saya để trên kệ, vừa thắt vừa ôn tồn trả lời :

-Cậu biết rồi đấy Sayayan, tớ là người vốn yêu thích cái đẹp. Đối với tớ, cái đẹp chính là lẽ sống, và đó chính là món quà kỷ diệu đối với tớ mỗi khi gặp bế tắc, nó như một liều thuốc giúp tớ phấn chấn hơn cho một công việc mới...

Moeko vừa buộc dây giày xong, đưa cho Saya và nói tiếp:

-Vì lẽ đó, với tư cách là leader của ≠ME, tớ phải ban tặng cho các thành viên của mình một món quà thật ý nghĩa. Nó giúp truyền năng lượng tích cực cho tất cả mọi người trước khi một ngày làm việc bắt đầu. Tuy món quà này không đáng là bao, nhưng được thấy cậu và mọi người vui vẻ khi cầm trên tay đôi giày được thắt những chiếc nơ xinh xắn, tớ cảm thấy hạnh phúc vì các cậu đã thích chúng.

Trên khóe miệng của Moeko bắt đầu nở nụ cười hạnh phúc. Nụ cười ấy khiến cho con tim của Saya bắt đầu thổn thức, dù chả biết vì sao. Saya chợt thấy đôi giày của mình trông khác biệt so với mọi người. Saya bẽn lẽn hỏi:

-Moe-chan... Tại sao đôi giày của tớ... Lại thắt dây màu hồng, và là cánh bướm. Trong khi của mọi người chỉ nhận cái nơ... Không lẽ...

Saya chưa kịp nói hết câu đã trông thấy đôi má người con gái kia bắt đầu ửng đỏ. Trong người Moeko bắt đầu cảm thấy nóng lên đến lạ thường và có chút bất ngờ khi Saya bất ngờ trước câu hỏi ấy, mặc dù Saya chưa nói hết câu. Moeko điều chỉnh cảm xúc, hít một hơi thật sâu, đứng trước người con gái ấy cố gắng trả lời:

-Sayayan... Từ những ngày đầu tiên hoạt động của ≠ME, tớ... đã phải lòng cậu mất rồi. Nụ cười tỏa nắng của cậu là khiến tớ phải thổn thức đến lạ thường. Chính nụ cười ấy đã động viên tớ để tớ có được như ngày hôm nay. Suốt hai năm qua, tình cảm của tớ luôn dành cho mỗi riêng cậu, nhưng tớ thực sự rất ngại... Cho nên... Tớ chỉ có thể làm điều đó cho cậu để tớ được thấy cậu hạnh phúc. Tớ... Tớ...

Moeko đã trải lòng hết những tình cảm của cô dành cho Saya mà suốt hai năm nay chỉ có thể giấu kín trong lòng, không dám tiết lộ cho người cô muốn yêu. Những lời nói ấy đã khiến cho con tim của Saya bắt đầu thổn thức. Đôi đồng tử trợn tròn của Saya bắt đầu nhìn vẻ ngại ngùng của người con gái kia.

-Sayayan... Tớ xin lỗi vì đã đường đột thế này...

Saya cầm đôi giày cất trên nóc tủ, sau đó nắm chặt đôi bàn tay khẽ run của Moeko, dù lúc này Moeko cố tỏ vẻ khá nghiêm túc. Đôi bàn tay ấy giúp cho Moeko cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Đôi môi Saya cong lên mỉm cười, ánh mắt hướng về Moeko.

-Moe-chan... À không... Moeko. Tớ đã chờ hai năm để cậu có thể nói ra điều này. Cậu biết không. Chính ánh hào quang của một leader đã chinh phục trái tim của tớ ngay lúc đó. Tớ cũng rất yêu cậu. Nhưng cũng như cậu, tớ rất ngại nên không thể nói ra, đặc biệt vì cậu rất nghiêm túc mà thôi. Nghe những lời nói ấy của cậu, tớ rất vui~

Moeko lúc này cảm thấy bất ngờ trước lời nói của Saya. Chính cô cũng không hề hay biết rằng đây không phải là mối tình đơn phương, mà hai bên đã yêu nhau từ lâu nhưng không thể đáp nhau. Cảm xúc lúc này của Moeko thật hỗn loạn. Bất ngờ, rồi sau đó là hạnh phúc biết bao khi tình cảm của mình đã được người mà cô thương thầm trộm nhớ đền đáp. Ngay lúc này Moeko hiểu, đây chính là cơ hội không được bỏ lỡ, cô trở nên nghiêm túc hơn và nói:

-Sayayan. Tớ muốn nói một điều muốn nói với cậu.

-Là gì vậy, Moeko?

-Cậu... Hãy làm người yêu của tớ nhé?

Saya không do dự đáp:

-Tớ đồng ý. Từ bây giờ, hai chúng mình hạnh phúc bên nhau nhé.

Ngay sau lời tỏ tình ấy, Moeko chủ động tiến đến ôm Saya, và trao cho cô ấy nụ hôn. Saya nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ấy giữa màn đêm chấm phá những ánh đèn, trước khi cả hai cùng nhau rảo bước khỏi tòa nhà YOANI. Cánh cửa pha lê vừa khép, một tình yêu mới thực sự bắt đầu...

----------------

END

Note: tôi là SaMoenista. Với tôi, MoeSaya không chỉ đơn thuần là 1 con thuyền, mà là đức tin của tôi. Nếu ở Milan có Milanista. Nước Ý có Ferrari với dàn tifosi hùng hậu là các Ferraristi, thì tôi có MoeSaya, và tôi hâm mộ theo kiểu thể thao Ý. Tôi không thể trơ mắt nhìn đức tin của mình bị chìm nên tôi để cảnh hôn. Tôi đã chờ lâu lắm tôi mới nghĩ ra 1 câu chuyện. Và cảnh HÔN là kết quả cuối cùng mà tôi nhắm đến. Đó là linh hồn của động lực viết fic này. Nếu bỏ cảnh hôn, sự tồn tại của fic này sẽ bị XÓA SỔ, hoặc tôi sẽ chuyển cho 1 cặp khác và không có cảnh hôn.

Sẽ có người bảo tôi quá lố. Lố thì sao? Với tôi, quá lố cũng được, miễn là không được chìm trong dĩ vãng. Với tôi, cái quan trọng nhứt không phải là quá trình, mà là cái đích cuối cùng. Thứ đó mới làm nên lịch sử. Lịch sử chỉ ghi nhận cái kết quả là chính, bởi lẽ, dù quá trình có tuyệt vời như nào vẫn bị cho là thất bại khi không thể đến đích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net