LOVE IS...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng đạp liên tục trên mặt nước, tiếng về phía trước, cậu di chuyển theo nàng rồi từ từ buông lỏng tay sau khi chắc rằng Nayeon đã quen với những chuyển động. Cô giáo Im đang đạp nước hết sức nhiệt tình, bỗng cảm thấy phần ấm nóng bên cạnh đã biến mất, chợt hụt hẫng hẵn. Nhưng cảm giác được cậu vẫn nhìn theo nên cắn môi đạp trối chết. Mina nhìn theo mà mỉm cười trong khi phía hồ trẻ em, con gái nhỏ của cậu đang hậm hực, giận dỗi.


_"Hai người họ quên mất mình luôn rồi!!!"


Sau một buổi sáng cật lực, kiên trì tập bơi cho cô giáo Im, mà thực ra đối tượng cần tập bơi là bé Dahyun. Mẹ và cô giáo đã có những phút riêng tư với nhau với bé con nằm ngủ khò khò trên băng ghế sau. Nayeon kín đáo liếc nhìn về phía người kế bên, tay cậu đặt trên cần gạt số, đôi mày mỏng khẽ nhíu lại khi chờ đèn đỏ, ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt Mina soi rõ xương hàm góc cạnh, cực phẩm... quả là cực phẩm....


_"Chồng của Mina chắc phải có vấn đề về não mới từ bỏ một người như thế này..."


_"Cô có gì muốn nói với tôi hửm?" - cậu lên tiếng vì cảm thấy buồn cười với ánh mắt ướt át bên cạnh.


_"À... ưm... Mina đã bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tiến thêm bước nữa vì Dahyun chưa...?!!!" - Nayeon lái thẳng vào vấn đề.


Đôi tay cậu siết nhẹ vô lăng, cười buồn


_"À, tôi không muốn nghĩ tới vấn đề đó, tôi đã quá mệt mỏi vì chuyện tình cảm với một người nào đó rồi."


_"Không... không phải là đàn ông... tôi... tôi chỉ... muốn hỏi... liệu... Mina có... có... cảm giác với.... phụ nữ không?"


*KÉT*


Vết bánh xe trượt dài trên mặt đường sau câu hỏi của nàng, cậu mở to đôi mắt, cả người căng cứng..... Nayeon ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, run rẩy chờ đợi. Mina vẫn nhìn về phía trước nhưng chỉ bản thân cậu mới biết bây giờ trong lòng cậu có bao nhiêu là căng thẳng. Đột nhiên nhớ đến lời của con gái nhỏ, não bộ nhanh chóng xử lí câu hỏi của nàng. Có phải cô ấy thích mình?!!!


_"À,... tôi vẫn chưa sẵn sàng với một mối quan hệ mới..."



*Loảng Xoảng* tiếng tim thỏ Im rơi vỡ


_"Tôi... chưa từng có cảm giác với phụ nữ... tôi, không... thích nó lắm.."



Đôi mắt nàng mở to, trong tim ẩn ẩn đau, sượt qua khóe mắt thấy rõ hai giọt thủy tinh đang trực chờ rơi xuống chỉ bằng một cái chớp mắt của chủ nhân. Quay người sang phía cửa kính xe, sau khi nghe trọn vẹn câu nói của người kia, lau vội giọt nước mắt, Nayeon cố giữ cho giọng nói không run rẩy.


_"Dừng ở đây được rồi, cảm ơn cô về ngày hôm nay..."


Nói xong không đợi người kia phản ứng liền mở cửa xe chạy vụt đi mất. Mina định đuổi theo nàng, nhưng thâm tâm cậu không cho phép khi chỉ vừa mới cự tuyệt người ta, thế là cứ ngồi yên bất động.


Lần đầu tiên, Mina bỏ lỡ đi người "dưng"













Chủ nhật của cô giáo Im ảm đạm hơn mọi ngày. Chủ yếu nàng chỉ dành thời gian nằm dài trên giường, ngẫm nghĩ. Rốt cuộc nàng không hiểu, tình cảm nàng thể hiện ra vẫn chưa gọi là đủ? Hay thật sự người kia không có tí cảm giác gì với mình? Một loạt câu hỏi chạy ngang, chạy dọc trong đầu Im Nabongs, yêu thôi mà thật phức tạp. Nghĩ đến đây lại chù ụ một đống, Nayeonie nhớ "ai kia".....


Cái điện thoại đặt trên bàn trang điểm đổ chuông từng hồi réo rắt. Là ai tìm tới giờ này vậy, tâm trạng nàng không tốt, không nghe đâu. Nayeon vớ lấy cái gối đè lên đầu, xem như là không nghe thấy đi. Nhưng người gọi có vẻ kiên trì, hết đợt này tới đợt kia cứ gọi liên tục. Cô giáo Im hậm hực cầm lấy điện thoại, một giây sau cái vẻ khó chịu biến đâu mất tiêu khi nàng thấy dãy số quen thuộc trên màn hình.


_"A lô."


_"Cô Nayeon!!!" - giọng nói trẻ con xen chút vui mừng vang lên


_"Dahyunie hả con? Có chuyện gì không?"


_"Con nhớ cô, hì hì."


_"Cô cũng nhớ con, mà tại sao con lại cầm điện thoại của mẹ vậy?"


_"Mẹ con quên mất điện thoại ở nhà, quên luôn cả tập tài liệu quan trọng nữa. Mẹ nhờ con mang đến, dặn con phải đi cùng người lớn. Nhưng mà con không biết người lớn nào hết, nên con nhờ "người lớn cô" ....."


_"...."


_"Cô qua nhà của con nha!!!"


Nayeon nhanh chóng tiếp thu cả câu nói lém lỉnh của con bé. Không biết trong vô thức thế nào nàng đi một mạch tới trước ngôi nhà của học trò nhỏ. Im thỏ trầm trồ trước độ rộng lớn của nó, cánh cổng tòa dinh thự cao hơn nàng gấp mấy lần, Nayeon bước vào trong, vừa đi vừa ngắm nhìn. Thế quái nào mà họ Myoui kia ở cùng với con trong tòa dinh thự này mà không sợ ma? Tí nữa là nàng suýt lạc.


Bé con Dahyun ngồi nghịch trên chiếc ghế sôpha cỡ lớn giữa sảnh, vừa thấy Nayeon bước vào liền mỉm cười tươi tắn chạy nhanh đến.


_"Cô ơi bế con! Mau... mau... bế con."


Đôi tay mủm mỉm xòe ra, ánh mắt nai con chờ đợi. Nàng cười cưng chiều nhanh chóng bế Dahyunie lên.


_"Con đã có đầy đủ tài liệu của mẹ chưa?"


_"Rồi ạ! Đi thôi cô."


Một lớn một nhỏ dắt tay nhau lên xe bus, chạy thẳng đến tập đoàn Myoui. Bé con ngồi yên vị trong lòng Im Nayeon, cái miệng nhỏ hát luyên thuyên một bài hát nào đó.


_"Sắp nghỉ hè rồi Dahyun có nhớ cô không?" - Nàng hỏi đùa


_"Nhớ lắm ạ! Con nhớ cô, vậy cô có nhớ con không?"


_"Cô nhớ con lắm."



_"Thật ạ? Vậy cô có nhớ mẹ con
không?"


Một câu hỏi hết sức ngây thơ làm Nayeon nhất thời cứng họng.



_"Nhớ chứ, nhớ chết mọe ra mà có dám gặp đâu." - Nabongs thở mạnh


_"Mẹ con nhớ cô lắm đấy!"



*KÉT*


Tài xế thắng gấp, suýt nữa cô giáo Im đập nguyên cái bản mặt trời cho vào thành ghế. Đầu nhỏ của bé con vì cú thắng gấp vừa rồi mà đụng mạnh vào ghế trước, mếu máo.


_"U đầu của con rồi...."


Nàng quýnh quáng xoa xoa lên cái trán cao bướng bỉnh. Giống ai mà trán cao thế! Nàng khẽ xuýt xoa dỗ dành. Nhanh chóng bế Dahyun xuống xe khi tới nơi.


Hai cô trò nhỏ dắt tay nhau vào trong. Tập đoàn Myoui thành lập từ rất lâu về trước. Ngay khi thế chiến thứ hai xảy ra, nó vươn lên thành một trong những "trụ đài" mạnh mẽ nhất của làn kinh tế Nhật Bản. Từ thế hệ này đến thế hệ kia, những người đứng đầu mang trên vai trách nhiệm dẫn dắt, thiết lập kỉ cương qua từng năm, được tăng nhưng không được giảm. Rồi đến khi ông Myoui về hưu, cũng là lúc Myoui Mina lên nắm quyền sỡ hữu 2/4 nền kinh tế đất nước. Những việc cậu làm, chỉ có hơn chứ chưa từng thua kém những đời trước. Bàn lễ tân sang trọng đặt giữa sảnh lớn, nhân viên qua lại đông như kiến cỏ, tiếng trò chuyện, lật tài liệu ồn ào. Nayeon cố tìm cách vượt qua từng người với Dahyun trên tay nên có chút khó khăn. Đến được tới chỗ người tiếp tân xinh đẹp.


_"Xin lỗi, cho tôi hỏi phòng của chủ tịch ở đâu ạ?"


Cô nàng tiếp tân ngước mặt lên sau khi nghe câu hỏi, liếc nhìn qua đứa trẻ trên tay Nayeon, hoảng hốt hướng dẫn cho cả hai người vào thang máy riêng dành cho chủ tịch, đi thẳng lên tận nơi.


Tiếng "ting" nhẹ nhàng vang lên, nàng dắt tay Dahyun ra khỏi thang máy, dọc đường đi hễ cứ gặp ai là người ấy lại cúi đầu chào nàng.

_"Tại sao mọi người lại chào cô vậy nhỉ?"



_"Đó là do quyền lực của con."


Bé con toe toét trên tay Nayeon, ưỡn ngực ra oai. Một bóng dáng nhẹ nhàng từ xa bước đến, mái tóc nâu xoăn nhẹ, sóng mũi cao kiêu ngạo, cánh môi anh đào thập phần câu nhân, mùi hương thanh thoát như hoa , từng đường nét trên cơ thể hiện rõ trong bộ váy công sở. Cô gái đó gọi lớn


_"Dahyunie!!! Đến tìm chị à?"


Câu hỏi mang ý tứ trêu đùa vang vọng khắp hành lang, yêu nghiệt nở nụ cười tươi như mặt trời rạng rỡ! Ây da, chói mắt vẫn chính là chói mắt.....


_"Em tìm mẹ cơ, ai thèm tìm chị cơ chứ!" - bé phụng phịu đối đáp


_"Không nhớ chị sao?"


_"Ple ... em đây không thèm ~"


Nhóc con quay qua ôm chặt Nayeon, rút sâu vào hõm cổ nàng. Nữ nhân ương ngạnh nhíu mày, khó hiểu nhìn tiểu bảo bối của họ Myoui yên vị trên tay cô gái kia. Bất giác bước lại gần muốn đoạt lấy đứa nhỏ, nhưng mà không thành nha. Dahyun hôm nay không thèm đâu, vốn dĩ cô thất sủng rồi, bé con bây giờ chỉ cần nàng nha~


_"Nhìn em xem, đúng là có mới nới cũ, em coi Sana là gì của em đây?"


Họ Im có chút choáng váng, cô gái trước mặt dùng lời này để nói với đứa nhỏ? Nghe sao giống bộ dạng giận dỗi, trách cứ người yêu thế. Chính xác là thính ngập mặt, nhấn chìm cả hai cô trò luôn rồi. Khá khen cho tiểu hồ ly....


_"Em không nói với chị đâu Sana, mau cho em vào phòng, em muốn tìm mẹ."


_"Được rồi, trở ra nhớ bobo chị đấy!"


Yêu nghiệt nháy mắt, cái dáng đỏng đảnh ấy khuất dần sau dãy hành lang, Im thỏ mới dám lên tiếng.


_"Đó là người hay đến đón con tan học? Sana?"


_"Dạ! Là thư kí của mẹ con đó, xinh đẹp lắm đúng không cô? Sau này sẽ là vợ của con."


Cô giáo Im lắc đầu phì cười. Bế Dahyun đến gần cánh cửa lớn trước mặt, chốc lát lại do dự không biết vì đâu.


_"Mau vào đi cô!"


Lấy hết can đảm gõ nhẹ lên cánh cửa
đồ sộ, qua một vài phút vẫn không thấy ai lên tiếng. Lúc này họ Im mới hồi hộp thật sự...


_"Hay mình vào luôn nhé? Mẹ con chắc chắn có bên trong mà."



Dahyunie hối thúc, bé đang rất là tích cực đẩy thuyền cho hai người này nha! Rồi không biết lấy đâu dũng khí, Nayeon đẩy cửa bước vào và ngay khoảnh khắc đó nàng đã thật sự hối hận.


Đồng tử của nàng co hẹp, khóe mắt cay xót như có bụi bay vào. Nước mắt như thể được diệp mà rơi xuống thấm đẫm cả khuôn mặt, cổ họng khô rát không thể thốt lên lời nào nữa. Tập hồ sơ trong tay rơi xuống đất thật mạnh. Myoui Mina là đang ôm hôn người con gái khác. Còn hôn rất nồng nàn.


_"MẸ!!!"


Tiếng gọi làm cả hai con người kia giật mình, Mina bừng tỉnh đẩy cô gái lạ mặt kia ra. Quay về phía cửa. Trái tim cậu chững lại khi thấy dáng hình bần thần, đôi mắt vô hồn nhìn về phía mình.


Nayeon nhẹ nhàng đặt Dahyun xuống nói khẽ.


_"Con ở yên đây với mẹ nhé! Cô phải đi rồi."


Nói xong liền chạy vụt đi mất. Bé con ấm ức chạy lại phía mẹ, bé đang giận, là rất giận...


_"MẸ! Tại sao mẹ lại như vậy, mẹ làm cô của con khóc, mẹ còn không mau đuổi theo!!" - Dahyun cấu mạnh vào chân của mẹ


Đúng rồi, đuổi theo, cậu phải đuổi theo..... Nhưng là lấy danh phận gì để đuổi theo? Mina bế Dahyun lên, nhẹ nhàng dùng giọng dỗ dành. Con bé cáu gắt, vùng vằng không chịu thỏa hiệp khiến cậu thật khổ sở. Phải làm sao đây?







Lần thứ hai, Mina lại bỏ lỡ nàng...










Tối nay mưa rơi thật lớn, ướt cả một khoảng đường vắng. Thời tiết khó chịu làm sao. Ánh đèn hắt từ tòa dinh thự thật lạnh lẽo, vô tình làm tâm can ai đó như có tảng đá đè nặng trong lòng.


Ở sảnh lớn, Dahyunie ngoan ngoãn ủ ấm trong lòng Sana. Gần cả tuần rồi bé con không thèm nói chuyện với mẹ, lần này là lần giận lâu nhất từ trước đến giờ.


_"Dahyunie có đói không?" - cậu nhẹ nhàng hỏi


_"..."


_"Nào, qua đây mẹ bế nào!!"


_"..."


_"Rốt cuộc con làm sao vậy? Mẹ chẳng phải đã nói rõ rằng đó là tai nạn hay sao." - Mina lớn tiếng


_"Mina!!! Cậu nhỏ tiếng một chút đi."


Hay thật, đến bây giờ Sana lại nổi giận với cậu.

Đôi mắt bé con ươn ướt, cái mũi nhỏ sụt sịt đỏ ửng lên. Mina thở dài bước tới bên cạnh, nâng khuôn mặt nhỏ bé của con gái lên đau lòng.


_"Con... hức... không cần.. hức... mẹ... hức... giải thích.. hức..."


_"Dahyun..."


_"Những năm nay... hức... con nghe mẹ... hức... giải thích... đã đủ lắm rồi..."


_"Con gái, mẹ xin lỗi.."


_"Mẹ đi... giải thích... với cô đi.... hức, con ...chỉ cần ....cô thôi... hức.."



Phải chi cậu sớm hiểu được trong lòng của Dahyunie, nàng có bao nhiêu là quan trọng, cũng giống như trong lòng của cậu, nàng vốn dĩ đã chiếm bao nhiêu phần ảnh hưởng. Chỉ có trời biết khoảnh khắc nàng vụt chạy đi cả hai lần, tâm can cậu đau đớn đến mức nào. Đôi mắt đau thương kia làm cho cậu chỉ muốn tự giết chết chính mình. Nhưng vẫn nhẫn tâm để nàng rời đi, chẳng hề có lấy một chút níu kéo.



Sana ôm chặt Dahyun vào lòng, nói.



_"Myoui Mina ơi là Myoui Mina, cậu lăn lộn bao năm trên thương trường chưa từng để lỡ bất kì điều lợi ích nào. Sao lần này cậu lại nhắm mắt làm ngơ mà để mất thứ quí giá như vậy?"


_"Cậu nhìn lại mình đi, vốn dĩ đã đau lòng đến vậy mà còn cố kiềm chế. Người ta nói, quá tam ba bậc. Cô gái đó, nếu cậu không mau chóng đi tìm, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh cậu nữa."


Sana thè lưỡi thở sau khi nói xong. Hôm nay sao mà cô triết lí quá, còn nói rõ ràng, rành mạch không sai một chữ. Đáng khen!


Như bật công tắc bên trong người, Mina đứng bật dậy, vớ lấy áo khoác bên trên ghế, chạy nhanh ra khỏi cửa.


_"Yah! Đang mưa mà đi đâu thế?" - cái giọng lanh lảnh của nàng thư kí nói với theo


_"Đi tìm mẹ về cho Dahyun!!!"


Lời nói của Minatozaki Sana rất có tác dụng nha. Cô liếc nhìn đứa nhỏ trong lòng, cất giọng châm biếm.


_"Đủ rồi đó Myoui Dahyun! Em tính diễn đến khi nào, mẹ em đã chạy đi tìm người ta rồi!"


Cái đầu nhỏ láu cá nhấc lên, nhìn ra phía cửa, ai có ngờ đâu nước mắt ban nãy đã khô từ lúc nào, thay vào đó là nụ cười tinh nghịch đáng ghét.


_"Sana, chị thật giỏi, chỉ cần vài lời, mẹ em liền nghe theo!"


_"Em xem thường tôi quá rồi đó! Nào, bây giờ mau trả công cho tôi, hôn tôi nhanh lên!"











Con xe đắt tiền lao vun vút trong mưa, Mina thầm rủa trong đầu, biết đi đâu mà tìm nàng bây giờ? Lí trí của cậu bay sạch sau khi nghe cái miệng dẻo quẹo của Minatozaki Sana mà không hề để ý trước sau, chẳng lẽ bây giờ đến nhà nàng? Khỏi cần nhắc đến tào tháo, tào tháo đã tới kiếm. Điện thoại trong túi rung lên từng hồi réo rắt. Cậu mừng rỡ bắt máy, tiếng nhạc xập xình đầu dây bên kia đập thẳng vào tai khiến cậu chới với, suýt lạc tay lái. Ồn ào quá!

_"MYOUI MINA!!!"

Hoảng hồn dịch điện thoại ra xa, giọng nàng còn át đi cả tiếng nhạc.

_"Nayeon, cô đang ở đâu?"

_"Đồ khốn... Myoui Mina!!!"

Nàng gục mặt xuống bàn sau khi la hét.

_"Cô đang ở đâu? Im Nayeon, ồn ào quá."

_"Đang ở quán bar đó tên ngu!!"

_"Ở yên đó đợi tôi!!"

_"Haha, nghĩ cũng hay đấy Myoui Mina... ở đây có thật nhiều thể loại người.... được lắm, cô mau tới đây."

_"Im Nayeon! Đừng làm gì dại dột."

Cậu tức giận xiết chặt điện thoại

_"Tới đây đi! Tới nhìn tôi bị người ta chơi đùa như thế nào."

Nói xong liền dập máy, Mina tức giận đạp mạnh chân ga, tăng tốc. Cô gái này rốt cuộc vì đâu mà đâm đầu vào những nơi như vậy. Thật khiến cậu phát điên. Rẽ mạnh tay lái, chạy nhanh về phía trung tâm. Cả người họ Myoui nóng hừng hực, ngay khi nghe giọng nàng nức nở bên kia đầu dây, cậu thực sự tức giận, là rất tức giận. Nếu vì cậu, không cần tổn hại bản thân đến như vậy.

Cửa xe bị một lực tác động, đóng sập lại. Mina lửa giận phừng phừng bước về phía đôi nam nữ kia. Tên vô lại đó đang định dìu nàng đi đâu. Dùng tay kéo ghì nàng vào lồng ngực mạnh mẽ của mình, ánh mắt cậu lạnh lẽo nhìn tên đàn ông không có chút đứng đắn nào trước mặt.

_"Mày là ai?"

_"Tao là chồng cô gái này!" - cứng rắn nói

_"Cái gì??" - Hắn trừng mắt nhìn hai người trước mặt

Nayeon kịch liệt thoát khỏi vòng tay của cậu. Lớn tiếng nói

_"Tên vớ vẩn này nhận ai là vợ cô? Này anh kia, chúng ta tiếp tục vui vẻ... hức.."

Hắn hớn hở định bước tới ôm lấy nàng, chưa kịp chạm vào đã bị cú đấm như trời giáng vào bên mặt khiến hắn ngã lăn ra đất rên rỉ. Mina nắm chặt cổ tay nàng, gằn giọng

_"Em đừng nghịch nữa, theo tôi về!"

_"Im miệng ! Sao hôm nay gọi em ngọt xớt vậy"

_"Sao cũng được, theo tôi về!"

_"Mau bỏ tay ra! Này anh kia, mau dẫn tôi đi khỏi tên này mau lên! Chúng tôi không phải vợ chồng! Đã sớm LI DỊ rồi."

Nàng hét lớn vào mặt cậu, tay vùng vằng đánh liên tục muốn thoát khỏi người kia, nhưng Mina càng nắm chặt hơn.


_"Im Nayeon, đừng giận nữa mà bà xã, mau theo tôi về."

Cậu dịu giọng, cố đóng thật đạt cho tên đàn ông kia thấy. Nói xong liền ôm lấy cô gái họ Im, tích cực hôn nồng nàn lên cánh môi anh đào của người kia, không để nàng có đường lui.

_"Con mẹ nó! Hai đứa bây đang muốn giỡn với tao?"

Nhân vật phụ lên tiếng, hắn nổi trận lôi đình khi bữa tối nay bị phá hỏng một cách vô lí, mình còn bị đánh, rồi phải xem vợ chồng người ta âu yếm.

_"Tụi bây đâu, bắt cả hai đứa này lại cho tao."

Ba bốn tên lực lưỡng chạy đến hùng hổ. Mẹ trẻ Mina hoảng hồn nhấc bổng người kia lên lưng, chạy nhanh thoát khỏi đám người kia. Cậu còn muốn nuôi con gái nha!

Đến chỗ vắng vẻ kia, sau khi xác định đã cắt đuôi được đám hung tợn kia, cậu mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Mồ hôi nhễ nhại ướt cả tấm lưng, hơi thở nặng nhọc. Mina quay lại kiểm tra người kia.

*CHÁT*

Thánh thần thiên địa ơi, Myoui Mina ôm mặt rên rỉ. Phụ nữ nổi giận thật đáng sợ, còn chưa hoàn hồn, liền bị họ Im lao ngay vào lòng, nức nở. Đôi tay nhỏ bé không chút sức lực đánh liên tục. Cậu chỉ biết đứng yên, mặc cho cô trút giận.

_"Tên xấu xa này."

_".."

_"Cô được cái gì tốt đẹp chứ!"

_"..."

_"Ngực thì lép, chân thì đi hai hàng, chỉ được khuôn mặt yêu nghiệt, cùng cái mông tròn trịa..."

_"..."

_"Vậy mà tôi lại yêu...."

Gục mặt lên vai Mina sau khi đã đánh chán chê, nàng vẫn còn khóc, thấm đẫm hết một khoảng vai áo. Thật khiến người ta đau lòng. Trời vẫn còn mưa, nhưng nhẹ hơn lúc nãy, đủ làm bật lên hai con người đứng cạnh góc phố nhỏ. Cậu một tay ôm lấy nàng, tay kia nâng lên khéo léo che chắn cho cái đầu nhỏ bướng bỉnh. Đột nhiên Im Nayeon bật dậy, đẩy mạnh người kia ra.

_"Ôm người ta làm gì? Tôi vẫn còn giận đấy!!!"


Cái mũi nhỏ khẽ thở ra những làn hơi ngọt ngào, đôi mắt sưng đỏ chỉ vì những ngày này đã khóc quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#layconque