LOVE IS...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Well, một số người cho rằng tình yêu là điều rất lạ kì, khi bạn gặp một ai đó trong cái vòng tròn định mệnh của tạo hóa, sự rung động giống như dòng nước chảy xiết vào một ngày mùa hạ, dễ dàng len lỏi vào những cung bậc cảm xúc của một con người. "Nó" đến rất bất chợt... À mà bạn có từng nghe nói đến "yêu em từ cái nhìn đầu tiên" chưa? Không đâu nó chỉ là tên một cuốn truyện ngôn tình thôi. Mà trong tim con gái lúc nào chả có hoàng tử? Ai cũng cần một ước mơ đẹp để có nghị lực sống chứ?

Thiếu nữ Im Nayeon cũng vậy, ấp ủ bao nhiêu thứ về tương lai, về hôn nhân của mình. Nàng sẽ lấy một người chồng vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, lại yêu thương cưng chiều nàng hết mực. Một người chồng hoàn hảo theo định nghĩa của nàng. Nhưng, không có sóng gió nào đâu là cuộc đời?




Im Nayeon người con gái tròn 23 cái xuân xanh, cái tuổi chớm nở như hoa mùa xuân ấy nàng dành trọn cho những đứa trẻ ở trường mẫu giáo. Nàng rất yêu trẻ con, hằng ngày đến trường gặp mặt tụi nhỏ, từ nhóc nghịch ngợm đến những bé ngoan ngoãn nhất. Khuôn viên màu hồng của trường mẫu giáo lúc nào cũng náo nhiệt, đầy tiếng cười.

Vào buổi chiều hôm đó, khi bọn trẻ đã ra về hết, Nayeon thu xếp lại những món đồ chơi bừa bãi trên sàn, quét sơ qua sàn nhà, sắp xếp lại những đôi dép mà bọn nhỏ hay dùng khi vào lớp, kê bàn ghế lại ngay ngắn. Sau đó nàng ra về. Gần ra khỏi khuôn viên của trường, nàng chợt dừng bước khi thấy cái bóng dáng bé nhỏ đang ngồi buồn hiu trên chiếc xích đu cũ kĩ, Im Nayeon là một cô giáo có trách nhiệm nàng không thể bỏ mặc bé ở đây một mình nên tiến lại gần.


_"Ô, hình như là bé Dahyun..."


_"Dahyun ah!!!"


Tiếng gọi lớn của cô giáo Im hoàn toàn thu hút cục bông bé nhỏ đang ngồi đung đưa, Dahyunie quay đầu về phía nàng, đôi mắt hơi bất ngờ trợn tròn lên sau đó lại thay thế bằng nụ cười vui vẻ, bé tụt xuống đất chạy nhanh lại chỗ nàng.


_"Cô Nayeon chưa về ạ?"


_"Um, bởi vì thấy con ở đây nên cô chưa về đấy, đã trễ lắm rồi. Hôm nay Sana không đến đón con à?"


Cái đầu nhỏ của bé lúc lắc


_"Không ạ! Hôm nay mẹ bảo sẽ đón con."



_"Ớ!? Không phải Sana là mẹ con sao?"


_"Không đâu, Sana chỉ là thư kí của mẹ con thôi, mẹ con bận rộn lắm, thường không có thời gian đưa đón con."


_"Mẹ gì mà vô tâm thế?" - Nayeon nghĩ thầm


_"Cô ở lại chờ mẹ với con nhé?"


_"Vâng ạ." -Dahyun cười toe toét


Hai cô trò cứ chơi hết trò này đến trò kia, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi, ánh nắng cũng gần tắt từ bao giờ, Nayeon lo lắng nhìn đồng hồ, năm giờ kém năm, nàng bắt đầu cáu kỉnh, tại sao lại đón con mình trễ như vậy, nếu nàng không phát hiện, có phải Dahyun sẽ ngồi một mình đến bây giờ không? Cô giáo Im nghĩ mình phải giáo huấn bà mẹ này khi gặp mặt mới được.


Từ xa, một bóng người chạy đến hớt hải, khi vừa nhìn thấy hai cô trò, người đó chống tay xuống gối thở hắt ra.


_"Dahyunie..." - tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên


Bé con cười rạng rỡ chạy lại câu lấy cổ của người phụ nữ kia, Nayeon quay người lại nhìn theo bất chợt nàng bỗng dưng đứng hình. Đây là.....


Cô gái đó bế bé con lên tay, miệng nở nụ cười cưng chiều tiến về phía Nayeon còn đang bất động, cúi chào lễ phép.


_"Thật ngại quá! Tôi là mẹ của Dahyun, Myoui Mina."


Cô giáo Im vẫn đang kịch liệt load dữ liệu, nàng quét mắt từ trên xuống dưới, gummy smile, mái tóc đỏ xoăn nhẹ, đôi mắt tinh anh sáng ngời, bộ đồ vest cùng đôi cao gót làm tôn lên vị trí cao cấp của người đó. Ánh chiều tà hắt nhẹ lên khuôn mặt của Mina làm cho cậu càng thêm rực rỡ, từng giọt mồ hôi còn đọng lại trên gương mặt quyến rũ kia, chắc có lẽ vì quá vội vàng.


Thịch một cái, Im Nayeon yêu rồi, chính xác là yêu rồi.....




Nàng cũng không nghĩ rằng một ngày mình lại rơi vào thế ngẩn ngơ như vậy, cảm xúc đối với một người phụ nữ có cho vàng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, thậm chí đây lại là một người phụ nữa đã có con, con đã được 4 tuổi nữa chớ.... Ai mà tin được, nhưng mà bây giờ nàng tin rồi. Tình yêu thì đâu có lỗi chứ....


_"Phiền cô giáo quá, vì hôm nay tôi có cuộc họp nên không thể đón Dahyun đúng giờ được..."


_"..." - Nayeon vẫn bất động do mãi ngắm người kia


_"À, tôi có thể mời cô đi ăn vào một ngày nào đó không? Khi nào cô rảnh, để cảm ơn vì hôm nay."


_"..."


Cô giáo Im vẫn chăm chú nhìn vị phụ huynh xinh đẹp mà chẳng nói lời nào, điều đó làm cho Myoui Mina bắt đầu lúng túng.


_"Cô ơi..." - bé Dahyun gọi lớn, cái tay tròn mũm mỉm vẫy vẫy trước mặt nàng.


Im thỏ giật mình, ngượng ngùng nhìn người trước mặt. Mina thấy vậy lại mỉm cười.


_"Mẹ ơi, hôm nay mẹ đón con trễ quá." - nhóc con trong tay Myoui phụng phịu


_"Mẹ xin lỗi, đền cho con một li kem dâu được không?"


_" Được ạ! Cô Nayeon có muốn đi cùng không?" - bé vui vẻ hỏi.


_"Có... có... được không? Cô.. đi cùng... không phiền... chứ?"


_"Chết tiệt Im Nayeon sao mày lại lắp bắp" - cô giáo Im rủa thầm trong đầu.


_"Dĩ nhiên không phiền rồi."


Tóm gọn lại là nửa tiếng trước Nayeon cứ nghĩ sau khi tiễn học trò nhỏ về, giáo huấn cho vị phụ huynh vô trách nhiệm một trận vì sự thờ ơ, rồi nàng sẽ quay gót về nhà ngã cả người lên chiếc giường đánh một giấc sau một ngày mệt mỏi với lũ trẻ. Vậy mà có "ai đó" đến làm con tim nàng đập thình thịch, "ai đó" có nụ cười sáng rực cả một khoảng sân và hiện giờ nàng đang ngồi trên xe của "ai đó" đi ăn kem...


Mina tay nắm chắc vô lăng, chốc chốc lại liếc nhẹ sang con người bối rối bên cạnh mà mỉm cười, ôi thôi đi cô Im, tại vì con gái bảo bối của người ta đang ngồi trên đùi cô ấy.


_"Mẹ ơi đừng cười nữa mà, mẹ làm cô Nayeon ngại kìa."


_" Đúng rồi mẹ ơi, mẹ mà cười nữa chắc tim em rớt dọc đường, ôi mệt tim quá!!" - Nayeon nghĩ


_"Được rồi mẹ xin lỗi mà." - Mina cười cười cho qua chuyện.


Đến nơi cậu bước xuống xe, vòng qua mở cửa cho Nayeon sẵn tiện bế luôn bé bỏng của mình lên, cả ba đi vào cửa hàng. Hiện tại, giống y như một gia đình hạnh phúc đang dắt con trẻ đi ăn ngày cuối tuần ấy. Đứng trước quầy gọi thức ăn, tấm bảng điện tử màu hường phấn sáng chói treo đối diện với đầy đủ mọi loại kem, bé Dahyun phấn khích, bé muốn ăn, ăn hết, ăn cả thế giới. Nhưng mà hình như mẹ của bé không cho bé thực hiện việc này rồi.


_"Cho tôi 2 li kem dâu và một li nước ép." - Cậu nhẹ nhàng nói với người thu ngân rồi đốc thúc Nayeon đi kiếm chỗ ngồi.


Dahyun ngoan ngoãn ngồi ăn phần kem của mình, bên cạnh cũng đang có một người mặt mày đỏ lựng cúi gằm mặt mà ăn cho hết.


_"Coi con kìa, ăn mà vương vãi cả lên mặt." - Mina lấy khăn giấy lau nhẹ phần miệng của bé con


_"Ple... cô Nayeon cũng ăn như vậy mà."


Mina lập tức nhìn sang, thấy một bên mép của Nayeon dính một ít kem liền phì cười lấy khăn tay ra chậm lên môi nàng, cô giáo Im phải công nhận khi ấy mình rất dũng cảm mới ngồi im nhìn từng hành động của người kia.


_"Rồi đó, sạch sẽ cả hai cô trò."


Nàng khẽ nhủ thầm trong đầu mình phải bình tĩnh, chưa gì mới gặp lần đầu mà bị người ta quăng cho một tấn thính ngập mặt, không bình tĩnh sao đối phó đây? Sau khi thanh toán xong li kem mà nàng cho rằng nó ngọt nhất trong 23 năm cuộc đời thì lúc này "ai đó" lại ngỏ ý đưa nàng về tận nhà. Quào.... cái này giới trẻ ngày nay gọi là gì ta? À "crush", tên đang cầm lái là "crush" của nàng đó, hôm nay chỉ là "crush" thôi, mai mới cưới...


Dừng xe trước một tòa chung cư cao đồ sộ, phải nói là cô giáo họ Im chi rất mạnh cho nơi ở của mình. Cậu liếc mắt xuống phía sau, Huynie của cậu đã chìm vào giấc mộng sau khi con bé tẩn xong một cái bánh gato to ụ, là do Nayeon mua cho. Mina mở cửa xe cho nàng.


_"Cảm ơn cô về ngày hôm nay."


_"Tôi mới phải cảm ơn ấy, phiền cô rồi, Dahyun nhà tôi mà thích người nào con bé hay bám dính lấy người đó..."


_"Em làm gì thấy phiền? Em còn mong Dahyun thích em nhiều hơn nữa." - Ý nghĩ nham nhở trong đầu nàng


_"Trễ rồi, cô vào nhà đi, còn bữa ăn khi nào cô thấy thích hợp cứ gọi cho tôi."


Nói xong Mina quay người mở cửa xe, chưa kịp ngồi vào ghế lái liền bị tiếng hét của Nayeon làm giật nảy.


_"MAI ĐƯỢC KHÔNG? Mai... tôi... rảnh.... lắm...."


Cậu suýt nữa thì đụng đầu vào nóc xe. Đôi mắt ngạc nhiên nhìn dáng vẻ của cô gái họ Im, lại mỉm cười.


_"Dĩ nhiên rồi, mai tôi đón cô nhé!"


Dứt lời liền ngồi vào xe nổ máy chạy đi. Tối hôm đó có một người nằm trằn trọc trên chiếc giường đầy thỏ trắng, nhớ lại nụ cười của "ai đó" lại vỡ ra mà cười như điên. Im Nayeon đang suy nghĩ mình có nên "cướp" kẻ xinh đẹp kia hay không, nếu còn chần chừ một giây người kia sẽ bị hốt mất. Đã xinh đẹp tài năng lại còn dịu dàng, trùi ui ~ Thỏ Im thấy quắn quéo. Nhưng mà, trở ngại lớn nhất là người ta đã có gia đình rồi.... càng nghĩ nàng lại càng thấy rối. Thế là tối hôm đó, cái bộ óc ma mãnh của cô giáo Im vẽ ra một kế hoạch đoạt vợ từ tay người khác.


Đúng 6h tối ngày hôm sau, chiếc xe đắt tiền đậu ngay dưới tòa chung cư nhà nàng, Nayeonie váy áo xinh đẹp bước xuống, nhưng không kém phần đáng yêu, trời phú cho cái vẻ đẹp không tuổi của họ Im đi, nhìn đâu cũng không thấy nét của người đã bước qua cái tuổi 20, da mặt mịn màng như em bé, cặp răng thỏ lúc nào cũng toe toét, yêu nghiệt hết sức. Hôm nay lại cố tình ăn mặc như thiếu nữ 18 để ghi điểm với người ta nữa chứ. Mina đứng tựa vào cửa xe, tối nay cậu vận lên người chiếc áo jacket màu đen trẻ trung, áo len cùng với sơmi đơn giản bên trong, cộng thêm chiếc quần jean rách gối thời thượng và đôi giày sneaker trắng cổ thấp. Nhìn vào ai mà biết được đây là bà mẹ đã có con 4 tuổi chứ. Im Nabongs sẵn sàng đổ gục trong đêm nay rồi.


Từ sự hài hước của bản thân, cho đến những nét duyên dáng hoàn toàn được nàng show diễn vào tối hôm nay, Myoui Mina nên cảm thấy vinh hạnh vì mình được nàng chú ý đi, người khác muốn mà nàng đâu có thèm, người ta chỉ vui vẻ, dịu dàng với một mình cậu thôi đó. Sau khi giải quyết xong bữa tối, nàng lại ngỏ ý đi dạo cùng cậu. Có cơ hội mà phải tận dụng chứ, vừa đi vừa trò chuyện cho tiêu hóa hết đồ ăn, rồi đi ăn món khác, ăn thâu đêm luôn cũng không thành vấn đề.


_"Dahyun của tôi ở trường không nghịch phá gì cô giáo chứ?"


_"Không có đâu, bé rất ngoan, còn rất biết nhường nhịn bạn bè nữa."


Nói đến đoạn cậu cười buồn


_"Tôi đôi khi chỉ mong con bé có thể giải tỏa cảm xúc của mình ra một chút. Nhưng tôi lại sợ Hyunie bị bạn bè chê cười mà đâm ra tự ti."


_"Tại sao vậy? Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" - Nayeon gấp gáp hỏi


_"À, một tí chuyện gia đình thôi."


_"..."


Lúc này Nayeon mới chợt nhớ ra hình như trong sổ liên lạc của Dahyun, mục của appa bị bỏ trống, bé còn theo họ mẹ nữa. Là Myoui Dahyun...


_"Xin lỗi cho tôi hỏi, sao tôi chưa bao giờ thấy bé nhắc về appa?"


Biết rằng ngay lúc này mình là kẻ xấu, nhưng sự thật là nàng không thể giấu được một cái gì đó gọi là mong chờ...


_"Tôi và appa của Dahyun đã li hôn từ khi con bé mới lên 2..."


_"Do không hợp nhau sao?"


_"Cô giáo Im biết không, trong giới thượng lưu người ta có một loại hôn nhân gọi là "kết hôn chính trị"...."


_"..."


_"Cuộc hôn nhân ngụy tạo bằng cái vỏ bọc gia đình hạnh phúc để đem lại lợi ích cho những người trưởng bối trong nội tộc... Họ chọn lựa và yêu cầu tôi cưới người đàn ông mà mình chưa từng gặp mặt lần nào, chỉ bởi vì cái danh dự của dòng tộc."


_"..."


_"Đối với tôi, ngày tôi được bế Dahyun trên tay là ngày hạnh phúc nhất, thậm chí tôi còn không quan tâm kẻ tôi gọi là "chồng", tôi để mặc cho hắn tùy thích, rồi đến giới hạn nào đó khi tôi không chịu nổi thì tự tay tôi kết thúc cái mối quan hệ vớ vẩn ấy."


_"..."


_"Hắn thậm chí còn không quan tâm con gái mình thế nào?"


Cậu cười lạnh


_"Nhưng Dahyun sẽ không tổn thương sau lần đó chứ?" - nàng hỏi


_"Cô biết không? Dahyun rất yêu
thương appa của nó, nhưng con bé lại trưởng thành hơn sau lần nó thấy tôi khóc.... Lúc đó hầu như con bé chọn tôi."


_"..."



_"Chồng tôi có thể đã từng yêu tôi, nhưng hình như hắn ta yêu cha tôi hơn.."


_"Ơ... bất hạnh vậy?" - Nayeon sững người



Nhận ra cái gì đó sai sai, cậu phì cười rồi vội vã sửa lại



_"Hắn ta yêu tài sản của cha tôi, may là tôi còn tỉnh táo để tống hắn ra khỏi cuộc đời mình."


Không hiểu sao sau khi nghe hết câu chuyện của người con gái này, nàng lại cảm thấy dáng vẻ của cậu chất chứa bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu cô độc.


Ánh đèn đường trải dài hai chiếc bóng song song nhau trên mặt đường. Nàng chưa từng biết, cuộc sống còn nhiều thứ khó khăn mà cậu phải chống chọi, chỉ vì con gái. Vừa làm mẹ, vừa làm cha.... Điều đó càng khiến trái tim nóng nảy của Im Nayeon thôi thúc lên từng hồi, cậu cần tình yêu, Dahyunie lại cần tình thương. Trùng hợp thiệt nha nàng có hết hai thứ đó, chưa kể bé con kia rất thích nàng nữa là đằng khác, Im Nabongs quá có lợi thế rồi.


_"MAU TRÁNH RA!!!" - một tiếng hét lớn


Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt thấy đám đông phía trước náo động, hình như là có kẻ cướp trên phố. Mẹ ơi, hắn đang chạy về phía nàng, trên tay còn cầm súng bắn loạn xạ. Hắn điên rồi, bởi cảnh sát đang truy đuổi phía sau, mà nàng thì do sợ quá nên chết đứng luôn rồi. Một viên đạn thoát ra từ nòng súng, cùng lúc ấy một vòng tay mạnh mẽ khác nhanh chóng kéo nàng ôm vào lòng. Viên đạn sượt qua mu bàn tay Mina, khiến cậu rít lên khe khẽ. Cảnh sát mau chóng bắt được tên cướp kia. Còn bên này Nayeon đang cuốn cuồn cả lên vì vết thương đang chảy máu.


_"Không sao đâu mà, vết thương nhẹ thôi."


_"ĐỨNG IM ĐÓ, TÔI BĂNG CHO."


Không biết sao nàng thấy tức giận, thấy đau lòng vì cái người trước mặt.


_"À... ừ... tôi không nói nữa... nhưng... nhưng cô đừng khóc mà..."


Myoui Mina cuống quýt lo mà dỗ dành đứa con nít xinh đẹp, đang khóc như được mùa. Sau đó mua hai lon nước coi như để trấn tĩnh nàng, rồi đưa nàng về. Một phần vì cậu cảm thấy khó chịu khi thấy những giọt nước mắt kia, phần vì cậu không muốn nàng vì mình mà lo thêm nữa. Một khoảng im lặng, Nayeon lại lên tiếng.


_"Ngày mai cô nên sắp xếp thời gian đưa Dahyun đi tập bơi, cả lớp chỉ có mình bé ấy là không biết bơi."


Cô giáo Im quay đầu qua cửa kính, giọng nói hờn dỗi nhưng mà lẻn trong đó là có tí tranh thủ. Gì thì gì, chuyện lớn của nàng phải được ưu tiên, nhất định phải bắt kẻ kia đổ gục vì mình, nên lúc nào cũng tranh thủ cơ hội kiếm chuyện được gần cậu.


_"Chỉ con gái tôi là không biết bơi?."


_"Đúng vậy, vì thế cho nên 8h sáng mai cảm phiền phụ huynh đưa bé đi học bơi sẵn tiện sang nhà đón tôi luôn, vì tôi là cô giáo phụ trách." - Nayeon khẳng định chắc nịch rồi mở cửa, sang trọng bước xuống xe.


Mina nhìn theo cái dáng đỏng đảnh của cô nàng kia thì phì cười, cứ nghĩ trưởng thành chín chắn ai ngờ lại trẻ con đến mức này. Còn đâm ra giận dỗi luôn cả mình nữa chứ, rốt cuộc cậu làm gì sai à?


Lại đúng 8h sáng hôm sau, bé Dahyunie ngoan ngoãn đeo cặp táp hình cánh cụt nhỏ, đứng bên cạnh cánh cụt lớn chờ trước nhà cô Nayeon. Vừa thấy nàng bước ra, bé lập tức chạy lại đòi bế. Ai chứ bé thích cô lắm nhé, mà bé có cảm giác cô cũng thích mẹ của bé nữa.


_"Dahyunie có thích đi bơi không?"


_"Thích ạ! Nhất là đi bơi với cô."


_"Đúng rồi con nên thích đi với cô nhiều hơn." - Im thỏ cười thầm



Mina từ chối cho ý kiến, chỉ biết hộ tống hai người con gái đến hồ bơi. Xem kìa xem kìa, chưa gì mà cô giáo Im đã mặc bộ đồ bơi quyến rũ thế kia, nàng là đang muốn chọc thủng những con mắt đói khát quanh hồ đây mà. Đúng lúc này "ai đó" đang ẵm con ra ngoài nhìn thấy cảnh đó liền khó chịu trước bao nhiêu con mắt nham nhở. Cậu bế Dahyun trên tay, tiến xuống hồ. Đang nghịch nước, bé con chọt nhẹ tay cậu, dường như có điều muốn nói, Mina ghé sát tai lắng nghe.


_"Mẹ ơi, hình như cô giáo rất thích mẹ."


Bé giương đôi mắt to tròn nhìn mẹ sau khi nói xong câu nói hết sức ngây thơ.


_"Nhóc con nghịch ngợm, con đang nói gì vậy." - Cậu phì cười


_"Lúc nãy trong phòng thay đồ con nghe cô lẩm nhẩm cái gì đó mà "Không tranh thủ sẽ bị cướp mất" ,"Phải tranh thủ..."


_"..."


_"Mẹ ơi vậy con có phải nên tranh thủ cưới Sana làm vợ không?..."


_"..."


_"Nếu chậm thì người khác sẽ cướp mất Sana của con..."


Khuôn mặt Dahyunie mếu máo


Mina hốt hoảng dỗ dành bé con, lại sắp khóc nữa rồi. Mà nhắc mới nhớ cái con người dụ hoặc đằng kia sao lại để cho đứa nhỏ nghe được những lời này chứ! Cậu thật đau đầu, bất chợt nghe tiếng hét phía bên kia. Đó, nàng lại trượt chân té xuống nước nữa rồi. Mina thở dài để Dahyun ở hồ trẻ con vội vã đi tìm người kia. Vừa mới dỗ dành xong một đứa trẻ xinh đẹp, thì đứa trẻ xinh đẹp bên kia đang cần cậu quan tâm.


Cậu ba chân bốn cẳng kéo con thỏ kia lên bờ, chút xíu nữa là nàng ngộp nước rồi đó.


_"Coi cô kìa, sao lại không cẩn thận." - nhẹ giọng trách cứ, tay Mina liền thoắng lau mặt cho nàng


_"Tại.... tôi... không... biết... bơi..."


Mẹ Myoui trợn mắt, không biết bơi á!??? Vậy mà lôi kéo con cậu đi học bơi, lạy chúa..... Sau vài phút ngẩn tò te nhìn nhau, cậu nắm tay nàng lôi xuống hồ làm nàng chới với, chỉ biết bám chặt vào người bên cạnh. Cả cơ thể Nayeon căng cứng cả lên khi da thịt mát lạnh của cả hai tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, đôi tay rắn chắc choàng quanh eo, ôm nàng vào lòng để tránh ngạt nước.



_"Thả lỏng, tôi giữ được cô rồi..."


_"Cứ từ từ thôi, tôi sẽ giúp cô bơi được..."


Giọng nói êm dịu như bản nhạc mùa xuân vang lên bên vành tai đỏ ửng của họ Im, Mina xoa nhẹ cánh tay đang bấu vào vai mình, xoay người nàng lại, ôm phía sau khiến cho cơ thể nàng duỗi ra phía trước. Một tay cậu siết nhẹ eo nàng, tay còn lại chạm vào mu bàn tay của nàng, chuyển động vài đường cơ bản.


_"Đạp nước nào..."


Như một mệnh lệnh thôi thúc nàng phải nhanh chóng làm theo, đôi chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#layconque