Mộng tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luân hồi chuyển thế, nhân sinh chỉ cần một bát canh Mạnh Bà, bước chân qua cầu Nại Hà là mọi vương vấn hồng trần sẽ tiêu biến, hoá thành bụi cát rơi xuống dòng Vong Xuyên. Chỉ có mình ta, như Tam Sinh Thạch cần mẫn ghi ghi chép chép tiền kiếp người đời, ta khắc ghi hình bóng chàng trong tim, chôn chặt nụ cười của chàng trong đáy mắt, để khi hoàn toàn tiêu biến khỏi lục giới, không ai có thể bắt ta rũ bỏ, lãng quên những kí ức đẹp đẽ nhất về chàng.

"Thiên Yết... Thiên Yết..."

Nhớ năm xưa những đêm cô tịch chỉ có gió trăng bầu bạn, ta lại nhớ tới chàng. Đàn một khúc tương tư gửi người, người chẳng nghe; đốt một ngọn đăng hoa đợi người, người chẳng đến. Suốt năm suốt tháng đằng đằng dõi trông theo chàng, bỗng dưng nay chẳng còn ai khiến ta phải thổn thức, nghẹn ngào, tâm ta như chết lặng, lòng vướng một nỗi tơ vò rối loạn.

Ta khi chưa gặp chàng nào biết đến lục dục gian thế, chỉ là một tiểu hồ tinh ngây thơ thuần khiết, mải mê tu luyện linh lực, một mình một cõi giữa nơi thâm sơn cùng cốc. Ta vì thấy chàng gặp nạn ngoài bìa rừng mà rủ lòng thương xót cưu mang, chàng lại đáp lại ta bằng ánh mắt sợ hãi và nghi hoặc. Kiếp đầu tiên gặp chàng, nhân thú vốn không thể hoà hợp, ta chỉ còn cách bằng lòng tiễn chàng trở về cố hương, ôm nhung nhớ hoá động lực, mong một ngày nào đó sẽ gặp lại chàng dưới hình dáng của một ngọc nữ thôn quê, bày tỏ nỗi niềm với chàng. Nhưng hữu duyên vô phận, sau này khi ta đi tìm chàng, chàng lại chẳng còn lưu luyến nhân gian.



Kiếp thứ hai, ta vì muốn gặp chàng mà cầu xin lão thiên rủ lòng thương xót, tác thành cho đôi ta có cơ hội nối duyên lần nữa, đổi lại là mấy nghìn năm tu luyện. Lớn lên trong nhung lụa, mang danh phận của một tiểu thư quyền quý, xung quanh toàn những ong bướm lả lơi đưa tình nhưng chưa khắc nào ta quên được chàng. Những đêm gối đầu nhìn nguyệt quang rọi qua kẽ lá, sân tối hoá một vùng huyền ảo, ta lại mường tượng ra dung mạo của chàng ở kiếp này, chắp tay trước ngực nguyện cầu ngày tái ngộ.

Gió thu thổi qua từng đợt, sân nhà Phật lá vàng rụng đầy. Tiếng mõ đâu đây vang lên, từng đợt đánh vào tiềm thức đang mơ hồ. Trống ngực liên hồi, trước đây đều là tâm can xao động, vậy mà khoảnh khắc nghe được âm thanh du dương thoát ra từ kẽ môi chàng, lòng ta lại tĩnh lặng tựa sơn miên. Quyển kinh kệ đặt trước mặt, hai mắt khép hờ, chàng trung mộng cực lạc, dường vốn chẳng đoái hoài gì đến cõi trần tục đầy khổ ai. Dưới tán cây, những ngón tay xương gầy lần chuỗi tràng hạt, tuy vẫn là gương mặt ấy, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ngày nào, tiếc rằng chàng đã chẳng còn là Thiên Yết ta tìm kiếm bấy lâu nữa rồi.

Chàng say sưa kể chuyện nhà Phật, ta tựa đầu vào vai chàng cảm nhận bờ vai kia đang run rẩy, nhưng chính lòng ta cũng không kìm được mà lay động. Chàng quy y tam bảo, vốn đã được răn thành tâm cứu khổ chúng sinh, rũ bỏ hồng trần, đoạn tuyệt nhân duyên, chẳng lẽ vừa hợp đã phải tan, tơ thắm vừa kết đôi đã phải lìa? Tu hành là để độ thế nhân gian, để hoá giải lầm than bi khổ, để muôn đời sống trong cảnh vĩnh hằng, nực cười thay chính bản thân chàng lại không thể thoát lục dục ngũ uẩn.

Hỏi thế gian tình là chi? Mà khiến nhân sinh mê luyến...

Hỏi thế gian si là gì? Để hồng trần vướng bận tâm ai...

Quyến rũ chàng là hồ đồ, đem lòng yêu chàng là sai trái, biết trời chẳng nạp đất chẳng dung, vậy mà ta vẫn nuôi mộng khát khao được kề cận bên chàng. Thiên Yết, chàng thử nói xem, nếu ngày ấy ta đi tìm chàng sớm hơn, liệu rằng giờ đây có phải hai ta đã có thể cùng nhau ngao du bốn bể trời, tay trong tay hưởng trọn những thời khắc ngọt ngào, mê đắm mà kiếp trước chưa thể trao trọn cho đối phương? Bao nhiêu chữ "duyên" cũng không bằng một chữ "phận", tơ hồng chỉ như sợi dây chăng lối, ta chỉ như hòn đá chắn đường cản trở nghiệp tu hành; chàng lại vì ta mà giữ trong lòng chút vị quyến luyến, đem bao nhiêu thành tựu suýt đổ xuống sông bể.

Không thể giữ thà đành buông tay, ta bằng lòng tiễn chàng về nơi cửa Phật, để chàng hoàn thành tâm nguyện một đời. Ta biết cuối cùng trong mắt chàng cũng chỉ có đức Phật ngự tọa đài sen bảy sắc, nhưng chàng nào hay trong lòng ta vốn từ lâu cũng có một bông sen kết tạo từ tấm lòng yêu trinh trắng, nay vì cơ duyên lỡ bước mà hoá úa tàn. Viết lá thư gửi người, giấy từ lâu đã ngả vàng, mực trong nghiên đã cạn khô, vậy mà ta vẫn chưa đủ dũng khí để trao tận tay chàng, sợ rằng chàng một lần nữa động tâm, ta lại phạm phải lỗi lầm chẳng thể dung thứ.

Nếu vậy, ta sẽ chờ chàng thêm một kiếp ở hoàng tuyền, đợi khi chàng cảm thấy mệt mỏi, ta sẽ nắm lấy tay chàng, cùng nhau chuyển thế, có như vậy, chúng ta mới có thể bên nhau mãi mãi. Đứng dưới tán ngân hạnh, chớp mắt lá đã rụng đầy sân, gió cuốn theo nỗi khắc khoải, nhớ nhung của ta hoà tan vào không trung. Trăng đã đổi ngôi, sao đã dời, có một người con gái thủy chung, vì yêu nên chấp nhận xẻ nửa hồn tàn để được nhập cõi luân hồi, trời cũng động lòng xót thương, mưa rơi nhạt nhoà...


Kiếp thứ ba, ta cùng chàng là một đôi trúc mã, bên nhau tựa bóng với hình, tuổi thiếu niên tràn ngập màu nồng đậm yêu thương. Lớn lên gả cho chàng, được ngắm chàng trong hỉ phục đỏ thắm, ta chợt mỉm cười, cùng giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má tự khi nào chẳng hay, hoá ra sau những đắng cay, trắc trở, tình yêu luôn kết trái ngọt ngào và viên mãn như vậy. Nhưng niềm vui chẳng tày gang, không bao lâu sau thiên hạ đại loạn, triều đình sa cơ, nghĩa binh khởi loạn, trời đất mịt mù, thiên tử chỉ dụ trai tráng nhập ngũ, ta chỉ biết khóc than, nước mắt sớm đã chảy thành dòng, lực bất tòng tâm mà chẳng thể can ngăn người dứt áo ra đi.

Chốn sa trường khói lửa mù trời, mạng người như cỏ rác, loạn lạc lầm than bao trùm tứ phương, năm đó chàng được phong tướng cầm quân ra trận, đã bao con trăng ta đứng trên vọng lâu chờ mong tin chàng. Giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi, mã binh giày thảo, đồng nội phút chốc chỉ còn là một bãi điêu tàn, muôn dân rơi vào cảnh đói khổ lầm than, con mất cha, vợ mất chồng, đau thương nào kể xiết. Ta cũng là một trong số ấy, cầm tấm áo đan dở cho chàng trên tay, lòng lại quặn thắt nao nao như sóng triều, ngọn đèn dầu nơi đầu gió thổi tắt, chân tay rụng rời, cứ mãi thổn thức không ngơi.

Người ra chiến trường, mấy ai còn may mắn khải hoàn hồi hương?

Chàng ngoài biên ải ngày đêm bầu bạn với lao thương, tuấn mã, khi thì vạch kế diệt thù, đôn đốc binh sĩ, khi lại cùng huynh đệ vui vầy, trong lòng chàng há còn chỗ cho nữ nhi thường tình hay sao? Ta chẳng thể trách, chỉ canh cánh nỗi xót xa tận cõi lòng, dõi mắt hướng về biên ải mà thấp thỏm không yên, đáy tâm trỗi sóng. Ước gì ta có thể hoá thành một cánh chim vượt qua núi non trùng điệp, vượt qua cả những trận địa hiểm nguy để sà vào lòng chàng, được chàng vuốt ve như những ngày còn sống trong cảnh êm đềm.

Khăn lụa trao tay, lời hứa khi vu quy bái tổ đến nay chưa thể làm trọn. Chỉ cầu một kiếp bình an, cùng chàng con cháu vui vầy đến tận khi đầu bạc răng long, dù là sông cạn hay đá mòn cũng không thể tách xa, vậy mà tạo hoá trêu người, đem ta và chàng chia đôi hai ngả, một ở chiến tuyến một ở hậu phương, tuy rằng xa mặt chẳng thể cách lòng, chỉ sợ bãi bể nương dâu, thế sự đổi vần, chẳng biết bao giờ mới có ngày tái ngộ?

Một tín thư gửi bao thương nhớ đong đầy, chưa kịp đến tay người đã hoá tàn tro bụi.

Ta bất chấp hiểm nguy, theo lối mòn bộ binh để lại, ròng rã cả tháng trời chạy đến nơi chiến trường, không quên gửi một lời đánh tiếng, hẹn chàng khi nào trăng treo đầu ngọn, ấy là khi chúng ta được gặp lại nhau. Kẻ địch nham hiểm, sẵn sàng giết người đoạt thư, ẩn nấp đợi khi chàng đến liền ra tay ám hại. Binh mất tướng như rắn mất đầu, khi ta tới, trời đã rực hồng, mây dời không, chiến lũy phút chốc ngả nghiêng rồi sụp đổ, giặc tràn như hồng thuỷ, gươm giáo vô tình, máu chảy thành sông, thây đắp nên thành, lán trại chìm trong biển lửa ngùn ngụt.

Những tưởng, cứ cố gắng ắt sẽ có kết quả, đâu ngờ rằng lại dẫn tới kết cục bi thảm như ngày hôm nay? Vì lòng ích kỉ, tham lam mà chàng phải bỏ mạng nơi rừng hoang đồi vắng, hai ta cũng chịu cảnh âm dương ly biệt. Ba kiếp yêu người là ba kiếp đau thương. Chẳng biết ai với ai tình nồng ý mặn, cứ ngỡ tình đẹp đã đến lúc đơm bông kết trái, chỉ vì một khắc lỡ lầm mà hoá mộng hồ điệp. Bóng trăng dưới nước đẹp đẽ đến mấy cũng là ảo ảnh, cá lỡ quẫy đuôi trăng tan vỡ; tình cảm nồng đậm đến mấy cũng là hư không, người vô ý ta vô tình mà làm đứt tơ hồng. Vấn vấn vương vương, ai ai oán oán, rốt cuộc dù lỗi lầm này có được đền đắp, chúng ta cũng không thể quay đầu mà nhìn nhau, từ nay về sau, con đường phía trước đã chẳng còn hình bóng đối phương nữa rồi.

Nghiệp chướng nặng nề đẩy nhân dân vào cảnh nước mất nhà tan, giặc vây bờ cõi, thiên hoàng trên cao biếm chàng vào quỷ ngục để chịu lửa nóng giày vò, gai nhọn thấu xương, muôn đời không thể siêu sinh thoát tội. Hối hận mà chẳng thể sửa sai, day dứt mà chẳng thể hối lỗi, chàng bảo ta phải làm sao mới có thể chuộc được lỡ lầm, đem chàng trở về bên ta như tháng cũ năm xưa? Đã từng hứa bên nhau tựa chim liền cánh, lá liền cành, vậy mà giờ đây lần nữa âm dương cách biệt, biết đến bao giờ mới có cuộc trùng phùng viên mãn, đem hết thảy những nhung nhớ, đau khổ hai ta gửi vào hư vô?

Nửa hồn tàn, còn có thể đổi lại một kiếp an nhiên?

Mộng tương phùng suy cho cùng cũng chỉ là mộng, vốn dĩ đã là thứ quá xa vời, viễn vông mà cả ta và chàng đều không thể với tới. Mộng tương phùng, như bức hoạ chưa đủ nét, như tập thi chưa đủ vần, dù đẹp đến mấy cũng chỉ là thứ đang bỏ ngỏ dở dang, khiến cho người đời chán ngán.

"Thiên Yết, nhân sinh chỉ cần một bát canh Mạnh Bà, bước chân qua cầu Nại Hà là mọi vương vấn hồng trần sẽ tiêu biến, hoá thành bụi cát rơi xuống dòng Vong Xuyên, phải chăng chàng đã quên từng có một người con gái thủy chung luôn ước ao dệt mộng tương phùng..."

************************

"Mộng tương phùng" là sản phẩm được tạo ra từ chất xám và trí tưởng tượng của ScorOct, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, đạo nhái, bưng bê đi khắp nơi nhằm mục đích lợi nhuận và phi lợi nhuận. Nếu bạn đang đọc tác phẩm ở một web không phải là w.a.t.t.p.a.d, vui lòng trở về xem bản gốc đầy đủ theo link dẫn:     https://my.w.tt/JgJn2sAiWO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net