[OneShot] Một buổi sáng đẹp trời[DBSK]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:me

Pairing(s):YunJae,YooSu,MinFood

Category:Romance(?),humor(?)

Rating:K

Disclaimer:Chưa bao giờ các anh thuộc về tôi hay ai cả và cũng chưa bao giờ tôi ngừng tin rằng các anh là của nhau

Note:Trong fic,tên nhân vật không được nói rõ ràng.Tùy hoàn cảnh các đại từ"anh","cậu" được dùng cho các couple

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là một ngày đẹp trời,những tia nắng đầu tiên chiếu xuống,xuyên qua tấm màn mỏng mà vào thẳng bên trong, gió thổi nhẹ lướt qua trên những cành lá xanh mát,len lỏi qua những khe hở của căn biệt thự,không khí trong lành mà thanh khiết hòa quyện với bản nhạc ballad đang vang  thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu

Tiếng bước chân đều đều từ cầu thang vọng xuống

-Ơ~~~Thoải mái quá~~-Người con trai cất giọng,xen chút ngái ngủ

-Dậy rồi đấy à?-Là một người con trai khác,lớn hơn

-Hyung đã dọn bữa sáng rồi sao?-Cậu lê tấm thân nặng nề của mình đến chỗ người kia

Đến gần,đôi mắt nhắm hờ của cậu bị buộc phải mở to khi cậu nhìn thấy những chiếc đĩa "khiêu gợi" trước mặt,thật khó để cưỡng lại,cậu đánh ực một tiếng và toan đưa tay ra để...thì...một bàn tay lớn hơn đánh mạnh vào bàn tay ranh mãnh của cậu

-Ough!Đau quá,hyung~~~-Cậu trề môi ra một cách đáng yêu

-Đi đánh răng đi,không được ăn vụng như thế

-Em biết rồi,chán hyung quá~~~-Cậu cố kéo dài giọng,dậm chân bỏ đi

Người kia phì cười trước biểu hiện của chàng trai nhỏ tuổi hơn mình,cậu đúng là còn quá trẻ con

Đang miên mang suy nghĩ thì bỗng một vòng tay từ sau lưng,ôm lấy eo cậu và kéo cậu vào trong lòng người đó

-Em làm gì mà đứng cười một mình thế

Hai má cậu đỏ lên

-Có gì đâu,nhưng mà anh ở đây làm gì,sang kia ngồi đi,để em làm nốt món này đã-Cậu đẩy anh ra

-Wae~~-Anh nũng nịu,dúi dúi đầu vào gáy cậu

-Không vì sao cả,anh ra kia chờ đi-Cậu vẫn dứt khoát đẩy anh ra

-Em nhớ đấy-Anh giận dỗi bỏ ra salon,ngồi phịch xuống và đọc báo sáng,chốc chốc lại kéo tờ báo xuống chút để nhìn lén cậu đang đảm đang với chiếc tạp dề hình con heo Boo-biểu tượng của cậu,trông cậu thật đáng yêu-Anh nghĩ

Cậu biết anh đang nhìn mình,cười thầm trong bụng

-Lại thêm một người trẻ con

Và cậu tiếp tục công việc dang dở của mình,thỉnh thoảng lại nhẩm theo lời bài hát

Thêm hai con người cũng đang lò dò bước xuống lầu,trông họ gọn gàng hơn cậu nhóc khi nãy

-Hai đưa dậy trễ,phạt đấy!

Cậu thanh niên nhỏ hơn lên tiếng

-Không phải tại em đâu,hyung,tại anh ấy đấy-Cậu chỉ vào người đứng bên cạnh

Nghe thấy thế,cậu ta giật nảy

-Sao lại đổ cho anh,tại em kì kèo không chịu dậy đấy chứ

-Ya,chứ không phải tại anh mới sáng đã đến phòng người ta ôm chặt cứng người ta không cho dậy còn gì,sau đó lại ườn ra đó ngủ quên luôn-Cậu quay sang trách

Anh không biết nói gì đành cứng họng vì cậu nói...quá đúng

-Mấy đứa này,mới sáng ra đã ồn ào rồi-Nhóm trưởng ra dáng

-Được rồi,mấy đứa đến giúp hyung dọn đồ xem nào

-Ye~~

-Nhưng mà,đâu rồi?-Chàng trai trẻ hơn hỏi

-Đi đánh răng rồi,nhưng mà thằng nhóc sao lâu thế nhỉ?-Cậu đưa mắt xung quanh-Kia kìa,vừa nhắc Tào Thào Tào Tháo đã tới rồi-Cậu đưa tay chỉ về phía nhà về sinh,cậu nhóc đang bước ra,đầu tóc,quần ao đã gọn gàng hơn,trông bảnh ra phết

Và sau khi mọi việc đã hoàn tất,họ chỉ còn việc là ngồi vào bàn và thưởng thức

-Hyung,sao hyung lại ngồi đấy,để mặc "vợ" thế này à?

Anh chột dạ,Cậu đỏ mặc,bình thường họ chẳng ngồi xa nhau thế đâu,cậu cũng chẳng muốn nhưng anh lại đẩy thằng nhóc lì lợm ngồi giữa thế này thì...không muốn xa cũng đành phải xa,chắc anh còn dỗi

-Lại chiến tranh lạnh-Thì thầm vào tai chàng trai tò mò,rồi hai người cũng nhau cười khúc khích,họ lại toan làm chuyện gì nữa đây

-Em yêu,ăn đi này!

-Dạ,anh cũng ăn đi,ngon lắm!

Cậu dựa đầu vào vai anh,miệng vừa cười vừa nhóp nhép nhai,hành động cố tình chọc tức cặp kia đây mà

Anh phát hỏa

-Nè,ngồi ăn tử tế coi,mấy đứa này

-Hí hí-Họ lại rúc đầu vào nhau cười

-Mấy hyung không để yên cho em ăn à?-Kẻ ham ăn cuối cùng cũng mở miệng,cậu biết một khi hai người ngồi cạnh cậu vẫn còn chiến tranh thì cậu chẳng thể nào ăn uống ra hồn được và đó là vấn đề lớn với một người xem việc ăn là tất cả như cậu,cậu ý thức được rằng cậu phải ra tay thôi!

Cậu đứng dậy,xoắn tay áo lên,đầu tiên,cậu đẩy ghế mình ra,rồi đi qua chỗ hyung cậu,dùng sức đẩy ghế của "hyung này" sang bên chỗ "hyung kia",đương nhiên là cậu chọn người mảnh mai hơn rồi,xong,cậu lấy ghế và đi sang chỗ bên cạnh,yên vị và tiếp tục dùng bữa,mặc cho những ánh nhìn tóe lửa và những tiếng cười khúc khích

-Thằng nhóc này!-Cậu trách yêu cậu em lém lỉnh nhưng...rất thông minh,rồi,cậu quay sang anh,làm nũng

-Em xin lỗi mà,tại lúc nãy,anh đứng đó làm sao em nấu ăn được đúng hông~~-Giong cậu nhão nhoẹt

-Hừm,anh quan trọng hơn mấy món ăn của em hả?

-Làm gì có,anh là nhất~Number One-Cậu đưa một ngón tay lên,nheo một mắt đáng yêu,tay lay lay tay anh

Anh thấy cậu "có thành ý" như thế thì nỡ lòng nào lại làm khó dễ cậu,anh là nhóm trưởng rất độ lượng mà

Nhưng ngay khi anh vừa định tha cho cậu thì cặp đôi lắm chuyện kia lại thọc mạch

-Hyung đừng mềm lòng,hôm trước hyung ấy vừa bảo hyung lắm chuyện,hay dỗi và chẳng có điểm gì tốt đấy,hyung đừng để bị hyung ấy dụ

Cơn thịnh nộ lại cao trào trong anh

-GÌ!?Không có điểm gì tốt sao?-Anh quay phắt sang cậu,ném cho cậu cái lườm sắc lạnh

Cậu nuốt nước bọt,mồ hôi hột chảy xuống

-Ah,chuyện đó...nói giỡn ấy mà...em chỉ là....

-Lần này em.... chết với anh

-A...A..THA CHO EM ĐI~~-Cậu bỏ chạy nhanh như cắt vì cậu biết nếu anh mà tóm được thì tấm thân mỏng manh của cậu coi như bỏ

Nhưng mà,cậu không biết được rằng ai chứ con gấu này thì làm sao tha cho cậu được

Họ rượt đuổi nhau chạy vòng vòng

Và những người ngoài cuộc thì cũng nhờ họ mà được trân cười thoải mái

Qủa là một ngày đẹp trời 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net