[ONESHOT] Nắm Giữ, Tiffany

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ocean

Disclaimer: Không ai thuộc về tôi

Rating: K+

Category: G

Note: Fic tự kỉ , cân nhắc khi đọc

Nắm Giữ

Rảng...

Cảng...

Keng...

Cụp...

Xoảng...

Tiffany không thể nắm giữ bất cứ thứ gì .

Sau lần ấy cô không thể nắm giữ bất cứ thứ gì trong bàn tay mình , người ta nói đó là một loại bệnh tâm lý . Thế là họ đã đưa cô vào một nơi . Nơi này không phải là một viện tâm thần , chỉ là một biệt thự to của người cha giàu kết xù của cô không quan tâm gì ngoài tiền và danh tiếng của ông .

Nơi đây thật sự nguy nga , từ cổng vào đã là một khu vườn rộng mênh mông , với những cái cây được cắt tỉa thành những hình con vật như ngựa, hổ … , trước căn nhà là một đài phun nước . nó khá to, nhưng căn nhà là to nhất . Đằng sau có cả bể bơi dài và khu tắm hơi mát-xa .

Là một cung điện trong mơ của các cô gái nhưng đối với Tiffany căn nhà có thế nào thì nó cũng nằm gõn lọt trong đôi mắt sâu của cô , nó chỉ có nằm đấy trơ trơ. Như một vật trưng không giá trị .

Có rất nhiều người chăm sóc cô , từ người làm , kẻ hầu, đến bác sĩ , y tá . Toàn những người xa lạ

Cô cũng có những người bạn chứ

Những người bạn này thường hay đến để cầm giúp cô , sẽ giữ hộ cô , những người bạn này đôi khi còn là tay trái, tay phải của cô . Họ trò chuyện với cô , bên cạnh cô .

Dù cô không nói một lời nào.

Có lẽ đến đôi môi của cô cũng không thể giữ được những âm từ khi nó rời khỏi cuống họng mình , và dường như cô cũng chẳng buồn phát ra nó .

Ngày qua ngày , tháng qua tháng , năm qua năm .Rồi có lúc cô phải ở một mình vì ai cũng có cuộc sống riêng , họ không thể bên cạnh cô mãi được. Đây là một lúc hiếm hoi cô được ở một mình hay chăng là sự bất cẩn của kẻ khác hoặc một sự ruồng bỏ có mưu tính nhưng cô không quan tâm đôi mắt cô chỉ vỏng vọng nơi nào đó xa xôi .Nơi khoảng không lọt thỏm trong bầu trời . Một chiếc lá rơi vào lòng bàn tay cô , cô nhìn nó hồi lâu rồi động đậy những ngón tay thon nhỏ của mình theo chuyển động nắm lại.

Nhưng có cơn gió ở đâu đó thổi chiếc lá bay đi .Những gì cô nắm trong tay còn lại là chính bàn tay cô và ảo ảnh của chiếc lá

Cô ngước theo chiếc là và nhìn thấy những tòa cao ốc phía xa nơi thành phố .

Cái cây không còn nắm giữ chiếc lá nữa và chiếc lá cũng đâu cần nắm giữ cái gì , nó vẫn tồn tại bay theo những điệu nhạc mà cơn gió vẽ nên .

Thật tự do và hạnh phúc .

Cô thấy mình giống chiếc lá đó .

Vậy cô cũng có thể bay chứ ?

Không còn những người lạ, những bức tường lạnh lẽo, cái vườn trông đẹp mắt nhưng lặng lẽ xám xịt trong đêm , gánh nặng cho bạn bè . Là cái gai của ai đó

Cô rời khỏi xe lăn , những bước chân trần chậm rãi nhưng không mang mệt mỏi , cô nhìn theo hướng những tòa nhà , những vệt màu lạ của bầu trời , vệt xanh hồng của buổi chiều muộn. những đụm mây bồng xẫm màu , nhưng vẫn lục đục trắng tạo hình. gió lộng trên con đường đồng trống kéo theo những chiếc lá nhỏ bay xa , cô như một đứa trẻ đang nhìn thấy những cô tiên cổ tích bay quanh mình .

Rồi thì cơn gió gãy gập khi bay qua những con phố nhưng vẫn từng đợt thổi tung chiếc váy hồng cô đã từng ưa thích .

Tiffany đi ngang một công viên , có hai người đang cãi nhau ở đó , người này níu giữ người kia và trong giao động của sự giận dữ bàn tay này vuột khỏi gấu áo người kia . Tiếng guốc cao gót dọng xuống nền đất vội vã chua chát

Một đứa trẻ cầm một cái bong bóng , do lơ đãng sợi dây nhẹ nhàng lọt qua kẽ tay, quả bóng bay lên trời .Nó chỏng mắt nuối tiếc một hồi rồi quay sang chơi với cái cầu tuột xanh đỏ

Một ông lão run rẩy cầm ly cà phê vô vọng trong cái nhìn trước những dây thần kinh đã già yếu của mình , ông đánh rơi ly cà phê

Cho dù là người bình thường họ cũng đánh rơi đó thôi , họ cũng không níu giữ được . Vậy tại sao cô phải cố gắng níu giữ cố gắng nắm lấy làm gì

Chân cô đã chảy máu khi lên đến được tầng thượng của một tòa nhà . cô không biết nó là tầng mấy chỉ biết nó rất cao . Trọng lực sẽ bóc đi cái vỏ để lại linh hồn cô bay lên cao , như một bông hoa nở rộ thả những vòm nhị bay đi .

Cô không thấy sợ , tất cả những gì trước mắt cô là bầu trời . Một bầu trời đầy sao . Và có lẽ khi bay xuống linh hồn cô sẽ là một trong những vì sao ấy .

Có ai biết được sau khi chết sẽ thế nào nhưng một điều chắc chắn những người sống rồi sẽ quên đi . Những người chết có thể sẽ rũ bỏ được vấn đề vướng vào mình ,một vấn đề mà khi không còn ai nhắc tới nữa thì nó cũng sẽ tự động biến mất , đối với cô thì cô chỉ muốn bay bổng đi chứ ko muốn mắc kẹt trong cái xác lạnh lẽo cũng nhưng thứ lấp lánh vô nghĩa xung quanh . Vấn đề mà cho dù cô có trốn, có đứng im , có cố không tác động thì nó vẫn cứ cứa lấy cô . Khó chịu , nặng nề, nhoi nhói suốt ngày .

Những ngọn gió lạnh buốt luồn qua những ngón chân đang lở dở đứng đỉnh tòa nhà .

Tiffany Hwang đánh rơi thân mình xuống tòa nhà . Đôi bàn tay cô đưa lên nắm chặt trong không khí. Cuối cùng thì cô cũng đã nắm giữ được một điều gì đó .

Thoáng trên môi cô một nụ cười hội ngộ

Flash back

Taeyeon đừng buông tay – Tiffany níu chặt tay người yêu mình bằng hết sức

Nhưng sức cô là quá yếu cho với sức nặng của Taeyeon và dốc núi cao sừng sững , Tiffany thấy mình bị lôi dần xuống

Đừng bỏ cuộc – cô khóc lóc van nài khi thấy ánh mắt Taeyeon

Tiffany , hãy sống hạnh phúc nhé

Đừng mà Taeyeon , tớ cấm cậu nói điều đó – Cô bất lực trong những ngón tay của mình

Taeyeon vung mạnh tay quất ngang đôi cánh tay đang mỏi nhừ của Tiffany

Tất cả những gì còn lại là một khoảng trắng

Endflash back

Có lẽ Tiffany đã chết vào ngày hôm ấy rồi .

End

Sẽ có người nắm lấy bạn

Nhưng quan trọng là bạn có nắm lại không ?

 Cre: soshivn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net