Nhật kí cấp 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọn phòng họp vốn là công việc tôi ghét nhất trên đời vì nó thật phiền phức và mệt mỏi. Tôi- Dương Nhật Hạ là đứa con gái lười biếng nhất quả đất(theo như bố mẹ là thế). Tôi có thói quen thu thập nhiều thứ rồi cất riêng nên phòng tôi có rất nhiều đồ đạc, trông khá bừa bộn nhưng đối với tôi như vậy là gọn gàng rồi --". Bố mẹ tôi không hiểu sao tự dưng bắt tôi dọn phòng và vứt đi những thứ không cần thiết nhưng tôi thấy không nỡ vứt thứ gì mà cũng phải dọn gọn lại cho yên chuyện. Trong lúc dọn tôi vô tình tìm thấy cuốn nhật kí của tôi năm lớp 8. Tôi vẫn nhớ nó dành để viết về người yêu cũ của tôi cũng là mối tình đầu ngắn đến đáng thương của tôi. Nhưng bóng hình của anh vẫn in sâu trong tâm trí tôi đến tận bây gìơ. Anh là bầu trời cấp hai của tôi, bầu trời mang tên Lâm Thiên Tài. Khi tôi gặp anh, anh là một chàng trai ấm áp và hoàn hảo, anh chấp nhận yêu một đứa như tôi đối với mọi người như sét đánh ngang tai, đến bản thân tôi cũng bất ngờ khi anh đồng ý và quan tâm tôi thật lòng chứ không phải trò đùa như tôi tưởng tượng, cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Tôi lật từng trang nhật kí, những kỉ niệm lần lượt hiện về làm tôi vừa thấy hạnh phúc lại vừa cô đơn, đặc biệt là những dòng nhật kí sau ngày chúng tôi chia tay, ngày ấy đối với tôi cảm giác như bầu trời sụp đổ trước mắt vậy...
Anh à! Em thật sự không muốn đến trường, em sợ gặp anh. Em không biết bản thân mình sẽ ra sao khi gặp anh cũng biết phải đối mặt với anh như thế nào. Em sợ anh nhìn em với ánh mắt xa lạ tha vì ấm áp trước đây. Sợ anh xa lánh, sợ anh đẩy em ra xa.

Mối tình chúng ra ngắn quá anh nhỉ, ngắn như một giấc mơ vậy chẳng đủ để em cảm nhận được anh yêu em. Đến bây gìơ em vẫn luôn sợ tình yêu của anh là giả mối tình của chúng chỉ là cho đùa... vì anh thay lòng quá đỗi nhanh.
Anh biết không con đường quen thuộc hôm ấy bỗng trở nên ngắn lại, không khí ấm áp mọi ngày trở nên lạnh lẽo. Một mình em đơn độc trên con đường ấy khiến em cảm thấy sợ hãi và cô đơn.
Em bước từng bước nặng nhọc vào trường cảm giác lo sợ hồi hộp bao trùm, khi vào đến lớp em vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa hụt hẩng. Nửa muốn gặp vì nhớ anh, nửa không muốn gặp vì sợ hãi không dám đối diện.
Anh! Anh không nhớ những kỉ niệm của chúng ta sao anh?
Dù em luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh nhưng em cũng biết đau mà anh. Tình cảm trong anh vốn nhạt nhòa thế sao?
Củng phải thôi, em vốn là đứa sống thực tế và ngang bướng không được ngọt ngào đáng yêu như người anh theo đuổi làm anh nhiều lần hụt hẫng và giận dỗi. Vì em quá lạnh nhạt nên nhiều lần khiến anh buồn, không thường xuyên quan tâm anh nên anh cảm thấy thiệt thòi. Em biết anh buồn chán khi chúng ta yêu nhau vậy nên em chấp nhận buông tay. Hãy hứa với em sống thật hạnh phúc anh nhé hạnh phúc cả phần em nữa. Bởi em muốn dõi theo từng bước chân anh, nhìn anh hạnh phúc bên người khác không phải em. Em chẳng muốn tìm người khác vì em chẳng thể chữa lành thương đau cũng chẳng thể xóa đi bóng hình anh trong trái tim này. Hạnh phúc dành cho em quá mong manh có lẽ tại em không biết cách gĩư nên để tuột mất.
Dù sao cũng cám ơn anh đã chấp nhận một đứa xấu xí và ngốc xít như em. Từng quan tâm em một cách chân thành từng yêu em, từng trân trọng em, cho em cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm.
....
Thời gian trôi nhanh nhỉ đã sắp một năm ngày chúng ta chia tay. Đã gần một năm rồi trái tim em vẫn hướng về anh. Vẫn dõi theo anh như một thói quen. Dù đau đớn nhưng nếu thời gian có quay trở lại em vẫn lựa chọn bước về phiá anh. Gần một năm rồi em chẳng thay đổi vẫn lạnh nhạt vẫn quá cứng đầu và thực tế khô khan, vẫn chẳng ai có thể yêu một đứa nhưa em và trái tim vẫn chẳng thể hướng về ai khác...
...
Tôi khóc lúc nào không hay biết, tôi vẫn nhớ ngày chúng tôi chia tay là ngày mưa, buổi tối hôm ấy trời mưa rất to chẳng ai có thể nghe thấy tiếng tôi khóc. Tôi cứ thế khóc thật to để vơi đi nỗi ấm ức, tôi muốn nói với anh đừng bỏ em mà đi nhưng lại chẳng có đủ can đảm. Đến bây gìơ tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vì không nói ra vì nếu ngày ấy tôi có nói anh cũng vẫn sẽ bỏ tôi mà đi vì anh đã yêu một người khác đẹp hơn tôi. Đối với tôi bây gìơ chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi. Bầu trời của em mãi trong xanh nhé đừng rơi nước mắt em sẽ đau đấy, em chẳng còn có thể bên anh an ủi anh nữa đâu, bàn tay em quá nhỏ bé để có thể ôm anh, bước chán em quá ngắn để theo anh. Thế nên anh ơi em chẳng mãi bên anh nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net