SHE&HER BRIDE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|| oneshot ||

Công việc của tôi hóa ra vẫn luôn bận rộn như thế.

Bàn giấy, họp hành rồi lại gặp mặt người khác, mỗi ngày đều xoay quanh ngần ấy thứ tựa như một vòng lặp không hồi kết.

Bận bịu đến mức không thể dư dả thì giờ nghĩ tới việc gì khác.

Kể cả chuyện kết hôn.

"Chị Ooka, cái này..."

Kaho Douji, cậu thư kí trẻ tuổi bên cạnh tôi là một chàng trai hoạt bát đáng tin cậy, tuy nhiên hôm nay Douji có vẻ hào hứng hơn mọi khi, cậu ta cúi người và đưa cho tôi một chiếc thiệp trắng muốt với vẻ trịnh trọng hết mức.

"Cậu kết hôn? Ái chà coi này, cô dâu là Mikage của phòng nhân sự phải không? "

"Vâng!" - Douji vui mừng nói, vẻ căng thẳng khi đưa thiệp cho tôi cũng trôi tuột luôn theo tâm trạng của cậu ta.

"Em biết ơn chị và tập đoàn Ooka  nhiều lắm! Nhờ có công việc này mà em và Mikage mới nên duyên. Mikage không thích xa hoa vì vậy việc tổ chức đám cưới cũng chỉ mời những người thân thiết thôi. Chị Ooka, chị nhất định sẽ đến chứ?"

"Đương nhiên rồi Kaho, tôi thật lòng mừng cho cậu và Mikage. Mikage là một người phụ nữ tuyệt vời đấy, lúc nào cũng tháo vát và tỉ mỉ, cậu phải trân trọng cô ấy nhiều vào, nhớ chưa?"

"Em xin khắc ghi ạ! Mà chị Ooka này, còn chị thì sao? Việc kết hôn ấy-" - Douji vô thức buông lời.

A!

Ngay lập tức bản thân cậu ta biết mình đã nói lời không nên nói.

Douji chắc chắn chỉ có ý hỏi thăm thôi, chẳng có vấn đề gì cả.

Tôi tự nhủ như vậy, nhưng không hiểu sao vẫn có cái gì đấy, bứt rứt đến khó tả.

Kết hôn sao?

Tôi được phép nghĩ tới chuyện ấy ư? Không, không hề...

Tôi đâu xứng đáng để thuộc về một mái ấm như mình mong ước, khi mà chính mình đã tự tay cắt đứt lời thề, xé nát tương lai vốn dĩ đã mong manh như tờ giấy.

Cùng với người con gái mà tôi yêu nhất trên đời này?

Vẫn chưa được tha thứ!

Vẫn chưa được đâu mà...

Vẫn chưa.

"Chị phạt cậu bây giờ? Lo mà làm xong việc đi Kaho, tương lai của cậu và Mikage còn rất dài đấy. Tôi ấy hả? Tôi còn trẻ hơn cả cậu kia mà, bị trói buộc trong hôn nhân lúc này quả nhiên là không thoải mái chút nào. Vậy nên..." - Tôi cười với vẻ bình thản, tựa như lời nói của Douji không có chút sức nặng nào cả.

Nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nói tiếp được nữa, bản thân tôi còn đang tự lừa dối ai cơ chứ? Một mái ấm của gia đình, một ngôi nhà không cần quá rộng nhưng đủ để tôi và người ấy luôn luôn gặp được nhau. Một bữa tối giản dị tự tay mình nấu, rồi cả lời chúc ngủ ngon, những cái ôm từ vòng tay ấy và cả tiếng nô đùa của trẻ con...

Tôi đang lạc lối trong chính những khao khát đan xen cả ảo mộng.

Một tương lai không có Masumi, với tôi chẳng khác nào địa ngục.

***
MASUMI'S POV

"Đợi tôi về rồi, em sẽ cưới tôi chứ?"

Tôi nằm bên cạnh nàng, kéo lên chiếc chăn chỉ đang ở lưng chừng ngực, nàng có vẻ lạnh hơn lúc nãy, vì hiện tại trên người lúc này không có lấy một mảnh vải.

"Kết hôn sao?" - Momiji khẽ chớp mắt, rồi từ từ quay sang phía tôi. Gương mặt nàng đỏ bừng với vẻ dễ thương làm tôi chỉ muốn nhào vào. Nhưng tôi biết nàng sẽ không thích thế, khi mà sức lực bị rút dần và cạn kiệt sau trận cuồng nhiệt ban nãy.

Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cũng đã có một số chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng sau cùng, khi nàng thành tâm đối mặt với những cảm xúc còn dư âm ngày trước, tôi tin nàng cũng đã phần nào thanh thản hơn, để mà tiến lên. Nàng và cả mối tình đầu của nàng đã cùng nhau đoạn tuyệt với quá khứ. Chàng trai trong kí ức, với những tổn thương mà lời hứa trẻ con gây ra, cuối cùng cũng đã khép lại thật rồi.

Momiji kéo chiếc chăn ngang mặt để che đi vẻ ngại ngùng, nhưng cánh tay thon lại từ từ tiến đến thùy tai tôi. Nàng vuốt ve nó, dần trượt xuống gò má, rồi cả đôi đồng tử hút hồn kia cũng xoáy sâu vào mắt của tôi như có ma lực.

"Có phải là do giấc mơ Anh Quốc của cậu, đúng không? Masumi này, nhất định là cậu sẽ quên tôi, ở Anh phụ nữ rất tuyệt đấy, biết chứ? Những mái tóc vàng hoe xinh xắn, rồi cả cá tính lịch thiệp không dở chứng như tôi. Chỉ 1-2 năm thôi, tôi sẽ chỉ còn lại là kí ức của cậu thôi."

Những tiếng thanh âm nhỏ nhẹ từ môi nàng bật ra, chúng nối đuôi nhau tạo thành lời trách móc. Có phải Momiji đã lo rằng tôi vì mải mê theo đuổi giấc mơ mà quên mất nàng hay không? Tự nhiên chính tôi cũng cảm thấy bối rối.

Làm sao để cho nàng biết tôi đã và sẽ mãi mãi một lòng với nàng đây?

"Đây mới là người nên lo lắng chứ!"

Những ngón tay mềm mại kia như thách thức tôi. Và trong vô thức, tôi khóa chặt lấy cổ tay đang trêu ngươi tôi của nàng. Momiji là một cô nàng ranh mãnh, nhưng lại quá thiếu kinh nghiệm trong tình yêu, nói đúng ra là một người hoàn toàn ngốc nghếch. Nàng đang quên đi giá trị của chính nàng, tại sao lại lo tôi trăng hoa với người mới ở nước ngoài? Đáng lí ra tôi mới là người phải sợ hãi nếu biết lúc vắng mặt tôi, có khi nàng sẽ rơi vào tay của một thằng cha lạ hoắc nào đó không chừng.

"Khi tôi đi rồi ai sẽ là người hàng ngày bật cassette cho em đây?!"

"Rồi nếu chẳng may khi tôi vắng mặt, lũ đàn ông em ghét đến làm phiền em thì biết phải làm sao?

Tôi yêu em.

Rất rất nhiều, đến mức em chẳng thể nào tưởng tượng nổi đâu. Nếu đến một ngày em ra đi trước thì nhất định tôi sẽ tạc tượng em để thờ!"

"N-này, gớm quá!" - Momiji kêu lên và rụt cổ tay về, mặt nàng làm ra vẻ cảnh giác vì lời nói của tôi.

"Đúng thế đấy, vậy nên tôi mới phải hỏi cưới em gấp gáp, trước nhất là để đảm bảo em chắc chắn sẽ không bao giờ đổi ý. Anh Quốc cách Nhật Bản xa lắm, không giống với Tokyo và Kyoto đâu. Thế nên, em đồng ý chứ?"

Momiji nhìn tôi một lúc lâu và rồi...
Nàng thô bạo phớt lờ lời cầu hôn đầy mãnh liệt của tôi, bỏ qua những ngỏ ý tha thiết, nàng trùm kín chăn lại và cuộn tròn mình thành một cục bông lớn.

"Nè..."

"Momiji à..."

Tôi ra sức gọi nhưng nàng không chịu trả lời, cứ thế quấn chặt mình trong chăn. Hết cách rồi.

Tôi đứng dậy và đi ra chỗ vali. Thấy tôi mò mẫm lục lọi tìm thứ gì đó, nàng mở chăn ra rồi buông lời trêu chọc.

- Tính làm một điếu thuốc à?*1

- Có hại cho sức khỏe, và có hại cho người yêu thì chắc chắn là không dùng đến.

- T-tôi chỉ đùa thôi, M-Masumi đừng có nói...

Á!

Nàng ré lên một tiếng, rồi lập tức ngoảnh đi chỗ khác. Hê~ Cũng biết là lúc nào phải ra vẻ ngại rồi?

- Ít nhất cũng phải mặc cái áo vào chứ, cup A thôi mà làm gì tự hào đến mức cứ nhong nhong tự nhiên thế hả?

- Hể? Nhưng em nhìn thấy hết rồi mà? Mặc vào để làm gì cơ, không thích.

-...!?

Rồi nàng lại chui vào trong chăn với vẻ bất mãn không thèm đấu khẩu với tôi nữa. Cô nàng có tính khí vụng về này, rốt cuộc trước mặt người khác thì toàn là những mặt cay nghiệt khó chịu. Còn những lúc ở bên tôi, nàng lại không thèm giấu những vẻ đáng yêu hiếm có, đặc biệt hơn là chỉ mình tôi có vinh dự được thấy. Quả nhiên, nàng là tuyệt nhất mà~

- Nè, Momiji...

- Mặc áo vào đi.

- Đưa tay cho tôi nào.

Và rồi, tôi lồng vào ngón áp út của nàng thứ tôi tìm kiếm nãy giờ, một vật hình tròn bằng bạc. Phản ứng đầu tiên sau khi cảm nhận được “thứ đó” đang yên vị trong ngón tay, Momiji giật mình, rồi hết nhìn tôi lại quay sang vật hình tròn lấp lánh ấy.

- Nhẫn?

- Em thích không? Có được nó cũng vất vả lắm đấy nhé.

- M-Masumi à, cái này...
Thật sao? Màu sắc, kích thước, cả độ tỏa sáng này. Là Amethyst, thạch anh tím?

- Chuẩn rồi~ Mẹ Mary lúc đầu cứ đòi nhất định nhẫn cầu hôn thì phải là kim cương hoặc ngọc trai cơ, nhưng tôi nhớ em nói em không thích cả hai thứ, vậy nên đã chọn loại này.

- Phải, kim cương quá xa hoa nếu không muốn nói là kênh kiệu. Còn ngọc trai, nó vốn là huyết lệ của đại dương mà, nếu tặng nó thì cuộc tình đẹp đến mấy cũng sẽ kết thúc trong nước mắt.

Cái này...

Nàng xoay chiếc nhẫn lấp lánh nơi áp út, rồi đáy mắt long lanh ngắm nhìn không rời. Thạch anh tím chính là thay lời tôi muốn nói, rằng thứ sắc màu này đại diện cho tình yêu vĩnh cửu, bởi vì quý hiếm nên mới quý giá biết nhường nào.

Nàng chính là thạch anh tím, và tình yêu của chúng tôi cũng là nằm dưới sự bảo hộ tuyệt đối của thứ ánh sáng tuyệt đẹp này...

- Em thích nó.

Nàng nói đơn giản, thanh âm nhỏ nhẹ vừa đủ cũng khiến cả gian phòng yên tĩnh trở nên sống động.

- Biết mà~ Vậy ý em như nào? Đồng ý hay không? Này nhé, cái nhẫn này chính là thứ sẽ trói buộc em suốt phần đời còn lại đấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở em, để em không hối tiếc.
Bởi vì, sau câu trả lời, nhất định có chết tôi cũng sẽ giữ em bên mình.
Momiji à, được gặp em khi chúng ta tuổi 17, rồi đi bên em chính là niềm kiêu hãnh của tôi.

Những gì cần phải nói, tôi cũng đã nói cả rồi. Tình yêu năm chúng tôi 18 tuổi là thứ tuyệt đẹp hơn cả trăng rằm. Đã có những thứ xảy ra, đã có những trở ngại, cũng có nỗi buồn và cả nước mắt. Gặp nhau, rồi đến bên nhau.

Momiji lại lần nữa rơi vào trầm tư, mỗi một tíc tắc trôi qua, sự căng thẳng cũng theo đó mà tới.

Tôi đã quá tự tin rồi sao?
Cứ nghĩ sau khi đưa nàng chiếc nhẫn này, nàng sẽ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng hóa ra, mọi thứ lại chẳng đi theo thứ tự nào cả.

Nàng im lặng và rồi, khóe môi giãn ra thành một nụ cười buồn.

Khoảnh khắc ánh trăng rọi trên gương mặt đau đớn và buồn bã ấy dường như có đến ngàn mũi kim đâm một nhát chí mạng vào trái tim tôi.

Tại sao cuối cùng lại thành ra như vậy?
Hóa ra, đây chính là cảm giác bị từ chối.

Momiji siết chặt chiếc nhẫn, rồi nàng ôm trọn lấy cơ thể tôi. Từng ngón tay vuốt ve lưng tôi như thể an ủi, là thương hại sao? Nàng rúc vào trong lồng ngực, và những tiếng thở đều đều khiến tôi có cảm giác nhồn nhột. Nhưng vì bị từ chối nên chỉ đau đớn vẫn còn dư âm khôn nguôi thôi.

Không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác.

- Masumi.

Nàng khẽ gọi tên tôi, mỗi tiếng gọi lặp lại nhiều lần đến mức không đếm nổi, lần sau lại dồn dập hơn lần trước, xót xa và chất chứa cả đau đớn.

- Em...

“Em chỉ muốn Masumi được hạnh phúc.

Vậy nên, em không thể lấy Masumi được.”

Em xin lỗi.

Đó là những lời cuối cùng tôi được nghe từ nàng - người con gái tôi yêu thương nhất trần đời.

Tôi không thể tìm nàng nữa.
Không còn cách nào để đuổi theo một mối tình đã rơi vào tuyệt vọng.
Nàng, rồi sẽ sánh bước bên ai đây?

***

Lễ cưới của Douji rõ ràng chứng thực cho việc nhà cậu ta giàu có không thua kém gì một cậu ấm ngậm thìa vàng. Mọi thứ đều được bày biện tinh tế như một buổi tiệc trà của đám nhà giàu. Khách khứa quả nhiên như Douji nói, không nhiều, chỉ khoảng bốn mươi người đổ lại. Douji có vẻ đang căng thẳng hết mức khi đóng mình trong bộ vest đen chỉn chu khác lạ. Tôi thầm cười khi cậu ta lúng túng mỗi khi chào hỏi khách mời.

Nhưng người tôi tìm kiếm có lẽ là bóng dáng của cô dâu. Mikage bận rộn trang điểm trong phòng riêng, cùng với cả chục người giúp đỡ chuẩn bị.

- Mikage...

- Chị Ooka!

Mikage đang bị vây quanh kín mít bởi người là người, nhưng vừa thấy tôi, cô reo lên rồi chạy ra rất nhanh, choàng tay ôm chặt lấy tôi.

- Nào, từ tốn thôi cô gái. Váy cưới của em kìa, chúng nhăn mất.

- Chị Ooka à, em đã lo chị không đến vì chị luôn bận rộn mà. Chị xem chiếc váy này, cầu kì muốn chết luôn. Anh Douji cũng kì cục thật, em đã bảo đừng mời nhiều người quá, nhưng không hiểu sao cha mẹ và cả anh ấy đều có cả tá khách khứa, toàn những người lạ mặt. Em bận muốn chết và còn bị dính chặt trong chiếc váy này. Lấy chồng là cực khổ như vầy sao?

- Thật là, tôi đang mong muốn chết mà còn chưa được cái vinh dự ấy kia kìa. Dẫu có than phiền thì cũng thấy rõ là em đang rất vui kia mà? Em và Kaho nhất định phải thật hạnh phúc nhé, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

- Vâng, chúng em sẽ. Chị Ooka, em và anh ấy biết ơn chị lắm, thật lòng đấy. Nào, để em ôm chị một lần cuối nhé, Hatano Mikage sẽ không bao giờ được ôm chị nữa đâu.

- Nhưng Kaho Mikage sẽ mà. Thôi chuẩn bị đi nhé, chị đợi ở dưới kia. À, còn đây là quà cưới.

Tôi đưa ra một chiếc túi giấy, trang trọng đặt nó vào tay Mikage. Cô ấy rối rít cảm ơn, rồi lại quay cuồng trong đống phụ kiện, tóc tai dành cho buổi lễ.

Hóa ra, một lễ cưới náo nhiệt xuất hiện trong những giấc mơ của tôi lại có hình dáng như thế này. Váy cưới trắng muốt, cô dâu và vị phu quân sánh bước trong lời chúc mừng của người thân bạn bè. Những lời thề nguyện, những chiếc ly được nâng lên mừng hạnh phúc.

Thứ tôi không bao giờ có được. Nếu phải đi bên cạnh một người nào khác ngoài cậu ấy, có lẽ cả đời không nên gắn bó với ai đó thì hay hơn.

Yên vị trên chiếc ghế dành cho khách, tôi chỉ đợi sau lời phát biểu của cô dâu và chú rể là sẽ té chạy khỏi nơi đây. Nó xa hoa nhưng lại lạnh lẽo, tưng bừng náo nhiệt nhưng hóa ra cũng chỉ có vậy, một mình lạc lõng trong không gian này quả nhiên không dễ chịu chút nào.

Giống như trẻ con lạc mẹ. Tôi cũng đang dần trở nên lạc lối.

Bởi vì tôi đã phạm sai lầm sao? Hay chính vết nứt của tuổi trẻ đã khiến tôi ác cảm với những thứ mà người ta cho là hạnh phúc.

Xấu xí, đầy ganh ghét - đó là bản thể của tôi. Vì tin rằng chính mình sẽ cản trở tương lai của Masumi mà tôi từ chối khiến cô gái ấy phải đau đớn. 3 năm qua, tôi không đủ can đảm để gặp lại, không đủ dũng khí để bước tiếp.

Lặng lẽ và đơn độc đi trên con đường mà chính mình căm ghét. Mọi thứ có được dần trở nên vô vị nhạt nhẽo. Tôi đã sai ở bước nào? Yêu một người, không khó. Nhưng để quên một người đã từng bên mình, lại càng không dễ dàng chút nào.

Tôi vẫn luôn đi sai như thế.

Vẫn luôn tự nhốt mình trong chiếc kén xấu xí.

Thụ động rồi lại dựa dẫm vào người khác, bởi vì sợ hãi ngoại cảnh.

Tôi sợ mình không thể đem lại hạnh phúc cho Masumi.

Những dòng tâm trạng liên miên bị cắt đứt khi Mikage và Douji phát biểu trên bục cưới. Họ hạnh phúc biết nhường nào...

“Tôi đã từng bị anh Douji từ chối.” - Mikage cười lớn trong khi Douji thì đỏ mặt cúi đầu.

“Anh Douji vẫn luôn quá nhút nhát để theo đuổi một người có cá tính mạnh như tôi, bởi vậy khi tôi tỏ tình, anh ấy đã từ chối tôi rất phũ phàng. Nhưng rồi, nếu anh ấy không theo đuổi tôi, thì tôi sẽ phải làm gì để có đám cưới ngày hôm nay đây? Đúng thế, Mikage tôi không bỏ cuộc, chính tôi là người đã cầu hôn anh ấy~”

Mikage nói dõng dạc như vậy, rồi khi còn đang mải cười, Douji đã trao cho Mikage nụ hôn thề ước. Cả hội trường rộ lên ồn ào, và rồi pháo giấy được bắn lên, khung cảnh tráng lệ trong niềm vui và nước mắt của hai nhân vật chính, rồi họ hàng hai bên, và cả khách mời.

Mikage là người mạnh mẽ nhất tôi từng thấy, dù là đàn em, dù là cấp dưới. Nhưng cô ấy vẫn luôn hơn tôi, về mọi mặt. Dám theo đuổi tình yêu, luôn là người chủ động nắm lấy cán cân cuộc sống và đưa mọi thứ về vị trí của nó.

Masumi cũng như vậy. Nhắc lại mới nhớ, mọi thứ đều là do một tay Masumi xây dựng nên.

Mối quan hệ của chúng tôi sẽ không bắt đầu nếu cậu ấy không tiến đến làm quen với một tiểu thư luôn kênh kiệu khó nắm bắt như tôi.

Chúng tôi sẽ không bao giờ có quãng thời gian tuyệt đẹp bên nhau, những tháng ngày cấp ba, tuổi 17, tuổi 18. Được bên nhau mỗi ngày, trải qua những chuyện từ đau lòng đến hạnh phúc.
Tôi chỉ là người được nương theo dòng chảy ấy.

Hóa ra là như vậy sao? Cứ ngỡ rằng sự đồng ý của mình làm nên mọi thứ, nhưng thực ra là do cậu ấy. Tôi vốn chỉ là kẻ tự mãn khờ khạo trong trò chơi ái tình.

Nếu không là Masumi, sẽ phải là tôi.

“Em ném hoa này, mọi người bắt nhé!” - Mikage reo lên, bó hoa cưới chúc phúc rực rỡ bay theo quán tính.

Sẽ phải là tôi!

Tôi chạy theo bó hoa và sử dụng tất cả sức lực, bằng một cách thần kì nào đó thì cuối cùng tôi cũng có thể bắt được nó. Mọi người vỗ tay chúc mừng tôi, còn Douji thì đùa rằng, bó hoa sẽ linh nghiệm và cậu ta mong đám cưới tiếp theo được dự sẽ là lễ cưới của tôi.

Hoa cưới...

Masumi!

Tôi vội vã rời khỏi hội trường, trong đầu trống rỗng chẳng định hình được một ý nghĩ tử tế khả quan nào. Đôi chân tôi cứ thế mải miết chạy mà không lường trước bất kì điều gì. Rồi đôi chân này sẽ đưa tôi đến đâu? Một ngã rẽ mới? Hay lại là một ngõ cụt khác?

Tôi không biết. Nhưng lại không thể chững lại dù chỉ một giây, dù tâm trạng rối bời đến thảm thương.

Chỉ có một cái tên duy nhất vang vọng trong đầu tôi lúc này!

Rồi cứ thế, nước mắt cũng theo đó mà không ngừng rơi.

***
MASUMI’S POV

Lần về nước cuối cùng của tôi không hiểu sao quanh đi quẩn lại cũng chỉ chôn chân ở nhà. Hoàn toàn không hứng thú với việc ra ngoài, thậm chí đi gặp mặt bạn bè cũng trở nên khiên cưỡng, không cần thiết. Tôi chẳng báo với ai việc trở về, cũng không nói với họ rằng đây có thể là lần cuối cùng lưu lại Nhật Bản.

Những người bạn giờ đây cũng đã đủ viên mãn rồi. Kể cả người ấy.

Sau khi Momiji từ chối lời cầu hôn bảy năm về trước, tôi và nàng đã hoàn toàn thinh lặng, không hề nói với nhau đến nửa lời.

Cho tới tận lúc tạm biệt, rồi kể cả khi tôi rời Nhật để bay sang Anh. Chúng tôi cũng chưa từng gặp lại nhau. Cứ thế sự hiện diện của người kia trong bảy năm trống ấy hoàn toàn bặt vô âm tín.

Tôi đã chủ động đề nghị mẹ đừng nhắc đến cô ấy. Mẹ Mary tôn trọng điều đó, bà biết sự tổn thương của tình cảm khiến tôi không thể hứng thú với bất kì thứ gì khác ngoài công việc. Liên miên bảy năm liền, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh MI6, rồi mỗi lần về nước là chỉ ở bên gia đình. Anh Shukichi đã kết hôn và ra ở riêng, chỉ còn tôi và mẹ Mary, cùng với anh Shu.

Lần cuối rồi, có lẽ, sẽ chẳng còn cơ hội để nhìn lại đâu. Tôi cũng tính lưu lại Nhật ít ngày thôi, càng gắn bó sẽ càng khó chia xa.

Cả đời này, tôi sẽ chỉ yêu một lần mà thôi.

Nhật Bản lưu lại những kỉ niệm đẹp nhất, nhưng rốt cuộc sau cùng cũng trở thành chiếc khăn để tang mối tình khi tôi và nàng 18.

Đi dạo lần cuối chắc... không sao nhỉ. Dù rằng đã tự cố gắng nhắc nhở bản thân.

Quên đi!
Quên đi!
Quên đi!

Nhưng trong thâm tâm tôi sau cùng vẫn luôn gào thét.

Tôi muốn gặp lại nàng.
Muốn được ôm chặt nàng trong vòng tay này.

Nhưng rõ ràng là không thể mà. Một người ở Tokyo, một người ở Kyoto. Sắp tới đây sẽ là Anh Quốc và Nhật Bản. Nàng cũng chưa từng một lần hỏi thăm tôi, bạn bè cũng không ai nói gì cả. Bị từ chối quả nhiên là đau thật đấy! Nàng hoàn toàn không nhớ đến tôi.

- Maa-chan, con đi đâu thế?
- Con đi dạo, dù gì cũng là lần cuối mà.
- Đừng nói như thể sẽ bỏ rơi mẹ vậy chứ? Về sớm nhé, anh Shu sẽ đưa cả nhà đi ăn tối ở nhà hàng con thích.
- Tuyệt quá ạ.

Tôi đáp qua loa như vậy, vốn là để mẹ yên tâm. Rồi sau đó vội vã rời đi.
Tôi chạy trốn, vô tình đã ảnh hưởng đến mẹ và các anh. Tôi biết họ lo lắng cho tôi, nhưng rồi khó xử đến mấy thì cũng là gia đình.
Hiểu rất hiểu, mà cũng thương rất thương.

Gia đình của tôi vẫn luôn là nơi an ủi như thế, dẫu cho mỗi người lại có một góc khuất không thể nói ra. Một gia đình không đơn thuần, nhưng lại bình yên vô cùng.

Nói là đi dạo nhưng thực chất cũng chẳng biết là đi đâu, đôi chân cứ nương theo những con đường cũ mà bước tiếp bước. Tokyo đang độ vào thu, lá phong rực rỡ cả một khoảng trời rộng, rồi bất giác, mọi thứ cứ thế liên tưởng đến những tháng ngày tôi và nàng đã cùng nhau sống rất tự tại vui vẻ.

Công viên chúng tôi từng nói lời chia tay, rồi lại về bên nhau. Lần đầu tiên nói chuyện cũng là ở nơi ấy. Đó là ở Kyoto, chỗ tôi ở cũng có một cái công viên như vậy, nhưng rốt cuộc chỉ là nơi không có kỉ niệm, không có mối liên hệ nào.

Tôi đi đến công viên Shikata gần nhà. Bởi vì giờ chiều nên cũng vắng vẻ, cảm giác như cả không gian này chỉ thuộc về tôi và cảm xúc của tôi. Gió lao xao, và nắng hoàng hôn cũng nuông chiều theo nỗi buồn.

Nếu như nàng xuất hiện ngay bây giờ thì sao nhỉ? Tôi sẽ phải nói gì đây?
Hẳn là ngượng lắm đấy, dù sao cũng đã bảy năm rồi, có khi nàng đã quên luôn cả dáng vẻ của tôi ấy chứ. Nhưng đời nào có chuyện thần kì như vậy? Đừng nói là vì  khoảng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net