biết đâu ngày mai gặp nhau không còn yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi có cảm giác tóc bị giật mạnh từ đằng sau, nàng choàng tỉnh dậy và thấy mình vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm. Thợ tạo mẫu tóc đang gắng gỡ những sợi đen mảnh đan chặt vào nhau ở sau ghế tựa. Gã béo núc ních ục ịch trong bộ phục trang lông thú nhìn đến phát nực. Mấy ngón tay của gã trông mũm mĩm mà nhanh nhạy lạ kì, đưa đẩy thoăn thoắt trên mái tóc người khách hàng. Gã im thin thít khi tập trung làm việc, khác hẳn so với những lúc Seulgi không thấy trên tay gã bất kì món dụng cụ nào. Trong không gian đôi khi vang lên tiếng gã hét gọi mấy kẻ thợ phụ, xong mọi thứ lại chìm vào thinh lặng. Mấy lần Seulgi ngủ quên mất, gã dùng những đầu ngón tay dựng đầu nàng thẳng lại khiến nàng giật mình. Xong xuôi, gã tháo áo choàng cho nàng, cân chỉnh lại mái tóc bằng đuôi lược rồi vỗ tay cái bộp.

'Cuối cùng! Stefano đã cho ra một kiệt tác thật ưng ý!', gã cảm thán, sau đó quay sang mấy người phụ việc của mình. 'Sao sao, các người thấy ta nói có đúng không?'

Các cô cậu thợ phụ, như thể đã quá quen với việc này, hưởng ứng bằng một tràng pháo tay và những câu nịnh nọt ngọt xớt. Nom gã ta hả hê chưa kìa! Hệt như mấy tay nghệ sĩ dương cầm lúc quay xuống cúi chào khán giả sau một màn trình diễn dài lê thê.

'Thưa tiểu thư, cô xem có ưng không ạ?', vẫn giữ nụ cười tự phụ trên môi, tay làm tóc tên Stefano đứng sang bên cạnh Seulgi và chờ nàng lên tiếng.

Nàng tự nhìn mình trong gương, tay đưa ra sau chạm vào mấy lọn tóc. Công ty của nàng đã kí hợp đồng với Stefano chục năm nay. Ấn tượng của nàng về gã chỉ là một tên đàn ông béo ú, với cái miệng lẻo mép chẳng ngơi lấy một giây. Ít ra gã vẫn là một người có tài trong lĩnh vực chuyên môn của gã, điều mà Seulgi đã nhiều lần kiểm chứng. Thương hiệu của gã từ đó mà đi lên thuận buồm xuôi gió, không ít hợp đồng gửi về nhưng gã mách với nàng rằng 'tôi chỉ làm cho mỗi tiểu thư thôi đó'.

Seulgi xoay đầu, ngắm nghía một lúc lâu. Hôm nay nàng không vội nên đã bảo Stefano cứ làm bao nhiêu thời gian gã muốn. Y như rằng, nàng ngồi chết dí ở đây đã gần tám tiếng đồng hồ. Thành thực thì cái món nghề này cũng chẳng đơn giản gì, nên nàng cũng đành hiểu cho gã. Nàng gật đầu nhẹ, tỏ ý vừa lòng. Không cần chờ đến mệnh lệnh của nàng, gã xin cáo lui. Trước khi đi, gã có dúi vào tay nàng ít tiền mặt. Nàng nhận ra ngay số tiền chính mình đã nhờ người quản lí gửi cho gã vào rạng sáng nay.

'Xin thứ lỗi, mong tiểu thư hiểu cho gã. Gã làm cho tiểu thư vì gã thực sự thích cô chứ chẳng tiếc rẻ mấy hào bạc lẻ này. Chúc buổi biểu diễn tối nay của tiểu thư thật thành công!'

Sau khi thợ trang điểm đi khỏi, Seulgi thả mình lên đi-văng ở góc phòng. Tấm vải nhung màu đỏ dưới lưng tựa êm ái làm nàng muốn thiếp đi một giấc thật sâu. Nàng vặn vẹo người để tìm một tư thế thoải mái nhưng bộ trang phục không cho phép. Sau cùng, nàng đành ngồi bấm điện thoại chờ đến giờ diễn. Nếu nói nàng không lo lắng thì đó sẽ là một lời dối trá. Mặc cho trước đó nàng đã trải qua bao nhiêu buổi biểu diễn, đứng trên bấy nhiêu sân khấu đi nữa thì với Seulgi, lần nào cũng hồ tựa lần đầu tiên.

Người ta ví Kang Seulgi với con chim sơn ca nơi chốn phồn hoa đô hội. Cái danh đó gắn với nàng từ những tháng năm đầu đi hát. Và khi bản hit lớn nhất của nàng được cho ra mắt (trùng hợp thay lại mang cái tên Rossignol), cô thiếu nữ tên Kang Seulgi từ một ca sĩ hạng C đã nhảy vụt lên thành ngôi sao hạng A được nhiều người săn đón. Suốt nhiều năm sau đó, nàng đi khắp nơi và hát độc một bài. Ấy thế mà người đời vẫn trăm ngàn ngợi ca cho cái khúc hát xưa cũ ấy. Dẫu rằng nàng không cho ra thêm ca khúc nào nữa, đôi khi nửa vô tình nửa cố ý ngân nga một giai điệu lạ lùng rồi lại để nó vào chưng hửng. Những người đồng nghiệp sau lưng nàng nói nàng ngu ngốc, và đồ rằng nàng sẽ chẳng chiếm được thứ hào quang ấy lâu đâu.

Thứ ánh sáng vàng vọt lả lướt đong đưa quanh khắp người nàng. Bên tai nàng cài một đóa mộc lan trắng tinh khôi. Tóc nàng màu nâu. Nàng hướng mắt xuống dưới sân khấu khi đàn vĩ cầm cất lên những nốt nhạc đầu tiên. Và nàng bắt đầu ca hát. Thanh âm đã khiến vạn người say đắm, phảng phất chút tàn dư của tuổi trẻ còn đọng lại nơi cuống họng và đuôi mắt nàng. Nhẹ tênh mà du dương. Chiếc đầm trắng xanh nàng đang mặc có hơi không hợp với độ tuổi tam tuần của nàng, nhưng nào có ai hay chăng. Người ta trả tiền cho giọng hát của nàng, chứ không phải cho váy áo nàng vận trên người.

Rossignol không phải một ca khúc có bản hòa âm phối khí phức tạp. Giai điệu đơn giản, lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc đến tận ba lần. Càng nghe càng thấy lay động lòng người. Dù là chục năm trước hay ở hiện tại, giọng hát của nàng vẫn không phôi pha theo thời gian. Thời điểm mới ra mắt, nhiều người nghi ngờ về sự thành công của nó. Lời ca chẳng mấy phần rắc rối, nhưng da diết nỗi lòng của người con gái mới chạm ngưỡng tuổi đôi mươi. Có lẽ vì tình yêu luôn là một chủ đề được ưa chuộng từ thuở hồng hoang, nên bản tình ca này trường tồn theo năm tháng.

Đèn sân khấu vụt tắt. Sau đó, một người phụ nữ bước ra từ cánh gà và cả hai người họ di chuyển về phía bộ sofa đặt bên cạnh sân khấu chính để tiếp tục chương trình. Khán giả không ngừng hò reo và cổ vũ cho nàng. Nàng mím chặt môi, nụ cười phớt qua khóe miệng thay cho lời hồi đáp.

Seulgi nhắc cho mình ngồi thẳng lưng, hai chân khép song song và nghiêng về phía bên trái. Chiếc đầm che đến tận mắt cá chân nàng. Motif của chương trình là người phụ nữ kia sẽ đưa ra vài câu hỏi cho nàng và nàng đối đáp lại, giống như những talkshow thường thấy trên vô tuyến. Ắt họ phải có nhiều thắc mắc lắm khi sau hơn hai năm nàng mới quay trở lại với truyền thông. Chuyện quái gì đã xảy ra với nàng trong hai năm ấy được cơ chứ?

Kang Seulgi luôn được biết đến với những đối đáp sắc bén, thông thái nhưng không kém phần bí ẩn. Một người phụ nữ am hiểu một cách đủ sâu sắc những gì xung quanh nàng và xung quanh thế giới. Những gì người ta biết về nàng chỉ là cái tên Kang Seulgi và bản hit huyền thoại kia. Họa chăng sức hút từ những ẩn số không lời giải đáp còn nóng bỏng hơn cả một cô đào xinh đẹp vận bộ đồ bó sát. Những cái miệng đời tọc mạch mọi thứ về nàng. Họ tò mò cha mẹ nàng là ai, tuổi thơ của nàng đã trải qua những thăng trầm gì, và hơn hết, về người tình của nàng. Chắc hẳn nàng phải từng yêu da diết lắm, bởi bản tình ca Rossignol mãnh liệt, cháy bỏng đến chừng nào cơ mà!

Vốn là một chủ đề không bao giờ cũ kĩ, hôm nay họ bàn về tình yêu.

Suốt hai tiếng đồng hồ chỉ có hai người phụ nữ ngồi nói chuyện và uống trà, Seulgi nhẫn nhịn trả lời từng câu hỏi một cách thật gọn ghẽ. Đôi khi nàng có kể thêm vài câu chuyện dài hơn những câu đối đáp ngắn gọn thông thường khiến cả khán đài im lặng dõi theo. Nhưng có duy một câu mà khiến nàng suy nghĩ mãi, đến cả mấy tiếng đồng hồ sau khi chỉ còn lại một mình và chương trình đã kết thúc, nó vẫn quanh quẩn trong đầu nàng theo vòng luân hồi.

'Em nghĩ sao về tình yêu sét đánh?', người dẫn đã hỏi nàng như thế.

Câu hỏi khiến nàng nhíu mày. Khán giả ở dưới nín thở, nàng liếc mắt sang và thấy người phụ nữ vẫn đang chờ mình. Hít một hơi thật sâu, nàng nói. 'Chị đã bao giờ bắt gặp cảm giác đó chưa? Cái cảm giác: Ôi! Thật tiếc, chỉ một lần lướt qua nhau rồi mãi mãi cách xa... Em thì bắt gặp nhiều lắm. Con người này sao mà khiến ta yêu mến quá chừng, cô gái này sao mà xinh đẹp quá chừng! Trên đời không thể có kẻ thứ hai hút hồn ta như vậy. Ta tình cờ lướt qua người ấy trên đường hoặc ngồi gần người ấy trong rạp hát, hoặc cùng bước xuống bậc thang lúc rời khỏi khán phòng sau một buổi hòa nhạc rồi cứ thấy cách xa mà chẳng thể bắt gặp lần thứ hai trong đời. Dẫu là như thế, song ta chẳng thấy níu chân một kẻ không quen để bắt chuyện. Đời là vậy ư? Những lúc ấy, em buồn muốn chết và trở nên như kẻ mất hồn. Muốn bám theo người ấy đến cùng trời mà không được. Bởi nếu muốn bám theo đến cùng trời, thì chỉ còn cách giết chết người ấy mà thôi.'(*)

Ly cocktail trong tay nàng vơi còn một nửa. Thứ chất lỏng màu xanh sóng sánh ấy làm nàng tỉnh táo đến lạ. Cả thời niên thiếu và những năm hai mươi tuổi của nàng dính liền với rượu bia và những thức uống có cồn. Ngồi ở quầy bar nhỏ dưới tầng hầm của khu chung cư cao cấp, nàng gọi cho mình vài ly uống giải khát. Nàng là khách quen ở đây. Nàng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần mỗi lần nàng đến đều có anh phục vụ ưa thích đứng ở quầy là được.

'Em biết không, anh cứ linh cảm là hôm nay em sẽ tới.'

'Vậy sao?', Seulgi chăm chú nhìn những viên đá va vào nhau khi nàng đặt ly xuống mặt bàn bằng kính. Lúc này, kim đồng hồ treo trên tường chỉ một giờ bảy phút. Chẳng còn lại mấy ai trong quán, chỉ có mỗi nàng, anh phục vụ và một cậu trai áng chừng hai mươi ba tuổi đang ngồi xem tin tức trên vô tuyến trong tình trạng say bí tỉ. Anh phục vụ - người mà có cái tên Bryce - vắt khăn lau qua vai và sắp xếp lại các dụng cụ pha chế, sau đó rót cho mình một cốc whisky.

'Anh đã xem chương trình tối nay trên ti vi. Đúng ra là tất cả mọi người.', anh làm một cử chỉ tay ý nói tất cả mọi người trong quán (trong khung giờ ấy) chứ không chỉ riêng anh. 'Mọi người bảo em vẫn hát hay như ngày nào.'

'Em cám ơn', nàng ngượng ngùng cong môi.

'Đến phần sau thì anh không xem được vì quán tự dưng đông khách quá. Không có lấy một phút ngơi tay! Giữa những lúc chờ đơn order mới, anh có nghe loáng thoáng vài thứ. Nhưng câu được câu mất.'

'Thế rốt cuộc anh muốn nói gì hả Bryce?', nàng thở hắt ra, tỏ vẻ không đồng tình với sự dài dòng không cần thiết của người đàn ông trước mặt.

'Hồi xưa anh cứ tưởng là em yêu anh.' Anh vừa dứt lời thì nàng bật cười nắc nẻ, to thành tiếng. 'Anh biết, phải không? Thật là một suy nghĩ ngu xuẩn.' Nhưng nàng vẫn tiếp tục cười nên anh đành sẵng giọng, đằng hắng. 'Thôi đi Seulgi. Đừng nghĩ em là người nổi tiếng mà anh không làm gì được em nhé.'

'Em muốn hôn anh quá chừng.', giọng nàng vẫn quyến rũ nhưng pha thêm chút lẳng lơ.

Trong phút chốc, anh bị phân tán bởi bờ môi đỏ thẫm ấy. Anh cảm giác như mình bị lột sạch đồ và phải phơi thân ra cho người ngoài nhìn ngắm. Nhưng nhanh chóng, anh lấy lại tự chủ rồi chép miệng. 'Đừng giỡn nữa. Uống hết phần của em rồi đi về đi.'

'Lòng hiếu khách!', nàng nhắc nhở, sau đó nốc hết chỗ chất lỏng còn lại trong ly rồi đảo mắt và phán. 'Thật đáng thất vọng khi anh đuổi cổ khách sộp của mình như vậy.'

Seulgi dợm bước trở về nhà. Nàng thay quần áo và tắm rửa. Nàng lên giường sớm hơn mọi khi nhưng không sao ngủ được. Nàng ước có cô ở đây với mình và hai người họ sẽ lại quấn lấy nhau giống như trong giấc mộng vô thực hằng đêm. Nàng bắt đầu đổ mồ hôi khi tưởng tượng ra cảnh cô xoay lưng nhờ nàng kéo khóa váy, rồi tay nàng run run kéo phéc-mơ-tuya xuống sâu dưới lưng cô. Sau đó, cô tự mình cởi dây áo lót rồi trườn lên người nàng. Da thịt của họ chạm vào nhau, nàng cố giữ cho mình tỉnh táo nhưng lại không thể dừng lại. Và họ bắt đầu làm tình.

Sáng hôm sau, Seulgi vội đặt vé máy bay sang Cuba. Nàng chỉ đi có một mình, không để lại bất kì lời nhắn nào trừ một mẩu giấy note dán trên mặt bàn trong phòng ngủ. Nàng không kịp hối hận, nàng đổ lỗi cho chương trình và cái chủ đề tình yêu chết tiệt của họ.

Kang Seulgi đứng trong bốt điện thoại, thảy mấy đồng bạc lẻ vào trong máy và quay số. Tiếng tít vang lên rạch ròi, không ngắt quãng. Không ai nghe máy. Dẫu vầy, nàng chẳng thể ngăn bản thân nhớ lại đêm hôm ấy, khi nàng mới hăm ba tuổi và đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau hồi chuông thứ năm.




'Xin chào?', người nghe máy trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha.

'Xin lỗi vì đã gọi cho chị vào giờ này.', nàng đánh liều dùng chút ít thứ ngôn ngữ mà mình mới học lỏm được. 'Nhưng chúng ta có thể gặp nhau một lát không?'

Nàng hồi hộp chờ đợi. Một khoảng lặng kéo dài. Không phải thứ thinh lặng để người ta do dự tìm cách khéo léo từ chối mà cô đơn thuần chỉ đang suy nghĩ thôi. Hồi lâu sau, cô đáp. 'Em đang ở đâu?'

'Đâu đó quanh La Habana Vieja.'

'Được rồi. Em có thể bắt taxi đến Prado.'

'Prado?'

'Paseo de Prado', cô nhắc lại. 'Cứ nói với tài xế như vậy. Chị sẽ có mặt ở đó trong hai chục phút nữa.'

Nàng mất chưa đến mười phút để tới điểm hẹn. Nàng kiểm tra lại hành lý trước khi xuống xe, sau đó trả tiền và hỏi người tài xế liệu gần đây có nơi nào bán ít sữa tươi và thực phẩm khô không. Nàng đợi thêm khoảng chục phút nữa thì cô tới. Một đêm hè tháng sáu nóng nực, cô mặc độc một chiếc váy trắng hai dây. Tiếng guốc lộc cộc vang lên trên mặt đường nhựa.

'Xin lỗi em. Ông chủ không cho chị nghỉ giữa giờ.', cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra để xem giờ. Sau đó nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới.

'Vậy chị có phải quay lại chỗ làm không?'

'Ồ không. Giờ chúng ta sẽ về nhà của chị.' cô lắc đầu. 'Đi nào. Không cách xa đây lắm đâu.'

'Xin lỗi vì làm phiền chị vào giờ này.' Nàng nói nhưng cô chỉ phớt môi cười cho qua. Trên đường đi, họ không nói chuyện quá nhiều. Cô dẫn nàng đi qua vài con đường bằng đá, băng qua một cây cầu nhỏ rồi lại men dọc bờ sông. Sẵn tiện, họ ghé vào một siêu thị vẫn còn sáng đèn và mua ít thức ăn chế biến sẵn (sau khi cô hỏi em đã ăn tối chưa?). Nhà của cô cách siêu thị năm phút đi bộ. Đó là một căn hộ nằm ở tầng ba của một tòa chung cư tồi tàn, cũ kĩ. Cô lên cầu thang, lấy chìa khóa ra từ túi và tra vào ổ. Tiếng cạch vang lên khe khẽ. Ánh sáng từ đèn đường qua cửa sổ rọi vào giúp nàng đọc được dòng chữ viết trên cửa chính.

Irene Bae.

Căn hộ được thiết kế với hai phòng chính, cộng thêm bếp và buồng tắm. Trái lại với vẻ bề ngoài của tòa chung cư, bên trong căn hộ nom sạch sẽ và sáng sủa, chứng tỏ chủ nhân của nó phải là một người gọn gàng, ngăn nắp.

'Cứ tự nhiên đi. Bình nước ở trên mặt tủ gỗ nếu em khát. Chị sẽ đi chuẩn bị thức ăn.'

Nàng ngồi lên ghế sofa ở giữa phòng. Hai tay đặt trên đùi lúc thì đan vào nhau lúc thì vỗ vài cái chẳng theo nhịp nào cả. Nàng thấy cô bật máy lạnh nhưng sau gáy nàng vẫn đẫy mồ hôi. Một lúc sau, cô đi từ trong bếp ra, trên tay bưng hai đĩa bánh mỳ kẹp. Nàng ngửi thấy mùi trứng và phô mai, chúng khiến bụng nàng bắt đầu kêu ro ro.

'Ăn ngon miệng nhé.', Irene đặt hai chiếc đĩa xuống mặt bàn kính (đanh một cái rất kêu) rồi đẩy cốc nước đựng chất lỏng màu vàng cam về phía nàng. 'Ở đây không bán Coke, em uống tạm nhé.'

'Cám ơn chị.' Thấy cô ngồi xuống thảm, nàng toan đứng dậy thì bị cô ngăn lại. 'Đừng lo. Chị thích ngồi như này hơn, em cứ thoải mái đi.'

Irene kiếm điều khiển và mở vô tuyến. Cô lơ đãng chuyển tiếp từng kênh rồi dừng ở một chương trình âm nhạc phát lại. Nàng nhận ra ngay giai điệu và giọng hát kia.

'Chị đã biết em rất là quen thuộc mà!', cô quay mặt lại đối diện với nàng. 'Em trông vẫn lộng lẫy mà không cần lớp trang điểm nào cả.'

Nàng đã sợ rằng cô sẽ nói như thế, nàng e ngại việc cô sẽ nhận ra mình. Nhưng rồi, như thể đoán được suy nghĩ của nàng, cô nói. 'Đừng hiểu nhầm chị nhé. Ý chị là chị rất thích giọng hát của em, chứ chị không phải fan cuồng gì đâu.'

Nàng chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm. Chương trình trên ti vi kết thúc, Irene liền đặt đĩa than vào máy quay đĩa trong phòng khách và cả hai cùng dọn dẹp bát đĩa. Để đáp lại lòng hiếu khách của cô, nàng đề nghị để mình làm việc đó một mình. Cô cũng không từ chối, rót một ly rượu vang và đứng tựa ở bếp chờ nàng.

'Vậy chị sống một mình à?', giọng nàng xen lẫn thứ âm nhạc sống động từ máy quay đĩa.

'Không hẳn. Chị sống chung với bạn trai, nhưng anh ấy ít khi về nhà lắm.' Cô thật thà.

Trái tim nàng thắt lại khi nghe thấy hai tiếng bạn trai. Nàng không chắc mình có lường trước được sự việc này hay không. Song, nàng nhận ra mình hoàn toàn chẳng biết gì về cô cả. Nàng thấy hối hận vì đã gọi cho cô, hối hận vì đã đi theo cô về tận đây. Trong phút chốc, nàng ước giá như hai người họ chỉ lướt qua nhau một giây, để cả đời này ngây ngất. Nàng muốn bỏ đi ngay lập tức.

'Ra vậy.' Giọng nàng nhỏ dần.

Họ vào đến phòng ngủ khi đã quá một giờ đêm. Seulgi hoàn toàn quên béng mất việc nàng chỉ định gặp cô một lát khi cô đề cập đến chuyện ngủ qua đêm. Cô vuốt cho phẳng nệm giường rồi tự mình nằm vào phía trong sát tường. Theo cử chỉ tay của cô, nàng trèo lên và nằm xuống chỗ trống bên cạnh. Nàng trằn trọc mãi, cố ngủ. Nàng nghe thấy tiếng máy giặt đang chạy, cả tiếng còi xe vọng lại từ đằng xa. Nàng ngửi thấy mùi quế trong không gian.

'Khó ngủ hả?', giọng cô thì thầm.

Seulgi gật đầu trong bóng tối. Rồi nàng cảm nhận được quanh eo mình cái siết nhẹ. Nàng đổi tư thế, ôm người bên cạnh vào lòng. Họ giữ nguyên như vậy một lúc lâu, không ai nói gì. Giây phút này dường như trở thành vĩnh hằng. Sau cùng, nàng phó mặc bản thân mình cho dòng chảy của định mệnh. Những gì cần phải đến sẽ đến.





Bên ngoài bốt điện thoại bắt đầu nghe thấy tiếng lộp bộp đập vào cửa kính. Seulgi gác máy sau hàng loạt những tiếng tít dài. Nàng gục đầu trên kệ sắt. Một lúc sau, di động trong túi nàng đổ chuông. Lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, nàng ấn nhận mà không lướt qua tên người gọi.

'Seulgi! Em đã đi đâu vậy!', giọng Bryce qua điện thoại nghe sắc lẹm và nồng vị biển cả.

Nàng không trả lời. Bryce là một người đàn ông tốt. Anh gợi cho nàng nhớ về hơi thở mằn mặn của vùng biển Địa Trung Hải. Nhưng một nửa trái tim nàng lại vùi chặt tại chốn La Habana. Nửa còn lại thì đã úa tàn mất rồi.

Bởi vì chuyện gì xảy ra ở Havana thì ở lại Havana.

the end.

(*) trích từ tiểu thuyết Hồ của nhà văn Kawabata Yasunari.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net