[OneShot] Sợi Chỉ Đỏ I JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: vananh & LittleMoon

Disclamer: They don't belong to me

Pairing: JeTi

Ánh mắt cô gái vô hồn nhìn về nơi giáo đường, từng bước chân trở nên nặng hơn, cô không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình vì trái tim cô đã tan vỡ. Hôm nay là một ngày rất đau đối với cô. Cô bước vào trong giáo đường và ngồi xuống chiếc ghế nơi cuối dãy.

Fany im lặng, từng ngón tay đan chặt vào nhau, trái tim cô đau nhói. Tiếng ồn ào, xôn xao của những con người vui vẻ ở đây như từng mảnh kiếng nhỏ đâm vào trái tim cô. Fany muốn hét lên, cô không thể chịu đựng thêm nữa, hình bóng người đó đã lắng sâu trong tâm trí cô nhiều hơn cô nghĩ. Tại sao tình yêu lại đau khổ đến thế ?

“Cô dâu đang đến đấy!”

Cả gian phòng rộn lên tiếng vui mừng, Fany đau đớn nhìn về phía cánh cửa lớn. Jessi của cô lộng lẫy trông chiếc váy cưới trắng và nhẹ nhàng bước vào giáo đường. Fany khẽ mỉm cười yếu ớt. Chiếc váy cưới màu trắng dài ôm sát cơ thể hoàn mĩ của Jessi, mái tóc vàng càng làm tăng thêm nét đẹp của cô. Hôm nay, Jessi rất đẹp nhưng đôi mắt, nụ cười, mọi thứ của Jessi đã thật sự rời xa cô, Jessi không còn thuộc về cô nữa.

Fany muốn thời gian quay trở lại, cô ghét hiện tại vì nó thật đau đớn, cô không muốn chấp nhận. Nhìn Jessi bước dần về phía người con trai kia, Fany đau lắm. Tại sao người đó không phải là cô? Fany nhắm mắt lại khi tay Jessi nằm trong tay người đó, điều này đã quá sức chịu đựng của cô.

Jessi bước lên bục, cô nhìn người con trai trước mặt, gương mặt cô vô cảm. Yêu ư? Thật tức cười khi cô chỉ làm tròn bổn phận thôi. Jessi đưa mắt nhìn xuống hàng ghế, cô muốn tìm kiếm một hình bóng bé nhỏ của ai đó và chợt lặng người đi khi vừa nhìn thấy cô ấy. Tim Jessi cũng rất đau, cô nhắm mắt lại, cả hai đều mong đây là một cơn ác mộng nhưng không đây là sự thật. Tiếng nói của vị cha xứ chợt vang và nhanh chóng kéo cô ra khỏi ảo mộng.

“Jessica Jung cô có muốn lấy Lee Jin Ki làm chồng không?”

Jessi thẩn thờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô im lặng không biết phải làm sao. Cô quay xuống nhìn Fany, bất chợt Fany cũng nhìn cô, ánh mắt cả hai chạm nhau. Hôm nay cả hai đã không còn là một nửa của nhau nữa rồi. Jessi dứt khỏi ánh mắt đó, cô đã lựa chọn cưới người con trai này. Cô không còn cách nào khác gia đình cô đang gặp khó khăn trong chuyện làm ăn, cô không có sự lựa chọn.

Tay cầm chặt bó hoa trắng, Jessi cảm thấy khó thở, tim cô như ngừng đập. Cô cố gượng cười.

“Tôi đồng ý.”

Tớ xin lỗi, tớ yêu cậu Fany.

Mọi người đều ùa ra ngoài giáo đường, họ thả hoa khắp nơi. Đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau đi dưới những cánh hoa và lời chúc tốt lành. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, Jessi quay lại nhìn vào trong giáo đường, cô muốn bỏ tay người con trai kia chạy vào và ôm Fany thật chặt. Nhưng cô không thể, hoàn toàn không thể. Jessi giật mình khi Jin Ki kéo tay cô và ép cô đi lên chiếc xe cưới. Dù thế nào đi nữa thì trong lòng cô vẫn chỉ có một người mà thôi.

Tớ yêu cậu…

Cậu sẽ mãi hiện diện trong lòng tớ, hãy cười lên nhé! Tớ mong cậu sẽ hạnh phúc, xin lỗi vì đã không mang hạnh phúc đến cho cậu. Cậu luôn là người quan trọng nhất đối với tớ, Fany…

[…Cạch

Cô gái đặt cây kéo xuống bàn. Đôi mắt đen không cảm xúc, làn môi đỏ như máu. Mái tóc đen dài ôm gọn khuôn mặt tròn, chiếc đầm đỏ càng làm tăng nét huyền bí trong vẻ đẹp của cô gái.

“Thật đáng tiếc, chuyện tình đẹp như vậy mà…”

Cầm hai sợi chỉ đỏ đã cắt, đặt một sợi xuống bàn, sợi còn lại cô nối với một sợi khác. Xong việc, cô lại tất bật quay lại với những sợi chỉ đỏ khác. Các mối nối khác lại từ từ được hoàn thành...]

Đã kết thúc thật rồi… Nơi giáo đường vắng lạnh chỉ còn lại một cô gái, cô vẫn chưa định thần lại, cô cảm xung quanh như tối lại và không có lối thoát.

Chúa thật bất công, tại sao tình yêu của chúng tôi lại không được chấp nhận? Chúng tôi đã làm gì sai sao?

Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô gái.

Jessi, tất cả chỉ là mơ thôi phải không?

Phải rồi làm sao cậu lại bỏ rơi tớ được, chúng ta là của nhau mà…

Hãy nắm tay tớ, xin cậu đừng bỏ ra, đừng rời xa tớ.

Tớ yêu cậu, tớ sẽ chờ cậu cho đến khi giấc mơ này kết thúc.

Jessi nếu cậu gặp rắc rối thì hãy đến tìm tớ, tớ sẽ luôn ở bên cậu, mãi mãi.

*****

Jessi đi dạo quanh khu mua sắm, cô muốn hít thở không khí trong lành và cô thật sự mệt mỏi với công việc. Jessi muốn chạy trốn khỏi nó, cô thật sự ghét cái không khí ngột ngạt ở công ty.

Jessi đi qua từng cửa hàng thời trang cao cấp nhưng không có nơi nào cản được bước chân của cô gái. Cô đi dọc con đường đó, dần thoát ra khỏi khu mua sắm đông đúc, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Jessi nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng có vẻ như cô đã đi khá xa, bất chợt ánh mắt cô dừng lại ở một cửa hàng. Một cửa hàng đơn giản nhưng nó có cái gì đó rất thu hút cô.

Jessi đi tới gần nơi đó, cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng kiếng. Jessi đẩy nhẹ cánh cửa, cô bước vào trong và sững người khi nhìn xung quanh cửa hàng. Những bức tường trắng treo tranh tĩnh vật, hoa tươi được sắp xếp ngay ngắn trong bình trên kệ. Không gian tràn ngập hương hoa, mọi thứ ở đây làm Jessi cảm thấy dễ chịu. Nó thật nhẹ nhàng và trong sáng làm cô cảm thấy an toàn khi đứng đây.

“Chào quí khách. Cô muốn mua hoa gì?”

Jessi nhìn cô gái đứng trước mặt mình, cô ngây người ra. Cô gái đó rất đẹp với đôi mắt đen láy trông thật đáng yêu cùng mái tóc đen dài và đôi môi anh đào. Mọi thứ như một giấc mơ, chiếc đầm trắng càng làm cô gái trong sáng như một thiên thần. Jessi thích vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện – một vẻ đẹp không tì vết đó. Cô gái nhìn Jessi mỉm cười.

“Tôi có thể giúp gì cho quí khách?”

“À… Tôi muốn mua hoa lily trắng.”

“Vâng chờ tôi một chút.”

Cô gái nhanh nhẹn lấy hai cành hoa gói lại cho Jessi, Jessi cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Mệt mỏi của cô dường như biến mất lúc cô bước vào nơi này. Jessi nhận lấy hoa, cô trả tiền cho cô gái và nhìn nơi đây một lần nữa trước khi trở về với thế giới hiện tại.

Tối đó, Jessi về nhà thật nhanh, cô cẩn thận cắm những cành hoa vào lọ. Chiếc lọ được đặt trên bàn trong phòng khách, Jessi chạm nhẹ vào cánh hoa. Hoa lily đẹp quá, nó trong sáng và tinh khiết như cô gái kia vậy. Từ lúc rời khỏi cửa hàng hình bóng đó cứ xuất hiện trong tâm trí Jessi. Cô không thể chú tâm vào bất cứ thứ gì, nhìn những cánh hoa bất chợt mỉm cười.

Đã lâu rồi Jessi không thấy thanh thản như thế này, sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng chẳng lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc. Ông Jung muốn cô quản lý công ty nhưng cô chán ghét việcc đó, Jessi muốn tự do, cô muốn làm người bình thường. Áp lực công việc, gia đình và cuộc sống gần như đã lấy mất nụ cười của Jesis nhưng hôm nay cô đã có lại được mọi thứ của mình. Jessi hôn nhẹ lên những cánh hoa và thì thầm:

“Ngủ ngon nhé!”

[…Lạch cạch lạch cạch .

Chiếc máy dệt cũ quay một cách khó khăn rồi bỗng nó dừng lại vì hết chỉ, cô gái nhíu mày khó chịu vì cái máy. Cô thở dài lấy thêm chỉ, công việc này thật nhàm chán. Nhìn những sợi chỉ đỏ nằm xung quanh và phân vân không biết chọn cái nào, bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại ở hai sợi chỉ đỏ rất đẹp. Cô nhặt hai sợi chỉ lên nhìn chăm chăm vào chúng và chợt mỉm cười.

Cô gái nối hai sợi chỉ lại, đặt chúng lên máy dệt và chíếc máy lại tiếp tục quay. Đôi môi đỏ như máu cười thích thú, đôi mắt đẹp vô hồn nhìn mối nối của hai sợi chỉ.

“Công việc này không buồn chán như ta tưởng. Tình yêu luôn mang đến cho con người hạnh phúc, nhưng tình yêu này thì sao nhỉ?”…]

Ngày thứ 2.

Sau một ngày mệt mỏi vì công việc, Jessi lại đi đến cửa hàng nơi cuối phố. Những con đường nơi khu mua sắm bắt đầu lên đèn, người ra vào tấp nập. Jessi hoà vào giữa dòng người, không khí buổi tối làm lòng cô như dịu đi. Bước nhanh đến trước cửa hàng, cô đẩy cửa vào trong và mỉm cười nhẹ khi một giọng nói ấm áp vang lên.

“Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho quí khách?”

Jessi mỉm cười tươi hơn.

“ Cho tôi vài cành hoa lily.”

“Vâng.”

Cô gái gói hoa một cách tỉ mỉ, Jessi ngồi xuống chiếc ghế gỗ và quan sát từng cử chỉ của cô gái. Gói xong cô đưa cô Jessi.

“Của bạn đây.”

Jessi đưa cho cô gái đối diện.

“Không cần thối đâu.”

Jessi cầm giỏ xách và đi về phía cửa.

“Khoan đã!”

Cô gái chạy đến cạnh chiếc bàn lấy một cái gì đó và quay lại chỗ Jessi đứng. Cô đưa cho Jessi một cây kẹo lollipop và mỉm cười nói:

“Cái này thay cho tiền thối. Cám ơn quí khách!”

Jessi ngẩn người, cô nhìn cây kẹo trên tay và rất bất ngờ vì hành động của cô gái. Jessi bỏ cây kẹo vào giỏ, thích thú mỉm cười và bước ra ngoài. Món quà đầu tiên thật ngọt ngào.

Ngày thứ 9.

Bầu trời phủ đầy mây đen, gió gào thét trên những con đường, mưa bắt đầu rơi xuống. Không gian thật ẩm ướt và lạnh lẽo, cô gái thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả đều trắng xoá, nước chảy dài trên từng ô cửa kiếng. Quay lại chiếc ghế gỗ, cô tháo một cây kẹo lollipop và ăn một cách ngon lành. Cô rất thích kẹo vì chúng rất ngọt ngào. Cô nhìn ra ngoài cửa một lần nữa, ánh mắt như chờ đợi ai đó.

Cạch!

Tiếng cửa mở ra làm cô chủ giật mình. Liếc nhìn ra cửa, cô bất ngờ vì những gì mình thấy. Bỏ cây kẹo ra, cô chạy nhanh vào nhà trong và lấy ra một cái khăn bông to. Cô gái chạy về phía cửa, nhẹ nhàng lau khô mái tóc vàng cho người khách quen. Jessi mỉm cười nhìn gương mặt đang lo lắng cho mình và cô cảm thấy ấm áp. Cô gái kéo Jessi vào trong và ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Cô gái chạy nhanh xuống bếp và không lâu sau đó cô trở ra với hai ly ca cao nóng và một đĩa bánh quy. Cô đưa một ly cho Jessi và kéo ghế ngồi đối diện Jessi, mỉm cười nhìn người khách quen.

“ Xin lỗi đã làm phiền…”

“Không sao đâu, quí khách luôn được chào đón ở đây mà. Ngại quá tuy là khách quen nhưng vẫn chưa biết tên…”

“ Tôi là Jessica Jung.”

“Jessica, cái tên nghe rất hay. Mưa lớn lắm, tối nay cậu ngủ ở đây nha.”

“Không được đâu, tôi không thích làm phiền người khác.”

Cô gái vui vẻ chuẩn bị phòng cho Jessi nên không để ý lời cô nói. Jessi thở dài nhìn cô gái rồi lại nhìn ra ngoài trời và nhận lời ở lại. Jessi bước vào căn phòng mà cô gái đã chuẩn bị sẵn, đó là một căn phòng đơn giản nhưng dễ chịu. Jessi đặt lưng xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt hơn, gió đập vào cửa sổ, chúng càng làm cho đêm thêm lạnh lẽo.

Sáng hôm sau Jessi thức dậy sớm và ra về nhưng cô không quên để lại một mảnh giấy.

Dear Fany.

Cám ơn cậu. Gặp lại sau nhé.

Ngày thứ 20.

Khi những tia nắng nhạt nhẹ nhàng đánh thức Fany dậy, cô dụi mắt và cảm thấy khó chịu, đầu đau nhức. Fany thấy choáng, mệt mỏi không thể nhấc mình ra khỏi giường được. Hơi thở cô nóng dần, cô muốn gặp Jessi. Fany gượng dậy, tay chóng lên nệm một cách khó khăn, bước xuống giường, cô bám vào tường để đến phòng tắm rửa mặt. Fany mở cửa tiệm hoa, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mắt cô hoa lên.

Cạch!

“Chào buổi sáng Fany.”

Fany nghe giọng nói quen thuộc, cô mỉm cười và gượng đứng lên nhưng tay cô không đủ sức, Fany khụy xuống. Jessi hoảng hốt chạy lại đỡ Fany, chạm vào trán cô gái, Jessi càng lo lắng hơn. Fany rất nóng, Jessi vội bế cô gái vào phòng, cô đắp khăn lạnh lên trán Fany. Jessi lấy thuốc trong hộp y tế dưới nhà cho Fany uống. Cô ngồi bên cạnh chăm sóc Fany cả ngày.

Jessi nắm chặt tay Fany và hôn nhẹ lên đó. Được một lúc Jessi lại sờ lên trán theo dõi tình hình của cô, Jessi chưa bao giờ lo lắng cho ai nhiều như vậy. Cô cảm thấy trái tim đau nhói khi thấy Fany như vậy, cô sẽ làm mọi thứ để Fany khỏi bệnh. Fany là người cô muốn yêu thương, bảo vệ và trân trọng trong cả cuộc đời này. Dường như hình bóng đó đã hằn sâu trong lòng Jessi và Fany là tất cả đối với cô. Jessi không thể phủ nhận rằng cô đã yêu Fany.

Fany nhíu mày, cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, mở mắt ra cô thấy Jessi đang ngủ. Cô mỉm cười vì bàn tay của cả hai đang nắm lấy nhau. Fany siết chặt tay Jessi hơn và điều đó làm Jessi thức giấc. Jessi nhìn Fany và chạm vào trán cô, Jessi cảm thấy vui vì nó đã không còn nóng nữa.

“Cậu thấy đỡ hơn chưa? Cậu có đói không? Muốn ăn gì nào?”

“Tớ không sao. Cám ơn cậu, Jessi.”

Fany hôn vào trán Jessi, cô mỉm cười hạnh phúc.

Ngày thứ 39.

Cạch!

Fany nhìn người khách quen của mình và mỉm cười.

“Xin chào, tớ có thể giúp gì cho cậu đây Jessi?”

“Có đấy!”

Fany lo lắng hỏi.

“Cậu có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tớ muốn cậu đi chơi với tớ.”

Fany đỏ mặt, cô cảm thấy ngượng ngùng vì lời đề nghị của Jessi.

“Đi mà.”

“Nghe lời Jessi vậy.”

Ngày thứ 40.

Hôm nay trời rất đẹp, Jessi dẫn Fany đến thủy cung như đã hứa. Fany thích thú nhìn những con cá đủ màu sắc, cô chạm tay vào tấm kiếng lớn, cô thích cảm giác hòa mình vào khung cảnh nơi này.

Thuỷ cung rộng lớn quá, nó khiến cho cô cảm thấy cô đơn. Cô nhớ Jessi, đúng rồi Jessi, Fany tự trách mình vô tâm quá. Cô chạy lại chỗ Jessi, Jessi đang đứng một mình và ngắm con cá mập lớn. Cô biết trước đây Jessi rất cô đơn, Fany luôn muốn làm cho cuộc sống của Jessi vui hơn, cô muốn bảo vệ nụ cười của Jessi.

Fany mỉm cười, cô nhẹ nhàng bước lại gần Jessi, tựa đầu vào lưng Jess, tay cô ôm lấy eo Jessi. Fany nói khi cô siết chặt vòng tay của mình hơn.

“Tớ sẽ luôn ở bên cậu, Jessi.”

Jessi quay mặt lại nhìn Fany, cô đang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đó và nhìn thật sâu.

“Tớ yêu cậu, Fany. Làm bạn gái tớ nhé.”

Jessi ôm Fany vào lòng, cô im lặng chờ câu trả lời. Fany ngẩng người ra khi nghe câu nói của Jessi, nước mắt cô chảy dài trên khuôn mặt bầu bĩnh. Fany hạnh phúc lắm!

Cô thì thầm vào tai Jess, giọng vỡ oà:

“Tớ cũng yêu cậu, Jessi!”

Jessi mỉm cười nhìn Fany, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt ấy, Fany như con mèo dụi đầu vào ngực Jessi, thật đáng yêu. Jessi nâng nhẹ cầm Fany lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đó một lần nữa và nhẹ nhàng đặt lên môi anh đào một nụ hôn sâu. Màu nước xanh dường như đang hòa lẫn với màu hồng của hạnh phúc bao trùm cả hai người.

[… “ Đẹp đôi thật! Ta thích sự ngọt ngào. Tình yêu mang đến cho ta sức sống. Nhưng rồi nó sẽ đi về đâu? Đó là một câu hỏi khó.

Chiếc máy vẫn cứ quay, hai sợi chỉ đỏ nối chặt vào nhau, chúng dài vô tận. Cô gái mỉm cười và ngân nga một giai điệu, tiếng hát của cô như xé toạt màn đêm quanh mình…]

Ngày thứ 60.

“Fany à, tớ muốn mua hoa!”

“Cậu muốn mua hoa nào?”

“Lily trắng. À, cậu viết thiệp giúp tớ nhé.”

“Cậu đọc đi Jessi.”

“Cậu là người quan trọng nhất trong lòng tớ. Tớ luôn muốn đem đến cho cậu những gì tốt đẹp nhất. Cậu là thiên thần mà Chúa đã ban cho tớ, tớ hứa sẽ trân trọng cậu suốt đời. Tớ yêu đôi mắt, mái tóc, đôi gò má và bờ môi của cậu... Tớ yêu mọi thứ thuộc về cậu. Tớ yêu tính tốt và cả tính xấu của cậu, tớ sẽ luôn ở bên chăm sóc cậu, xin hãy tin ở tớ. Và mỗi ngày tớ đều muốn nói với cậu rằng:

Tớ yêu cậu, Fany, thiên thần của tớ!”

Fany run lên khi cô nghe những lời nói của Jesis, nước mắt lăn dài trên hai gò má phúng phính. Jessi ôm Fany vào lòng, cô vuốt nhẹ mái tóc đen dài. Thiên thần của cô lúc nào cũng đáng yêu như thế.

Ngày thứ 100.

Cả hai đi dạo dưới tuyết, Jessi nắm tay Fany, họ hòa vào dòng người đông đúc trên phố. Tuyết che phủ mọi thứ làm khung cảnh nơi đây mang một màu trắng xoá. Những hạt tuyết chạm nhẹ lên má Fany, cô thích thú đưa tay đỡ lấy chúng. Jessi nhìn sang Fany. Thật đáng yêu quá! Jessi muốn ôm Fany vào lòng, ôm thật chặt. Jessi đưa tay chạm vào má Fany, cô nhìn thẳng vào mắt Fany. Đây là người con gái mà cô luôn muốn bảo vệ trong suốt cuộc đời mình.

Cô muốn tuyết chứng minh cho tình yêu của cô và Fany. Tuyết lúc nào cũng nhẹ nhàng và trong sáng như Fany vậy. Jessi lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và đưa nó cho Fany.

“Tặng cậu này.”

“Cám ơn cậu. Là gì thế, Jessi?”

Fany muốn khóc khi mở chiếc hộp ra. Jessi cầm lấy chiếc nhẫn và đeo vào tay Fany, cô hôn nhẹ lên đó.

“Luôn ở bên tớ nhé, Fany…”

Fany ôm Jessi, cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

[… “Bực mình thật!”

Cô gái khó chịu khi cuộc hành trình của hai sợi chỉ kia bị một sợi chỉ khác cản lại và cả ba sợi chỉ đang bị rối tung lên. Cô cố gỡ chúng ra nhưng vô ích.

“Cuộc chơi đã dừng lại rồi. Ta rất tiếc.”

Cô cầm cây kéo và cắt chúng, từng sợi chỉ đỏ rơi xuống đất. Cô cầm hai sợi lên và nối chúng lại. Nhưng đó là một sợi đẹp và một sợi làm rối. Giờ đây, trên sàn nhà lạnh sợi chỉ đỏ còn lại nằm đấy một mình cô đơn.

Hết thật rồi!...]

Ngày thứ 120.

Hôm nay Jessi lại đến chỗ Fany như thường lệ. Jessi sải từng bước dài trên con đường quen thuộc, ánh mắt cô vô hồn, trái tim như vỡ tan thành từng mảnh.

Tại sao chúng tôi yêu nhau như vậy mà lại không đến được với nhau? Cuộc đời này thật tàn nhẫn, cho chúng tôi gặp nhau rồi lại bắt chúng tôi phải rời xa?

Bước chân Jessi như nặng hơn, cuộc sống của cô vô nghĩa nếu thiếu Fany. Jessi như rơi xuống vực sâu, cô cảm thấy khó thở và có lỗi với Fany.

Giá như tớ đừng gặp cậu? Giá như tớ đừng yêu cậu, Fany à…

Cạch!

“Cậu đến rồi à, Jessi.”

Nụ cười ấy càng làm trái tim Jessi đau hơn, cô cảm thấy có lỗi với Fany.

“Tớ muốn đặt hoa, Fany à.”

“Đặt hoa? Cậu đặt cho dịp gì thế?”

“Tớ đặt cho lễ cưới của mình.”

Fany sững người khi nghe câu nói đó.

“Cậu nói giỡn với tớ phải không Jessi? Sao cậu giỡn kì vậy?”

“Tớ không giỡn đâu, Fany. Đây là đơn đặt hàng cuối cùng. Tớ xin lỗi. Tạm biệt.”

Jessi bước ra khỏi cửa hàng. Fany tròn xoe mắt, người cô như đông cứng lại.

“Jessi, cậu giỡn phải không, tớ biết cậu giỡn mà. Tớ biết cậu yêu tớ và tớ tin điều đó vì cậu sẽ không bỏ tớ một mình đâu. Phải không Jessi? Đừng giỡn nữa. Tớ không thích đâu, nó làm tớ đau lắm, cậu biết không?”

Nước mắt đang chảy dài trên gương mặt đó.

“Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tại sao lại bỏ tớ? Tớ đã làm gì sai chứ? Xin đừng bỏ rơi tớ, Jessi. Tớ yêu cậu! Jessi, tớ yêu cậu! Cậu có nghe thấy không?”

Cô chủ nhỏ khuỵ xuống đất, cô khóc oà lên.

Ngày thứ 130.

Đã mười ngày rồi Jessi không đến cửa hàng hoa. Fany đi dạo một mình trong màn tuyết trắng xoá. Cô cảm thấy cô đơn quá. Nhìn đâu cũng làm cô nhớ lại những kỉ niệm khi bên Jessi, nó làm Fany đau lắm…

Tuyết lạnh ôm lấy trái tim cô, ngước lên nhìn bầu trời bao la, nước mắt cô lại tuôn trào. Cô đã cố cứng rắn nhưng vẫn không được. Mất Jessi làm cô cảm thấy hụt hẩng hơn bao giờ hết. Ôm nỗi đau trong lòng, cô đi hết con đường đó một mình.

Dear Fany,

Xin lỗi Fany, tớ yêu cậu nhưng tớ không thể lấy cậu. Tớ thật sự rất đau khi rời xa cậu, tớ muốn nắm tay cậu mãi nhưng tớ không thể. Công ty bố tớ gặp chuyện, bố tớ phải trả một khỏan nợ rất lớn nhưng nhà tớ lại không có khả năng. Tớ phải lấy con trai của công ty đối diện thì mới có thể trả nợ. Tớ xin lỗi tớ không thể bỏ mặc bố mẹ được. Cậu muốn oán hận tớ cũng được, tớ sẽ chịu tất cả nhưng xin cậu hãy nhớ một điều.

Tớ yêu cậu, Fany.

Ngày cuối cùng.

Jessi ngồi trong phòng thay đồ, hôm nay cô mặc váy cưới trông cô rất đẹp nhưng cô không quan tâm đến điều đó. Kể từ ngày xa Fany, mọi thứ đối với cô điều vô nghĩa.

Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận, cô nhớ Fany, hình ảnh ấy cứ đọng mãi trong tâm trí cô.

Cốc! Cốc!

“Tớ vào được chứ, Jessi?”

Jessi giật mình nhìn về phía cửa, cô thấy Fany, cô không tin vào mắt mình nữa đúng là Fany rồi! Fany đi về phía cô, cả hai nhìn nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jeti
Ẩn QC