Nếu có kiếp sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gặp anh lần đầu vào năm cô 16 tuổi, tại ngôi trường Kiseki - nơi cô bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn khác.

Cô là du học sinh đến từ Mĩ. Cô chuyển về Nhật vì muốn tìm hiểu thêm nhiều về nền văn minh Nhật Bản - đất nước được mệnh danh Xứ sở mặt trời mọc, nơi cô đã ước ao được đến biết bao nhiêu từ lúc còn bé. Và hơn thế nữa, cô cũng muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, một cuộc sống yên bình không đấu đá tranh giành như lúc ở Mĩ, một cuộc sống mà có thể cùng khóc, cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ những niềm vui nỗi buồn bên những người bạn. Cô đã mong như thế.

------------------------------------------------------

* Bịch * - Tôi bất ngờ đâm sầm vào người ai đó và ngã chỏng gọng. Thật là, mới sáng sớm đã xui xẻo thế không biết, rõ ràng lúc nãy khi chạy ra khỏi nhà, tôi đâu có bước chân trái đâu chứ. Tôi nhướn mày, xuýt xoa cái bàn tọa xinh đẹp sau khi làm một màn hôn Đất mẹ đẹp đẽ.

" Xin lỗi, em không sao chứ ? "- Một giọng nam trầm trầm vang lên. Tôi theo hướng giọng nói phát ra mà ngước tìm của chủ nhân của nó. Đó là anh - người mà tôi không biết đã tốn bao nhiêu giọt nước mắt, dùng hết mọi cách mà vẫn không thể quên đi. Nhưng đó là chuyện sau này, còn hiện giờ tôi không hề có chút suy nghĩ hay cảm tưởng đặc biệt nào về anh.

" Không sao, không sao. Em ổn ạ "- Tôi cố gắng xoa dịu người đã xin lỗi tôi, cùng lúc nắm lấy bàn tay đang vươn ra để đỡ lấy tôi - " Là lỗi của em vì đã không chú ý "

Tôi đứng dậy nhìn rõ mặt mũi người mình đâm trúng. Nhờ vào giọng nói lúc nãy, tôi có thể lờ mờ đoán ra đây là một đứa con trai và bây giờ nhìn trực diện khiến tôi càng thêm thán phục. Anh là một anh chàng điển trai với mái tóc màu đen đặc trưng của người Nhật Bản, đôi mắt cùng màu lấp lánh sự ân cần, ẩn trong đó còn pha lẫn sự tinh nghịch. Sóng mũi cao thẳng vút cùng đôi môi mỏng mê người. Nhưng đừng hiểu lầm, cô chỉ thán phục vẻ ngoài của anh chứ không hề có thứ tình cảm đặc biệt nào đại loại như là " Tình yêu sét đánh " nào đó trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến súa đâu nhé, tuyệt đối không có. Ít nhất là hiện bây giờ.

" Không, cũng là lỗi của anh mà "- Anh khẽ cười khi nói rồi lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. " A, anh có việc gấp phải đi rồi, xin lỗi em nhé "

" Không sao ạ "- Nói rồi anh lại chạy vụt đi, dáng vẻ không chừng là trễ giờ học. Hả, giờ học. Tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng. Tôi - đang đến trường, và hiện giờ là 7 giờ 15 phút trong khi giờ vào học là 7 giờ 30 phút.

Xong !!!

Một phút mặc niệm cho buổi đầu tiên đi học. Dùng hết sức bình sinh, vắt chân lên cổ mà chạy như thể bị ma rượt. Đúng là một buổi sáng xui xẻo !
------------------------------------------------------

Tôi đến trường vừa kịp lúc. Tôi được xếp vào lớp Đặc biệt - lớp học mà bao nhiêu học sinh phải ngưỡng mộ và cũng không kém phần kỳ thị . Lý do : họ đều là những thiên tài, học lực đều rất giỏi nhưng nghe đồn họ không được bình thường. Tôi nghe thấy vậy cũng hơi sợ hãi. Tôi thật sự muốn sống yên bình, nên làm ơn đừng gieo rắc cái hạt mầm sợ hãi vào tôi nữa.

" Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới, các em hãy hòa đồng và cố gắng giúp đỡ bạn nhé !"- Cô giáo dẫn tôi vào cái lớp mà mọi người gọi là " Unusual ".

" Cô cứ để em "- Một cô gái rất xinh xắn với phong cách đúng chuẩn Loli tay để hình chữ V huơ huơ nói với cô giáo như thể cô là bạn mình. Rồi lại nắm lấy tay tôi, cười cười " Mình là Thiên Bình, từ nay có việc gì cứ việc hỏi tớ ".

Tôi cũng theo lẽ mà đáp lại nụ cười hồn nhiên kia, cười tươi đáp lại " Vâng. Rất mong được giúp đỡ, và tớ tên là Song Ngư "

Và thế là tôi bắt đầu thích nghi với lớp. Tôi cũng rất bắt ngờ khi bắt gặp anh, cũng là một thành viên của lớp đó, đang ngồi chễm chệ tại dãy bàn cuối và nói chuyện với một anh chàng khác trông có vẻ lạnh lùng.

" Anh là Song Tử, rất xin lỗi chuyện lúc sáng "- Anh cũng bất ngờ không kém khi thấy tôi, rồi lấy lại bình tĩnh giới thiệu về mình.

" Vâng. Không ngờ chúng ta lại có thể gặp lại, em là Song Ngư, sau này nhờ anh chỉ giáo "

------------------------------------------------------

Tôi quen biết anh từ lúc đó và cũng kết thêm rất nhiều bạn mới. Nói thật thì cũng chỉ có 11 người, vì tổng cộng cả tôi cũng chỉ có 12 người trong lớp.

Anh chàng có mái tóc màu vàng nắng chơi thể thao rất giỏi tên là Bạch Dương. Một cô bé giống hệt Bạch Dương, là em song sinh của cậu ấy - Bảo Bình. Anh chàng lạnh lùng tôi thấy đang nói chuyện với Song Tử buổi đầu năm là Thiên Yết. Sau đó là cặp chị em có giọng ca thần thánh được thần dân trong lớp xưng tụng như " Truyền nhân của Jaian " hay " Hậu duệ của Conan " - Xử Nữ và Thiên Bình. Cậu chàng hay trèo qua cửa sổ vào lớp mà không bao giờ đi cửa chính - Nhân Mã và cô bạn nối khố được cậu ấy gọi là " nữ Goku " tên là Kim Ngưu. Cô bạn ngồi phía sau Thiên Bình có vẻ nhút nhát tên gọi Cự Giải, bên cạnh là lớp trưởng của lớp - Ma Kết. Và... còn thiếu ai nữa nhỉ. À là anh Sư Tử, kẻ đối lập hoàn toàn với Thiên Yết - một thành phần trẻ trâu đạt đến mức thượng thừa duy nhất còn sót lại trên Trái Đất.

Lớp tôi được tạo nên từ những thành phần như vậy !

Và cũng không biết từ miệng của kẻ trời đánh tháng đâm nào lại lan truyền ra cái tin nghe mà lộn cả ruột " Song Ngư thích Song Tử ". Kể từ đó, bất kể đi đâu tôi đều bị phóng điện muốn cháy hết cả mặt bởi những fangirl của anh. Lại còn thêm con bé Bảo Bình nữa, cứ gặp tôi là lại một tiếng " chị dâu " hai tiếng " chị dâu " khiến tôi nhiều lần chỉ muốn đâm đầu xuống hố mà trốn.

Cuộc đời bất công nên cọng lông nó không có thẳng. Cuộc đời bất bình đẳng nên vuốt thẳng mãi cọng lông nó vẫn cong !!

------------------------------------------------------

Dù thế, dường như anh vẫn xem như không có gì, vẫn ân cần quan tâm tôi, chăm sóc tôi. Đối với tôi lúc đầu chỉ coi anh như một người anh trai không hơn không kém. Nhưng càng ngày thứ tình cảm đó lại chuyển sang một hướng khác mà ngay cả tôi cũng không nhờ được. Tôi thích anh.

Tôi nhận ra thứ tình cảm đó đến tận năm cuối của tuổi học trò. Tôi thích anh, thích anh rất nhiều. Thích những lúc anh ân cần hỏi han tôi vào mỗi buổi sáng. Thích những lúc anh dịu dàng xoa đầu an ủi lúc tôi buồn phiền. Thích những lúc anh cùng tôi cười đùa bên những trò đùa của những người bạn và... tôi yêu anh.

------------------------------------------------------

" Em yêu anh "- Tôi lấy hết can đảm thổ lộ với anh - người con trai mà tôi yêu rồi vụt chạy đi trong niềm xúc động vô bờ. Nhưng anh lại nhanh tay nắm lấy tay tôi, ôm gọn tôi vào lòng, sự ấm áp từ thân nhiệt của anh dần truyền sang tôi.

" Tại sao em lại chạy chứ, con bé ngốc này "- Anh thì thầm vào tai tôi." Anh đã muốn nói điều này từ lâu rồi, và em hãy nghe cho rõ nhé : Anh yêu em "

Tôi kinh ngạc nhìn anh, giọt nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt tôi. Ngón tay thon dài của anh khẽ gạt đi chúng, dỗ dành tôi rồi trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình yêu thương đong đầy như vậy sau khi bố mẹ tôi mất. Tôi ôm lấy anh khóc nức nở.

------------------------------------------------------

Chúng tôi bắt đầu quen nhau và cũng bị trêu chọc nhiều hơn. Ví như hôm đầu tiên vào đã bắt gặp cảnh Nhân Mã đóng vai tôi đang diễn lại cảnh tôi tỏ tình với anh hôm đó với Bạch Dương. Tôi ngượng chín cả mặt, không ngờ đám bạn của mình hôm đó lại bám theo, nếu không có chết cô cũng không dám nói ra như thế.

Ngày thứ hai lại đến phiên Sư Tử cùng Ma Kết nắm tay nhau rồi nói lại những lời buổi sáng tôi và anh nói với nhau. Tôi thật sự không hiểu họ bám theo chúng tôi từ lúc nào nữa.

Ngày thứ ba tôi bắt gặp họ đang cho chiếu lại đoạn video cảnh tôi tỏ tình với anh rồi ngồi coi. Tôi còn thấy họ, trên bàn mỗi người đều có một hộp giấy lau nước mắt, đứa nào đứa nấy cứ sụt sùi làm ra vẻ cảm động dữ lắm.

Và vâng vâng những trò trêu chọc dần tăng cấp độ theo từng ngày.

------------------------------------------------------

" Em đợi ở đây nhé, anh đi mua kem rồi trở lại " Anh chạy đi mua kem rồi để tôi lại một mình. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy bất an trong lòng. Đợi được 10 phút vẫn không thấy anh quay về, tôi sốt ruột chạy đi tìm. Và tôi biết linh cảm của mình đã đúng, khi cảnh tượng tôi thấy khi băng qua chỗ dòng người đang bu lại kín mít. Anh nằm đó, giữa một khoảng máu đỏ rực bên dưới thân người.

Tôi hốt hoảng chạy đến đỡ anh, liên tục gọi tên anh trong sự tuyệt vọng. Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng đến đau lòng. Nước mắt lần nữa tuôn rơi, thấm ướt khuôn mặt và đôi mắt đang nhắm chặt của anh. Bất chợt anh khó nhọc đưa tay lên, quệt đi nước mắt trên khuôn mặt tôi.

" Đừng khóc, bé ngốc. Khóc sẽ không đẹp đâu "-" Em sẽ sống tốt đúng không, dù cho không có anh ?"

" Em rất cần anh, đừng bỏ em đi mà "

" Nếu có kiếp sau, hãy chờ anh tại nơi chúng ta đã bắt đầu tình yêu, anh sẽ đến đón em, hứa rồi đấy "

Nói rồi, bàn tay anh trượt trên khuôn mặt tôi, đôi tay buông thõng. Tôi bắt lấy tay anh, vùi mặt tay anh, nỉ non " Em hứa, em hứa mà "

Anh mất nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười.

------------------------------------------------------

Hôm tang lễ của anh diễn ra, tất cả những người bạn của chúng tôi đều đến, họ cũng thay phiên nhau động viên khích lệ tôi hãy phấn chấn hơn nữa. Tôi cười gượng nói với họ tôi vẫn ổn.

Kết thúc năm cuối, tôi trở về Mĩ. Những người bạn của tôi đến tiễn tôi tại sân bay, tôi hứa với họ rằng tôi sẽ quay lại.

------------------------------------------------------

Đã 5 năm kể từ ngày anh mất. Tôi không còn khóc nữa. Tôi không muốn khi anh từ trên nhìn xuống lại thấy tôi khóc. Anh khiến tôi khóc đến hai lần : lần thứ nhất anh cho tôi biết thế nào là yêu. Lần thứ hai anh lại cho tôi biết thế nào là cảm giác đau đớn khi mất đi chính người mình yêu.
Anh thật tồi tệ, anh biết không ?

Và tôi sống hết cuộc đời còn lại bên Mĩ với sự cô đơn và yên bình tôi hằng mong muốn khi trước.

------------------------------------------------------

200 năm sau

" Pisces, nhanh lên nào " - Cancer hối thúc tôi chạy nhanh lên khi tôi đang mơ màng nhìn ngắm những cây anh đào phía sau. Tôi có một cảm giác rất quen thuộc, như thể tôi đã từng đi đến nơi này.

" A " tôi đụng phải một cậu con trai. Cậu ta nhanh nhẹn nắm lấy tay tôi, mỉm cười " Con bé ngốc này, đã bảo là đợi anh ở nơi chúng ta bắt đầu tình yêu rồi mà. Lại lạc đường đúng không ?"

Tôi ngước nhìn, bất giác tôi cũng mỉm cười lại nhưng không hiểu sao nước mắt tôi lại rơi, nức nở

" Đúng vậy. Nhưng anh đã đến đón em rồi đây mà "

Anh mỉm cười . Chúng tôi ôm nhau trong niềm hạnh phúc trọn vẹn.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net