Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Woozi cậu không biết tẩy trang, và cậu cũng ghét việc makeup nữa. Cứ nghĩ đến việc phải trát hàng đống phấn lên mặt rồi sau đó phải chịu mấy hạt phấn đó bám mấy tiếng đồng hồ, da cậu không thở nổi, mà chính cậu cũng thở không nổi!

Ngược lại thì tên Hoshi có vẻ thích mấy đống đồ đó lắm. Không chỉ thế mấy loại kem dưỡng rồi mấy thứ làm đẹp da, hắn đều biết cả. Và đặc biệt là tẩy trang! Cứ mỗi lần diễn xong, hắn liền bay đi tẩy lớp makeup ngay lập tức, sau đó thì vui vẻ mà hát ca tiện tay bôi mấy thứ lên mặt để chăm sóc. Trong khi đó thì Woozi phải chịu trận lớp makeup đó thêm vài giây hoặc vài phút nữa, có khi là gần nửa tiếng để chờ ai đó tẩy trang cho mình. Những lúc như thế này thì tên tay chân nhanh nhẹn như Hoshi lại được việc. Hắn lau mặt cho Woozi, nhẹ nhàng và từ tốn đến mức cậu muốn lăn ra ngủ. Rồi hắn tháo lens ra cho cậu, không chọc vào mắt hay khiến cậu khó chịu, mọi việc được Hoshi làm rất cẩn thận và chu đáo. Điều này làm Woozi cảm thấy thoải mái đến nao lòng. Mỗi lần đi diễn hay làm gì đó mà phải makeup, cậu chỉ chực chờ đến giây phút này, sẽ được Hoshi cưng nựng và chăm sóc như con mèo nhỏ vậy.

Một ngày thứ ba bận rộn từ sáng tinh mơ, mọi người đều phải dậy sớm để chuẩn bị cho các hoạt động ngày hôm nay. Đối với Woozi, những ngày mà đêm trước thức khuya làm việc, sáng hôm sau phải dậy thật sớm chẳng khác gì là tra tấn tâm hồn cậu cả. Đặc biệt là với con sâu ngủ như Woozi, việc này là bất khả thi.

Biết tính cách ngủ nướng của cậu, Hoshi cũng rất biết dụ dỗ cậu dậy, cái công việc mà chẳng ai muốn làm vì sợ phải ăn đập từ con người nhỏ mà khó tính kia.

Như cái cách bình thường gọi dậy, Woozi vẫn quyết định không quan tâm và lăn ngủ tiếp. Hoshi thấy vậy liền cúi thấp đầu, nỉ non bên tai Woozi giọng điệu trầm thấp đầy nam tính.
"Jihoon ngoan, dậy làm việc sau đó về tớ sẽ cho cậu đi ăn nào, ăn thịt bò nhé?"
Nghe thấy được ăn, cậu nào còn có thể ngủ tiếp được nữa. Cậu lập tức liền ngồi dậy, kì kèo.
"Thịt bò hả? Ở quán lần trước ăn nhé? Cậu trả tiền?"
"Ừ tớ sẽ trả." - Hoshi bật cười. Đối với Woozi để dụ cậu dậy sau giấc ngủ chỉ vỏn vẹn 2-3 tiếng, có lẽ chẳng còn gì ngoài một bàn ăn thịnh soạn cả. Mà một bàn ăn đó đương nhiên là người khác sẽ trả rồi. Cho nên trong nhóm chẳng ai dám đảm đương cái nhiệm vụ này, vì Woozi ăn nhiều lắm, người bé con con mà sức ăn phải đến hai người ý.
"Hôm nay lịch trình chỉ có buổi sáng đi chụp ảnh thôi, cho nên đến trưa cả lũ có thể đi đánh lẻ, tớ sẽ đưa cậu đi ăn, bù cho cậu đã chăm chỉ cả đêm hôm qua nhé." - Mỉm cười nhìn con người vì sung sướng cong cong đôi mắt một mí, trong lòng Hoshi lại ngọt ngào thêm một chút, vì thế mà muốn dung túng cậu thêm chút nữa, ai khi yêu mà chẳng có tình cảm như vậy nhỉ?

Lết về kí túc xá sau cùng, vì được giải phóng đi chơi nên tất cả mọi người đã ra ngoài từ lâu rồi, ngoại trừ Woozi còn chưa tẩy trang và Hoshi chờ đợi để đưa ai đó đi ăn. Bước vào phòng không thấy Hoshi đâu, cơn buồn ngủ cùng kiệt sức và đói bụng làm cậu lăn ra trên chiếc sofa quen thuộc của Seungcheol hiong. Đến lúc Hoshi xong hết mọi thứ bước ra từ phòng tắm, trước mắt giờ chính là cục bông màu vàng đang cuộn tròn trên ghế. Mặt vẫn còn lớp makeup, quần áo vẫn chưa thay, Hoshi nhíu mày, thói xấu này không tốt chút nào cả.
"Jihoon à, Jihoon ngoan dậy đi để tớ tẩy trang, thay quần áo rồi mới đi ăn được chứ."
"Cậu mau mau đến đây giúp tớ rửa mặt đi, tớ mệt lắm không muốn dậy đâu, tiện thể cầm quần áo tớ ra nhé..."
Nói rồi cậu lại cuộn tròn thân mình, khiến bộ quần áo xuất hiện thêm vệt son hồng.
Hoshi nhanh chóng lấy quần áo, đồ dùng rồi chạy thật nhanh ra chỗ Woozi. Vất vả dựng cậu dậy, Hoshi nhẹ nhàng để cậu dựa vào người mình, sau đó mới lau nhẹ lớp phấn trên mặt cậu.
Cảm giác trên mặt mình có gì đó di chuyển, cậu thấy ngứa rồi cười khúc khích, tay hất vật thể trên mặt mình ra rồi trốn tránh bàn tay đang cố lần tìm mặt cậu. Vì không thể lau mặt cậu cho tử tế, Hoshi bắt đầu hậm hực, giọng thoát ra mang vài phần bực tức.
"Jihoon, có để yên cho tớ tẩy trang cho cậu không?"
Nghe ra trong giọng của Hoshi sự tức giận, Woozi liền ngừng lại động tác, mắt vội mở ra nhìn chằm chằm vào con người kia. Vì vừa ngủ dậy nên mắt còn mang hơi nước mỏng, ánh mắt này khiến Hoshi cảm thấy chộn rộn trong lòng, khát khao chiếm lấy con người kia bùng cháy mạnh mẽ.
Áp chế cơn lửa vô tình bén lên, Hoshi thở dài, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà.
"Ngoan nào, nếu không tớ chẳng kiềm chế được mà ăn cậu luôn đấy."

Nghe thấy vậy Woozi liền biết điều giãy ra khỏi người Hoshi, không trêu đùa nữa.

"Cứ như vậy có phải tốt hơn không, Jihoonie của tớ nhỉ." - Vừa mới nghiêm túc xong liền cười nhăn nhở, Woozi thật muốn cầm cây đàn mà phang vào mặt người này.

"Haiiz, Jihoon mà cứ như này mãi thì sau này ai sẽ chăm sóc cho cậu đây?"

"Không phải cậu vừa mới nói là 'Jihoon của tớ' đấy sao?" - Nghe thấy Hoshi nói vậy, cậu liền nhìn thẳng vào mắt Hoshi, ánh mắt mang vài phần dò xét phảng phất chút hụt hẫng nơi đáy mắt.

Nhìn ánh mắt kia như có phần tủi thân, như có phần trách móc, Hoshi hối hận vì đã nói lỡ lời. Kéo con người đầy nhạy cảm kia vào lòng, ôm chặt.
"Sau này nếu không ai chăm sóc cho cậu thì tớ sẽ làm, dù là cả đời." - Giọng Hoshi trầm ấm chắc nịch, vang lên bên tai khiến cậu an tâm mà ôm chặt anh hơn, tham lam hít lấy hương bạc hà nơi chẳng còn ai khác có.

"Kể cả việc tẩy trang?"

"Ừ."

"Kể cả đeo lens? Tớ ghét cái đấy lắm, lần nào chị staff đeo tớ đều thấy đau mắt, chỉ có cậu mới khiến tớ thấy không đau."

"Ừ."

"Kể cả việc nuôi tớ? Tớ ăn nhiều lắm đấy nhé." - Nói rồi cười khúc khích, anh chắc mẩm cậu lại nghĩ đến món gì ngon rồi đây.

"Ừ, nuôi cậu, chăm sóc cậu cả đời và yêu cậu, tớ làm hết."

Woozi thoả mãn nghe được đáp án liền mỉm cười. Cả đời này cậu chẳng còn mong muốn thêm gì nữa. Có người nguyện ý yêu cậu, chăm sóc cậu, cùng cậu vượt qua mọi chuyện chẳng phải là điều tuyệt vời nhất rồi sao?

"Còn muốn ăn thịt bò không nào?" - Đang mải nghĩ bỗng nghe thấy đồ ăn ngon, cậu liền hứng khởi bật dậy, quên mất là đang ngồi trong lòng Hoshi nên đầu cậu và cằm anh tiếp xúc với nhau 'cốp' một cái rõ đau.

"Thật là ngốc mà."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net