Drop Of Jupiter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Naira_ek24

Drops of Jupiter


Tae Yeon vùi chân vào sâu trong cát, hít thở thật sâu mùi vị của biển cả. Cô nhìn đăm đăm về phía đường chân trời đang hòa vào quả bóng lửa và loang ra giữa đại dương. Bầu trời bây giờ là sự pha trộn giữa những đám mây hồng và xám, báo hiệu sự xuất hiện của màn đêm.

Cô gái co đầu gối sát vào ngực, cúi đầu thấp xuống và khép hờ đôi mắt lại, suy nghĩ về hiện tại. Có lẽ, nếu cô cứ phủ nhận thì nỗi đau này sẽ theo cơn gió biển kia về với trời như thể chưa có gì xảy ra.

"Tae Tae"

Một giọng nói ngân dài tên cô như kẹo ngọt. Tae Yeon bỗng thấy tim mình ấm lại, tâm trí và linh hồn cô như sống những ngày xưa. Quay lại cái thời non trẻ, ngây ngô và cuồng nhiệt với tình yêu.

Tae Yeon chầm chậm quay đầu lại, chuẩn bị sẵn một nụ cười nhỏ trên môi. Cô không biết mình có thể giữ nó trong được bao lâu nữa. "Fany..." những lời nói vừa rời khỏi môi cô như nhát dao xuyên tim một cách tàn nhẫn. Nói ra cái tên ấy cũng gần như là giết cô.

Một cô gái với mái tóc úp như cây nấm, mặc quần áo toàn màu hồng quay sang nhìn Tae Yeon với đôi mắt cười. Nhưng nụ cười ấy tắt dần khi bắt gặp nụ cười buồn của cô.

"TaeTae... Tae sao vậy?" Cô gái nhỏ hơn hỏi với đầy vẻ quan tâm, cô đặt nhẹ một bàn tay lên vai của Tae Yeon khi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Tae Yeon vẫn im lặng nhìn vào mắt của Tiffany. "Mọi thứ". Cô trả lời rồi ngừng lại khi bị nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn. "Tất cả mọi thứ" cô ấy lặp lại.

"Tae, chúng ta đã nói về vấn đề này rồi mà". Tiffany càu nhàu và tựa đầu vào vai của Tae Yeon như cô vẫn thường làm mỗi khi Tae gặp chuyện buồn phiền còn cô thì chẳng thể làm gì được với nó cả. Tuy không lời nào được nói ra nhưng tim họ thì lại hiểu nhau.

"Tae nhớ em nhiều lắm Fany a~" Tae Yeon nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình bằng cách quay đi và cố tập trung vào một cái gì đó khác ngoài cái sức nặng trên vai.

"Em cũng nhớ Tae lắm, Tae a~."

"Chỉ mới 1 năm thôi mà Tae cứ ngỡ như là cả triệu năm rồi ấy. Tae không biết liệu Tae có thể chịu đựng bao lâu nữa. Hình ảnh của em, mùi hương, và tất cả những thứ khác đều gợi cho Tae nhớ về em". Tae Yeon cố kiềm nén lại bất chấp tim cô như đang muốn nổ tung. Sau một khoảng lặng dài, mắt cô lại bắt đầu nhòe nước.

"Vậy thì quăng hết mấy thứ đó đi." Tiffany trả lời "Mà Tae có nhớ cái lần mà chúng ta tổng vệ sinh vào mùa xuân không?"

Tae Yeon khúc khích cười, mặc kệ những giọt nước mắt đang rơi. " Em gọi đó là tổng vệ sinh sao? Mỗi khi em cầm thứ gì lên thì y như rằng em lại bảo 'Em nghĩ chúng ta có thể sẽ cần nó' và rồi em lại giữ nó lại. Cuối cùng chẳng có thứ gì à bị bỏ đi cả."

Tae Yeon nhắm mắt lại tận hưởng cái khoảnh khắc tuyệt vời khi bàn tay mềm mại của Tiffany chạm vào má cô và vuốt nhẹ. Đã lâu lắm rồi Tae Yeon không có được cảm giác này. Cái cảm giác yêu đương như trở lại lần nữa. Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng trôi đi để lại Tae Yeon với sự thật phũ phàng rằng không có gì là tồn tại mãi mãi.

"Tippany..."

"Sao nàooo?" Tiffany đáp trả một cách tinh nghịch.

"Không có gì. Tae chỉ muốn gọi tên em thôi."

Tiffany bật cười khẽ "Tae làm như là gọi suốt 6 năm qua vẫn chưa đủ vậy"

"Sẽ không bao giờ đủ. Thậm chí đến khi Tae chết, Tae vẫn sẽ không ngừng gọi tên em."

"Tae à, em không biết phải an ủi Tae thế nào đây. Em không giỏi trong việc đó. Tae biết mà, đúng không?"

"Không"

"Không à? Nhớ cái lần mà Tae về nhà, buồn bã vì công việc không như ý muốn và em đã nấu mì đậu tương để cổ vũ Tae đó?"

"Yeah. Tối hôm đó Tae đã bị tiêu chảy luôn. Tiffany, em là nguồn an ủi thầm lặng của Tae. Những việc nhỏ mà em đã làm như nấu ăn cho Tae, mặc dù em nấu cực dở, hay xoa bóp lưng cho Tae mỗi khi Tae căng thẳng vì có quá nhiều việc phải làm, hay em đã luôn âm thầm ngồi sau Tae một cách yên bình khi chúng ta đạp xe đi dạo..."

"Tae...."

"...Em đã luôn thức dậy vào mỗi đêm để kiểm tra xem Tae có đắp mền hay không vì em biết là Tae rất hay đạp chúng ra khi ngủ. Em thường hôn tạm biệt Tae vào mỗi sáng trước khi Tae đi làm và động viên rằng mọi việc sẽ suôn sẻ. Em luôn để lại những mảnh ghi chú nhỏ để nhắc Tae hâm đồ ăn mỗi khi em đi ra ngoài"

"Như Tae nói đó, đã 1 năm rồi. Một năm là khoảng thời gian dài. Tae nên chấp nhận nó ngay từ bây giờ đi."

"Không..." Một con sóng buồn cuốn lấy Tae Yeon, cảnh vật trước mắt cô như mờ hẳn. Cô thở dài, thả lỏng cơ thể, tựa đầu lên đầu Tiffany. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng có phải cảm xúc là những con vi khuẩn và nó gây nên những cảm giác tồi tệ hay không. Nếu điều đó là sự thật thì chắc hẳn cô ấy có vô số vi khuẩn buồn làm tắc nghẽn con tim.

" Tae nhớ em nhiều lắm Nấm à"

"Em cũng rất nhớ Tae..."

"....."

"Tae à, Em sẽ luôn ở bên Tae. Tae biết rõ điều đó mà. "

"Nhưng sự thật là em vẫn không có ở đây. »

"Em có, và luôn luôn như thế. Tớ là ánh mặt trời tỏa nắng cho ngày của Tae, là ánh sao đêm ngắm Tae ngủ. Nhưng... "

"Nhưng sao ?"

" ...Đừng để em bắt gặp Tae đang mơ về những cô gái khác nhé!" Lại là đôi mắt cười đó.

Nước mắt Tae Yeon lại rơi. " Sẽ không có chuyện đó đâu. Fany à, em ích kỷ lắm »

"Sao em lại ích kỉ ?" Tiffany ngẩn đầu dậy và bỉu môi mật cách thật là cute.

"Bởi vì trong tâm trí Tae chỉ có em thôi. Đến bây giờ Tae vẫn chưa làm được gì khác cả." Tae Yeon nói với một nụ cười buồn.

"Yah... " Tiffany vừa nói vừa hích vào vai TaeYeon một cách tinh nghịch. "Hèn chi nhìn Tae thật là kinh khủng. Tae đã không soi gương trong bao lâu rồi?' Cô ấy bụm miệng lại để ngăn không cho tiếng cười thoát ra khỏi những ngón tay, và bay về phía Tae Yeon, người bây giờ cũng đang mỉm cười. Họ dừng lại khi chìm sâu vào mắt nhau, cố níu lấy thứ tình cảm mãnh liệt đang lớn dần lên giữa họ.

"Fany" Tae Yeon nói buồn bã "Tae bị gì rồi.'

"Bị gì chứ?"

"Tae không thở được."

"Hãy cố lên."

"Tae đã cố rồi..."

"Em có thể làm gì để giúp Tae thở lại được đây ?"

"Quay về đi. Hãy trở về bên Tae."

"Tae.........Tae biết là em không thể mà.'

"Em hãy thử đi mà"

"Tae........đừng như vậy nữa mà. Có nhiều thứ để Tae phải sống mà. Em đã từng là một trong số đó thôi."

"Chúng ta đã nói là không sử dụng thì quá khứ rồi mà."

"Em yêu Tae, Taengoo của em"

"Tae yêu em nhiều lắm Fany à"

"Tae, em biết Tae ghét điều này lắm. Nhưng em phải đi rồi..."

"Nhanh vậy sao ?'

Cô gái trẻ khẽ gật đầu khi Tae Yeon sầu thảm nhìn khi cô ấy đứng dậy và rời đi.

"Tạm biệt..." Giọng Tiffany tan dần khi cô ấy vẫy tay chào Tae Yeon. "Hãy thở lại đi nhé." Cô ấy nói với đôi mắt cười xinh đẹp.

"Fany..." Tae Yeon nhìn đăm đắm vào nơi người yêu cô vừa đứng trước khi biến mất. Cô chăm chú nhìn vào bãi cát nơi in dấu chân của cô. Sự hoảng hốt đang dâng đầy trong cô. " TIPPANY!" Tae Yeon hét lên, nước mắt rơi trên má cô ấy như một ống nước bị vỡ.

"TIPPANY!!!" và rồi cô bắt đầu chạy. Tóc vương đầy lên mặt và áo khoác thì bung ra. Cô ấy có thể bị vỡ mắt cá khi mang dép chạy, nhưng bây giờ nó có còn là vấn đề không ?

Nước mắt cứ tiếp tục làm mờ tầm nhìn của cô trong khi tim cô thì lại bỏng rát. Chạy được một khoảng thì bước chân cô bắt đầu chậm dần lại và cuối cùng thì cô cũng phải dừng lại. Hai đầu gối cô như bong ra và cô khụy xuống nền cát, ôm chặt lấy mình trong nỗi đau chia ly sầu thảm, đầy nước mắt,...

"Quay lại đi..."

THE END

Vans đi theo Fany đây =;

Edit: Tks bạn ReiKun Nó là "nước mắt" đó bạn =.= Sorry nha :">

P/s: Tính mai up thêm cái Oneshot nữa mà chả ai còm mên hết, mất hứng rùi, ko up nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net