Strawberry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay, lúc Châu Kha Vũ và Phó Tư Siêu đang tập luyện hay chơi đùa cùng nhau, họ đều nhìn thấy trên áo Phó Tư Siêu có một quả dâu tây cài trang trí. Kha Vũ mơ hồ cảm thấy, vật đó là của Tiểu Cửu, trong trại chỉ có Tiểu Cửu yêu thích dâu tây.
Một buổi tối kia, Tư Siêu nói với Kha Vũ rằng mình sẽ đi ăn cùng Tiểu Cửu, Kha Vũ đứng đó không trả lời.
"Phó Tư Siêu lại đi mang theo vật trang trí hình quả dâu khác." Kha Vũ ở trong lòng nghĩ.
Cuối cùng, cậu qua loa kết thúc nhật ký của mình. Nhanh chóng chạy đến nhà ăn, may mắn là họ còn ở đó.

Cao Khanh Trần nhìn thấy Châu Kha Vũ liền lớn tiếng gọi: "Châu Kha Vũ~" Kha Vũ mỉm cười bước nhanh tới ngồi bên cạnh Khanh Trần. Kha Vũ lại nhìn thấy dây chuyền quả dâu trước ngực áo Phó Tư Siêu.
Phó Tư Siêu nói: "Sao cậu lại tới đây?"
Châu Kha Vũ hơi buồn bực đáp lại: " Em tự dưng muốn ăn gì đó, không được sao? "
"Ăn chút dâu tây không? Hôm nay có dâu tây" Cao Khanh Trần hào hứng nói với cậu.
"Vâng" Châu Kha Vũ rầu rĩ trả lời. Trên mặt Kha Vũ thiếu điều viết hết câu 'em đang có tâm sự'
Ngô Vũ Hằng đột nhiên tới tìm nên Phó Tư Siêu rời đi trước. Chỉ còn lại Châu Kha Vũ và Cao Khanh Trần.
Châu Kha Vũ ngồi bên Cao Khanh Trần ăn dâu tây lại không nói một lời, phải biết rằng bình thường cậu luôn thích cùng anh trò chuyện.
Châu Kha Vũ ăn qua loa mấy miềng rồi nói với Cao Khanh Trần: "Em ăn xong rồi, đi thôi"

Họ đi bộ đến cầu thang.
Châu Kha Vũ không nhịn nổi nữa, liền đem Tiểu Cửu ấn vào tường, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Cửu, đồ trang sức dâu tây là của anh?"
Cậu nhìn Cao Khanh Trần có chút không muốn trả lời "A? Gì cơ? Trang sức hình dâu tây? Anh có một cái đây này~"
Kha Vũ nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Khanh Trần lên: "Vậy tại sao nó lại xuất hiện trên người Phó Tư Siêu? Hửm?" Cậu đem ngón tay chọc chọc lên môi của Khanh Trần.
Khuôn mặt của Cao Khanh Trần bây giờ giống như một trái táo chín đỏ: "Anh...chỉ là...Phó Tư Siêu đối xử với anh rất tốt...vậy nên..."

Châu Kha Vũ không muốn nghe nữa, Cao Khanh Trần còn chưa nói xong, cậu dùng sức nhéo một bên eo mềm của anh, khiến Khanh Trần khẽ ngâm nga.
Châu Kha Vũ đột nhiên thấy mình có chút nóng, không đúng, không phải có chút mà là thực nóng!
Kha Vũ kiềm chế xúc động bản thân, trầm giọng hỏi: "Phó Tư Siêu đối với anh tốt lắm sao?"
Cao Khanh Trần đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nhẹ nhàng nói: "Anh và Phó Tư Siêu chính là bạn bè tốt mà... ây ưm~" Khi Kha Vũ nghe đến hai từ này, vô thức mà nhéo nhéo vòng eo của Khanh Trần.
Dục vọng trong mắt Châu Kha Vũ sắp lao tới, cậu nhìn Cao Khanh Trần hiện tại bộ dạng mềm mại cùng đôi mắt ươn ướt. Châu Kha Vũ muốn nhịn cũng không nổi: " Làm sao bây giờ đây? Em vẫn có chút giận nha~ Tiểu Cửu~ "

Cao Khanh Trần hơi bối rối, không biết nên làm thế nào.
Châu Kha Vũ thấy người kia không động đậy, hơi gấp nói: "Hôn em, chủ động đi nào!"
Khanh Trần có phần ngại ngùng, xoay tới xoay lui mới cho Châu Kha Vũ một cái chạm chấm nước, ngay khi môi anh chuẩn bị rời đi, cậu ấn gáy Khanh Trần giữ lại, liền một cái hôn sâu.
Cao Khanh Trần hơi thiếu oxi, tay đập nhẹ bả vai Châu Kha Vũ. Kha Vũ cảm nhận được hành động của Khanh Trần, vì thế cậu mới rời khỏi đôi môi ngọt. "Phải học để thở đi, bảo bối" Châu Kha Vũ khàn giọng nói.
Cao Khanh Trần cực kì xấu hổ, thở hổn hển: "Em...thật...xấu xa"
"Hừ~ hưm~" Châu Kha Vũ có chút không tự chủ được, hơi thở gấp gáp kề bên tai Cao Khanh Trần "Tiểu Cửu bảo bối, lửa cháy rồi, em cũng muốn trang sức dâu tây, loại độc nhất vô nhị"
Nói xong, Châu Kha Vũ không cho Cao Khanh Trần kịp phản ứng, lôi kéo người kia đi vào phòng tắm.

Đêm đã khuya, thực tập sinh trong doanh đều đã ở phòng mình, lúc này không ai quay lại phòng tắm.
Chỉ thấy trong phòng tắm có tiếng rên khe khẽ cùng tiếng nước lách tách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net