you 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy là kiểu người gì hả.Lúc ấy phong cảnh quanh cậu ấy thật loá mắt, là ánh trăng trong lòng bao nhiêu người, cũng là sự tồn tại quá xa tầm với của tôi.Cậu ấy luôn luôn rực rỡ, luôn luôn được mọi người yêu thích. Tôi chỉ là sự tồn tại bé nhỏ không đáng kể trong vô vàn những người ngẩng đầu nhìn lên cậu ấy mà cậu ấy không hề biết tới.Cậu ấy là học sinh giỏi đứng ở trên bục đọc diễn cảm với tình cảm mãnh liệt, là thiếu niên dương quang nhiệt tình yêu thích bóng rổ trong trí nhớ của tôi, là giấc mộng mà tôi đã bao nhiêu ngày đêm đeo đuổi.

Tiếp xúc giữa tôi và cậu ấy quá ít, đến mức cậu ấy không nhớ được tôi, cũng rất bình thường. Cậu ấ không phải chưa từng thấy tôi, chỉ là tôi cũng chỉ như một vật trong suốt nhỏ bé rất dễ dàng để người khác lãng quên.

Hồi trung học, tôi đã rất nhiều lần đi ngang qua cậu ấy, nhẹ ngửi hơi thở của thiếu niên. Lúc chạy bộ, cậu ấy cũng từng ngang qua, nhắc nhở tôi thắt dây giày, tôi vội vàng chạy đến ven đường thắt lại dây giày, ngẩng đầu lên nhìn, cậu ấy đã chạy xa, tôi thậm chí không kịp nói một lời với cậu ấy, cho dù là một câu cảm ơn.

Tôi là kẻ nhát gan, Cao Khanh Trần là kẻ nhát gan.

Có đôi khi ở hành lang, luôn có thể thấy cậu ấy, thiếu niên dựa lưng vào lan can, tự tại thả lỏng, ánh mặt trời chảy trên tóc cậu ấy, nhuộm ánh vàng. Vô tình nghe được cậu ấy nói chuyện phiếm cùng những người khác, nhẹ nhàng thư thái, nhưng tôi cũng không dám đi lên trước.

Khi thi đấu diễn thuyết cũng sẽ lén lút cổ vũ cậu ấy, trong lòng khẩn trương hơn bất kì ai khác. Ở đại hội thể thao, tiếng động xung quanh ồn áo náo nhiệt che đi thanh âm của tôi, tôi có thể không kiêng nể gì mà cổ vũ cậu ấy, tùy ý hò hét như vậy, không có ai phát hiện ra. Tôi biết người cổ vũ cậu ấy như tôi không hề thiếu, nhưng tôi muốn để dấu ấn của cậu ấy lưu lại trong thanh xuân chính mình.

Bởi vì cậu ấy là Châu Kha Vũ a, cậu ấy đối với tôi mà nói rất đặc biệt.

Hiện tại liền phải tốt nghiệp rồi, chúc người thiếu niên của tôi tiền đồ như gấm.

Cao Khanh Trần thích Châu Kha Vũ, tôi không dám nói, cậu ấy không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net