[OneShot] Transient Rain (Sori)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic : Transient Rain _ Cơn Mưa Thoáng Qua

Âu : Dâu

Rating : G

Pairing : Sori , một tí Eunyeon

Note : lần đầu tiên viết như thế này nên mọi người góp ý cho Dâu nhá . 

_________________________

Mưa . . . . một cơn mưa thoáng qua . . . chỉ thoáng qua thôi . . . tôi không nhìn thấy được nó đã đến . . . ngoại trừ những giọt mưa còn đọng lại trên tấm kính của những cửa xe , cửa quán hay chỉ duy nhất là trên những chiếc lá , và những phiến lá như đang chơi đùa với những hạt kim cương sáng bóng của trời . . .

Nó làm tôi nhớ đến chị . . .chị cũng như thế thoáng qua cuộc sống , trái tim và lí trí của tôi một cách vô thức mà tôi cũng chỉ nhìn thấy trong trí nhớ và luôn ngặp ngừng vô định . . .và tôi cũng biết rằng chị không chỉ và viên kim cương toả sáng mà là thứ gì đó vô giá trị mà thượng đế ban cho tôi . . .

Nhưng ta vốn không thể nào nắm được giọt mưa mãi được phải không chị , nó và ta nhưng đang vượt đuổi ngoạn khục nào đó dù cái giá phải trả là sự lạnh giá của xác thịt. . . .tôi và chị cũng thế . . .cũng vào một cuộc chơi mà chính chị bày ra . . .

Và nó không còn là trò đuổi bắt cùng giọt mưa vì chính tôi và chị cũng không biết kết quả của nó . . .thế nhưng kết quả như ông trời quyết định phải không chị . . .và ông trời luôn trêu ngươi chị à . . . chị là những giọt mưa trong suốt khẽ chạm vào tôi , rồi để lại cái lạnh giá và một góc khuất nào đó chỉ toàn hình bóng chị trong tim tôi .

~Quá Khứ~

Tôi nhớ rõ ngày đó . . . tôi đang chơi trò đùa giỡn với những giọt mưa . . .một trò chơi mà những đứa bạn tôi nó là một thứ kì quái . . .nhưng thay vì ngồi uống một ly cafe hay ngồi nghe một bài hát trong mưa thì tôi lại ra ngoài chạm vào nó , đùa giỡn và rồi khi ngưng mưa thì lại mỉm cười nhận lấy cái lạnh. . .tôi đang đứng đó đùa với những giọt mưa . . .

Thì lại gặp chị đang vương chiếc dù trong suốt nhưng lại không phải như trong các bộ phim truyền hình lãng mạng nào đó là chị nhường chiếc dù đó cho tôi . . .mà lại cùng tôi đứng đó thật lâu . . .tôi nhìn chị , chị thật đẹp như một cô tiên trong câu chuyện cổ tích , đôi mắt to và gương mặt điềm tĩnh nhưng cao ngạo . Tôi như lạc vào một thế giới nào đó mà trong đó chỉ duy nhất hình bóng chị .

" Rất thích đuổi bắt với mưa à? "

Tôi bừng tĩnh và rồi lại ngỡ ngàng .

" Ừ . Chẳng phải chỉ như thế mưa mới gần và cảm nhận được hết nó sao . "

Thế đấy tôi và chị không một câu chào hỏi nhưng vẫn gặp nhau , nó chuyện không có chủ ngữ nhưng đồng quan điểm đó sao .

Nếu gặp một người bạn hãy nói rằng bạn có một người bạn đã biết nhau hơn hai tháng nhưng vẫn không biết tên nhau thì người đó sẽ nó rằng bạn đang kể chuyện của một cuốn tiểu thuyết tình yêu nào đó , nhưng tôi với chị như thế .

~~~~~~~~~~~~~~~

Và rồi tôi cũng biết chị là một công chúa và tên chị là Lee Qri . Tôi nhớ rõ tôi đã cười khi biết tên chị và không thể phát âm đúng khi đó vậy mà chị vẫn cười nhìn tôi .

" Biết rõ .... thích đùa giỡn với mưa , nhưng tại sao lại làm thế ? "

Tôi là một người không cho là quá cứng rắn , nhưng tôi chưa bị ai nói là không lễ phép . Cho dù vậy tôi vẫn thế không chủ ngữ với chị - một tiềm bối lớn hơn tôi .

" Tại sao không nhìn thử những hạt mưa vỡ với một chiếc dù trong suốt ? "

Vẫn là câu trả lời như vậy , nó có là câu trả lời không nhỉ ? Nhưng dù tôi đã hỏi rất nhiều lần , chị cũng ' trả lời' như vậy .

" Không phải là chạm vào mới có thể cảm nhận sao ? "

" Vậy con người sẽ không cần những giác quan khác đâu ? . . "

Chị không nói nhưng tôi hiểu , hãy dùng những thứ khác cảm nhận nó .

~~~~~~~~~~

Hôm nay trời mưa và tôi với chị lại gặp nhau . Tôi không biết như thế nào nhưng tôi và chị cùng với những cơn mưa như là một định mệnh .

" Cho tôi một ly mocha và một ly cappuchino đều nóng nhá "

" Không uống nóng " Tôi lại vơ thói quen đó và sẽ là câu nói quen thuộc mà tôi luôn nghe từ khi có chị

" Mưa lạnh , không muốn sống à ? "

Sao đó tôi và chị lại cười . Tôi và chị lại cùng ngắm những giọt mưa vỡ khi chạm cửa kính , cùng uống ly cafe với hương vị quen thuộc . Cùng chị tôi lại bắt đầu tránh thói quen chạm vào để cảm nhận . Nhưng thay vào đó là sự bình yên nào đó trong tâm hồn tôi - có chị .

Có chị - tôi lại ngồi xem mưa chơi đùa mà thay vì cùng mưa chơi đùa .

Có chị - ly cafe đen lạnh không đường giờ lại thành ly cappuchino không đường nhiều sữa .

Có chị - tôi thay đổi nhiều lắm , nhiều lắm .

~~~~~~~~~~~~

Đại học

Tôi và chị học chung trường . Chị trên tôi một lớp nhưng chỉ cách tôi một phòng học . Tôi cùng không biết quan hệ tôi với chị là gì . Tôi và chị như hai người xa lạ khi đang học cùng với những nụ cười xa giao . Những chẳng có người xa lạ nào mà cùng nhau đi về mỗi ngày .

Tôi và chị vẫn như thế không nói chuyện nhưng vẫn cùng về nhà vào khi tan học.

6 tháng , không dài phải không nhưng là thời gian bình yên nhất của tôi .

Hôm nay tôi cũng thế , chờ chị như một thói quen . . .

Từ xa đã thấy chị nhưng là cùng một cô bé khác đang đến , cô ấy rất đẹp . . . Mỉm cười tôi quay bước ra về . . .hình như tôi nghe tiếng chị gọi. . .nhưng đối với tôi bây giờ thật lạnh lẽo , lạnh như cơn gió thổi lúc mưa vậy . . .rất lạnh và hơn thế nữa là cảm giác đau nhói ở trong tim . . .đau lắm . . . Tôi về nhưng con đường hôm nay thật dài - con đường không có chị .

Nghĩ học một tuần trên danh nghĩa là bệnh nhưng thật chắc là chốn tránh chị , chốn tránh tình cảm nãy nỡ này vì chị và người đó - tình yêu của chị .

Nhạc chuông tin nhắn reo lên , là chị và tin nhắn đầu tiên từ ngày đó .

[ Page One nhé ]

Ngắn ngọn nhưng không khó hiểu . Tôi không trả lời . Lấy áo khoác và tới nơi đó cùng với chiếc dù trong suốt .

"" Mang dù vào khi ra ngoài ""

Tôi bật cười , thói hiện giờ của tôi điều từ chị . Tôi chợt nhận ra đã quá lưu tâm về chị , gần một tuần ở nhà tôi nhận ra , tôi cần có chị - tôi yêu chị .

Tôi gặp chị , vẫn gương mặt lạnh lùng nhưng đầy cao ngạo đó.

"..."

"..."

Tôi và chị cùng yên lặng , giờ phút này tôi nhìn rõ chị , tôi chợt thấy tôi nhớ gương mặt này nhiều lắm .

"Sao lại nghỉ học? Em bệnh sao? " Tôi ngạc nhiên nhìn chị , câu đầu tiên có chủ ngữ !

" Em yêu chị .. Nhưng . ." Tôi cũng ngạc nhiên vì câu trả lời của mình , nhưng đã lỡ lời thì thôi vậy , ít ra trong lòng tôi thực như thế .

" Park HyoMin , e họ , nhờ chị cắt đuôi giùm . Giờ em mới nhận ra sao?" Tôi bật cười và chị cũng thế.

"Chất xúc tác à? Là ý chị ? Là một đôi chưa?"

"Ừ là chị" chị mỉm cười nhưng lại trầm mặt "Chị phải đi du học . . .có thể chờ?" Tôi hơi choáng nhưng . .

"Bao lâu ?"

"1000 ngày"

"Du học mà bấy nhiêu ?"

"Ừm ." Tôi cảm thấy chị là nói thật .

"Vậy ..."

" Chị yêu em " Chị cười tôi cũng cười , màng bày tỏ lạ đời nhất đây .

Một tuần qua là thời gian mà tôi thấy hạnh phúc nhất - bên chị .

Ngày chị đi tôi không khóc mà cười , tôi biết là chị sẽ về . Vì tình yêu của tôi và chị .

Hôm đó chị nói rất nhiều , nhưng thức sự tôi nhớ được là chị yêu tôi cũng rất nhiều .

Chị đi tôi vẫn thế , nhìn những hạt mưa vỡ trên mặt kính , uống ly cafe đặc biệt . . .và nhớ chị .

~~~~~~

Ngày thứ 969

Trời mưa , tâm hồn tôi cũng nặng trũi , không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy con tim lạnh toát .

Tôi bắt giác đùa giỡn với nó , những giờ thứ tôi cảm nhận được không phải là giọt kim cương sáng bóng , mà là nước mắt của trời .

Một chiếc dù trong suốt che tôi lại . . . Giống như năm đó . Nhưng không phải chị , một cô gái với mái tóc ngắn đang mỉm cười . . .và đôi mắt đó có một chút đau khổ , cảm thông .

~~~~~~~~~~~

12-12( ngày 999)

Tôi đang một mình lấy chiếc bánh kem mà vài hôm trước tôi đã gởi . Nhìn chiếc bánh kem với chữ Happy Birthday màu vàng nhạt tôi thấy thật vui .

Tôi gọi cho chị , cũng đã hơn một tháng rồi , tôi sẽ chờ đến sinh nhật chị nhưng giờ thì dường như không thể . . . . .

" Alo "

"..." Không phải chị sao ?

"SoYeon unnie. . ."

"HyoMin? . ."một cảm giác bất an trong tôi

"Vâng ạ"

"Qri unnie?"

"Unnie à" . . Giọng em ấy có chút gì đó hơn ngẹn lại thì phải "Qri unnie mất rồi ... Một tháng trước ... Là tai nạn"

*Bốp*

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay tôi phát ra một tiếng khô khốc .

Trời đang mưa và nó làm tôi nhớ chị , chị thật giống như mưa , luôn luôn trôi tuột khỏi tay tôi , lạnh quá , lạnh quá chị à , đau trái tim tôi đau lắm . Nó như đang rĩ máu , chị à , hãy kiếm mọi thứ như giấc mơ đi , biến mọi thứ như em và chị từng nghĩ , từng ước mong .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

~ Hiện Tại ~

Đến giờ mà lòng tôi vẫn thắt lại khi nghĩ về nó - về quá khứ về chị .

Tôi cảm nhận được ai đó đang khoác chiếc áo vào tôi .

" Chị không biết lạnh à? "

Tôi mỉm cười là em , người đã chăm sóc tôi trong 6 tháng qua . Em và tôi dường như rất giống nhau . Em cũng có người yêu , quen nhau 3 năm , em nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp , như ông trời lại lấy đi tất cả , Park JiYeon - cô gái em yêu , ra đi khi căn bệnh tim tưởng chừng đã khỏi . Tôi biết em rất đau khổ nhưng tôi biết em luôn chân trọng cuộc sống này vì đối với em cuộc đời này em phải sống vì cô ấy . Tôi khâm phục em , và tôi cũng sẽ như em sống vì chị và giùm chị suốt cuộc đời còn lại .

~ 5 năm sau ~

Một đứa bé với làn da trắng trẻo , lại níu lấy tôi bập bẹ vài tiếng

"Umma . . . Kem. . " Tôi mỉm cười nhìn nó rồi ra hiệu . Con bé cũng gập gù lại phía đối diện .

" Appa . . Kem . . Appa . . . Appa~ " Tôi bật cười xếp cuốn sách lại . Khi nghe con bé nói bằng giọng nũng nịu .

" Thôi được rồi Reummie Appa đây , đừng gọi nữa ghê quá ." EunJung bế con bé rồi lườm tôi " Umma Reummie lười quá "

Con bé cũng gật gù " Umma lười thật " sau đó lại thêm một câu " Appa kem " EunJung lắc đầu bế con bé ra ngoài mua kem làm con bé cười tít mắt .

........

"Hai người lạ nhĩ ? Từ khi nào con tôi lại gọi hai người Appa umma ngọt vậy ?" Là HyoMin và đi sau là chồng cô ấy - Lee Sunny.

"Con hai người giờ đi lại hỏi tôi à?" Tôi đáp

Cô ấy lại mỉm cười rồi đi vào .

5 năm rồi giờ tôi đã là một giáo viên thanh nhạc , còn EunJung em ấy làm cô giáo thể dục . 5 năm cuộc sống của chúng tôi vẫn thế nhịp nhàng trôi và tôi đôi khi là người chị là em gái của EunJung , còn tôi đôi khi em còn đôi khi lại là 'anh trai' luôn cho tôi tựa vào .

Và 5 năm tôi và em ấy luôn sống vì một người yêu thương nhất .

............

Lee Qri , 5 năm em đã sống luôn phần của chị nên chị hãy nhớ đấy , lúc gặp được chị , em sẽ đòi lại là hạnh phúc của em và chị .

Hôm nay , trời mưa nhẹ , thoáng qua nhưng nó làm tôi nhớ chị , Tình Yêu Của Tôi .

~The End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC