Tri kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buồn bực ngồi phịch xuống ghế nghỉ tại quán cà phê Poirot, Shinichi dùng tay đi quệt dòng mồ hôi trên trán.

Thở dài, hôm nay là một ngày quá đen đủi với cậu.

Buổi sáng không có tiết trên giảng đường, tưởng được thoải mái mà ngủ nướng thì đúng 7 giờ 30 phút sáng, điện thoại cậu réo inh ỏi mấy hồi chuông liền. Là ai, ai dám làm loạn giấc ngủ vàng kim của cậu chứ? Mắt nhắm mắt mở nghe máy, Shinichi cuống quýt suýt rơi điện thoại vì nội dung cuộc gọi. File tóm tắt luận văn tốt nghiệp trên drive của cậu bị RIP, hơn nữa bản gốc trong cái USB cũng về với hư vô do mấy con virus lạc đường - hậu quả từ việc dám mang USB ra net để copy tài liệu. Thật ra thì Shinichi còn một bản in, nhưng cậu đã năn nỉ gãy lưỡi rồi mà giáo sư Koshida một mực chỉ nhận bản mềm. Bất lực, cậu biết làm sao bây giờ? Chỉ còn cách ngồi gõ lại từng trang thôi, 15 trang chứ ít gì. Thẫn thờ cầm bản in trên tay, chất giọng "đầy trìu mến" của giáo sư lôi cậu trở về thực tế khắc nghiệt:

- Trước 12 giờ trưa nay mà tôi chưa nhận được thì cậu không cần tốt nghiệp nữa đâu.

Kèm theo đó là tiếng cụp máy cái rụp phũ phàng. Thế là đi tong buổi sáng.

Sau khi hoàn thành xong với các đầu ngón tay sưng tấy, rã rời và chờ tin nhắn xác nhận từ giáo sư, Shinichi mới dám ra khỏi nhà đi ăn trưa. Lúc đó đồng hồ điểm 12 giờ 15 phút. Cậu định bụng sẽ ăn mì xào bò, nhanh gọn và dễ tiêu, nhưng đầy đủ chất để cung cấp cho những hoạt động buổi chiều. Mỉm cười tán thưởng cho một ý kiến quá tuyệt vời, chàng sinh viên hí hửng khoá cửa nhà và bước nhanh ra phố.

Tuy nhiên, câu chuyện ăn trưa của Shinichi không hề tràn ngập niềm vui và hạnh phúc như cậu tưởng tượng. Thay vì bước vào quán mì thì Shinichi tự dưng thay đổi 180° khi đi ngang qua quán Hayashi Raisu. Và cậu đã quyết định sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu. Vì sao ư? Vì đôi mắt tinh anh của cậu đã kịp thu vào một dáng người nhỏ bé quen thuộc - Mika Torankyu, một đàn em nhỏ hơn cậu 2 tuổi và hoạt động chung câu lạc bộ với cậu - đang ngồi chờ trong quán. Nói nhỏ một chút, Shinichi cũng khá để ý cô bé này, với tính cách và gương mặt dễ thương, Mika đã gây ấn tượng cho cậu ngay lần đầu gặp. Mà đợi chút, cậu không phải vì u mê mà đổi món ăn trưa đâu nhé. Chỉ là... ờmm, nghĩ lại thì Shinichi thấy ăn cơm chắc bụng hơn mì, tốt cho dạ dày hơn, vả lại cũng đều là bò mà, món nào chả được. Quán này cũng gần hơn nữa, tiện hơn bao nhiêu. Tặc lưỡi, Shinichi vừa bước vào quán, vừa lôi điện thoại ra soi gương, rồi đưa tay lên vuốt lại tóc cho gọn gàng và điển trai hơn. Dù sao thì cũng là "vô tình" gặp người ta, chú ý bề ngoài chút cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng họ. Khua tay múa chân chải chải chuốt chuốt thế nào, chàng sinh viên năm cuối lại va phải anh phục vụ ngay tức khắc. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, nguyên đĩa cơm thịt bò theo quán tính đổ hết lên cái áo phông trắng có in hình We bare bears của Shinichi. Và giờ thì nó chuyển từ màu trắng sạch tinh tươm sang màu nâu đất của nước sốt, điểm thêm vài hạt cơm nóng hổi kết hợp với mùi thơm phức của thịt bò. Biết đâu trong tương lai, "tác phẩm" này lại trở thành một cực phẩm trong làng thiết kế.

- Ối... oái... á nóng nóng nóng quá!

Hàng loạt tiếng kêu la vang lên, cánh tay của cậu theo bản năng vung vẩy loạn xạ, và chắc chắn một điều, cậu đã quên rằng bàn tay ấy vẫn đang giữ chiếc điện thoại trước đó vài giây.

Một tiếng "cộp" khô khốc vang lên. Đôi tai tinh nhạy của Shinichi như nắm bắt được vấn đề, cậu dừng việc múa tay múa miệng lại, phớt lờ câu hỏi han của anh phục vụ và quên luôn cả việc xin lỗi, đôi mắt nâu cương nghị dừng lại nơi chiếc điện thoại đang nằm sấp trên mặt đất. Lạy trời, tại sao lại là nằm sấp? Run run nhấc chiếc Iphone mong manh lên, cậu hốt hoảng.

Tàn thật rồi. Tàn tạ hết cả. Tàn nguyên cái màn hình không cường lực. Tàn luôn cả kiếp đời hẩm hiu này của cậu.

Những tiếng động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán. Ai cũng dành một cái nhìn thương cảm và đầy ái ngại cho Shinichi - vẫn đang đứng chôn chân tại chỗ, dành 1 phút mặc niệm cho những thứ cần mặc niệm, bao gồm cả cái áo, cái điện thoại cũng như cái số cậu. Dường như "người nào đó" đã nhận ra cậu, cô bé ấy đứng lên, rời khỏi bàn ăn và tiến về phía cậu. Đưa bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhẹ vào vai Shinichi, Mika tròn mắt hỏi:

- Là tiền bối Kudo sao? Anh làm gì ở đây vậy? Trời ơi, áo bẩn hết rồi. Anh ổn chứ?

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Tại sao cứ phải là lúc này. Bây giờ Shinichi chỉ ước có một cái lỗ thật lớn để cậu chui xuống, chứ tình hình thế này thì liêm sỉ của cậu khác gì vứt hết cho chó gặm. Nở một nụ cười gượng gạo mang đậm thương hiệu Shinichi-thảm-hại, cậu đáp lại:

- Torankyu đấy à? Anh tới đây ăn trưa - "Chứ tới quán ăn để ngủ sao?" Shinichi thầm nghĩ - Đen đủi thật, anh lại gặp phải những chuyện như vừa rồi. Lại còn để em bắt gặp, thật ngại quá. - Đưa tay lên gãi đầu một cách ngốc nghếch, Shinichi cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng... à chết, đường đường là một đấng nam nhi, cậu không được rơi lệ vì những thứ cỏn con như này.

Mika rút trong túi ra một tập khăn giấy, Shinichi ngẩn người, trong đầu cậu đang hiện ra khung cảnh lãng mạn là bàn tay ngọc ngà của nàng công chúa cầm miếng khăn giấy và lau đi những vết bẩn trên áo của chàng hoàng tử khôi ngô, tuấn tú. Nhắm mắt đợi chờ, khóe miệng khẽ cong thành một đường parabol hoàn hảo:

- Thưa anh... anh chắc là không sao chứ?

- Hả?!

Giật mình tỉnh mộng, "chàng hoàng tử" ngớ người trước tiếng hỏi đầy nam tính của người đang đặt tay lên vai mình vỗ nhẹ.

- À, không sao. Tôi ổn! Nhưng mà anh là... ?

Gật đầu đáp lại, Shinichi vừa nhận bịch giấy từ Mika và gật đầu mang hàm ý cảm ơn cô bé, vừa giơ biểu tượng OK bằng một bàn tay, nhưng cũng dành cho người kia cái nhìn đầy dò xét.

- E hèm... tôi là quản lý ở đây. Thật mừng là anh tốt. Nhưng... đĩa cơm thịt bò của chúng tôi giờ đã bung bét cả rồi. Không may, đó lại là đơn hàng của vị khách khó tính nhất của quán. - Vừa nói, anh quản lý vừa ra hiệu bằng mắt, hướng cái nhìn của Shinichi tới một bàn nằm ở trong góc, nơi có một người phụ nữ tầm trung, mái tóc có vài sợi đã đổi màu, trên gương mặt không-mấy-dễ-chịu ấy mang một gọng kính đen, khéo léo che đi một vài nếp nhăn nhỏ ở khoé mắt, nếp nhăn của sự không hài lòng. Chốc chốc, bà ấy lại kéo tay áo nhìn đồng hồ, rồi nhịp vài nhịp lên mặt bàn. Rồi anh chàng quản lý lại tiếp lời - Bà ấy rất quan trọng về thời gian, nên trước khi đến quán bà cũng luôn đặt chỗ trước. Do sự cố với anh vừa nãy xảy ra, hiện tại chúng tôi đã trễ mất 15 phút. Vậy nên...

Thở dài não nề nghe sự lúng túng trong câu cuối của người đối diện, Shinichi thầm nghĩ: Nói toẹt ra là muốn cậu đền bù đi, thật tình... còn vòng vo tam quốc, phá hỏng hết khung cảnh của người ta.

- Thôi được rồi, tôi sẽ trực tiếp tới để nói chuyện với vị khách ấy. Thành thật xin lỗi anh, là do tôi bất cẩn.

Tạm gác lại câu chuyện với Mika, chàng sinh viên của chúng ta tiến lại gần nơi cần đến. Huyên thuyên một hồi, bà khách ấy đứng lên ra về với gương mặt không chút biến sắc, trên tay là một suất cơm mới toanh, còn nhân vật chính... lết đôi chân tới quầy thanh toán với tâm trạng ủ rũ và bơ phờ. Hôm nay là ngày chết tiệt gì vậy? Bụng thì đói cồn cào, chưa kịp cho được gì vào bao tử thì lại phải dứt ruột bỏ tiền túi ra cho hai suất cơm không-phải-là-của mình. Bước ra khỏi quán ăn với cái nhìn day dứt vào chiếc ví lép xẹp, Shinichi ngửa cổ than trời. Ôi giời ơi, thiên linh linh, địa linh linh, nghiệp đâu bay về, lại ập hết lên người con thế này? Khóc ròng, Shinichi nghĩ đến phí sửa điện thoại, nghĩ đến phí giặt cho chiếc áo trắng sạch tinh tươm (hoặc là phải mua áo mới), lại nghĩ đến phải 5 ngày nữa mới có lương, nước này là phải ăn mì đến lúc đấy rồi... Hít một hơi thật sâu xốc lại tinh thần, Shinichi nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, không được hở tí là kêu than. Vấn đề này chỉ là việc cỏn con, vì cuối tháng nào cậu chả gặm mì tôm qua bữa. Nghĩ là làm, cậu chạy vội về nhà vứt chiếc áo vào một xó, thay tạm một cái khác, rồi nhanh chóng tiến thẳng đến cửa hàng tiện lợi gần đó. Cậu phải nhanh lên, vì chút nữa sẽ đến ca làm của cậu.

- A thật trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây, tiền bối Kudo.

Đang loay hoay chưa biết chọn loại mì nào vừa ngon vừa bổ (vừa rẻ), Shinichi bỗng nghe thấy chất giọng trong veo quen thuộc. Quay đầu lại, cậu bắt gặp một nụ cười tươi như hoa, tỏa nắng sáng chói cả trái tim "người khác" của Mika. Đưa tay lên gãi đầu, Shinichi cười đáp:

- Haha, chào em Torankyu. Hai lần trong một buổi trưa, có duyên thật nhỉ?

- Vâng, anh đang mua mì gói sao? Anh chưa ăn trưa ạ?

- À anh ăn rồi chứ. Tiện đường nên anh vào đây mua sẵn phòng tối đi làm về muộn còn có thứ ăn. Còn em mua gì vậy?

- Em định mua một chút đồ dùng cá nhân ở dãy hàng bên kia.

"Từ từ đã nào, theo trí óc phi thường của mình thì cậu nhớ bên kia là đồ dành cho nam giới mà? Tại sao con bé lại... ?" Shinichi hết sức tò mò trước câu trả lời của Mika, nhưng rồi cậu lại tặc lưỡi cho qua vì nghĩ cô bé định mua đồ cho bố. Nhưng cậu đâu biết, cái ý nghĩ sai lệch này - cũng là một phần trong chuỗi những điều đen đủi của Shinichi.

- Torankyu này, anh đang không biết chọn loại mì nào. Em rảnh không? Hay nhân tiện giúp anh...

Lời nói chưa hết, Shinichi bị chặn lại bởi tiếng gọi của chàng-trai-khác. Một chất giọng trầm ổn, khàn khàn nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng yêu thương. Thật may người đó không phải gọi Shinichi (nếu không cậu sẽ ngã ngửa ra đất vì tự dưng có thằng con trai nào đó giở cái giọng đầy tình yêu thương để gọi cậu). Nhưng cậu hoàn toàn sai lầm sau khi biết sự thật, thậm chí Shinichi còn ước rằng người anh chàng đó gọi là mình. Tiến về phía Mika, cậu trai kia nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mà "người nào đó" cũng thèm khát, trìu mến hỏi:

- Anh vừa đi vệ sinh một chút mà lại chạy đi đâu vậy, em yêu?!

- Em định sang hàng bên này mua cho anh chút đồ dùng cá nhân. Em thấy dao cạo râu chỗ anh cũng cùn rồi đó.

Trong khi hai người kia đang nói chuyện tình tứ, Trái Đất vẫn tồn tại một kẻ nào đấy như thấy sét đánh giữa trời quang, cái miệng thì chịu ảnh hưởng cực lớn từ trọng lực nên không thể khép vào được. Mở to mắt để nhìn, banh rộng vành tai để nghe, Shinichi há hốc miệng kêu khẽ:

- Cái...i... i gì... ì... yê... yêu... cơ?

Thành công gây sự chú ý, hai đôi mắt của cặp đôi đối diện hướng xuống Shinichi, một nhíu mày dò xét, một ngạc nhiên ngượng ngùng

- A quên mất chưa giới thiệu, đây là bạn trai em Kakashi Jiro. Còn đây là vị tiền bối hay giúp đỡ em trong câu lạc bộ đó, Ji-chan. - Nhanh chóng xử lý không khí gượng gạo giữa hai chàng trai, Mika tươi cười lên tiếng

- Hả, cái gì cơ? Anh nhớ cách đây vài tháng khi chơi Thật hay Thách em nói đang độc thân mà?

- À thì, em với Jiro mới... - Lúng túng, Mika biết tại sao Shinichi lại hỏi vậy. Cô nắm chặt tay người bên cạnh như tỏ vẻ cầu cứu.

Cuối cùng, người duy nhất im lặng khó hiểu nãy giờ đành phải mở lời:

- E hèm, chào anh, Kudo Shi... ờm Shi-nichi nhỉ? Tôi là Jiro, sinh viên năm cuối của AGU (Aoyama Gakuin University) và đồng thời cũng là bạn trai của Mika. - Vừa nói cậu vừa vòng tay qua vai kéo sát cô gái bên cạnh vào người mình, và cố ý nhấn nhá những từ trọng tâm trong câu trả lời - Tôi có nghe bạn gái tôi kể một chút về anh, cảm ơn đã giúp đỡ cô ấy. Và để trả lời cho câu hỏi trên, thì chúng tôi mới quen nhau hơn 1 tháng. Anh là một trong số ít người biết điều này đấy.

Cẩn thận dùng mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong từ... à mà thôi, nhìn nhiều quá người ta lại nghi ngờ. Jiro có gương mặt góc cạnh khá đẹp trai, dáng người cao ráo, đôi mắt sáng, nhưng trong mắt Shinichi, cậu ta chả khác quái gì mấy tên đàn ông ở ngoài kia. Lịch sự bắt tay với người đối diện, cậu tiếp lời:

- Chào anh, thực ra tên tôi là Shin-ichi. Rất vui được gặp và thật vinh dự khi nắm trong số ít ấy - Ngoài mặt vui vẻ là thế, nhưng tâm can cậu chàng như đang gào thét dữ dội. Tại sao?? Tại sao con bé biết mình đang theo đuổi mà lại có người khác? Ông trời thật biết trêu đùa với tình cảm của cậu.

Mika nhanh chóng kéo bạn trai sang gian hàng bên cạnh, tạm biệt Shinichi bởi sắp trễ giờ, bỏ lại cậu sinh viên vẫn đang đơ người ra vì sốc. Mãi đến khi có người gõ vào vai cậu, nhờ cậu đứng sang một bên để họ lấy đồ, Shinichi mới bừng tỉnh. Nhìn đồng hồ đã là hơn 1 giờ chiều, cậu vơ vội mấy gói mì, gấp rút thanh toán rồi chạy thẳng về nhà. À không quên rẽ vào quán thay màn hình điện thoại đã tan tành hồi nãy.

Vận đen vẫn đeo bám cậu không thôi, Shinichi bị muộn giờ làm tận 10 phút. Dù có là The Flash, thì với hàng tá chuyện cần giải quyết thế kia, cậu cũng chẳng đi làm đúng giờ được. Nhắm mắt bỏ ngoài tai để nghe lời khiển trách từ quản lý, Shinichi đành ngậm ngùi bị trừ lương tháng này. Đã nghèo còn mắc cái eo. Vừa bắt tay vào làm việc không lâu, cậu cảm thấy trong người có gì đó không ổn. Mắt hoa, nước mắt cứ trực trào, lại còn hắt hơi liên tục và đầu thì ong ong. Đưa tay sờ lên trán, Shinichi thấy thân nhiệt vẫn bình thường, chắc chắn không phải cảm. Mà từ lúc vào quán đến giờ, cậu cứ thấy không khí có mùi khó chịu, cái mùi lẫn với hương cà phê, khiến Shinichi rất khó thở. Dựa tay vào tường nhằm ổn định lại tinh thần, Shinichi gọi với cậu bạn cùng làm gần đấy, hỏi xem liệu quán có gì mới không mà mùi lạ thế? Cậu bạn ngó nghiêng một hồi, liền lắc đầu với Shinichi, xong à lên một tiếng như phát hiện ra manh mối quan trọng của một vụ án phức tạp. Chỉ tay về phía góc tường, cậu bạn reo lên:

- Kia, chắc là mùi của hoa ly. Sáng nay chị Azusa mới được tặng bó hoa đó, nên mang ra quán bày cho có hương vị thiên nhiên.

Shinichi nhíu mày, rồi ngay lập tức phi như bay ra cửa, mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của mọi người. Chết tiệt, cậu bị dị ứng với hương hoa ly. Thế nào mà cậu lại không nhận ra chứ? Chắc phải đợt chị Azusa về, rồi xin phép bê chậu hoa ly kia đi, thì cậu mới tiếp tục làm việc được. Cậu bạn ban nãy ló đầu ra cửa sổ, gọi Shinichi và hỏi han đầy quan tâm:

- Này Kudo, cậu sao đấy? Ốm à?

- Không, tôi bị dị ứng chút thôi - Khịt mũi, Shinichi chỉ tay về phía bình ly bên trong quán, cậu bạn kia ngầm hiểu

- À được rồi, cậu nghỉ chút đi. Tôi sẽ bảo mọi người mang bình hoa ra chỗ khác.

Shinichi gật đầu mang hàm ý cảm ơn. Vắt tay lên trán, cậu thở dài. Ngày gì mà đen từ đầu tới chân vậy không biết. Móc điện thoại từ trong túi ra, Shinichi thầm nghĩ, chắc tối phải đi giải đen. Chứ kiểu này thêm vài ngày nữa sao cậu chịu nổi. Mà giải đen thì phải có bạn chí cốt, nghĩ là làm, Shinichi lướt ngón tay trên màn hình tìm cái tên quen thuộc. Đây rồi, bạn "Hàng xóm" tâm giao của cậu đây rồi.

"Này tối nay cậu rảnh không?"

Do dự một chút rồi nhấn send, Shinichi để điện thoại lên mặt bàn, mong chờ phản hồi từ cô bạn. À giới thiệu một chút, hàng xóm thân thuộc ấy chẳng ai khác ngoài Miyano Shiho, cũng là sinh viên năm cuối của Đại học Teikyo, chuyên ngành Công nghệ Hoá sinh. Một cô nàng tôn thờ sự hoàn hảo nên đâm ra có chút khó tính, nghiêm khắc. Shiho khoái nhất là khoản chọc ngoáy người khác, đặc biệt là cậu. Lúc nào cô nàng cũng trưng ra bộ mặt thiếu ngủ đến khó ở, như muốn biến con người ta thành đồ thí nghiệm vậy. Nghĩ đến thì Shinichi có chút rùng mình vì thỉnh thoảng cũng hay làm cô phát cáu. Ừ thì hai người cũng quen nhau phải chục năm rồi, từ khi Shiho chuyển tới sống cùng bác Agasa ở căn nhà kế bên chỗ của Shinichi. Hai người cũng chẳng phải thân thiết gì (theo như Shiho đánh giá) chỉ là rảnh rỗi buồn chán thì lôi nhau đi nhâm nhi tí rượu, bàn luận sự đời. Nói đúng hơn thì nên dùng từ "bạn nhậu".

Tin nhắn đáp trả đến nhanh hơn Shinichi nghĩ. Mà nội dung còn khiến cậu sốc hơn cả việc Mika có bạn trai.

"Muốn rủ tôi đi "tâm sự cùng anh Chí" sao? Thôi được, hôm nay tôi bao. Thời gian địa điểm cậu tự quyết."

Gì đây, gì đây? Cậu không phải đang nằm mơ đấy chứ?

Bà-già-gia-giáo-nghiêm-khắc Miyano Shiho lại chủ động mời cậu đi NHẬU, rồi còn kiêm cả chủ chi luôn ư?

Ngước lên nhìn bầu trời, khá trong xanh, chẳng có dấu hiệu của mưa bão. Tiện thể đưa tay lên nhéo má một cái, nhẹ thôi, để kiểm chứng cho tin nhắn vừa rồi. Ôi, làn da mịn màng không tì vết này của cậu, đích thị không phải mơ giữa ban ngày rồi. Mà khoan, phải chăng có uẩn khúc gì trong đây? Biết đâu cậu ta lại định giở trò trong cái bữa nhậu này? Shinichi xoa cằm thầm nghĩ. Ví dụ như dụ cậu say xỉn rồi... cướp sắc chẳng hạn. Điều này cực kỳ nguy hiểm đối với cậu - một anh chàng điển trai chưa nổi một mảnh tình vắt vai.

Shinichi rùng mình nghĩ tới. Dễ lắm chứ, ai chứ Shiho là cứ hăm he đe dọa tới khuôn mặt trời cho này của cậu lâu lắm rồi. Đặc biệt cái khoản làn da láng mịn rạng ngời này. Thật khủng khiếp, không biết bà-cụ-non ấy sẽ làm gì nếu trường hợp đó xảy ra nữa?

Ơ mà thôi kệ, cũng tại cậu đẹp quá mà, đến nỗi con gái còn phải ghen tỵ. Cái này cậu phải tự hào chứ lo sợ nỗi gì. Được mấy khi cô bạn Shiho bao ăn đâu, việc gì phải từ chối chứ. Nghĩ là làm, chàng trai của chúng ta cười khoái chí đáp lại tin nhắn. Đúng là tình đi thì bạn đến, thật tốt quá mà!

"8h quán Kanchi, tan làm tôi sẽ ra luôn."

Tại sảnh thư viện thành phố, cô gái với mái tóc ngắn màu nâu đỏ đột nhiên hắt xì đúng ba cái, trong khi đang mải mê với cuốn Khoa học trên tay. Vừa đúng lúc thì tin nhắn của gã hàng xóm tới. Mất tận 10 phút để trả lời có 9 chữ. Cô hừ mũi.

"Lại có kẻ nào đó, không phải nắng mà cứ thích chói chang rồi."

---

Tại một bàn nhỏ ở Kanchi quán

Hai con người, hai giới tính khác nhau.

Mặt đối mặt, mắt giao mắt, dường như chất chứa nhiều tâm sự khó nên lời.

Họ ngồi đây, đơn giản vì nhận ra điểm chung giữa mình và đối phương.

Đúng vậy, hai kẻ đang C-H-Á-N Đ-Ờ-I vô cùng luôn.

Trong cuộc sống, tình yêu có thể chẳng kéo dài, nhưng tình bạn... nhậu sẽ luôn xuất hiện khi ta cần nhất - đặc biệt là khi đánh mất tình yêu.

- Gì cơ? Cậu bảo con bé Mika có bạn trai khi cậu vừa mới công khai theo đuổi chưa bao lâu á? - Cô nàng Shiho không giấu nổi sự ngạc nhiên xen lẫn thương hại cho cậu sinh viên đối diện. Dù cô chả ưa nổi gì cái tính tự tin thái quá về nhan sắc của Shinichi (nên cô nghĩ cũng chẳng ai thèm ưa) nhưng nhìn vẻ mặt thảm hại vì lần đầu dính mũi tên của Cupid mà lại thất bại như này của cậu bạn, tự dưng Shiho lại thấy đồng cảm thay.

- Ừ, lúc đấy con bé nhìn tôi với ánh mắt kiểu "Em xin lỗi, em có bạn trai rồi. Với lại em chỉ xem anh trai thôi". Đấy cậu xem, anh trai mưa cái khỉ gì chứ. Cái tên Jiro đó, tôi có cái gì thua kém hắn đâu. Đẹp trai - tôi có, thành tích ưu tú - tôi có, giỏi thể thao - tôi có, gia cảnh cũng chẳng đến nỗi nào. Vậy mà...

- Nhưng anh ta không có cái kiểu ái kỉ vượt giới hạn về thời gian và không gian như cậu. - Chẹp miệng, Shiho bắt đầu thấy hối hận khi cách đây 2 phút, cô đột nhiên lại tỏ vẻ thương cảm với cậu ta. Thật tình, vẫn chứng nào tật nấy, đúng là bản tính khó dời mà.

- Này này, tôi đồng ý đi với cậu không phải để nghe xỉa xói đâu nhá. - Shinichi tỏ vẻ khó chịu, quả thật để tìm lời an ủi cho trái tim đấy vết nứt này của cậu thì Shiho không phải lựa chọn chính xác. Mà kệ, dù gì bữa này cậu cũng được miễn phí, vật chất bù tinh thần.

Im lặng. Hai con người vừa nãy còn kể lể ỉ ôi tự dưng chìm vào sự im lặng. Chẳng nói chẳng rằng, họ cùng buông tiếng thở dài não nề, rồi lại cùng nâng cốc "cạch" một cái và uống một hơi. Tiếp tục im... à mà cô đã kể gì đâu. Nếu cứ thế thì bữa này của cô sẽ đi tong mất. Hít một hơi thật sâu, Shiho bắt đầu:

- Hừm, cuộc hẹn hôm nay của tôi...

- Người ta lại chạy quên cả dép như 6 cuộc hẹn trước hả? Tôi biết ngay mà, chỉ có như vậy cậu mới chủ động rủ tôi thôi.

- Chết tiệt, khó hiểu thật? Tôi còn chưa kịp nói gì đã thấy bên kia bay màu rồi. Có lẽ tình duyên năm nay không thuận lợi cho lắm.

Vẻ mặt Shinichi bây giờ, không những không thấy buồn bực thay cô mà nó còn hăm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net